Mục lục
Chiến Soái Tiêu Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 300

 

Tiểu Thanh trầm tư vài giây, sau đó nói: “Nước trong quá thì không có cả. Sự phát triển của xã hội, không thể tách khỏi sự thức đẩy của những thể lực ngắm này. Chỉ cần bọn họ không quá mức, thì không cần động vào, nhưng có thể đã kích một chút.”

 

“Đương nhiên, cũng có thể lợi dụng những thế lực bản địa này, để câu cá lớn “

 

“Kim Chỉ Nam, Hoắc Thiệu Đông, và thủ Tĩnh Hải Châu, Đông

 

Châu, đều nghe theo tôi. Hôm nào tôi dặn bọn họ phối hợp với cậu một chút, giả vờ bị tiêu diệt. Dẫn dụ nhưng thế lực ở bên ngoài lộ diện, sau đó chúng ta sẽ hốt gọn bọn chúng!”

 

Triệu Minh Vũ bỗng cảm thấy phần chắn, đứng dậy cười nói: “Nghe lời này của Thần Soái, hơn hẳn mười năm đọc sách, thuộc hạ biết nên làm như thế nào rồi

 

Sau đó bọn họ lại uống vài lỵ, tán gẫu vài câu, Tiêu Thanh đứng lên nói: “Các cậu ăn đồ ăn và uống rượu còn lại đi, đừng lãng phí, tôi đi trước.”

 

“Tạm biệt Thần Soái!”

 

Mọi người đứng dậy tiễn anh.

 

Rất nhanh, Tiêu Thanh trở lại phòng tiếc.

 

Lúc này tiệc cưới đã gần kết thúc.

 

Không ít khách mời đã rời đi.

 

“Tiêu Thanh, gặp chiến hữu cũ, uống nhiều rượu không? Mau ngồi đi, em rót cho anh ly trà giải rượu”

 

Thấy Tiêu Thanh quay lại, Mục Thiên Lam đỡ anh ngồi xuống

 

“Không cần đầu bà xã, anh không sao.”

 

Tiêu Thanh kéo cô mìm cười nói.

 

“Cả người đều là mùi rượu, sao có thể không sao

 

 

Mục Thiên Lam nói xong, đi rót ly trà nóng cho Tiêu Thanh.

 

Ngô Tuệ Lan nói một cách quái gờ: “Lấy cái tốt khi đối xử với nó, dùng ở trên người Chấn Huy thì tốt rồi

 

Mục Thiên Lam bắt đắc dĩ: “Mẹ, điểm nào Tiêu Thanh không bằng Đinh Chấn Huy, sao mẹ cứ nhớ mãi không quên Đinh Chấn Huy thé!”

 

Ngô Tuệ Lan hậm hực nói: “Cậu ta không có chỉ lớn, lập nhiều công lao như vậy, ngay cà phó đoàn cũng không lên được, chạy về chuyển gạch, loại đàn ông này ở trong xã hội là không xài được.”

 

“Chấn Huy thì ngược lại. Tuổi còn trẻ đã là phó đại đội, lần này phục vụ tốt cho Hộ quốc chiến soái, không tới mấy năm sẽ thành phó đoàn rồi”

 

“Ánh mắt của con phải nhìn về phía trước, không thể nhìn xuống được. Mặc dù cậu ta đối xử tốt với con, cũng là anh hùng, nhưng cậu ta không có tiến đổ, không thể cho con một tương lai tốt đẹp. Chần Huy thì khác, cậu ấy thông minh, nói chuyện lại dễ nghe, có thể leo lên rất cao. Có cậu ấy giúp đỡ con, có thể khiến con không cần phần đấu ít nhất là hai mươi năm con hiểu không?”

 

Mục Thiên Lam nhếch môi nói: “Dù sao con chỉ muốn người anh

 

ghế. hùng như Tiểu Thanh, không cần Đình Chấn Huy ”

 

“Con…”

 

Ngô Tuệ Lan cực kỳ tức giận.

 

Ngay lúc này, Mục An Minh kêu lên Tuệ Lan bà nhìn xem, Chấn

 

Huy đến!”

 

Ngô Tuệ Lan nhìn qua.

 

Quả nhiên thấy Đinh Chấn Huy hả lòng hà dạ, đắc ý đi tới.

 

 

“Chấn Huy! Mau đến đây Chấn Huy

 

Ngô Tuệ Lan kích động vẫy tay.

 

“Ha ha, dì Lan, còn chưa đi a.”

 

Đinh Chấn Huy cười ha ha chạy tới.

 

Người nhà họ Ngô biết, Ngô Tuệ Lan muốn tái hôn Mục Thiên Lam cho Đinh Chấn Huy, cũng biết Đinh Chấn Huy mở tiệc mời Hộ quốc chiến soái, lập tức chạy tới đề nghe kết quả.

 

“Dì Lan đang chờ con đấy!”

 

Ngô Tuệ Lan vui vẻ nắm tay Đình Chấn Huy nói: “Thế nào, ôm được bắp đùi Hộ quốc chiến soái không?”

 

Đinh Chấn Huy liếc nhìn Tiêu Thanh, cười hì hì nói: “Ôm được dì Lan. Hộ quốc chiến soái nhắc đến con suốt, bào con đi Chiến bộ biên giới phía Tây nhậm chức, hai ngày nay con phải chuẩn bị lên đường.”

 

“Chuyện tốt đó Chấn Huy

 

Ngô Tuệ Lan vui vẻ nói: “Uống ly rượu nhân tiện nói chuyện chính, phải tiếp tục thể hiện, không tới mấy năm, con đã có thể lên chức phó đoàn, chờ đến lúc con đến cái tuổi của dượng Hạo Nhiên, nói không chừng đã là phó sư đoàn rồi, ánh mắt di Lan quả nhiên không nhìn làm người, con thật sự là một đứa trẻ có tiến đối

 

“Ngày mai đi Cổ Cảnh với dì Lan, dì Lan đích thân đốc thúc Thiên Lam ly dị với Tiêu Thanh, sau đó sẽ đốc thúc hai con lãnh giấy đăng ký kết hôn, tối mai tiếp tục đốc thúc hai con làm chuyện chính, đến lúc đó con lại đi nhậm chức, nói không chứng sang năm con có thể ôm con trai rồi!”

 

Bà ta vui vẻ nói

 

Mục Thiên Lam nghe mà giận đến mức chun mũi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK