Phong Nhã im lặng nhìn nàng, tay đặt tại đỉnh đầu Tiêu Hồng Nương, Tiêu Hồng Nương run rẩy, lại cảm giác một nguồn nội lực ấm áp từ tay chủ thượng truyền vào trong thân thể, làm lưu thông khí huyết, cuối cùng dừng lại ở vùng đan điền chậm rãi vận chuyển.
“Chuyện đứa bé kia không trách ngươi được, còn tội có khuyết điểm không báo chờ sau khi ngươi tĩnh dưỡng rồi tự mình đến Hình bộ báo danh, trước mắt tĩnh tâm.”
“Vâng”!Tiêu Hồng Nương ngồi xếp bằng, thả lỏng toàn thân để cho nội lực của chủ thượng phụ trợ vận khởi tâm pháp.
Phong Nhã thấy nàng rơi vào cảnh đẹp, liền chậm rãi thu hồi nội lực, hướng miệng nàng nhét vào một viên đan dược. “Xin lỗi.” Nói xong lại giải huyệt đạo của Thanh, nhìn vẻ mặt hắn đầy trách cứ, lại xin lỗi rồi gật gật đầu.”Thay ta coi chừng nàng.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”Thanh hừ một tiếng, vẫn là khom người trả lời. Tuy rằng không ủng hộ chủ thượng chỉ một câu xin lỗi mà đem chuyện đả thương Tiêu Hồng Nương như vậy cho qua, nhưng còn muốn trông cậy vào mặt khác cũng là không có khả năng. Đi theo chủ thượng hơn mười năm, còn chưa bao giờ thấy hắn đối bất luận kẻ nào từng có hành vi kiên nhẫn săn sóc. . . . . Ân, trước mắt chỉ có tiểu nam hài đang ngủ bên trong phòng thuần túy là cái ngoài ý muốn!
Thanh vẫn ngồi xếp bằng phía sau Tiêu Hồng Nương giúp nàng chữa thương, Phong Nhã thấy thế liền xoay người đi trở về nội thất. Vừa đi vào nội thất liền nghe được vài tiếng hừ nhẹ hầu như không thể nghe thấy, Phong Nhã vội bước nhanh chạy về phía thêu giường, xốc lên vĩ trướng, liền nhìn đến một đoàn gắt gao cuộn mình trong chăn bông, cúi đầu chỉ nghe tiếng rên khe khẽ truyền ra, nếu không chú ý đến thì căn bản sẽ không nghe gì cả.
Rất dễ dàng vạch chăn bông ra, nhìn thấy Tiểu Đông Tây cuộn mình ôm lấy thân, cúi đầu rên rỉ, trên mặt ửng hồng. Ghé sát vào vén những sợi tóc loà xoà ra phía sau tai, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Làm sao không thoải mái?”
Y Ân ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt không biết làm sao, thanh âm mềm mại kèm theo tiếng khóc nức nở đáng thương: “Y Nhi. . . . . . Hảo. . . . . . Kỳ quái. . . . . . Nơi này. . . . . . Đau. . . . . .”
Phong Nhã di chuyển ánh mắt xuống phía dưới, thấy Y Ân quyền trứ hai chân, hai tay ôm lấy hạ thể. Kéo tay hắn ra, bên trong hạ khố rõ ràng đang rất gọn gàng, chợt nhìn thấy tiểu thịt nha (cái í í) của Y Ân run rẩy ngẩng đầu lên. Ngạc nhiên, sau đó hắn hiểu ra, thở dài.
Quả nhiên là phong lưu đã thành quán tính, vừa rồi giúp Y Ân bôi thuốc theo thói quen đã chạm đến nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể hắn, mười bốn tuổi các cơ quan trong người đã rất nhạy cảm, đã biết chỉ cần tay tuỳ tiện chạm vào trên người bất cứ nữ nhân nào đều có thể làm cho nàng bật người mà mềm nhũn thân ra, huống chi lại dùng trên người của Tiểu Đông Tây chẳng hiểu gì cả. Bất quá cư nhiên đến bây giờ mới kịp phản ứng, cũng là do ngốc nghếch mà thôi.
Y Ân hai tay bị Phong Nhã kéo ra, cảm giác tầm mắt của hắn đang nhìn chăm chú vào phần hạ thân đang trần trụi của chính mình. Đá đá chân nghĩ muốn tránh ra: “Nhã. . . . . . Không thoải mái. . . . . .”Thân thể thật kỳ quái, cảm thấy được dường như trống trơn, lại dường như đang trương lớn lên.
Phong Nhã cười nhẹ cắn lên đôi môi hắn, một tay kia xoa nắn tiểu chồi (cái ấy ấy) đáng yêu của hắn, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve lên xuống. Y Ân trợn to mắt hít một hơi, đá đạp lung tung hai chân, Phong Nhã lại ác liệt đè ép lên đôi nhũ hoa nho nhỏ. Y Ân nửa người trên bị áp chế, cơ hồ toàn bộ thắt lưng đều nhảy dựng lên, lại chỉ có thể mặc cho Phong Nhã ác liệt vỗ về chơi đùa hạ thân đang run rẩy, hai chân vô lực mở lớn, ngay cả ngón chân đều bấu chặt xuống đệm.
Phong Nhã buông môi Y Ân ra, thấy hắn từng ngụm từng ngụm thở dốc, trong ánh mắt hơi nước mông lung, thắt lưng cơ hồ như muốn rời ra khỏi thân, hai chân mở lớn tùy ý chính mình muốn làm gì thì làm, cảm giác hạ thể cũng đau nhức không ngừng.
Cúi đầu cắn lấy cái cổ mảnh khảnh của hắn, đồng thời ngón tay ác liệt đặt ở nơi mẫn cảm nhất của hắn, Y Ân toàn thân lập tức bắn lên một chút, miệng phát ra tiếng kêu nho nhỏ như một con mèo con đang sợ hãi.
“Chết tiệt, đáng lý ra nên sớm giải quyết ngươi, ngay cả ta đều không xong rồi.” Cảm giác hạ thể càng phát ra trướng đau, Phong Nhã cắn răng, đem hai chân Y Ân khoát lên trên vai mình, nhìn ngọc hành hình dạng hoàn mỹ ở giữa hai chân Tiểu Đông Tây căng cứng ngẩng cao, đỉnh đã muốn ướt. Khẽ liếm một hơi, sau đó toàn bộ thôn tiến: nuốt vào trong miệng.
Y Ân kêu lên sợ hãi, trong mắt tràn ra nước mắt hưng phấn, thân thể lại chỉ có thể luống cuống cảm thụ sự ấm áp mà Phong Nhã mang lại khi đang cắn lấy hạ thể của hắn.
“Nhã. . . . . . Nhã. . . . . . Đừng. . . . Sợ. . . . “Y Ân vừa kinh vừa sợ, không biết làm sao để đẩy đầu Phong Nhã ra, tay lại bị khống chế trên đỉnh đầu, thắt lưng cũng không tự giác tùy ý hắn phun ra nuốt vào tiết tấu lắc lư, miệng nức nở khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống. Khoái cảm mãnh liệt này làm hắn không sao chịu nổi !
Phong Nhã ngón tay đùa bỡn hai cái tiểu cầu của Y Ân, cảm giác hai bên đùi non mềm của hắn đang căng, biết hắn là tới rồi cực hạn, liền ác liệt đưa hoa hành nho nhỏ của hắn từ trên xuống dưới liếm một cái, sau đó thì cắn mạnh một cái, Tiểu Đông Tây liền khóc thét lên một tiếng chói tai, tiết ra trong miệng Phong Nhã .
Phong Nhã ngẩng đầu, lau khô bạch dịch dâm mĩ nơi khóe miệng, lại hôn lên môi Y Ân, thật ác ý trêu đùa: “Muốn hay không nếm thử một chút hương vị của chính mình?”
Nào biết Y Ân trời sinh suy yếu, chịu không nổi khoái cảm mãnh liệt này, từ lúc tiết ra đồng thời liền hôn mê bất tỉnh. Mặc kệ Phong Nhã ra sức hôn cắn cũng không phản ứng, chỉ phải căm giận thu miệng, nhìn hắn khóe mắt còn mang lệ, sắc mặt phiếm hồng ngủ say như chết.
“Tiểu ngốc tử ngươi thật đáng khen, thoải mái quá liền ngủ, chẳng biết ta đang nhiều khó chịu thế nào?”Phong Nhã vừa nói vừa cởi bỏ hết quần áo Y Ân, đem thân mình nhỏ nhắn trần trụi của hắn ôm vào trong ngực đắp lên chăn, hung hăng cắn lấy xương quai xanh nơi cổ hắn, thân thể cả hai quyện chặt vào nhau, cho đến khi dục vọng đang kêu gào cuồng nhiệt trong cơ thể chậm rãi bình ổn xuống.
Thương tiếc vuốt ve xương quai xanh của Y Ân bị cắn tràn đầy xanh tím, Phong Nhã hôn hôn lên đôi môi hắn trơn bóng, đem tay đặt ở đỉnh đầu hắn, khóe miệng mang theo nụ cười, an ổn chìm vào giấc ngủ.
Này đã ngủ hết đến giờ Tuất, sắc trời đã hoàn toàn chìm vào đêm đen. Lúc Phong Nhã mở mắt ra nhìn ra bên ngoài, hắn không thể tin được chính mình lại có thể ngủ say như vậy. Tiểu Đông Tây không biết khi nào đã tỉnh, im lặng nằm ở trong lòng ngực Phong Nhã , cảm giác Phong Nhã giật giật, liền buông ra tóc hắn, giọng ủy khuất nho nhỏ nói: “Nhã, người xấu!” Hắn kỳ thật muốn nói thật nhiều để cho Nhã biết là Nhã quả thật dọa hắn sợ ghê lắm. Nhưng điều đáng thương là hắn cả đời này cũng chưa từng có qua kinh nghiệm để biết cách thể hiện như thế nào, bộ dáng ủy ủy khuất khuất đối với hắn mà nói đã là một bước dài học hỏi, lúc nói ra lời này hắn cũng còn lo lắng Nhã sẽ tức giận.
Phong Nhã ôm lấy Y Ân, xoay người làm cho hắn ghé vào trong lòng ngực của mình, cắn cắn khuôn mặt non non của hắn, trêu đùa: “Ta sao là người xấu? Hay là ta không cho ngươi thoải mái? Hay là. . . . . .”Tay vuốt ve nơi đùi Y Ân: “Chê ta chưa giúp người phát tiết không đủ hoàn toàn?”
Y Ân nghe không hiểu lời trêu đùa của Phong Nhã, hắn mở to ánh mắt nghe được Phong Nhã đang cười, ôn nhu tựa hồ mang theo cưng chìu chìm đắm, liền chồm người lên đặt môi mình vào nơi phát ra thanh âm đó. Phong Nhã giật mình, sau đó liền gắt gao cắn đôi môi mềm mại như cánh hoa của hắn, lưỡi thâm nhập vào miệng hắn khuấy động kịch liệt làm cho Y Ân cơ hồ thở không nổi. Nhưng trong lòng bất giác cảm thấy rất an tâm, hai môi tương giao, tựa hồ liền có thể cảm nhận được tâm tình đối phương, hắn nhìn không thấy, cũng chưa từng nghe qua, rất thích rất thích tâm tình như thế!
“Chủ thượng!” Giọng của Thanh theo ngoại thính truyền đến, Phong Nhã buông ra Y Ân, vỗ nhẹ vào lưng cho hắn thuận khí, rồi lấy chăn bông đưa hắn gói kỹ, đứng dậy tìm đến quần áo, bàn tay tiến vào chăn mặc vào cho hắn. Tiểu Đông Tây thân mình quá yếu, một chút hơi lạnh đều sợ hắn sẽ bị bệnh.
Sau khi mặc quần áo tử tế cho Y Ân , Phong Nhã cũng sửa sang lại quần áo của chính mình, dùng hồ tập áo choàng quấn lấy hắn, ôm ngồi ở khuỷu tay. Đi được hai bước, Phong Nhã dừng lại, hỏi Y Ân đang ngoan ngoãn gác đầu lên bả vai hắn: “Tần Sương Kích là ai?”
“Ân?”Y Ân không rõ, hoang mang nhăn lại mi.
Phong Nhã lắc đầu: “Quên đi, không rõ rất tốt.”
Ôm Y Ân đi ra nội thất, liền nhìn thấy Thanh cùng Tiêu Hồng Nương đã đứng ở hai bên. Tiêu Hồng Nương thân thể đã không còn đáng ngại, chủ thượng không hề chất vấn nàng, lại được Thanh ban cho lệnh bài tha tội, chật vật hồi sáng sớm biến mất, thân mặc hồng sa, phong tình vạn chủng cung kính: “Chủ thượng tới bất ngờ, Hồng Nương chuẩn bị không đủ, chỉ có chút rượu nhạt cùng chủ thượng tẩy trần, mong chủ thượng không lấy làm phiền lòng!”
Phong Nhã thuận theo tay nàng mà đi vào, chỉ thấy đầy bàn các món ngon hoa lệ, dựa theo thói quen của Phong Nhã, vẫn chưa an bài dư thừa người hầu, trong phòng chỉ có Thanh, Tiêu Hồng Nương, Phong Nhã, Y Ân bốn người.
Phong Nhã tán thưởng gật đầu, ôm Y Ân ngồi vào trên bàn, ý bảo hai người ngồi chung, trước hết múc một muỗng canh đưa đến miệng Y Ân nói: “Ngủ một ngày, chắc là đói bụng lắm. . . “
Ầm…ầm…vài tiếng nổ vang lên cắt ngang lời nói của Phong Nhã, mấy người chạy ra phòng ngoài, chỉ thấy ở phía trên Phúc Lâm Cư chậm rãi khuynh đảo, từng khối từng khối đá lớn từ ở trên lăn dài xuống. Phúc Lâm Cư bắn ra một đạo khói hồng, trên không trung chợt lóe rồi biến mất. Tiêu Hồng Nương kinh hô: “Địch tập kích….”