Không…tôi không nghĩ thế.
Nếu có thể, tôi thậm chí hi vọng mình mới là người chết đi.
Anh vẫn túm lấy ống quần tôi, tôi cúi đầu, nước mắt lại lăn xuống, rơi trên gương mặt anh.
Anh vẫn nằm trên đất, cả người toàn là vết thương, thế nhưng tay không chịu buông, dùng ánh mắt như tràn đầy tuyệt vọng, lại có cả hi vọng mà nhìn tôi.
“Tiểu Diễn, Tiểu Diễn à, anh biết em rất đau khổ. Em có thể đánh anh…anh nguyện ý cho em đánh, chỉ cần giúp nỗi đau đớn trong em phát tiết ra được, bao nhiêu anh cũng sẽ nhận…”
“…”
“Chính là…Tiểu Diễn, em đánh xong rồi, hãy trở lại như khi trước, có được không?”
“Van cầu em, hãy là em khi trước, được không?”
“Tiểu Diễn mà anh biết, Tiểu Diễn của anh, là một người rất ôn nhu, rất rất ôn nhu…”
Tôi đã không thể ngừng rơi nước mắt. Khuôn mặt anh trong mắt tôi càng trở nên mịt mờ.
Người ôn nhu đối tốt với anh, sớm đã không còn nữa rồi. Đã đỏi thay rồi.
Anh, anh tưởng tượng nổi không? Giày xéo tình cảm của anh lại là một niềm vui của tôi, anh có hiểu nổi cảm xúc đáng chết ấy không?
Tôi đi đến bước đường này, là ai ép, ép như thế nào, tôi lúc này cái gì cũng không nhớ nữa. Tất cả đều mơ hồ, tôi nghĩ không ra, cũng không muốn phải suy nghĩ.
“Anh…anh đã từng trải qua cảm giác bị nhố trong một căn phòng tối đen, bị người khác lãng quên chưa?”
Thanh âm của tôi rất nhỏ, nhỏ đến mức chính mình nghe cũng khó.
“Nơi đó thứ gì cũng không có, vừa lạnh lẽo vừa tối đen như một phần mộ, nơi mà ánh sáng và nhiệt sống đều không chạm đến. Ở nơi đó…giống như là bị chôn sống vậy, từ từ chết đi, cảm giác đối với mọi thứ xung quanh cũng dần thay đổi.”
“Anh,anh biết cảm giác đó không? Bị chính người trong nhà đem vào đó chôn cất? Cái loại tuyệt vọng như từng chết đi một lần ấy, anh trải qua chưa?”
Là không phải không?
Là không…Bởi vì mẹ anh yêu anh như vậy, yêu đến không suy nghĩ gì mà phá tan hạnh phúc ra đình người khác, bằng cách nào cũng phải cho anh một gia đình đầy đủ ba và mẹ.
Thật tốt. Tôi cũng hoài niệm đến quá khứ mình từng có những người yêu thương mìn vô điều kiện như thế.
Đã từng, là đã từng có một maấm như thế.
Đã từng, chỉ là đã từng thôi, rất hạnh phúc.
“Anh, anh không, anh không…”
Tiếng anh khóc thút thít truyền đến. Anh cúi đầu quỳ gối bên chân tôi, hai vai đều run lẩy bẩy.
“Cái cảm giác chết đi một lần ấy, em đã một mình trải qua. Anh có biết trong ba tháng anh hôn mê nằm viện, em cũng là một lần biết đến cái chết?!”
“Anh có thể tưởng tượng…cảm giác của em khi đó sao?”
“Ở bệnh viện, ngồi trước giường bệnh của anh, trong lòng chỉ lo sợ anh sẽ không mở mắt nữa! Sợ có nhiều chuyện không thể nói cho anh biết! Sợ không bao giờ có thể ôm anh, chạm đến anh! Anh có biết bấy nhiêu điều đã đủ sợ hãi lắm không?! Anh có biết cảm giác người quan trọng nhất có khả năng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại tra tấn đến nhường nào không?!”
“…”
“Đúng vậy…”
Anh đột nhiên nở nụ cười. “Anh có rất nhiều điều, rất nhiều tâm ý muốn nói cho em biết khi em nằm mê man sau tai nạn. Anh đã quyết khi em tỉnh dậy nhất định sẽ nói cho em. Chính là sau đó, anh lại sợ hãi, thế rồi anh nghĩ, sau này vẫn còn cơ hội. Cứ như vậy kéo dài liền đến tận bây giờ, vẫn chưa từng dám mở miệng nói với em.”
Nói xong, ngẩng mặt, ánh mắt hàm chứ biết bao yêu thương và sự kiên quyết, nhìn thẳng vào tôi.
“Hiện tại, chính là hiện tại…anh không muốn giấu nữa!”
“Anh, anh đừng nói…”
Nghe đến đó, trong đầu tôi đã ốn rối loạn hoàn toàn.
Bởi vì dường như tôi biết điều anh muốn nói, tôi biết, luôn biết…
“Anh đừng nói, đừng nói! Ngàn vạn lần đừng nói!”
Không thể đâu anh, tôi không muốn nghe.
Đôi mắt anh lộ rõ sự quyết tâm, mà tôi thì chỉ muốn đôi tai mình khi ấy hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa. Nghe xong thì sao? Tình cảm anh em sẽ thế nào?
Cho dù cuối cùng có không còn là anh em đi nữa, một góc nào đó trong tôi vẫn luôn nghĩ đó là anh trai của mình.
Là tự mình đoán bóng gió thì còn có thể an ủi mình, tự nhủ rằng đó là tại mình nhạy cảm, vì anh thương xót, là tình cảm anh em, không hơn.
Vậy mà anh lắc đầu.
“Tiểu Diễn, anh thích em, anh thích em…” Không thèm để ý tôi lắc đầu phản đối, anh vẫn cười mà nói ra lời đó.
“Ngay từ lần đầu tiên nhìnthấy em, anh đã muốn ở cạnh em.Anh yêu em, yêu em, là yêu…Tiểu Diễn.”
Cả thế giới khi đó dường như trống rỗng, tay chân tôi trở nên luống cuống vô cùng.
“Anh…anh nói bậy…Anh điên rồi sao!”
“Anh không điên.” Anh ngẩng mặt lên, vươn tay lại chỗ tôi. “Anh biết rõ điều mình nghĩ, biết rõ điều mình làm. Anh biết, nói ra, khả năng vĩnh viễn là sẽ mất em. Thế nhưng còn cách nào khá sao? Bởi vì không nói…em cũng ngày một cách xa anh…”
“Tiểu Diễn, em biết không, anh rất sợ mất em. Anh rất sợ, sợ đến mức phát điên lên được! Em rõ ràng ở ngay bên cạnh, mà tại sao vẫn xa như vậy? Anh rõ ràng nên là người thân cận nhất bên em, rõ ràng phải là người may mắn nhất, được ngủ bên người mình yêu, được nắm tay người mình yêu…”
“Nhưng tại sao…tại sao vẫn là đau khổ đến vậy…tại sao…anh rốt cuộc đã làm sai cái gì, để khiến em chán ghét anh như thế…”
Đám người Lôi Nam Vũ đứng vây quanh bọn tôi, mà lúc này đã há hốc mồm kinh ngạc không nói được gì.
“Anh à…yêu? Anh có phải điên rồi không? Thành ra như vậy… Anh cút đi! Biến khỏi tầm mắt em! Em không muốn thấy anh nữa!” Tôi gào lên.
“Haha..haha..”
Tôi những tưởng anh sẽ khổ sở, sẽ khóc, anh luôn bởi vì tôi mà khóc, thế nhưng lúc này đây, anh lại ngẩng cao đầu mà cười, đôi mắt hoàn toàn trống rỗng.
Tôi không chịu nổ khi phải trông thấy đôi mắt như thế, lúc này trong đầu chỉ có duy nhất một chữ: trốn.
Trốn. Tôi muốn chạy trốn!
Tình cảm của anh, khiến tôi muốn trốn chạy thật xa. Tôi không muốn ở đây, không muốn thấy bộ dạng rõ ràng thống khổ mà lại cất tiếng cười, tôi…tôi…
“Kỳ Diễn, Kỳ Diễn, em đi đâu?” Lôi Nam Vũ quát.
“…”
“Kỳ Diễn, tên nhóc này, đừng chạy!”
Tôi không chạy quá xa tìm một góc khuất ngồi xuống, bản thân cố gắng suy nghĩ. Một lúc sau Lôi Nam Vũ cũng chạy đến, ngồi kế bên tôi. Hai chúng tôi ngồi tựa lưng vào chân tường, cả hai đều im lặng. Rất lâu sau đó…
“Đáng chết, anh muốn khuyên nhủ em gì đó, nhưng hoàn toàn không biết nên nói gì. Đáng chết, đây là lần đầu tiên bắt gặp chuyện như vậy. Rất khủng bố đó! Cả hai người đều khủng bố như nhau!”
Lôi Nam Vũ phá tan bầu không khí trầm lắng trước.
“…”
“Anh…haha…thật sự là muốn khuyên bảo em, nhưng hiện tại…chỉ muốn cười. Hai anh em em hành ra chuyện gì thế này? nãy cũng không phải anh nghe sai đi? Anh em nói như vậy…máu đều muốn phun ra đây. Thế này chẳng phải là đồng tính luyến ái sao, còn là loạn luân.”
“Không có quan hệ huyết thống, nên không phải loạn luân.”
“Hả?”
Tôi vùi mặt xuống đầu gối. “Chỉ là không nghĩ anh ấy vẫn luôn xem em như con gái! Thật tức chết! Thể nào đối xử với em đặc biệt tốt như thế! Đáng hận!”
“Anh Nam, anh nói xem em có giống con gái không?!” Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi. “Chẳng lẽ những người đó nói em lớn lên trông đẹp là vì giống con gái?”
Lôi Nam Vũ vỗ vỗ toi, lắc đầu. “Em trông đẹp thật, nhưng tuyệt đối không phải kiểu con gái. Anh dám lấy danh nghĩa mười tám đời nhà anh ra cam đoan, Kỳ Diễn một chút cũng không giống con gái. Anh mà nói dối thì sẽ bị sét đánh chết! Hơn nữa em nhìn mình xem, ớn lên có điểm nào giống con gái anh liền không lấy vợ!”
“Nhưng mà…Kỳ Diễn à.” Lôi Nam Vũ nói nhẹ nhàng trở lại. “Cho dù anh trai em thích em, cũng không cần tức giận như thế.”
“Đổi lại là anh anh sẽ không tức? Nếu người anh luôn coi là anh em tốt nhất với mình lại nói thích anh, anh có tức không?”
“Sao phải tức? Được người khác thích là điều tốt mà? Thích đương nhiên so với chán ghét vẫn là tốt hơn.”
“Thật sự anh không tức sao? Một ai đó thích anh, nghĩa là người đó cố tình khiến cho anh cảm động, khiến cho anh có cảm giác có thể dựa vào, kì thật toàn bộ đều xuất phát từ ý nghĩ cá nhân mà thôi! Nếu không phải vì thích anh, người ta cũng sẽ không tốt với anh nữa!”
“Liên quan gì? Đối tốt với một người, chỉ cần không mang ý đồ xấu xa, như là vì tiền, vì quyền. Nếu không phải vì những thứ đó, thật tâm đối tốt với một người thì tình cảm đó là yêu hay là tình cảm thông thường khác, cũng không phải điều quan trọng nhất.”
“Nhưng như thế này rõ là có mục đích! Thích một người không phải vì muốn có được hay sao? Nếu mãi vẫn không có được thì ai mà tiếp tục thích?”
“Biết không có được mà vẫn có người thích đấy thôi…” Lôi Nam Vũ híp mắt lại nhìn tôi. “Mà này Kỳ Diễn, em đang nói như thể sợ một ngày cậu ta khong thích em, không quan tâm em nữa vậy?”
Trong lòng cảm giác như bị một vật nhọn xuyên vào, lạnh thấu xương.
“Anh nói bậy bạ cái gì? Lôi Nam Vũ anh cũng bị điên sao? Sao thế giới này toàn những người điên như vậy? Em sẽ sợ anh ấy không tốt với mình nữa? Em ước anh ấy đừng dây dưa với mình còn chẳng kịp đây. Em muốn anh ấy biến mất! Từ nay về sau không cần xuất hiện nữa!”
“Này, anh cũng chỉ nói thế, đừng tức nữa.”
Nói cũng không được! Đang định phản bác, một người trong đám Lôi Nam Vũ vừa thở hồng hộc vừa chạy đến.
“Anh Nam! Kỳ Diễn! Không hay rồi, Trình Trí Viễn ngất xỉu rồi!”
-Hết chương 37-
Danh Sách Chương: