• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mấy hôm nay Thẩm Dao bị bắt phải vào Linh tuyền để chữa trị cũng vì trước đó hắn chỉ một lòng lo cho sức khỏe của Ngụy Quân mà lại quên mất bản thân cũng bị thương không ít.

Bất quá cái cảm giác như bị lột da rút gân lần trước khiến Thẩm Dao ám ảnh không thôi, cứ một mực trốn tránh làm Ngụy Quân phải đích thân ra tay còn đặc biệt ở bên cạnh giám sát.

Ban đầu y không có ý định cùng hắn xuống nước nhưng tên kia cứ vừa nhún chân xuống đã luôn miệng kêu la khiến Ngụy Quân không còn cách nào khác đành ôm hắn cùng xuống.

"A.....!đau chết tôi rồi!" nếu không phải bị Ngụy Quân ôm chặt, Thẩm Dao đã bỏ chạy từ lâu.

"Ngoan một chút, rất nhanh sẽ hết đau."
Tuy nói vậy nhưng khi nhìn đến sắc mặt tái nhợt của hắn, lòng y lại nóng như lửa đốt.

Những vết thương ngoài da nhìn sơ không có gì nghiêm trọng nhưng nội thương bên trong tích tụ lâu ngày mới là nguyên nhân khiến Thẩm Dao đau đớn.

Hắn đau đến nỗi mất đi ý thức suýt chút nữa cắn trúng lưỡi, cũng may Ngụy Quân ở bên cạnh đã kịp thời đặt ngón tay của mình vào ngăn lại.

Kết quả tay y bị Thẩm Dao cắn chảy máu nhưng lại không có rút ra, chỉ khẽ nhíu mày ngay cả một tiếng hừ cũng không có.

Đợi đến khi thương tích trên người Thẩm Dao hoàn toàn lành hẳn, Ngụy Quân mới bắt đầu tra hỏi hắn:
"Tại sao lại không sử dụng Tinh thạch?"
Nghe y hỏi, Thẩm Dao lúc bấy giờ mới nhớ đến chiếc dây chuyền có treo viên tinh thạch đã bị Mã Lan cướp mất, liền chột dạ nói: "Đó là món quà anh tặng tôi..."
"Cũng là món quà đầu tiên tôi nhận được từ người khác!" Thẩm Dao thầm nghĩ.

Thừa biết hắn đang muốn nói gì nhưng Ngụy Quân chẳng những không cảm động mà ngược lại càng nghiêm khắc hơn:
"Rồi sao? Em luyến tiếc không dùng để rồi bị người khác cướp mất?!"
"Tôi...." Thẩm Dao rất muốn giải thích nhưng khi từ ngữ đến miệng lại chẳng thể nào thốt ra.

"Song tu với tôi đi, Dao Dao."
Ngụy Quân đột nhiên nói, Thẩm Dao lúc đầu còn chưa hiểu nhưng qua một lúc cũng nhận ra.

Song tu?!
Mặc dù bình thường có hơi ngu ngốc nhưng không có nghĩa là cái gì hắn cũng không biết.

Sau khi đã nhồi nhét không biết bao nhiêu quyển tiểu thuyết Mạt thế vào trong đầu, Thẩm Dao ít nhiều cũng biết được song tu là gì.

Song tu, nói đơn giản là phương thức tu luyện bí mật dành riêng cho hai người bạn lữ*.

Đặc biệt là những cặp tình nhân nam nữ.

Ban đầu được lấy ý tưởng từ "Mật tông" là một trong những bộ môn pháp tu luyện của Phật môn, mục đích muốn thông qua đặc tính thiên về âm của nữ và thiên về dương của nam để bổ trợ cho nhau nhằm tạo ra sự cân bằng âm dương.

Loại này được gọi là "nam nữ song tu"!
Còn một loại nữa là "song tu dị năng" đã được cải cách không hề hạn chế giới tính, ngay cả khi đôi bên đều là nam hoặc nữ cũng không thành vấn đề.

Vì không lấy thiên tính âm dương làm đầu mà là dựa vào dị năng đôi bên sở hữu.

Mặc kệ hai dị năng có đối đầu với nhau đi nữa cũng không sao, chẳng những không có việc gì mà ngược lại còn hỗ trợ cho nhau vô cùng tốt.

Việc kết nối sức mạnh của cả hai để chúng hòa quyện, gắn kết lại với nhau đồng thời chia sẻ những gì mình có cho đối phương ngay cả mạng sống.

Điều đó đồng nghĩa với việc sinh mệnh của hai người được gắn liền, tuy hai mà một.

Nếu người kia chết, người còn lại ắt không thể sống!
Vậy nên, để có thể Song tu cả hai phải tin tưởng vào đối phương tuyệt đối.

Giao sự sống chết của bản thân cho người kia nắm giữ để cùng nhau tu luyện, cùng nhau trao đổi.

Dẫn dắt nguồn sức mạnh vốn có từ sâu trong cơ thể, thông qua đó để đan điền của bản thân với đối phương sinh ra những năng lực, kỹ năng mới.

Nhưng điều đáng nói ở đây là cách thực hiện Song tu có phần tế nhị.

Trong lúc tu luyện không ai được phép mặc quần áo, người được cho kẻ dẫn dắt phải ngồi xếp bằng tương tự như kiểu ngồi thiền để người còn lại ngồi lên trên với tư thế giống hệt người bên dưới*.

Điều đó có nghĩa là cả hai phải va chạm da thịt với nhau, đã thế còn phải duy trì cho đến khi kết thúc!
Nghĩ đến đây, trong đầu Thẩm Dao đột nhiên hiện lên hình ảnh hắn và Ngụy Quân đang trần truồng ôm nhau trong tư thế vô cùng xấu hổ.


Ngay lập tức mặt hắn đỏ lên, tim đập bình bịch không thể khống chế.

Thẩm Dao ra sức lắc đầu muốn xua tan những hình ảnh không lành mạnh đó đi, Ngụy Quân đứng bên cạnh trông thấy bèn cười trêu chọc hỏi: "Em sao vậy.

Ngại hả?"
Bị nói trúng tim đen, mặt Thẩm Dao vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn.

Tuy chột dạ nhưng vẫn cố gắng tìm cách lươn lẹo: "Ngại cái rắm, lão tử mắc gì phải ngại!"
Mạnh miệng là vậy nhưng ánh mắt hết trốn tránh lại không dám nhìn thẳng vào Ngụy Quân.

"Cũng đúng.

Trước sau gì cũng là của tôi, cần gì phải ngại."
Ngụy Quân nửa thật nửa đùa làm Thẩm Dao nghe xong xấu hổ muốn độn thổ, chỉ thiếu điều chưa kiếm cái lỗ chui xuống.

"Ai là người của anh?! Nói năng xằng bậy."
Biết hắn ngượng nên y cũng không tiếp tục trêu chọc, thu lại ý cười nghiêm túc nói: "Không đùa nữa, đồng ý Song tu với tôi đi."
Sở dĩ Ngụy Quân kiên quyết muốn cùng Thẩm Dao Song tu cho bằng được không phải vì muốn thừa cơ lợi dụng hắn mà là vì sau khi chứng kiến Thẩm Dao bị Mã Lan hành hạ, y bắt đầu cảm thấy bất an mỗi khi để Thẩm Dao ở một mình.

Biết bản thân không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ hắn nên nếu muốn Thẩm Dao được an toàn thì cách duy nhất chính là khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

Không ai có thể bảo vệ được hắn ngoại trừ bản thân hắn, mà Thẩm Dao đương nhiên là người hiểu rõ hơn ai hết!
Thế nhưng kêu hắn cùng Ngụy Quân Song tu, nếu là trước đây khi cả hai còn chưa phát sinh bất kỳ tình cảm cá nhân nào vượt ngoài tình anh em, chiến hữu thì hắn đã có thể vô ưu vô lo cùng y tu luyện.

Nhưng khổ nỗi cách đây vài ngày Ngụy Quân vừa thổ lộ với hắn, Thẩm Dao còn chưa kịp đáp lại mà giờ lại cùng y làm chuyện thân mật đó.

Nếu như Thẩm Dao thật sự đồng ý, vậy thì xin hỏi tác giả rốt cuộc liêm sỉ của hắn đem vứt ở đâu?!
Đậu: aka vứt ngoài chuồng gà rồi con ơi:>
Thẩm Dao nghĩ tạm thời nên tìm cách trì hoãn, đợi đến lúc Ngụy Quân bận rộn chắc chắn sẽ quên đi chuyện này.

Bất quá hắn vẫn chưa kịp mở miệng đã bị Ngụy Quân nhìn thấu.

"Đừng có giở trò.

Chuyện này cứ quyết định vậy đi, ngày mai bắt đầu tu luyện!"
Ngụy Quân ra lệnh, Thẩm Dao đến ngay cả cơ hội từ chối cũng không có.

"Anh là đồ độc tài.

Tôi không đồng ý!"
Sĩ khả sát, bất khả nhục*.

Thẩm Dao quyết giữ lại miếng liêm sỉ cuối cùng này!
Thấy hắn không nghe lời, Ngụy Quân không tức giận, ngược lại chỉ nheo mắt nhìn hắn chậm rãi nói:
"Không đồng ý? Được thôi, vậy thì bây giờ tôi sẽ bắt đầu lột sạch em ra rồi làm cho đến khi em đồng ý là được!"
Vừa dứt lời, cả người đột nhiên sấn tới làm Thẩm Dao giật mình ôm hai tay lùi về sau.

Miệng không ngừng nói lắp:
"Dừng, dừng lại! Tên khốn nhà anh bớt giở trò hạ lưu đi có được không?!"
Ngụy Quân cười thiếu đạo đức đáp "Không!"
"Anh!" Thẩm Dao tức muốn điên lên.

"Là em không ngoan trước.

Đừng quên, ở đây thứ chúng ta có nhiều nhất chính là thời gian!"
Nói rồi lại tiếp tục lấn tới, Thẩm Dao nhìn bộ dạng của y không giống như đang nói đùa.

Hắn lại không dám mạo hiểm đem trinh tiết của mình ra đặt cược nên trước mắt chỉ có thể cùng y thỏa hiệp.

"Tôi sẽ đồng ý nhưng với một điều kiện."
Nghe hắn nói, Ngụy Quân liền nhìn hắn bằng ánh mắt trào phúng nói: "Lần nào em cũng muốn bàn điều kiện, lần đầu tiên cũng vậy."
Thẩm Dao vốn định phản bác nhưng khi nghĩ kĩ lại thì quả thực bản thân lần đầu gặp mặt đã ra chiêu bàn điều kiện với y.

Cho nên hắn đành im lặng, Ngụy Quân thế nhưng lại là người lên tiếng.

"Nói đi, điều kiện là gì?"

Thẩm Dao có hơi bất ngờ: "Chính là trong lúc tu luyện anh không được phép động tay động chân, giở trò xàm sở quấy rối tôi."
"Được, chỉ nhiêu đó thôi phải không?" Ngụy Quân hào phóng nói.

Thẩm Dao không ngờ y lại dễ dàng đồng ý làm hắn có hơi hoang mang, còn tưởng mình nghe lầm.

Muốn khẳng định thêm lần nữa:
"Nói phải giữ lời!"
Trông bộ dạng bán tín bán nghi của hắn, Ngụy Quân có chút buồn cười nói: "Quân tử nhất ngôn."
Y nói nghe có vẻ rất chắc chắn nhưng không hiểu sao Thẩm Dao lại cảm thấy câu này nghe rất quen, lại còn có chút thốn.

=))))
Bất quá chỉ 2 tiếng sau đó, hắn rốt cuộc cũng hiểu được nó thốn ở đâu.

Bởi vì cái tên tự nhận mình là quân tử kia đã lật lọng không giữ lời.

"Hỗn đản, anh đang sờ ở đâu đó?!"
Thẩm Dao trần truồng ngồi trên người Ngụy Quân vừa la hét vừa chật vật né tránh móng vuốt sắc lang đang vồ vập lên người mình.

"Tên háo sắc, bỏ ra.

Bỏ tôi r....!Ưm!!!!"
Hắn còn muốn la hét nhưng Ngụy Quân đã rất nhanh dùng miệng chặn lại.

Đầu lưỡi trơn mềm dễ dàng xâm nhập vào trong khoang miệng, mạnh mẽ khám phá từng ngóc ngách.

Mặc dù đây đã là lần thứ ba hôn nhau nhưng lại khác xa hoàn toàn so với hai lần trước.

Cảm nhận được sự dịu dàng, bá đạo của Ngụy Quân trong lúc hôn.

Thẩm Dao ban đầu còn trốn tránh nhưng rồi cũng bị y dụ dỗ, không chỉ đáp lại còn đuổi theo quấn lấy y.

Cả hai liên tục trao đổi nước bọt, âm thanh phát ra ướt át làm bầu không khí thêm phần nóng bỏng.

Thẩm Dao bị hôn cả người mềm nhũn phải dựa vào Ngụy Quân mới có thể trụ vững.

Không biết từ lúc nào mà hắn đã bắt đầu nghiện cái cảm giác cùng Ngụy Quân hôn môi.

Mỗi lần như vậy, Thẩm Dao đều không thể chống cự.

Cũng giống như bây giờ bị hôn đến mức đầu óc mê muội, đợi đến khi thanh tỉnh mới phát hiện cả người đã sớm bị Ngụy Quân đem đặt dưới thân.

Thẩm Dao rất muốn vùng vẫy nhưng ngặt nổi tay chân đều đã bị y khống chế, không còn cách nào khác chỉ có thể cùng y nói lý.

"Chẳng phải vừa rồi anh đã đồng ý còn gì.

Giờ lại muốn nuốt lời?"
Nghe hắn chất vấn, Ngụy Quân không vội trả lời mà lại nhẹ nhàng đặt trán mình lên trán hắn.

Sau đó cười quyến rũ nói:
"Tôi chỉ hứa trong lúc tu luyện sẽ không động vào em, chứ không hề hứa rằng sau khi tu luyện sẽ không làm gì em."
Nói rồi còn cố tình phun nhiệt khí vào tai Thẩm Dao, hơi thở nóng bỏng cùng giọng nói gợi cảm làm cả người hắn như có rận, ngứa ngáy vô cùng.

"...!vô sỉ!" Thẩm Dao nhắm mắt, vô lực mắng.

Ngụy Quân liền cười vô lại đáp "Quá khen!"
Sau đó lại tiếp tục du đãng trên từng tất da thịt trên người Thẩm Dao, từ chiếc cổ trắng nõn thanh mảnh làm y mê luyến không ngừng liếm mút một đường thẳng xuống xương quai xanh tinh tế.

Nán lại gặm cắn một lúc mới di chuyển đến chỗ hai khỏa hồng châu đỏ thẫm, tới đây y không vội vàng hành động mà chậm rãi nhìn ngắm.

Ngụy Quân càng quan sát khiến Thẩm Dao càng run rẩy kịch liệt.

Bởi với hắn mà nói, đầu v* chính là điểm nhạy cảm làm sao có thể chịu nổi kích thích như vậy.


"Ưm...!đừng."
Hắn vặn vẹo thân thể muốn tránh lại bị Ngụy Quân ôm chặt, y ngẩng đầu đối diện với hắn cười trầm thấp nói:
"Mới một chút mà đã không chịu được vậy thì lát nữa phải làm sao đây?"
Dứt lời, miệng liền nhắm ngay đầu v* bên trái hạ xuống bắt đầu đùa giỡn.

Đầu lưỡi non mềm liếm láp xung quanh, hai cánh môi hút chặt lấy chiếc núm nhỏ phát ra tiếng chụt chụt nghe thật kích thích.

Bên còn lại cũng được y săn sóc nhiệt tình, xoa nắn các kiểu.

"Ha~~ ưm...!đừng mà." Thẩm Dao rên rỉ kháng cự nhưng lại không biết rằng giờ đây, mỗi một âm thanh phát ra từ miệng của hắn đều trở thành xuân dược kích thích dục vọng bên trong con người Ngụy Quân.

Một tay y áp chế hai tay Thẩm Dao lên đỉnh đầu, tay còn lại không ngừng sờ soạng làn da bóng loáng của hắn.

Hạ thể cả hai trần trụi ma sát lẫn nhau đang bắt đầu cương lên.

Đến lúc này, Thẩm Dao đã hoàn toàn buông thả bản thân chìm đắm trong cơn khoái cảm mới lạ.

Ngụy Quân thấy hắn không còn sức phản kháng bèn nới lỏng áp chế, không tiếp tục nắm lấy tay hắn mà tay y cũng nhờ vậy có được tự do làm nhiều việc hơn.

Tỷ như lần mò xuống bờ mông cong vểnh, đầy đặn của Thẩm Dao rồi ra sức nhào nặn.

Đôi lúc lại như có như không ma sát, chạm nhẹ vào miệng huyệt một chút nhưng rất nhanh liền rời đi.

"Ưm...!không!" Thẩm Dao than nhẹ.

Thấy hắn đã nghiện còn ngại, Ngụy Quân buồn cười lại càng muốn trêu chọc hắn hơn: "Em không còn câu nào khác sao? Ví dụ như rất thích chẳng hạn."
Nói rồi trường người xuống bắt lấy cậu nhỏ của Thẩm Dao bắt đầu vuốt ve lên xuống.

Dường như cảm thấy làm vậy vẫn chưa đủ để thỏa mãn người bên dưới, Ngụy Quân bất ngờ cúi đầu ngậm lấy dương v*t của hắn vào miệng.

Chậm rãi nuốt vào tính khí nam nhân, đầu lưỡi không ngừng mô tả trêu chọc lỗ nhỏ trên đỉnh.

Kế tiếp lại nuốt vào nhả ra đem côn th*t liếm lộng từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới.

Đôi tay hư hỏng cũng đang phối hợp, chơi đùa hai trứng thịt bên dưới.

Ngụy Quân làm mỗi lúc càng nhiệt tình, Thẩm Dao được y phục vụ phải nói là sáng khoái đến cực điểm.

Hắn mê man thở dốc, cảm nhận nhịp tim đập loạn mỗi khi phân thân được người kia ngậm lấy.

Với hắn mà nói thì đây là lần đầu tiên trong đời được người khác khẩu giao mà đối phương là một đại nam nhân hơn thế nữa lại còn là nam chính, con cưng của tác giả.

Chưa bàn đến kĩ thuận của Ngụy Quân, chỉ riêng việc được y chăm sóc cậu nhỏ cũng làm cho Thẩm Dao hưng phấn đến co giật.

"Ah~~ ư!"
Mỗi một tiếng rên rỉ phát ra từ trong miệng hắn đều thể hiện sự thoải mái, sung sướng tột cùng.

Cũng đúng thôi vì Ngụy Quân hầu như đã tận dụng hết thảy kinh nghiệm mà bản thân có được để lấy lòng Thẩm Dao.

Khiến hắn chìm đắm trong khoái lạc do y đem đến, đôi mắt mơ màng mang theo hơi nước hết nhắm lại mở theo từng chuyển động của y.

Đôi tay thon gầy nhẹ nhàng luồn vào tóc Ngụy Quân, ôm lấy đầu y.

Thoạt nhìn tưởng chừng như đang muốn đẩy y ra nhưng lại càng giống như muốn đè y xuống để y nuốt sâu hơn!
Biết hắn còn muốn nhiều hơn nữa, Ngụy Quân không hề chậm trễ trực tiếp đem cự vật nuốt sâu hơn.

Thuần thục thực hiện động tác nuốt vào nhả ra thêm vài lần, Thẩm Dao rốt cuộc chịu không được ưỡn người kêu lên hai tiếng đạt đến cao trào.

Đợi cho hắn phun ra toàn bộ Ngụy Quân mới đem vật trong miệng nhả ra, ngẩng đầu nhìn cái người vừa mới lên đỉnh đang mở mắt vô thần, nằm xụi lơ trên cỏ.

Dường như nhớ đến điều gì đó, đột nhiên hắn bật người ngồi dậy nhìn chằm chằm vào y.

Thấy trên khóe miệng Ngụy Quân dính thứ dung dịch màu trắng đục giống hệt như tinh dịch vẫn còn vương lại trên cậu nhỏ của mình.

Ngay lập tức trong đầu Thẩm Dao phát ra một tiếng nổ "Bùm", cả người từ đầu tới chân đều đỏ như tôm luộc.

Hắn xấu hổ đưa tay về phía Ngụy Quân muốn lau đi tinh dịch dính trên miệng y nhưng đối phương đã nhanh chóng vươn đầu lưỡi ra liếm sạch, không để sót dù chỉ là một giọt.

Đã vậy còn hướng hắn nở nụ cười ngây thơ vô (số) tội hỏi: "Thoải mái không?"
Thẩm Dao ngượng ngùng, mặt đỏ đến tận mang tai không dám nhìn thẳng vào Ngụy Quân, sợ y lại tiếp tục làm ra hành động biến thái nào đó.

"Sao anh lại nuốt thứ đó, rất bẩn!" Hắn lắp bắp hỏi.

Ngụy Quân thấy hắn như vậy lại càng muốn vồ lấy yêu thương hắn nhiều hơn.


Tiến đến cạnh Thẩm Dao, chậm rãi nói khẽ vào tai hắn:
"Không bẩn.

Của em, rất ngọt."
Dứt lời còn cố tình liếm nhẹ vào tai Thẩm Dao làm cả người hắn run lên, cậu nhỏ suýt chút lại cương thêm lần nữa.

Sợ hãi cảm giác bị Ngụy Quân khiêu khích hết lần này đến lần khác, Thẩm Dao vừa muốn đưa tay đẩy người ra lại vô tình phát hiện thứ đó của y vậy mà vẫn chưa giải phóng.

Nhớ lại những gì vừa diễn ra thì chỉ có mỗi Ngụy Quân phục vụ hắn, làm hắn thỏa mãn.

Còn hắn thì ngoài việc nằm yên hưởng thụ lại chẳng làm gì được cho y.

Càng nhớ, Thẩm Dao lại càng cảm thấy hổ thẹn.

Thật ra hắn cũng muốn giúp Ngụy Quân giống như cách mà y đã làm cho hắn.

Tuy nhiên, mỗi khi nhìn đến vật to lớn kia, cổ họng Thẩm Dao lại bất giác cảm thấy trướng!
Nếu đem so sánh với cái của hắn thì kích thước của Ngụy Quân phải nói là to hơn gấp đôi nhưng trông nó không hề dữ tợn mà ngược lại càng toát lên vẻ mạnh mẽ, nam tính tràn đầy sinh lực.

Nghĩ phải đưa thứ to lớn đó vào miệng liếm mút, Thẩm Dao liền nhịn không được nuốt nước bọt.

Phải cố gắng lắm mới có thể hạ quyết tâm cầm lấy cự vật của Ngụy Quân nhưng khi vừa định há miệng ngậm vào đã bị đối phương ngăn lại.

Ngụy Quân khá bất ngờ trước hành động của hắn, y vừa vui mừng lại có chút bất đắc dĩ nói: "Em không cần phải làm như vậy."
"Nhưng tôi muốn giúp anh..." Thẩm Dao xấu hổ đáp.

Ngụy Quân nghe xong trong lòng lập tức dâng lên một cỗ ngọt ngào nhưng lại không muốn hắn phải miễn cưỡng.

"Tôi tự mình dùng tay là được."
Biết y không muốn mình miễn cưỡng, Thẩm Dao đột nhiên cảm thấy rất ấm áp.

"Vậy để tôi giúp anh một tay!"
Nói rồi không đợi Ngụy Quân đồng ý đã cầm lấy cậu nhỏ của y ra sức luật động.

Dưới sự giúp đỡ gà mờ của hắn, Ngụy Quân bắt đầu thở dốc nhưng rất lâu lại không thể bắn.

Thẩm Dao tuốt hơn 20 phút, tuốt đến mức đau cả tay nhưng vật trong tay một chút cũng không có phản ứng khiến hắn không khỏi hoài nghi liệu rằng Ngụy Quân có phải hay không đang gặp vấn đề về mặt sinh lý?!
Trong lúc hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì Ngụy Quân đột nhiên mở mắt, con ngươi giăng đầy tơ máu nhìn chằm chằm Thẩm Dao sau đó cất giọng khàn khàn ra lệnh: "Hôn tôi."
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Quân trong bộ dạng mất khống chế, ngay cả lúc trả thù Mã Lan cùng gã tình nhân của ả, y cũng chưa từng như vậy.

Không hiểu sao Thẩm Dao lại cảm thấy kích động liền răm rắp nghe theo.

Vốn chỉ muốn lướt nhẹ qua một chút nhưng khi môi cả hai chạm vào nhau, Ngụy Quân bất ngờ tước đi quyền chủ động.

Một tay y bóp lấy cằm hắn, buộc hắn phải há miệng thừa nhận nụ hôn bá đạo của mình.

Tay còn lại nâng gáy khiến nụ hôn càng thêm sâu hơn.

Thẩm Dao vô pháp phản khán, để mặc Ngụy Quân muốn làm gì thì làm còn bản thân thì vẫn tiếp tục đắm mình trong nụ hôn mãnh liệt của y.

Đợi đến khi kết thúc thì cũng là lúc Ngụy Quân bắn ra, trong tay Thẩm Dao vẫn còn đang nắm lấy cự vật nên có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của tinh dịch lúc mới xuất.

Ngụy Quân bắn rất nhiều, màu sắc cũng trầm hơn so với hắn.

Mắt nhìn một tay dính đầy tinh dịch, đầu óc Thẩm Dao bỗng nhiên trống rỗng.

Đợi đến lúc hắn tỉnh táo nhìn thấy tất cả đều đã được Ngụy Quân xử lý gọn gàng, sạch sẽ.

Không biết y đã dùng vật gì để lau cho hắn trong khi cả hai đến một mảnh vải che thân cũng không có.

Đương lúc đang thắc mắc, chợt nghe thấy người bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng:
"Hẹn hò với tôi đi.

Thẩm Dao."
______________________________________________
*Bạn lữ: Bạn đồng hành, bạn đời.

*Song tu nam nữ:
*Sĩ khả sát, bất khả nhục: Ý nói, người có thể bị giết chứ không thể bị làm nhục!
Đậu: một chút nước thịt bù đắp cho những ngày chờ đợi ^^
Có nhiều người nói Đậu viết H rất nhạt, công nhận nhạt thiệt:<
Nhớ cmt cho Đậu ý kiến, tiếp thêm động lực cho Đậu nha.

Yêu cả nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK