Không sai, thứ Thẩm Dao đang nắm thực sự là đũng quần của Ngụy Quân!!!
Ngay khi phát hiện, hắn lập tức bật dậy khiếp sợ nhìn chằm chằm vào "túp liều" trong tay.
Một lúc sau mới có phản ứng như cầm phải củ khoai nóng nhanh chóng buông ra, xoay người sang hướng khác.
Giọng nói có chút run rẩy không kiềm chế được tự hỏi: "Mẹ nó, mình đang cầm cái quái gì vậy?!"
Thẩm Dao nói, trên mặt lúc này hết xanh lại trắng hết trắng lại đỏ.
Bởi vì hắn vốn không hề nghĩ thứ mình nắm lại là đũng quần, càng không thể ngờ rằng thứ đó vậy mà nổi lên phản ứng.
Nhớ đến cảm giác cương cứng, nóng bỏng trong tay.
Mặt Thẩm Dao càng lúc càng đỏ, đỉnh đầu gần như bốc khói đến nơi.
Thú thật thì đây là lần đầu tiên hắn chạm vào bộ vị nhạy cảm của người khác mà đối phương lại còn là đàn ông.
Nhớ đến kiếp trước ngoại trừ thằng em của bản thân ra Thẩm Dao chưa từng chạm qua bất kỳ ai khác.
Đừng nói là chạm, ngay cả nghĩ đến thôi hắn cũng cảm thấy ghê tởm rồi.
Thế nhưng không hiểu vì cái gì khi nhớ đến những hình ảnh vừa rồi, Thẩm Dao một chút cũng không cảm thấy chán ghét.
Liếc mắt về phía đũng quần đang nhô lên lại nhìn đến Ngụy Quân vẫn còn đang hôn mê, Thẩm Dao vừa xấu hổ lại có chút bất đắc dĩ không biết mình có nên ra tay giúp y hay không?
Hay tốt nhất nên nhắm mắt làm ngơ xem như không có chuyện gì, đợi đến khi thứ đồ chơi kia xìu xuống thì thôi.
Nhưng nếu hắn không giúp, lỡ như Ngụy Quân kiềm nén quá lâu sinh ra tổn thương gì đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng giường chiếu cũng như con cháu của y sau này thì phải làm sao?
Nếu như chuyện đó thật sự xảy ra, Ngụy Quân có vì báo thù mà xuống tay thiến luôn thằng em của hắn không??!!!
Chỉ mới tưởng tượng thôi mà Thẩm Dao đã cảm giác có luồng gió lạnh thổi qua hạ bộ rồi.
Khẽ rùng mình, hắn quyết định vì một tương lai con đàn cháu đống, hậu cung ba ngàn của nam chính cũng như của chính bản thân mà chịu thiệt một lần.
Không phải chỉ là giúp người khác bắn pháo* thôi sao, dù sao thì kiếp trước hắn cũng từng không ít lần cùng Ngũ chỉ cô nương* hành sự.
Kinh nghiệm ít nhiều cũng xem như có.
Nghĩ đến đó, Thẩm Dao cảm thấy có động lực hơn hẳn.
Bất quá chưa đầy một phút sau, khi nhìn đến hạ thể cương cứng của Ngụy Quân thì hắn lại hối hận muốn quay đầu bỏ chạy.
"Mình không thể aaaa!" Hắn gào thét trong đau khổ.
Mặc dù đã cố gắng thuyết phục bản thân nhưng Thẩm Dao vẫn không dễ dàng chấp nhận.
Ngay khi hắn quyết định từ bỏ, người bên cạnh lại như có như không khẽ hừ lên một tiếng.
"Hừm...."
Nhìn đến gương mặt vốn xanh xao nay lại càng thêm nhăn nhó của người kia, tên ngốc Thẩm Dao rốt cuộc mềm lòng.
"Được rồi, xem như lão tử hy sinh làm chút việc tốt tích chút công đức đi."
Nói rồi bèn nhắm mắt, hai tay run rẩy lần nữa đặt lên hạ thể của Ngụy Quân.
Khi lòng bàn tay chạm vào vật cương cứng bên dưới Thẩm Dao liền có xúc động muốn thu về ngay.
Tuy nhiên sau đó hắn lại không làm như thế, vẫn giữ nguyên vị trí bắt đầu luật động.
Sau khi qua loa chà sát vài cái những tưởng sẽ giúp Ngụy Quân giảm bớt phần nào thế nhưng khi mở mắt lần nữa Thẩm Dao mới phát hiện biểu cảm trên mặt y có gì đó không đúng.
Ngoại trừ vẻ ẩn nhẫn, chịu đựng ra cũng không thấy giống như đang hưởng thụ hay thỏa mãn.
Nhìn Ngụy Quân càng lúc càng khó chịu, tròng mắt Thẩm Dao đột nhiên hiện lên sự đồng cảm.
Bởi cùng là đàn ông với nhau nên hắn thừa biết nếu không cứng thì thôi nhưng một khi đã cứng rồi thì chỉ có đạt đến cao trào mới có thể thoải mái.
Nghĩ đến đó, Thẩm Dao lại ngượng ngùng liếc nhìn con dã thú còn đang bị nhốt sau lớp vải.
Nghĩ dù sao thì chạm cũng đã chạm rồi, trực tiếp hay gián tiếp có khác gì nhau.
Hơn nữa Thẩm Dao hắn cũng không phải là đàn bà con gái, cần gì phải tỏ ra ngại ngùng e thẹn.
Anh em giúp nhau một lần thì sẽ "cong" ngay sao?!!
Tất nhiên sẽ không rồi!
Đậu: lầm rồi Dao ơi =))
Sau khi đã thông suốt, Thẩm Dao như lấy thêm can đảm bèn nói: "Đã trót phóng lao thì phải theo lao.
Lão tử đây giúp anh một tay nếu sau này phát hiện, anh tốt nhất nên đền đáp nếu không ông đây sẽ thiến chym anh!"
Nói xong, hắn lập tức đem khóa quần giải khai, cẩn thận mang cự vật to lớn bên trong thả ra.
Tuy nói cả quá trình xem như thuận lợi nhưng nếu để ý kỹ sẽ phát hiện ngón tay Thẩm Dao vẫn đang run rẩy.
Khoảng khắc nhìn thấy cự vật to lớn của Ngụy Quân, hắn thiếu điều chỉ muốn hét lên:
"Con mẹ nó, có nhất thiết phải khủng bố vậy không hả!!!"
Trong lòng Thẩm Dao lúc này phải nói là hết sức ganh tị đồng thời cũng vô cùng hổ thẹn.
Bởi nếu so với của Ngụy Quân là dưa leo loại một thì Thẩm Dao hắn chỉ đáng là ớt sừng trâu hạng ba thôi.
Đậu: tao cừ tao ỉa ????????
Tuy kích cỡ của Ngụy Quân to hơn người thường nhưng bề ngoài lại vô cùng sạch sẽ, dễ nhìn.
Cự vật cùng hai trứng vốn có màu sắc hồng nhuận kết hợp với lông mu phía trên đen sạm lại rậm rạp trông thật mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.
Nếu nhận xét công tâm thì Thẩm Dao dám khẳng định, đây chính là món đồ chơi thuộc hàng cực phẩm chẳng những khiến chị em phụ nữ mê luyến mà ngay cả nam nhân cũng ước ao có được.
Quả nhiên là nhân vật chính có khác, ngay cả tiểu huynh đệ là hàng tặng kèm cũng nhất định phải nổi trội hơn người.
Tác giả gia quả nhiên thiên vị.
Còn Thẩm Dao hắn là cái thá gì chứ?!!
Hắn thầm nghĩ, trong lòng nổi lên một trận chua xót cùng không cam tâm nhưng biết làm sao được, khi số phận pháo hôi như hắn làm gì có tư cách có thể so bì với nam chính.
Hiện tại giữ được cái mạng nhỏ đã là tạ ơn trời phật lắm rồi.
Pháo hôi dẫu sao cũng chỉ là pháo hôi, chẳng thể leo lên làm nhân vật chính được.
Nghĩ đến đó, Thẩm Dao âm thầm nuốt lệ, lần nữa tập trung vào việc giúp Ngụy Quân giải phóng.
Ngón tay hắn thon dài, trắng nõn hoàn toàn đối lập với cự vật đang trong trạng thái hưng phấn càng khiến hình ảnh vốn đã kích thích nay lại càng dâm mỹ hơn.
Tuy nhiên khi Thẩm Dao vừa mới chạm vào thì bên tai lại đột nhiên vang lên giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Cậu đang làm gì?"
Nghe thấy có người lên tiếng, hắn giật mình nhìn sang thì trùng hợp đối diện với khuôn mặt đen sì, đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập dục vọng của Ngụy Quân.
Thấy y rốt cuộc tỉnh lại, Thẩm Dao như kẻ xấu đang làm việc ác thì bị bắt gặp chỉ có thể ấp a ấp úng: "Tôi đang giúp anh...!thoải mái..."
Nghe hắn đáp, Ngụy Quân lần nữa nheo mắt hỏi: "Tôi có nhờ cậu sao?"
"Không...!Không có, chỉ là tại tôi sơ ý nên của anh....!cái đó của anh mới..." càng nói Thẩm Dao càng muốn tự đào lỗ chôn mình hơn.
Thiệt là không có tiền đồ mà!
"Sơ ý? Cậu cũng lựa chỗ mà sơ ý quá nhỉ!" Ngụy Quân cố tình nhấn mạnh.
Biết rõ y đang trêu chọc mình nhưng Thẩm Dao lại không cách nào phản bác.
Chợt nhớ tiểu huynh đệ của người ta vẫn còn đang trong tay mình, Thẩm Dao lại hận không thể tự mình kết liễu.
Ngay khi hắn vội vàng muốn buông tay thì lại nghe thấy Ngụy Quân bá đạo nói:
"Tôi có cho phép cậu buông chưa?"
Y vừa nói, tay của Thẩm Dao vừa mới lấy ra ngay lập tức liền đặt trở về.
Thật đúng là khóc không ra nước mắt mà...!
Thẩm Dao khi đó chỉ mãi cúi đầu nên không hề phát hiện khóe môi ai kia đặc biệt cong lên nhưng khi giọng nói phát ra vẫn lạnh lẽo như trước.
"Làm sao? Không phục?"
"Không phải...." hắn nhỏ giọng trả lời.
Tuy nói lúc này trông Thẩm Dao rất đáng thương thế nhưng rơi vào mắt ai kia lại trở thành bộ dạng thiếu thao, hận không thể tìm người đến chà đạp.
Nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm môi một cái, Ngụy Quân trầm giọng nói: "Cậu nói là do cậu sơ ý, vậy thì chịu trách nhiệm đi."
Vốn Thẩm Dao còn đang tìm cách cầu xin Ngụy Quân buông tha nhưng khi nghe thấy câu nói vừa rồi hắn rốt cuộc biết được, bản thân đã chẳng có đường lui.
Tạo nghiệp cho lắm nên bây giờ nghiệp quật thì trách ai?!
Thẩm Dao đau khổ nhắm mắt lại, tiếp tục hầu hạ tiểu huynh đệ của Ngụy Quân.
Tuy nhiên người kia cũng không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy.
"Mở mắt ra!" Ngụy Quân ra lệnh.
Đôi mắt vừa nhắm của Thẩm Dao nghe xong lại càng không muốn mở ra, hắn nói: "Không mở có được không?"
Thấy hắn không vâng lời Ngụy Quân cũng không tức giận, chỉ bâng quơ nói: "Nếu đã không muốn mở mắt vậy thì mở miệng đi!"
Lời y vừa nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng khi lọt vào tai Thẩm Dao lại chẳng khác nào đang đe dọa.
Mà sự thật thì Ngụy Quân cũng đang đe dọa đấy thôi.
Dẫu cho ngày thường Thẩm Dao có ương bướng đến đâu nhưng vào thời điểm hiện tại cũng không dám thách thức sự nhẫn nại của y.
Mặc dù hắn không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể mắng chửi Ngụy Quân ở trong lòng, ngoài mặt vẫn cắn răng làm theo.
Bất quá khi Thẩm Dao vừa mới mở mắt liền vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt đang áp sát của Ngụy Quân.
Vốn còn đang thắc mắc không biết y rốt cuộc muốn làm gì, vừa định lên tiếng hỏi thì người trước mặt đã thừa lúc hắn há miệng mà nhanh chóng hôn xuống!
______________________________________________
*Bắn pháo: aka quay tay
Ngũ chỉ cô nương: năm ngón tay.
Đậu: nhờ có các đồng râm cmt giúp ta có thêm động lực viết tiếp.
Cơ mà phải nói Chap này viết muốn khùng luôn, cứ viết rồi xóa, xóa xong lại viết nhưng mãi chẳng vừa lòng huhu T^T
Các đồng râm đọc xong nhớ cmt cho ta chút ý kiến nha..
Danh Sách Chương: