“Các ngươi kia cái gì biểu tình, có cái gì ý kiến?”Tiểu mỹ nhân mở miệng, thanh âm cực kỳ dễ nghe, nhưng khẩu khí lại cực bất hữu thiện. Từ trên người yêu quái áo trắng nhảy xuống đất, xoa thắt lưng mắng: “Có chuyện cứ việc nói thẳng, muốn nói gì thì cứ giáp mặt ta mà nói, đừng ở đó nói xấu sau lưng hãm hại người khác.” Mọi người hoàn toàn không thèm để ý lời nói của tiểu mỹ nhân, bộ dáng tức giận cũng thật đáng yêu, ai có thể phát hoả với hắn chứ. Bất quá đáng tiếc, nguyên lai đây lại là một tiểu nam hài a.
“Này, lắc đầu như vậy là có ý gì? Đem nói rõ ràng cho ta, uy, chớ đi. . . . . .” Tiểu mỹ nhân này đúng là tính tình nóng nảy, vừa nói chân đã muốn chạy đi đánh người, nhưng đã bị Bạch y nhân ở phía sau nắm lại.
“Mạch, mạch, ngươi buông! Ngươi xem ánh mắt của bọn họ kìa! Bọn họ khi dễ ngươi! Không thể liền như thế thả bọn họ đi, bọn họ cư nhiên dám trước mặt ta khi dễ ngươi!” Tiểu mỹ nhân ngửa đầu, bị người kia ôm lấy làm hắn căm giận kêu lên.
Người được kêu là “Mạch” cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu trấn an hắn: “Không có.”
“Sao lại không có? Ngươi xem ánh mắt bọn họ, không biết vừa nói sau lưng người ta cái gì để hãm hại đâu! Cho nên ta mới chán ghét bọn người cổ lỗ xỉ, hiếm thấy nhiều điều kì quái, chứng bạch tạng cũng không biết, dáng vẻ không giống như chúng ta khi lớn. . . . .”
“Đồng!” Mạch khẽ gọi, tiểu mỹ nhân lập tức ngậm miệng, kiễng mũi chân hôn lên môi hắn, xin lỗi.”Thật xin lỗi Mạch, ta không nói, ta sẽ không nhắc tới nữa.”
Mạch không nói lời nào, hai tay ôm chặt bảo bối trong lòng ngực. Đột nhiên một dị vật từ đâu đánh úp tới, Mạch ôm người trong lòng ngực khẽ lắc mình, khóe mắt thoáng nhìn đến vật, kinh ngạc thân thủ tiếp được, đúng là một vò nữ nhi hồng.
“Đi lên.”Trên lầu một gã tuấn nhã công tử vẫy vẫy tay, sau đó từcửa sổ lùi vào trong.
“Người đó là ai?”
Mạch không nói lời nào, trọng dụng áo choàng đưa hắn gắt gao bao lấy, ôm hắn cùng nhau vào khách điếm. Lên đến lầu hai, liền gặp trong một phòng trang nhã có hai người khí thế phi phàm đang ngồi ngay bàn bên cạnh cửa sổ. Mạch trong mắt phiếm ra ánh sáng lạnh. Một nam nhân trên mặt mang một đạo vết thương dài, thoạt nhìn thấy hắn chỉ chuyên chú vào tiểu nam hài ôm trong lòng ngực, nhưng Mạch biết, từ lúc bản thân bước chân lên lầu này, chỉ cần hơi có dị động, hắn có thể ra tay lấy đi tính mạng mình. Mà tên còn lại, tuấn dật lãnh ngạo, giơ tay nhấc chân tao nhã phảng phất quý tộc, nếu không phải quen biết, chỉ sợ sẽ nghĩ lầm hắn là vương tôn công tử nhà ai .
Chậm rãi bước đi thong thả về phía trước, đối với áp lực càng ngày càng trầm nặng làm như không thấy, thẳng ở ghế ngồi xuống.
“Hồi lâu không thấy, vẫn là như vậy ít nói.” Người có dáng vẻ tao nhã cười nói, thân thủ dẫn một chút, giới thiệu: “Tần Sương Kích, Mạch Thiên Tuyết.”
Hai người nghe vậy ngẩng đầu, tầm mắt tương giao, trong mắt hiện lên một đạo duệ mũi nhọn. Tầm mắt hai người đang nhìn nhau thăm dò đột nhiên bị cách trở, Đồng không chút nào sợ người lạ đến gần Tần Sương Kích, nhìn nhìn người trong lòng ngực hắn kêu lên: “A, thật là một tiểu hài tử đáng yêu.” Vui vẻ xoa lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang ngủ say, đối mấy người uy thế bức nhân hoàn toàn không có cảm giác.
Tần Sương Kích liễm khí, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt. Chẳng biết tại sao, đối đứa nhỏ này không thể phòng bị.