Ngụy Quân nói xong còn không quên nhắc nhở Thẩm Dao: "Chú ý an toàn, đừng để bị thương."
Sau đó liền nhanh chóng tiến vào bên trong.
Mắt thấy thân ảnh y sắp sửa ly khai, Thẩm Dao chợt nhớ đến điều gì đó liền muốn lên tiếng, chân hắn cũng đồng thời xoay về phía sau nhưng nhanh chóng bị cảnh vật trước mắt làm cho câm nín.
Hình ảnh chiếc moto sừng sững đậu ngay bên cạnh hiện tại đã biến mất không còn chút dấu tích.
Thẩm Dao ban đầu trông thấy lập tức hốt hoảng, không rõ là ai đã lấy cắp lại còn suy nghĩ đến việc làm sao để tìm lại chiếc xe nhưng sau khi nghĩ kĩ lại hắn mới bắt đầu cảm thấy không đúng.
Điển hình như việc chiếc xe không một chút động tĩnh đã biến mất ngay bên cạnh hắn và Ngụy Quân là điều không thể.
Đó là còn chưa nói đến việc dù hắn có lơ là không chú ý thì tên trộm cũng không tài nào qua mắt được Ngụy Quân, muốn cưỡm đồ của nam chính đâu phải là chuyện nói được làm được.
Trừ khi tên trộm chính là con cưng của tác giả, có địa vị ngang bằng so với nam chính thì may ra.
Huống hồ hiện tại đang là Mạt Thế, buổi tối ngoại trừ tang thi ra làm gì có ai dám xuất hành vào giờ này.
Đương nhiên, trừ hắn và Ngụy Quân.
Nhưng dù có đi chăng thì việc này chắc chắn cũng không có khả năng xảy ra trước mặt Ngụy Quân được.
Vắt óc suy nghĩ thêm một lát, Thẩm Dao cuối cùng chỉ có thể rút ra được kết luận duy nhất.
Đó chính là Ngụy Quân cũng có không gian giống hắn.
Đúng vậy!
Càng nghĩ Thẩm Dao lại càng thấy đúng, nếu không tại sao chiếc moto lại đột ngột xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất trước mặt hắn được.
Còn nữa, nếu như thật sự bị lấy cắp thì Ngụy Quân đã không thể nào bình tĩnh đi vào trong thu thập vật tư như không có chuyện gì xảy ra được.
Vậy nên Thẩm Dao càng thêm tin tưởng vào chuyện nam chính cũng sở hữu không gian y như hắn.
Nhưng sao trước đó hắn lại không biết?
Rõ ràng tính đến thời điểm hắn xuyên qua, mọi chuyện vẫn còn nằm trong dự liệu mà???
Vậy tại sao chuyện Ngụy Quân sở hữu không gian, hắn một chút cũng không có ấn tượng? Tại sao???
Nghĩ đến vấn đề hiện tại, Thẩm Dao quả thực có chút đau đầu.
Nếu như Ngụy Quân thực sự không muốn cho hắn biết, vậy thì hắn chỉ cần giả vờ như không nhìn thấy là xong có phải không?
Thẩm Dao sau đó cẩn thận suy xét, cảm thấy việc này thật sự không hề đơn giản.
Nhưng bất quá hắn cũng không có can đảm đi tìm Ngụy Quân hỏi rõ, cho nên chỉ có thể mặc kệ đến đâu hay đến đó.
Sau khi thông suốt, Thẩm Dao một đường nhanh chóng đuổi theo Ngụy Quân vào bên trong.
- -----------------------------------------------
Tiếng chim hót buổi sáng hòa cùng âm thanh tạp nham bên ngoài đánh thức Ngụy Quân dậy trong trạng thái không hề tình nguyện cho lắm.
Đêm qua y cùng với tên ngốc Thẩm Dao đi thu thập vật tư đến gần sáng mới trở về.
Tuy công việc không hề nặng nhọc nhưng đối với cơ thể vừa mới hồi phục sau phản phệ của Ngụy Quân mà nói, hoạt động xuyên đêm không khác gì đang thách thức sức khỏe của chính bản thân là mấy.
Ấy vậy mà tên ngốc nào đó chẳng những không quan tâm lại còn gây thêm cho y không ít rắc rối.
Tỉ như soi đèn lung tung khi nghe thấy âm thanh kì lạ vang lên hoặc la hét tựa như bị ai thọc huyết khi có thứ gì đó bất ngờ chạm vào tay chân hắn.
Ngụy Quân đêm qua phải nói là vô cùng hối hận đối với quyết định mang Thẩm Dao cùng đi.
Y chẳng những phải tự mình thu thập vật tư lại còn phải trông chừng tên ngốc bên cạnh.
Tránh để hắn động một chút lại ngu ngốc kêu gọi tang thi đến, y khi đó từng có suy nghĩ Thẩm Dao chính là đang cố ý nhưng rồi cũng không thể làm gì khác ngoài việc trông chừng hắn.
.
ngôn tình hay
Giờ nhắc lại mới nhớ, tên ngốc đêm qua trở về đã rút vào góc nào đánh giấc rồi nhỉ?
Nghĩ đến đó, Ngụy Quân đang định rời giường đi tìm Thẩm Dao thì lại cảm giác có một lực đạo đang đè lên thân thể.
Kinh ngạc khẽ cúi đầu nhìn xuống liền trông thấy một cục lông vừa đen vừa rối không khác gì ổ quạ đang làm tổ trên ngực y.
Cẩn thận quan sát mới nhận ra kỳ thực chính là đầu tóc của tên ngốc Thẩm Dao.
Tư thế hiện tại của Ngụy Quân là đang nằm ngửa, cho nên toàn bộ sức nặng của kẻ bên trên đều trút hết lên người y.
Ngụy Quân lúc bấy giờ mới cảm thấy có chút khó thở, vội nhấc nửa người trên định ngồi dậy thì lại phát hiện có thứ chất lỏng gì đó sền sệt, mát lạnh đang lan rộng trên ngực y.
Ngụy Quân không rõ đó là thứ gì, đương lúc muốn chạm tay vào thì lại phát hiện tứ chi y hiện tại đều bị người phía trên quấn lấy, không khác gì bạch tuột.
Nhìn đến tình cảnh hiện tại của bản thân Ngụy Quân liền có chút đau đầu, y sau đó thử dùng lực lách một bên tay phải thoát ra.
Thật may khi không phải tốn quá nhiều sức lực đã thành công chạm tay vào chất lỏng trên ngực rồi chuyển nó đến trước mặt.
Nhìn nhìn một chút lại tiếp tục đưa lên mũi ngửi thử thì ngay lập tức, theo phản xạ ném bàn tay ra xa.
Trên mặt hiện lên vẻ ghét bỏ, hận không thể lập tức lôi đầu tên kia dậy đánh cho hắn một trận nhớ đời.
"Thẩm.
Dao!" Y gằng giọng, không nén được sự tức giận.
Đến lúc này, Ngụy Quân rốt cuộc cũng biết được thứ chất lỏng xuất hiện trên ngực y chính là nước miếng chảy ra trong lúc ngủ của tên ngốc Thẩm Dao.
Càng nghĩ y càng cảm thấy sức chịu đựng của bản thân ngày càng kém, nhịn không được cuối cùng cũng nhấc chân đá mạnh cái tên đang ngủ say trên người xuống.
Ngay lập tức, Thẩm Dao vốn đang say giấc nồng trên tấm đệm thịt ấm áp liền bị ai đó thẳng chân đá xuống.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ tỉnh giấc vì cú đá vừa rồi nhưng không, sau khi lăn đất hai vòng Thẩm Dao lại thành thật cuộn tròn người lại, tiếp tục ngủ.
Ngụy Quân trông thấy hắn như vậy lại có chút bất ngờ, ánh mắt y phá lệ nhìn Thẩm Dao thêm vài lần lại vô tình trông thấy biểu cảm khi ngủ của hắn lúc bấy giờ.
Phải nói là hết sức dâm tà!
Nụ cười thỏa mãn cùng với dòng nước miếng bên mép cứ không ngừng chảy ra.
Miệng thì liên tục rên rỉ các thứ càng lên án nhân phẩm bại hoại của hắn.
Ngụy Quân tận mắt chứng kiến, sắc mặt y lập tức tối sầm.
Chẳng cần phải tốn công đoán mò cũng thừa sức biết cái tên háo sắc Thẩm Dao này đang mơ loại giấc mơ gì.
Chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp!
Yên lặng liếc nhìn con sâu lười, háo sắc Thẩm Dao đang cuộn mình ngủ trên sàn lạnh, Ngụy Quân một chút đau lòng cũng không có.
Đối với thành phần vô phương cứu chữa này y chỉ lạnh lùng phun ra hai từ "Biến Thái."
Sau đó xoay người định ngủ thêm một chút thì đúng lúc, bên ngoài lại vang lên âm thanh gõ cửa cùng giọng nói của Lục Vân Nghi.
"Ngụy ca, anh tỉnh?"
Lục Vân Nghi vừa gọi, tay vừa gõ vào cửa xe vài cái có nhịp điệu.
Ngụy Quân khi ấy còn đang ngồi trên giường, mắt hết nhìn ra ngoài lại nhìn xuống tên háo sắc nào đó vì bị tiếng ồn làm phiền giấc ngủ.
Trên khuôn mặt lập tức xuất hiện biểu cảm nhăn nhó, miệng há to khẽ lầm bầm vài tiếng.
Nhìn bộ dạng hắn như vậy, Ngụy Quân lại có chút muốn cười.
Khó chịu trong lòng đều vơi đi một nửa.
"Cọc cọc cọc" âm thanh bên ngoài tiếp tục vang lên.
Ngụy Quân bên trong điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó mới lạnh nhạt "Ừ" một tiếng rồi nhanh chóng rời giường.
Yên lặng lắng nghe âm thanh rời đi của người bên ngoài, y một bước tiến đến chỗ Thẩm Dao yên lặng nhìn hắn.
Sau đó đột nhiên không nói không rằng liền giơ chân đạp vào mông hắn một cái.
Nhìn thấy người bên dưới xoay mình khó chịu, Ngụy Quân rốt cuộc hài lòng.
Trước khi rời đi còn tốt bụng ôm người nào đó lên giường, đắp chăn cho hắn.
- ---------------------------------------------------
Nói đến Thẩm Dao vốn dĩ còn đang đắm chìm trong giấc mộng xuân, tận hưởng cảm giác ôm mỹ nữ của hắn nhưng không hiểu sao lại luôn bị làm phiền hết lần này đến lần khác.
Hắn tuy nằm mơ nhưng cũng không quên lôi những kẻ phá đám ra mắng cho một trận:
"Mụ nội nó là tên nào không biết tốt xấu làm phiền đến mộng xuân của ông đây?! Có biết xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng không? Còn dám một lần nữa có tin lão tử thiến ngươi không hả?!!"
Vừa dứt lời liền bị ăn thêm một đạp, Thẩm Dao lập tức trở mình muốn mở mắt mắng người thì đột nhiên lại cảm giác dường như có ai đó đang bế bổng mình lên.
Đặt vào một nơi vừa ấm áp vừa dễ chịu.
Thầm than nhẹ một tiếng, Thẩm Dao sau đó còn muốn tiếp tục mộng xuân dang dở của hắn nhưng bất quá, khuôn mặt mỹ nữ hắn đang ôm trong lòng lại đột nhiên biến đổi.
Chớp mắt một cái, từ vẻ đẹp mềm mại vốn thuộc về nữ nhân lại bỗng chốc biến thành gương mặt anh tuấn của Ngụy Quân!
Phải, chính là y.
Không thể lẫn vào đâu được!
Thẩm Dao vừa nhìn thấy thiếu điều chết điếng, cảm giác toàn thân bỗng nhiên không thể cử động chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Ngụy Quân ngày một áp sát.
Trong phút chốc da mặt cả hai tiếp xúc, Thẩm Dao thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng rực của y phả trên mặt mình.
Mắt thấy khoảng cách đã được rút ngắn đến mức đụng chạm, Thẩm Dao lập tức nhắm nghiền hai mắt.
Sau đó lại cảm nhận được sự mềm mại đang phủ lên môi hắn lúc này, Thẩm Dao thừa biết đó là thứ gì.
Hắn rùn mình một cái, da gà da vịt đều đồng loạt trỗi dậy.
Ý thức luôn mách bảo rằng cần phải đẩy người phía trên ra nhưng cơ thể lại không nghe theo điều khiển của hắn nữa.
Thẩm Dao sau đó chính là bị dọa cho tỉnh lại, việc đầu tiên hắn làm sau khi điều tiết hơi thở là quay sang liếc nhìn vị trí bên cạnh.
Rất may, bên cạnh hắn lúc này chỉ còn mỗi mảng chăn lạnh lẽo.
Ngụy Quân có lẽ đã rời đi từ sớm.
Nhẹ thở ra một hơi, Thẩm Dao mệt mỏi đưa tay lau đi mồ hôi trên trán.
Trong đầu hắn bấy giờ tràn ngập hình ảnh khuôn mặt áp sát của Ngụy Quân.
Trên môi dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, ấm áp ban nãy khiến Thẩm Dao cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hai tay theo bản năng ôm lấy đầu tóc rối xù, khuôn mặt hiện lên nét khó xử.
Sau một hồi suy nghĩ mới lầm bầm thốt lên một câu:
"Không thể nào! Chẳng lẽ...!Ngụy Quân là Gay???" (=_=).
Danh Sách Chương: