• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh, không phải giả vờ chứ? Đừng có giả bộ đau nhé!Bị em phát hiện rồi đừng hòng từ nay về sau em tin tưởng anh!”

“Không phải. Thật sự đau…giúp anh xoa.”

Anh cuộn mình trong ngực tôi, tôi sờ thử lên bụng anh, thật sự lạnh như băng. Tôi cũng không biết anh đau thật hay chỉ nói như thế, thở dài, vẫn là giúp anh chậm chậm xoa bụng.

“Tiểu Diễn, em thật tốt.”

Tiểu Diễn, thật ra…anh rất sợ…”

An tĩnh trong chốc lát, anh tựa đầu lên vai tôi, cả người cọ sát vào lofg tôi. Cho đến lúc ôm tôi chặt rồi, không bị tôi đẩy ra mới thở ra nhẹ nhàng.

“Anh rất sợ…Lúc đau, lúc phải súc ruột trong bụng rất trướng, rất khó chịu, như thể bụng sắp nứt ra vậy, hít thở cũng rất đau. Nhưng đó chưa phải điều đáng sợ nhất, đáng sự nhất là anh bất lực, không thể làm gì được. Uống thuốc vào rồi sẽ lại nôn hết ra, anh đều không biết phải làm thế nào.”

“Tiểu Diễn, anh không muốn trải qua những chuyện như thế. Thời điểm đó, anh thật sự đã nghĩ đến cái chết. Khi đó chẳng còn chút sức lực nào hết, đi từ giường đến cạnh cửa sổ cũng không nổi, thế nhưng anh rất muốn nhảy xuống. Mỗi lần phát bệnh, kì thật anh rất sợ hãi, rất sợ hãi sẽ mang cái bọ dạng đó, để em nhìn thấy bộ dạng đó…”

“Nếu em nhìn đến bộ dạng kia, không bằng anh chết đi, thật sự thà rằng chết đi.”

Ai…tôi không tự chủ được vòng tay ôm lấy anh.

Cứ cho rằng tôi vô dụng đi. Mặc dù không biết thật giả thế nào, chỉ là nhịn không được thấy rất thương anh, nhịn không được cảm giác muốn ôm anh đến chặt cứng, đem lại cho anh sự ấm áp của mình.

“Tiểu Diễn, em nói xem…tại sao?”

Anh ở trong lòng tôi, thì thảo hỏi, vẫn là câu hỏi này,

“..Tại sao lại là anh?”

“Tại sao anh sinh ra đã mang bệnh, lại đau đớn đến mức sống còn không bằng chết? Anh có lúc nghĩ, có phải ông trời cũng không thương xót mình? Người khác từ nhỏ đến lớn thật mạnh khỏe, cũng chỉ có anh, sống mà luôn phiền toái đến người khác…Như vậy..anh còn sống làm gì ây?”

“Anh…” Tôi không biết phải nói sao để an ủi.

Anh rõ ràng buồn đến vậy, lại cười một chút.

“Chỉ là..lúc không đau..anh vẫn sẽ cảm thấy thế giới này thật tốt đẹp.”

“Bình minh, hoàng hôn, gió nhẹ, mưa phùn, bầu trời xanh thẳm, và còn bao nhiêu thứ xinh đẹp khác…”

“Còn có…khiến anh nhớ đến nụ cười lần đầu gặp mặt, nụ cười của em khi đó còn đẹp hơn ánh nắng…”

…Nụ cười của tôi sao? Tôi đã không biết mình cười như thế.

“Anh, dù anh có nói thế, em cũng sẽ không cười cho anh xem một lần nào nữa.” Tôi có chút bực, lại có chút uất ức, vỗ vỗ anh. “Muộn rồi, nhanh nhanh ngủ đi.”

Sáng hôm sau tôi không phải bị tiếng chuông đồng hồ gọi dậy, mà là tiếng thét của dì Mạnh.

“Hai đứa! Hai đứa sao lại ngủ như vậy!”

Trong phòng ngủ của chúng tôi, người phụ nữ đó lại không mời mà tới. Tôi dụi dụi mắt, ngáp một cái, từ trong chăn trần như nhộng bò ra.

“Mày…mày không mặc gì…” Khuôn mặt dì phải nói rằng khi đó đổi màu liên tục. “Mày! Mày làm gì con trai tao?!”



“Mẹ, sáng sớm đã ồn ào gì a…” Anh cũng tỉnh, nghe giọng rất bất đắc dĩ.

Mà tôi lại nằm lại chỗ cũ, cảm thấy nực cười, tôi thì có thể làm gì con trai dì? Cũng chỉ là cùng nhau ngủ mà thôi, tôi có thể ăn anh chắc?

Tôi ngáp mấy cái liền, cất giọng mỉa mai: “Dì, có gì phải ngạc nhiên? Con của dì chui vào chăn tôi không phải lần một lần hai, chẳng qua đây là lần đầu dì gặp. Nhưng mà dì yên tâm, dù sao con của dì cũng chẳng phải con gái, tôi có thể làm gì?”

“Mày…mày…thế nhưng mày không mặc đồ! Mày..mày cũng không còn nhỏ, trần như nhộng thế này còn ra thể thống gì!”

“Không phải dì nói tôi là thằng nhóc thì cần gì riêng tư sao? Tại sao hiện tại lại để ý như vậy?” Tôi rung đùi đắc ý, tiếp tục nhìn dì mà cừi. “Tôi với gì nam nữ khác nhau mà dì còn nhìn được, tôi với con dì giống nhau thì có làm sao?”

“Đều là nam cũng không được! Đều là nam nhưng trước mặt cũng không thể là bộ dáng đó!”

Càng ngày dì càng cao giọng, vừa run rẩy, vừa phẫn nộ. Thế rồi dì nói một câu mà tôi chẳng thể hiểu lô gic đó ở đâu ra. “Mày không phải ở trần như thế mà lừa anh mày! Mày xem mày còn nhỏ tuổi đã phô ra bộ dáng dụ dỗ người khác, rốt cuộc mày nghĩ câu dẫn ai?”

“Mẹ! Mẹ nói gì đó!”

Anh gào lên giận giữ, tôi ngây ra vài giây, hoàn toàn không biết phản ứng gì.

Dụ..dỗ…

Câu..dẫn…?

Trước giờ tôi chỉ thấy mấy từ đó trong đống tiểu thuyết, mà lại nói về phụ nữ, thật không tưởng tượng nổi nó lại được gán cho tôi, thế rồi lại nhìn lên người phụ nữ đang tức giận tột cùng.

Dì là nói tôi? Xác định là nói…tôi?

Muốn câu dẫn…

Cái khỉ gì chứ?! Tôi cuối cùng cũng phản ứng được, bảo tôi câu dẫn con trai dì sao?!



Đây là dì nhãn rỗi nên kiếm cớ gây sự phải không?!Lí do như vậy…lí do như vậy cũng có thể nghĩ ra?! Thật sự tôi muốn vài dì vài vái, điều như vậy mà cũng nghĩ đến được!

“Này, dì! Dì chửi tôi còn chưa nói, nhưng dì nói câu này cũng thật tức cười đi. Đừng chính mình không biết xấu hổ liền nghĩ người khác cũng không biết xấu hổ được không!”

Tôi bạo phát, nhưng thực tình cũng không hẳn phẫn nộ, tôi vẫn òn lí trí, cho nên chỉ cười to, cảm thấy không cười thật phí.

“Phiền dì nhìn lại, con dì là con trai, không phải con gái. Dì nói thế tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội mất. Dì nhìn đi, là con dì chui vào chăn tôi nhé. Hơn nữa đầu óc dì có bị sao không vậy? Mùa đông lạnh thế này, nằm chung chăn liền bảo là câu dẫn? Con dì tốt đẹp đến mức người khác phải đi câu dẫn sao?! Như vậy…đừng nói là nam, có là con gái , đưa tôi tôi cũng không thèm nhé.”

-Hết chương 29-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK