Edit: Cải Xanh
Về đến nhà đưa Tinh Tinh vào phòng ngủ xong, chuyện thứ nhất mà Cảnh Dịch làm chính là nhắn tin cho Trang Phong.
[Cảnh Dịch: Trêu chị dâu cậu, tự gánh hậu quả.]
[Người đáng ghét:????]
[Người đáng ghét: Dịch ca đang đùa em đúng không!! Em quên mất chị dâu mất trí nhớ mà.]
[Cảnh Dịch: Chúng ta vẫn nên vứt bỏ tình bạn này!]
[Người đáng ghét: Đừng mà!! Trái tim của em là của Dịch ca!!!]
[Đối phương đã bật xác minh bạn bè, bạn không phải là bạn bè của người đó.]
[Người đáng ghét:...]
[Đối phương đã bật xác minh bạn bè, bạn không phải là bạn bè của người đó.]
"...."
*
Chuyện Lâm Hoan Hỉ đến buổi biểu diễn của Vu Tử Khương rất nhanh đã hot trên mạng.
Toàn bộ giới giải trí đều biết Lâm Hoan Hỉ là học tỷ của Vu Tử Khương, lúc trước có người biết chuyện còn nói Vu Tử Khương tỏ tình với Lâm Hoan Hỉ, nhưng bất hạnh bị đối phương từ chối. Lại có tin đồn răng Vu Tử Khương được Lâm Hoan Hỉ lăng xê, bởi vì Lâm Hoan Hỉ di tình biệt luyến, Vu Tử Khương lại vì yêu sinh hận, nên thuê người giết người.
Nhưng mà tất cả lời đồn đều sụp đổ khi buổi biểu diễn này diễn ra.
Đã có ai đến buổi biểu diễn của người từng theo đuổi mình chưa? Đã có ai lại đến trước mặt người yêu làm khách quý?
Một số lời đồn vì vậy mà tan, lại một số lời đồn cũng vì vậy mà nổi lên.
Lâm Hoan Hỉ và Vu Tử Khương nắm tay nhau hát bài <Vịnh Bành Hồ của Ngoại> một màn này được cắt nối thành video ngắn truyền nhau trên mạng.
Trong ảnh Lâm Hoan Hỉ mặc váy đỏ, phối với quần áo màu hồng của Vu Tử Khương, đúng là trai tài gái sắc, không gì có thể sánh được.
Trong nháy mắt, CP Vu Lâm nổi lên.
Vì vậy chỉ có thời gian một buổi tối, Cảnh Dịch phát hiện bà xã của anh lại bị ghép cặp với tên đàn ông lỗ mãng khác.
Lâm Hoan Hỉ đã mệt cả buổi cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, anh mò điện thoại, cầm ngón tay Lâm Hoan Hỉ đặt lên nút home, một tiếng tinh vang lên, màn hình được mở khóa.
Cảnh Dịch đăng nhập vào weibo của Lâm Hoan Hỉ, biên soạn một đoạn rồi đăng lên, làm xong còn cảm thấy rất thỏa mãn.
[L Hoan Hỉ: Tôi tự có lòng của mình, từ chối ràng buộc, hơn nữa, tôi không thích thịt tươi.]
[????? Giọng điệu này khẳng định không phải là bộ phận xã hội của Hoan Hỉ đâu!!!!!]
[???? Thôi đi, Hoan Hỉ của tôi nói, chắc là ""Bà đây là cẩu độc thân, phải lôi kéo cả đám giống nhau tự sát." phải là loại phong cách này mới đúng.]
[Ha ha ha, sự thật ngay trước mặt, thành thật mà nói tôi cảm thấy chị Hoan Hỉ và Dịch ca càng xứng đôi.]
[Tôi cũng thấy vậy!! Người đại diện x Đại minh tinh cấm dục gì gì đó không nên đáng yêu quá!!]
[Tôi cũng theo CP thần kỳ đó!!! Nhưng mà loại thần kỳ sẽ bị hành hạ muốn chết, kẹo thì ít, từ sau khi chị Hoan Hỉ bị tai nạn xe cộ không xuất hiện cũng không có kẹo để ăn (quỳ)]
Cảnh Dịch ấn vào bình luận cuối cùng này, vừa ấn like vừa trả lời: Tôi cũng cảm thấy rất xứng đôi, yên tâm, rất nhanh sẽ có kẹo ăn.
Làm xong tất cả, Cảnh Dịch cảm thấy thỏa mãn đi xuống tầng làm đồ ăn.
Buổi trưa, Lâm Hoan Hỉ nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Nhìn chằm chằm số trên màn hình, theo phản xạ cô tìm bóng dáng của Cảnh Dịch, lúc này mới nhớ sáng sớm nay đối phương đã đến công ty.
Chắc là chuyện làm ăn?
Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ Lâm Hoan Hỉ chưa từng tiếp xúc với công việc nên không tránh khỏi việc luống cuống tay chân, cô hít sâu mấy lần rồi lấy hết can đảm ấn nút nghe máy: "Xin chào, tôi là Lâm Hoan Hỉ."
Cho dù trong lòng đang khẩn trương nhưng ngữ điệu vẫn bình tình, vững vàng.
Chỉ mấy giây sau, trong loa truyền đến giọng nói quen thuộc: "Học tỷ, em là Vu Tử Khương."
Cái tên này khiến Lâm Hoan Hỉ sửng sốt vài giây: "Học đệ?"
"Đúng rồi." Giọng nói của Vu Tử Khương mang theo ý cười, "Hôm qua có ổn không?"
"Cũng được..." Lâm Hoan Hỉ nghi ngờ nhìn dãy số trên màn hình, hỏi: "Sao cậu lại biết số điện thoại của tôi?"
Vu Tử Khương nói: "Cùng làm việc trong một vòng tròn này, muốn biết thì sẽ biết thôi."
Rất có đạo lý....
"Vậy cậu gọi cho tôi có chuyện gì không?"
Trong loa không có tiếng đáp lại, chỉ còn lại tiếng thở dài của người kia.
Giữa lúc Lâm Hoan Hỉ đang chuẩn bị nói tạm biệt, đầu bên kia lên tiếng: "Học tỷ, mấy năm nay em vẫn luôn muốn liên hệ với chị."
"..."
"Về chuyện trước kia...."
Chuyện trước kia?
Lâm Hoan Hỉ nghe không hiểu, nhưng sợ lộ chuyện mình mất trí nhớ, chỉ có thể cẩn thận hỏi lại: "Chuyện trước kia... có gì để nói sao?"
"Thành thật mà nói hôm qua chị tới buổi biểu diễn của em khiến em rất bất ngờ và rất vui vẻ, em đã nghĩ chị sẽ mãi mãi không tha thứ cho em, cũng sẽ không gặp lại em. Không nói dối chị, em vì chị nên mới bước vào vòng tròn này..."
Lâm Hoan Hỉ nghe vậy như vừa lạc vào sương mù, chẳng lẽ thật sự giống như Từ Tinh Tinh nói, năm cấp ba cô đã tỏ tình với Vu Tử Khương? Vậy bây giờ nói những lời này để làm gì? Trước kia có chuyện gì xảy ra?
Cô rất muốn biết, nhưng lại không dám hỏi nhiều, trong lòng như bị mèo cào, rất ngứa.
Đầu bên kia có giọng nói lạ xen vào, rất vội vàng, dường như đang thúc giục.
Vu Tử Khương đáp lại tiếng gọi đó rồi nói: "Không biết buổi chiều học tỷ có thời gian không?"
"Có, có chứ!"
"Vậy được..." Vu Tử Khương hỏi, "Sáu giờ chiều học tỷ có thể đến quán cà phê đợi em không? Có mấy lời em muốn nói trực tiếp với chị, bao gồm sự kiện kia."
Cô rơi vào trong im lặng không nói.
Cho dù cách một cái màn hình, Lâm Hoan Hỉ cũng cảm giác được trong lòng Vu Tử Khương đang rối loạn, lo lắng không yên, thêm nữa là rất mong chờ.
Đợi một lúc lâu không thấy câu trả lời, Vu Tử Khương cười tự giễu: "Coi như chấm hết, là em đường đột, em chuẩn bị đi công tác rồi, học tỷ..."
"Tôi đi..."
Hai chữ, lập tức khiến Vu Tử Khương im lặng.
Lâm Hoan Hỉ mím môi: "Đến lúc đó nhất định phải nói những gì đã xảy ra trước kia."
"Được, vậy chúng ta không gặp không về."
"Không gặp không về."
Điện thoại đã tắt.
Lâm Hoan Hỉ đột nhiên cảm thấy trong lòng nặng nề.
Phải đối mặt với Vu Tử Khương, cô luôn rơi vào tình trạng bất ổn, dường như hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là Vu Tử Khương đã làm tổn thương đến cô, loại tâm tình này luôn quấy nhiễu Lâm Hoàn Hỉ, mỗi khi cô muốn đuổi theo chuyện cũ trong ký ức, đại não luôn kéo cô lại không để cô nhớ được những chuyện trước đó, hoặc có thể là... cô không muốn nhớ đến.
Lâm Hoan Hỉ muốn biết mình đã từng trải qua chuyện gì, thành tích cô tốt như vậy chắc chắn không có khả năng trượt, trước đây nhất định là có chuyện gì xảy ra, Lâm Hoan Hỉ cảm thấy, tất cả mọi chuyện đều có quan hệ với Vu Tử Khương.
"Chị Hoan Hỉ, chị nói chuyện điện thoại cùng ai vậy?"
Từ Tinh Tinh vừa ngáp vừa đi từ trên tầng xuống, cô ấy xoa xoa mái tóc rối bù, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Cảnh Dịch: "Dịch ca đi rồi sao?"
"Hình như có lịch trình, nói với chị một câu rồi đi luôn rồi."
"Như vậy à." Từ Tinh Tình ủ rũ ngồi đối diện Lâm Hoan Hỉ, "Hôm qua em chơi rất hưng phấn, trở về bằng cách nào cũng không biết, chị Hoan Hỉ hôm qua chị có xem buổi biểu diễn đó không?"
Nói đến chuyện này, khóe miệng Lâm Hoan Hỉ lập tực cụp xuống: "Không xem, chị đi nhầm chỗ."
Từ Tinh Tinh thấy ánh mắt của cô nhất thời lại cảm thông: "Thật đáng thương, nhưng cũng không sao, tháng sau hắn lại có buổi biểu diễn, đến lúc đó em mời chị đi xem."
"Vậy chị cảm ơn em trước."
"Điều đó là đương nhiên." Từ Tinh Tinh chuyển đề tài, "Cho nên chị Hoan Hỉ lúc nãy chị nói chuyện với ai thế?"
"Chuyện làm ăn, buổi chiều chị cũng phải ra ngoài, có lẽ sẽ muộn mới về."
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt đen lại của Cảnh Dịch, Lâm Hoan Hỉ liền cẩn thận dặn dò: "Nếu như Dịch ca về trước chị, hỏi chị đi đâu, em cứ nói là chị đi siêu thị nhé."
Từ Tinh Tinh nháy mắt mấy cái, nghiêm trang nói: "Chị Hoan Hỉ, không phải chị yêu đương vụng trộm chứ!?"
Yêu đương vụng trộm...
Hơi thở Lâm Hoan Hỉ cứng lại, cô giơ tay lên đánh vào đầu cô bé: "Không được nói lung tung, chị không phải loại người tùy tiện như vậy."
Từ Tinh Tinh dùng ánh mắt mê muội nhìn cô: "Thực ra yêu đương vụng trộm cũng không sao, em sẽ giữ bí mật."
"...."
Đã nói không phải yêu đương vụng trộm mà!!!
"Đúng rồi, ngày kia em phải đến công ty phỏng vấn, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, có thể cuối tuần sẽ dọn ra ngoài."
Nghe thấy cô bé muốn dọn ra ngoài, trong nháy mắt Lâm Hoan Hỉ cảm thấy trốn trải, vẻ mặt lộ ra vẻ buồn phiền: "Thực sự có thể ở thêm vài ngày, nếu em đi, chị sẽ rất tịch mịch."
Bên cạnh cô không có bạn bè, tiếp nhận công việc cũng không quen, Từ Tinh Tinh là cô gái duy nhất mà cô tiếp xúc, điều quan trọng là lớn lên lại xinh gái tính tình lại hợp với cô, nếu cô bé rời đi, nhất định cô sẽ không biết đi theo ai.
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Từ Tinh Tinh như có dòng nước ấm chảy qua: "Cho dù em dọn ra ngoài, ngày nghỉ chúng ta vẫn có thể gặp mặt mà! Hơn..." Từ Tinh Tinh cười ngại, "Hơn nữa quấy rối sinh hoạt vợ chồng của hai người, sẽ bị lừa đá."
Từ Tinh Tinh đã cảm nhận được oán giận từ trên người Cảnh Dịch, tuy không có gì quá đáng với cô, nhưng Từ Tinh Tinh có thể dễ dàng nhận ra chỉ cần cô tiếp cận Lâm Hoan Hỉ, hoặc là làm động tác thân mật, ánh mắt của người đàn ông đấy giống như là phải thiên đao vạn quả* cô, cực kỳ đáng sợ.
(*): chèm nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.
*
Năm giờ chiều.
Lâm Hoan Hỉ thay bộ thể thao màu xám hơi khiêm tốn, cô buộc tóc đuôi ngựa, mặt trang điểm nhẹ, thanh xuân tràn đầy sức sống giống như cô sinh viên chưa ra đời.
Cô đi tới huyền quan, lấy từ trong tủ ra đôi giày thể thao đế bằng.
"Chị đi đây." Lâm Hoan Hỉ nói với vào phòng khách với Từ Tinh Tinh.
"Chị Hoan Hỉ mấy giờ chị về?"
"Chắc là tầm bảy tám giờ, sẽ không muộn quá đâu." tốt nhất là về trước Cảnh Dịch, để tránh người đàn ông đó lại cằn nhằn với cô.
Còn đang nghĩ ngợi, điện thoại Lâm Hoan Hỉ trong túi đổ chuông, cô khẽ cau mày, dừng động tác đi giày, cầm điện thoại lên xem người gọi đến.
Lúc liếc mắt nhìn thấy hai chữ Cảnh Dịch, không nhịn được cô lầm bầm: "Nhắc tào tháo thì tào tháo đến."
Cô khẽ thở dài một hơi rồi mới ấn nghe điện thoại: "Gọi làm gì."
Giọng điệu hung ác như này khiến cho người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại rơi vào trầm mặc.
Không bao lâu sau, anh nhẹ nhàng mở miệng: "Hình như em rất không vui khi nghe điện thoại của anh."
"Có ý gì?"
"Sao..." Cảnh Dịch trêu ghẹo nói, "Chuẩn bị đi yêu đương vụng trộm, kết quả bị chính thất là anh bắt lại, cho nên không vui?"
"...."
Lâm Hoan Hỉ không khỏi chột dạ, ho nhẹ một tiếng che giấu đi sự mất tự nhiên: "Cảnh tiên sinh, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Chỉ muốn nhắc nhở em rằng lúc nữa có mưa to, nhớ thu quần áo trong sân."
Lâm Hoan Hỉ quay đầu nhìn ra hướng cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ, ga giường xanh lam đậm tung bay đón gió.
"Tôi biết rồi, còn có chuyện gì không?"
"Còn có..." Cảnh Dịch hơi dừng lại, "Chúc em buổi chiều vui vẻ, cứ như vậy đi."
Buổi chiều vui vẻ?
Cứ như vậy đi?
Không đợi cô trả lời, điện thoại truyền tới tiếng cuộc gọi đã tắt.
Nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, Lâm Hoan Hỉ lập tức khôi phục tinh thần, cô đặt bộp điện thoại lên bàn, rồi vội vàng đi giày, lúc chuẩn bị đi còn quay đầu nói lớn với Từ Tinh Tinh: "Buổi chiều sẽ mưa, em thu quần áo giúp chị nhé."
"Chị không cầm ô đi à?"
Đáp lại Từ Tinh Tinh là tiếng đóng cửa nặng nề.
*
Lâm Hoan Hỉ vừa ra cửa không bao lâu, bầu trời vang lên một trận sấm, một giây tiếp theo, kết thành mây đen.
Gặp mặt tại quán cà phê ở góc đường, địa chỉ tương đối bí ẩn, bình thường cũng không có nhiều người đến đây, hôm nay bởi vì thời tiết, cả quán cà phê chỉ có một vị khách là Lâm Hoan Hỉ.
Cô vừa vào cửa, chỉ thấy một tia chớp sáng xẹt qua cửa sổ, cả bầu trời phân làm hai, kèm theo tiếng sấm vang, mà hạt mưa to chừng hạt đậu đập mạch xuống mặt đất.
Lâm Hoan Hỉ ngồi trong góc, có hơi lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài bị nước mưa ngăn cách, đập vào mắt đều là mưa bụi.
"Tiểu thư, xin hỏi cô muốn dùng gì."
"Một cốc Cappuccino, cảm ơn."
"Xin ngài* chờ một chút."
(*): Ở đây phục vụ dùng kính ngữ với LHH.
Tiếng bước chân người phục vụ dần dần đi xa, một lúc sau, một cốc Cappuccino nóng hổi đặt trước mặt cô.
"Mời quý khách từ từ thưởng thức."
Cô không đáp lại, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiếng dương cầm du dương vang lên trong quán cà phê, kèm theo đó là tiếng đồng hồ tích tắc chuyển động trên tường.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cà phê trước mặt lạnh dần, Lâm Hoan Hỉ khẽ liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, bỗng nhiên phát hiện đã đến sáu giờ rưỡi, đã qua thời gian hẹn của cô và Vu Tử Khương.
Lâm Hoan Hỉ cau mày, chịu đựng tính tình tiếp tục chờ.
Bảy giờ, mưa rơi nặng hạt thêm, sắc trời ảm đạm tựa như ngày tận thế vậy.
Bảy giờ hai mươi phút, Lâm Hoan Hỉ mất đi tính nhẫn nại cuối cùng.
Cô cầm túi xách lên, lục lọi tìm điện thoại di động, tìm một lúc lâu cũng không thấy điện thoại, Lâm Hoan Hỉ lại nóng nảy.
Nhưng vào lúc này, người phục vụ bước đến vỗ vào vai cô: "Vị tiểu thư này, chỗ chúng tôi đến giờ đóng cửa rồi."
"Đóng cửa?"
"Đúng vậy." Người phục vụ ngại ngùng nhìn cô: "Hôm nay trời mưa quá, chúng tôi chuẩn bị tan làm trước giờ."
Lâm Hoan Hỉ cắn cắn môi dưới, cầm túi trên ghế rồi đứng dậy, đi được hai bước, cô quay đầu nhìn về phía người phục vụ: "Tôi có thể mượn điện thoại của quán dùng một lúc không?"
"Đương nhiên là có thể."
"Cảm ơn."
Đi theo người phục vụ tới quầy bar, cầm điện thoại Lâm Hoan Hỉ hơi do dự, số của Vu Tử Khương đương nhiên cô sẽ không nhớ được, Từ Tinh Tinh... cũng không biết.
Lâm Hoan Hỉ quay đầu nhìn ra ngoài, mưa to như vậy chắc chắn không bắt được xe, cứ như vậy đi về cũng không được, ở khách sạn... cô không có thẻ căn cước.
Lúc này cô rơi vào trạng thái khó cả đôi đường, không biết Cảnh Dịch đã về chưa, nếu như lúc này Cảnh Dịch đã ở nhà, chắc chắn sẽ biết tin cô đi vụng trộm cùng người đàn ông khác, đến lúc đó đừng nói là đón cô, chỉ sợ sẽ bị mắng một trận.
Vụng trộm?
Không đúng, từ này dùng không đúng rồi.
Đang lúc tâm viên ý mã, người phục vụ hòa nhã gọi cô một tiếng: "Tiểu thư, xin hỏi cô còn muốn dùng điện thoại không?"
Lâm Hoan Hỉ khôi phục lại tinh thần, nhìn điện thoại một lúc, ngượng ngùng đặt xuống: "Không cần, giúp tôi tính tiền!"
"Được."
Thanh toán xong, cô cẩn thận đi ra ngoài.
Lúc vừa mở cửa, một cái ô xuất hiện trước mắt cô: "Tiểu thư, cô cầm cái này đi dùng đi!"
"Hả?"
Người phục vụ cười thân mật: "Lúc cô đến không cầm ô."
Cô đưa tay lên cầm lấy, vốn dĩ nội tâm đang trống rỗng lại vì một hành động thiện ý nho nhỏ này mà cảm thấy ấm áp: "Cảm ơn, lần sau tôi sẽ lại tới."
"Quý khách đi thong thả."
Lâm Hoan Hỉ đẩy cửa ra khỏi quán cà phê.
Trong nháy mắt, sự lạnh lẽo của ngày mưa đánh thẳng vào người cô, cho dù có ô che, cơn gió vẫn đưa mưa hắt vào người cô.
Bên tai là tiếng mưa rơi trên nền đất, cô nâng ô tựa vào vách tường, giày thể thao màu trắng và ống quần rất nhanh đã bị dính bẩn, Lâm Hoan Hỉ rụt cổ lại, môi vì lạnh mà xanh tím.
Mưa càng ngày càng lớn, cái ô hoa nho nhỏ rất nhanh bị mưa gió xé rách, nhìn tán ô rách ra, Lâm Hoan Hỉ vẻ mặt bất lực hoàn toàn bại lộ trong màn mưa.
Cô ném ô vào thùng rác ven đường, lấy túi che lên đỉnh đầu, chạy chậm tránh dưới mái hiên.
Lúc này Lâm Hoan Hỉ rất chật vật, nước mưa theo tóc rơi xuống da, lạnh lẽo như băng.
Lâm Hoan Hỉ nhịn không được hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, ánh mắt nhìn ra xa.
Trong màn mưa bụi, người đi đường và xe cộ giảm dần, dần dần, làm bạn với cô chỉ có tiếng mưa rơi và bóng đêm.
Lâm Hoan Hỉ nhẹ nhàng dựa vào tường, lúc mê man, đột nhiên cô nhìn về phía có ánh sáng.
Sau đó, ánh sáng đến gần, một cái xe màu đen có rèm che dừng lại trước mặt cô.
Lâm Hoan Hỉ đưa mắt nhfin, người đàn ông cầm ô màu đen, trong mưa bóng dáng mạnh mẽ kiên cường.
Dường như thời gian đã dừng lại, vạn vật thế gian đều là xám trắng, chỉ có mình anh là có màu sắc.
Bàn tay thon dài dơ trước mặt cô, những giọt nước mưa theo tán ô trượt xuống đất.
Lâm Hoan Hỉ kinh ngạc ngẩng đầu, bỗng nhiên đối mặt với ánh mắt nặng nề.
"Sững sờ làm gì?"
Trong màn mưa, thanh âm của anh không rõ ràng.
"Về nhà thôi."
Nói rồi, cô tay cô rơi vào lòng bàn tay nóng bỏng của cô.
Cảnh Dịch một tay kéo Lâm Hoan Hỉ vào trong ngực, khoảnh khắc này cô hết sức nhỏ nhắn xinh xắn, giống như là con thỏ không chút nào phòng bị mà ở bên cạnh anh.
Ô nghiêng về phía cô, bả vai của anh rất nhanh đã bị ướt nhẹp.
Đưa Lâm Hoan Hỉ lên xe, Cảnh Dịch cởi áo khoác ngoài đưa qua: "Cởi quần áo trên người em ra, thay cái này."
Sau đó, Cảnh Dịch mở hệ thống sưởi hơi trong xe.
Nhiệt độ ấm áp xua tan khí lạnh, tay cô lạnh như băng cũng dần dần ấm lại.
Lâm Hoan Hỉ kéo kéo quần áo, sau đó cô nhìn Cảnh Dịch lái xe ở phía trước, vì cô bị lạnh, nên giọng nói cũng run run: "Anh... sao anh biết tôi ở chỗ này?"
Người đàn ông không nói chuyện, ném một vật về phía Lâm Hoan Hỉ.
Lâm Hoan Hỉ đón nhận theo phản xạ, chỉ thấy điện thoại màu hồng an toàn nằm trong lòng bàn tay cô.
Lâm Hoan Hỉ ngước mắt nhìn Cảnh Dịch, hơi chột dạ, giao diện đang mở phần tin nhắn.
[Học tỷ, đột nhiên em có việc gấp, em phải xuất ngoại vài ngày, lúc về chúng ta hẹn lại được không?- Vu Tử Khương]
Tin dưới là cô trả lời, phải nói là.... Cảnh Dịch trả lời.
[Lúc đó hẹn ở đâu?]
[Vẫn là quán cà phê đó - Vu Tử Khương.]
Anh trả lời một vài câu, vẻ mặt lạnh lùng thăm dò vị trí của Lâm Hoan Hỉ, nhưng không để lộ thân phận của anh với Vu Tử Khương.
Lâm Hoan Hỉ cắn chặt môi dưới, đột nhiên hơi khó chịu.
"Xin lỗi...."
Vừa dứt lời, Cảnh Dịch đột nhiên phanh gấp, Lâm Hoan Hỉ không kịp trở tay, cái trán suýt nữa đập vào lưng ghế.
Cô khó khăn cầm tay ghế, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cảnh Dịch.
Ngoài cửa ngoài tiếng mưa rơi, còn có tiếng còi xe ồn ào của xe cảnh sát và xe cứu thương.
Cảnh Dịch thản nhiên nói: "Phía trước có tai nạn."
"...Làm sao bây giờ?"
"Đường vòng."
"....À."
"Nhưng lại tắc đường."
Lâm Hoan Hỉ hỏi: "Sao anh biết?"
"Vì anh vừa đi từ đó."
"...."
Im lặng.
Ai cũng không nói gì.
Cảnh Dịch quay đầu xe, lái về một con đường khác.
Lâm Hoan Hỉ cẩn thận nhìn anh, tay anh cầm tay lái vừa thon dài lại tinh tế, đôi mắt đen nhánh vẫn không liếc cô một cái.
Lâm Hoan Hỉ không hiểu sao trong lòng cay cay, thu lại ánh mắt, im lặng cởi áo khoác ướt đẫm trên người.
Lúc này, người đàn ông phía trước nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Cô rất nhanh mặc áo khoác của Cảnh Dịch vào, áo rộng thùng thình, dường như bọc lại cả người cô, lúc Lâm Hoan Hỉ vừa ngẩng đầu lên, Cảnh Dịch đưa mắt nhìn qua hướng khác.
Mấy phút sau, xe có rèm che dừng lại trước cửa khách sạn.
Anh xuống xe trước, đi vòng qua phía sau, lạch cạch một tiếng, Cảnh Dịch mở cửa xe.
Trong lúc không đề phòng, người đàn ông khom lưng thò người vào trong xe, ôm lấy Lâm Hoan Hỉ.
Cô sợ hãi hô lên một tiếng, giây tiếp theo, đối mặt với ánh mắt của anh, u ám lạnh lẽo.
Lâm Hoan Hỉ cố gắng nuốt tiếng thét chói tai vào lại trong bụng, làm ổ trong ngực anh giống như một chú mèo.
Vào đại sảnh.
Cảnh Dịch ôm Lâm Hoan Hỉ vẻ mặt không thay đổi, máy móc đi đến trước quầy lễ tân đọc ra một dãy số: "Phòng VIP, 3296."
"Xin ngài chờ một chút."
Chỉ chốc lát, nhân viên lễ tân đưa thẻ mở cửa màu vàng bằng hai tay: "Chúc ngài vui vẻ."
Cảnh Dịch mắt hơi rũ xuống: "Cầm giúp anh."
Lâm Hoan Hỉ xấu hổ khi gặp người lạ, mặt chỉ vùi trong ngực Cảnh Dịch, nghe được giọng nói, Lâm Hoan Hỉ run run vươn tay ra.
Nhân viên đại sảnh nhìn cô, im lặng không lên tiếng đặt thẻ mở phòng vào tay cô.
Cảnh Dịch bước nhanh về phía thang máy, cửa thang máy khép lại ngăn cách những ánh mắt xung quanh.
Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, tầng này hầu như không có người qua đây.
Đi một đường thẳng trên hành lang đến chỗ sâu nhất, cuối cùng dừng chân trước cửa phòng.
"Cà thẻ."
Lâm Hoan Hỉ nghe lời cà thẻ mở cửa.
Sau khi bước vào phòng, Cảnh Dịch lại không ôn nhu mà ném cô lên chính giữa giường lớn.
Giường mềm mại, cô núp ở trên giường không dám ngẩng đầu, một lúc không có động tĩnh gì, Lâm Hoan Hỉ liếc mắt nhìn cửa sổ, hình ảnh phản chiếu lên cửa sổ sát đất, cô thấy người đàn ông cởi từng cúc áo sơ mi.
Động tác ưu nhã, chậm rãi.
Thuận tay đặt áo sơ mi lên ghế sô pha, Cảnh Dịch ở trần lại tiếp tục cởi thắt lưng.
Lâm Hoan Hỉ siết chặt ga giường, một cái bóng đổ xuống, khuôn mặt Cảnh Dịch xuất hiện trước mắt.
Tóc mái người đàn ông ướt nhẹp dính trên trán, lông mày rậm, đôi mắt phượng nhìn thẳng cô, khoảng cách của hai người quá gần, đến từng lỗ chân lông của anh cũng nhìn thấy rõ ràng.
Lâm Hoan Hỉ sợ đến mức co rúm lại, con ngươi lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Cảnh Dịch kéo dài khoảng cách, giống như trào phúng nói: "Xem ra anh thực sự giống thầy chủ nhiệm của em."
Lâm Hoan Hỉ: "..."
Cảnh Dịch hỏi: "Đợi cả nửa ngày cũng không đợi được bạn học cũ, có phải hơi mất mát không?"
Cô nghe được một chút sự chế giễu trong giọng nói bình thản không gợn sóng của anh.
Lâm Hoan Hỉ rũ mắt, vẻ mặt không rõ.
Cảnh Dịch nhìn chằm chằm cô, một lúc sau nói: "Đi tắm đi."
Lâm Hoan Hỉ há hốc mồm: "Anh đi trước đi..."
Anh không nói nhiều, xoay người đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước truyền ra từ trong phòng tắm, Lâm Hoan Hỉ kéo chăn chùm kín đầu, không lâu sau, trong chăn phát ra tiếng khóc.
Cảnh Dịch quấn khăn tắm đi ra, nhìn trên giường nhô lên một cục, dường như còn nghe được tiếng khóc rất nhỏ của cô.
Cảnh Dịch mím chặt môi, chân dài bước tới, dừng lại bên cạnh mép giường từ trên cao nhìn xuống Lâm Hoan Hỉ quấn trong chăn: "Người nên khóc là anh mới đúng chứ."
Tiếng khóc nghẹn ngào được cô cố gắng đè lại, nhưng mà cơ thể trong chăn vẫn run như trước.
Cảnh Dịch hít sâu một hơi, bước đến gần vén chăn lên.
Lâm Hoan Hỉ cuộn mình, quần áo mở rộng, tóc tai rối bù, đôi mắt đỏ bừng lộ rõ sự bất lực, vốn dĩ trong lòng anh còn kiên quyết nhưng trong nháy mắt lại mềm lòng.
Cô chính là có bản lĩnh như vậy, chỉ cần một ánh mắt nho nhỏ cũng có thể lay động cả thế giới của anh.
"Đi tắm." Cảnh Dịch sờ lên trán cô, cảm nhận được nhiệt độ không bình thường khiến anh nhíu chặt mày.
"Phát sốt rồi."
"Tôi không sốt..." Cô gạt cánh tay của Cảnh Dịch ra, Lâm Hoan Hỉ xoay người chôn đầu trong gối: "Anh không cần quan tâm đến tôi."
"Anh không quan tâm em thì ai chăm sóc em."
Cảnh Dịch không thể không quan tâm được, thậm chí đó là cô.
"Anh đang khiến tôi lo lắng sợ hãi."
"Anh có thể không cần."
"Anh thì không cần..." Ánh mắt Cảnh Dịch trầm xuống, "Nhưng mà đối tượng là em, anh không có cách nào khống chế."
Hoặc là không bị khống chế.
Cảnh Dịch cẩn thận nằm nghiêng bên cạnh Lâm Hoan Hỉ, cánh tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên eo cô: "Em đến quán cà phê không gặp được Vu Tử Khương, thì phải gọi về nhà!"
Bả vai Lâm Hoan Hỉ run run, không nói chuyện.
Cảnh Dịch bất đắc dĩ: "Nhưng mà em không gọi về, là sợ anh biết em và Vu Tử Khương gặp nhau, đúng không?"
Cô vẫn không nói chuyện.
"Em sợ anh mắng em?"
Viền mắt Lâm Hoan Hỉ lại đỏ rồi.
"Vì sao?" Cảnh Dịch ngồi dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, "Vì sao em lại không tin tưởng anh?"
"Tôi sợ anh..." Lâm Hoan Hỉ kéo áo trước ngực, nước mắt một lần nữa chảy ra.
"Sao lại sợ anh?"
"Tôi không biết..."
Lâm Hoan Hỉ có thể cảm giác được Cảnh Dịch muốn chiếm cô làm của riêng, loại dục vọng này khiến Lâm Hoan Hỉ quên hết cảm giác bất an, cho dù là như vậy nhưng cô luôn nghĩ chính mình không nên chấp nhận loại tình cảm này, cô luôn cảm thấy chính mình đã cướp đi sự sủng ái vốn có của Cảnh Dịch.
"Vậy sao em lại khóc?"
"Chỉ là...muốn khóc thôi."
Cô mím chặt môi, nhắm hai mắt lại rồi nói: "Tôi đã nghĩ... trước kia chưa từng bị cho leo cây như vậy, sau đó...không chịu được mà cảm thấy khó chịu."
Nói rồi, nước mắt Lâm Hoan Hỉ càng thêm mãnh liệt.
Trái tim cô như bị bóp chặt.
"Tôi... tôi rất nhớ bà..."
Lâm Hoan Hỉ đau khổ khóc, đầu ngón tay Cảnh Dịch khẽ nhúc nhích, kéo cô ôm chặt vào lòng, ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, anh vuốt lưng trấn an cô.
Có chỗ dựa vào, tâm trạng Lâm Hoan Hỉ dần dần ổn định.
"Anh cố ý đi tìm tôi?" Lâm Hoan Hỉ hỏi, thanh âm vẫn còn nghẹn ngào.
"Ừ, đi mấy con phố mới tìm được."
"Xin lỗi, tôi đã gây phiền phức cho anh rồi."
"Đúng là em rất phiền phức." Cảnh Dịch bóp cằm Lâm Hoan Hỉ, trong con người phản chiếu rõ ràng khuôn mặt ửng đỏ của cô, "Nhưng mà anh rất hưởng thụ."
Trên mặt cô toát ra sự ngạc nhiên.
Cảnh Dịch cúi đầu muốn hôn lên đôi môi trước mắt, nhưng đến khi khoảng cách chỉ còn một đầu ngón tay, anh lại dừng lại.
"Đi tắm đi."
"Ừ..."
"Không cho phép khóc trong đó." Cảnh Dịch sờ lên trán bé nhỏ của Lâm Hoan Hỉ, "Em chỉ có thể khóc trong lòng anh."
Lời nói của anh có hơi tùy hứng, nhưng lại dễ dàng gạt đi tất cả lo lắng và sợ hãi trong lòng Lâm Hoan Hỉ.
Cô gật đầu, kéo chăn ra đi vào phòng tắm.
Lâm Hoan Hỉ phải thừa nhận rằng chính mình cảm thấy khó chịu, ngây ngô dại dột, nhanh tay nhanh chân đóng cửa lại, rồi cởi quần áo mở vòi hoa sen trên đỉnh đầu.
Phòng tắm trong khách sạn đặt một cái gương lớn, cô ngơ ngác nhìn người phụ nữa trong gương, ánh mắt bất giác rơi trên hình xăm sau lưng, Lâm Hoan Hỉ giơ tay lên sờ vào hình xăm đó, lúc chạm tới vết kia, một số hình ảnh không đẹp nhanh chóng lướt qua đầu.
Lâm Hoan Hỉ nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi để ổn định lại nhịp tim, vội vàng tắm xong rồi mặc áo choàng tắm vào, cẩn thận mở cửa ra ngoài.
Cảnh Dịch ngồi trên ghế sô pha, mắt kép hờ, chắc hẳn anh đã rất mệt mỏi, ánh đèn chiếu lên gò má tái nhợt, lộ rõ sự mệt mỏi rã rời.
Nghe thấy động tĩnh, Cảnh Dịch mở hai mắt ra nhìn cô.
"Tắm xong rồi à?"
"Ừ."
"Anh vừa gọi người đưa thuốc đến cho em, qua đây uống đi."
Nói rồi, Cảnh Dịch cầm thuốc và cốc nước đưa đến trước mặt cô.
Lâm Hoan Hỉ không thể từ chối, cho thuốc vào mồm rồi uống nước vào.
"Ngủ thôi."
Cảnh Dịch ngáp một cái, rồi lên giường trước.
Lâm Hoan Hỉ hơi mím môi, do dự một lúc mới trèo lên giường nằm xuống cạnh anh.
Hai người dựa lưng vào nhau, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi tí tách, Lâm Hoan Hỉ hai mắt thao láo, không buồn ngủ chút nào.
"Cậu ta nói có chuyện muốn nói cho tôi biết, chắc là chuyện lúc đi học, tôi luôn cảm thấy chuyện đó rất quan trong với tôi, cho nên tôi đã đi."
Nói xong câu này, Lâm Hoan Hỉ chỉ muốn cắn luôn đầu lưỡi của mình.
Việc giải thích này giống như một cái cớ cho việc làm của cô.
"Anh biết."
Trong bóng tối, thanh âm của anh rất rõ ràng.
Lâm Hoan Hỉ nghiêng đầu: "Anh không ngủ?"
"Không."
"Anh nói xem có phải tôi rất ngốc không, biết rõ hắn sẽ không tới, mà còn chờ lâu như vậy."
Lâm Hoan Hỉ hai mắt rũ xuống, cố gắng quên đi khổ sở trong lòng.
Cảnh Dịch xoay người, trong bóng đêm, tròng mắt của anh rất trong trẻo: "Không cho phép mắng bà xã của anh."
Anh dừng lại một lúc, rồi nói: "Tuy em nói là sự thực."
Lâm Hoan Hỉ cụp khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Tôi luôn cảm thấy mình đã quên đi một số thứ quan trọng...."
"Ví dụ như anh."
"...."
"Không phải, là thứ khác."
Cảnh Dịch: "Trừ anh ra em còn cái gì quan trọng sao?"
"...."
Đúng là không thể nào nói chuyện được.
Lâm Hoan Hỉ nhẹ nhàng thở dài, rồi nhắm mắt lại: "Thôi quên đi, tôi đi ngủ."
Qua một lúc, lại nghe anh nói: "Lâm Hoan Hỉ, nếu như chuyện gì khiến em đau khổ, thì không cần nghĩ tới."
Không chờ cô có phản ứng gì, người đàn ông bên cạnh từ phía sau ôm chặt lấy eo cô: "Nếu như lúc đầu anh khiến em đau khổ, cũng không cần nhớ lại."
Môi cô run run, cuối cùng vẫn im lặng không nói.
Đôi môi nóng bỏng của Cảnh Dịch rơi xuống vành tai trắng nõn của cô, rồi di chuyển đến sau tai, dần dần trượt đến hõm vai, Cảnh Dịch vẻ mặt bất động xoay người lên, sau đó mười ngón tay đan chặt.
" Thật ra em không nhớ gì cũng không sao, anh sẽ cố gắng để em một lần nữa thích anh, cho em một ký ức mới."
Nụ hôn của anh vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận, lại còn mang theo sự thương tiếc.
Lâm Hoan Hỉ hô hấp dồn dập, vốn dĩ thân nhiệt cơ thể cô đang nóng bây giờ lại tăng thêm.
Khi bàn tay thon dài kia chạm đến vùng mẫn cảm trên cơ thể cô, Lâm Hoan Hỉ từ cổ họng phát ra tiếng ưm nhẹ nhàng.
Tiếng kêu nhẹ như tiếng mèo, tinh tế mềm mại, giọng nữ đọc đáo quyến luyến.
Cảnh Dịch một giọt rượu cũng không dính, nhưng lại say.
Đang lúc muốn làm động tác tiếp theo, bỗng nhiên trên mặt anh lại đỏ không bình thường, thở ra hơi thở lộn xộn và nóng bỏng, Cảnh Dịch yêu thương vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ này của Lâm Hoan hỉ, cuối cùng chỉ đặt xuống một nụ hôn: "Ngủ đi."
Cơ thể không thể chấp nhận được ngón chân Lâm Hoan Hỉ cụp lại, không kìm nén được kéo góc áo anh, đang muốn mở miệng bảo anh tiếp tục, trên bụng bằng phẳng đột nhiên lại có động tĩnh.
Lâm Hoan Hỉ giật mình một lúc, lời ra đến khóe miệng liền thay đổi: "Tôi đói rồi."
Cảnh Dịch cũng ngạc nhiên, một lúc sau, anh cười khẽ: "Ngu ngốc."
Lâm Hoan Hỉ hơi tủi thân: "Tôi còn chưa ăn cơm."
"Anh đi chọn món ăn cho em."
"Ừ..."
"Em có thể ngủ một lúc."
"Được."
Cảnh Dịch đứng dậy mở đèn bàn, chờ lúc anh quay lại cạnh giường, phát hiện cô đang nhìn anh.
Đôi mắt đào hoa kia vì khóc mà hơi sưng, ánh mắt sạch sẽ sáng sủa, như là hồ nước sau cơn mưa.
"Em nhìn ảnh như vậy, anh sẽ ăn không tiêu."
"Cảnh Dịch." Lâm Hoan Hỉ gọi tên anh, giọng nói đặc biệt ôn nhu: "Tôi muốn...tôi sẽ một lần nữa thích anh."
Tôi sẽ một lần nữa thích anh.
Những lời này quanh quẩn bên tai, khiến cho Cảnh Dịch từ trước tới nay luôn luôn kiềm chế mất hết tâm trí.
Anh nhào tới đặt đối phương dưới thân, hôn lên đôi môi kia.
Lần này là nụ hôn nóng bỏng, mà thô bạo.
Lâm Hoan Hỉ hơi bị hù dọa, đầu ngón tay run rẩy, nội tâm giãy dụa mấy giây, sau đó hai tay cẩn thận vòng lên thắt lưng của người đàn ông.
Cảnh Dịch hô hấp dồn dập, điên cuồng xâm chiếm trong miệng cô, giây tiếp theo, bàn tay to siết chặt, giữ lấy Lâm Hoan Hỉ thay đổi tư thế.
Cô lật người ngồi trên người đối phương, thân nhiệt người đàn ông so với cô còn nóng hơn, Lâm Hoan Hỉ ngượng ngùng không chịu được, há miệng cắn lên xương quai xanh xinh đẹp của anh: "Buông em ra..."
"Không được."Cảnh Dịch ôm Lâm Hoan Hỉ nhưng không có bất kỳ hành động gì, "Cứ như vậy cũng tốt."
"Nhưng mà..."
"Những lời em vừa nói đều là thật?"
"Chắc là...a!"
"Anh cần một đáp án chính xác."
Hai cánh tay nhỏ bé của cô chống ở đầu giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn mặt anh, dừng lại mấy giây xong, Lâm Hoan Hỉ cúi người hôn lên môi anh: "Như vậy... đủ chính xác không?"
Cảnh Dịch nhoẻn miệng cười: "Hình như đủ rồi."
Anh gạt sợi tóc buông thả xuống của cô, đang lúc chuẩn bị tiếp tục bước tiếp theo, chuông cửa lại vang lên.
Bầu không khí giữa hai người có hơi xấu hổ.
Cảnh Dịch cố nén cơn tức, cẩn thận đẩy Lâm Hoan Hỉ ra: "Đồ ăn tới rồi, anh đi mở cửa."
Cô gật đầu, xấu hổ chui vào chăn.
"Tiên sinh, đây là đồ ăn mà ngài muốn, chúc ngài dùng bữa ngon miệng."
Nhân viên đưa đồ ăn đứng ngoài cửa cười tủm tỉm nhìn Cảnh Dịch, ánh mắt dừng lại dấu đỏ trên xương quai xanh của Cảnh Dịch mấy giây, sau đó vẻ mặt bất động thu lại ánh mắt.
Ký tên xong, rồi cầm đồ ăn.
"Đến đây ăn cơm."
Anh gọi về phía Lâm Hoan Hỉ, đã thấy người con gái quấn chăn ngủ.
Cảnh Dịch có chút bất đắc dĩ, tốc độ bà xã chìm vào giấc ngủ hình như hơi nhành, hơn nữa.... để bụng đói đi ngủ cũng không tốt cho cơ thể lắm.
Nghĩ vậy, anh nhẹ nhàng bước đến kéo chăn lên cho cô, sau đó giơ tay tắt đèn.
*
Sau cơn mưa bầu trời lại quang đãng.
Chuyện thứ nhất khi vừa mở mắt là Cảnh Dịch thử nhiệt độ trên cơ thể người bên cạnh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô bình thường, Cảnh Dịch từ từ ngồi dậy.
Anh day day huyệt thái dương, đang lúc chuẩn bị đi rửa mặt, điện thoại trên bàn lại đổ chuông.
"A lô."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm vội vàng của Chu Châu: "Dịch ca, không phải là bây giờ anh đang ở khách sạn Đế Hoa chứ."
"Đúng rồi, làm sao thế?"
"Vậy ai đi cùng anh?"
Cảnh Dịch liếc sang người bên cạnh: "Chị dâu cậu."
Chu Châu đột nhiên im lặng, một lúc sau, bất đắc dĩ nói: "Hôm qua anh ôm một người phụ nữ vào khách sạn đã bị paparazi chụp được, còn chụp được ảnh lúc anh từ trong phòng đi ra." sau đó lại nói thêm một câu, "Trên cổ có dấu đỏ đỏ kia."
Cảnh Dịch: "...."
"Bây giờ trên mạng đều bùng nổ rồi, nói anh vụng trộm với phụ nữ, làm việc không đứng đắn, mặc dù Lâm Hoan Hỉ, nói chung là..." Cuối cùng Chu Châu tổng kết một câu, "Hình tượng người đàn ông cao ngạo lạnh lùng sụp đổ rồi."
Cảnh Dịch: "..."
Đang lúc hai người không nói gì, Chu Châu nghe được trong loa thanh âm nhõng nhẽo chưa tỉnh ngủ: "Ai đó?"
Cảnh Dịch chặn mic nói, quay đầu nói với Lâm Hoan Hỉ: "Bữa sáng ở trên bàn, em ăn trước đi, anh xử lý một chút chuyện."
Lâm Hoan Hỉ người vừa ngủ dậy không biết chuyện thế giới đã đại loạn, xoa xoa bụng đi ra ngoài.
Đợi bóng dáng cô đi xa, Cảnh Dịch đi tới trước cửa sổ sát đất: "Chị Trần đâu?"
Trần Lâm là người bên bộ phận xã hội của Cảnh Dịch, chuyên môn xử lý vụ việc này.
"Chị Trần sáng nay 5 giờ phải đi tìm người ép xuống, nhưng mà lần này không giống như lần trước, ngoài trừ chị dâu, tất cả lỗ chân lông trên mặt anh đều bị người ta chụp được, cho dù là giải thích... cũng không ai tin."
Đúng là hơi khó làm, trước kia Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ ra vào khách sạn cũng bị chụp được, hai người tính cảnh giác cao, biện pháp bảo vệ cũng làm tốt, paparazi chỉ có thể chụp được cái bóng mơ hồ, cho dù tung ra ngoài cũng không ai tin đây là Cảnh Dịch cao ngạo lạnh lùng.
Anh cúi đầu mím chăt môi, cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên nghĩ tới nhân viên đưa đồ ăn hôm qua, Cảnh Dịch nhíu mày: "Cúp máy trước đã, chờ trưa tôi về nói."
"Chờ một chút." Chu Châu vội vàng gọi Cảnh Dịch, "Bây giờ bên ngoài khách sạn Đế Hoa đều là người đến chờ anh, anh và chị dâu ra ngoài từ cửa sau, em đã cho người tới rồi."
"Được."
Chu Châu không yên lòng dặn dò: "Anh và chị dâu một người ra trước một người ra sau, em cho hai xe đến đó."
Cảnh Dịch nghe xong nhíu mày, đáy mắt hiện lên sự bất mãn: "Tôi và bà xã của mình sao phải lén lút?"
Chu Châu càng thấy bất đắc dĩ: "Chị dâu là bà xã của anh không sai, nhưng người bên ngoài lại không biết đó là bà xã của anh."
Ừ, cũng có lý.
"Chuyện lần này không phải không dễ làm, trừ khi nói ra quan hệ của anh và chị dâu với truyền thông."
Cảnh Dịch liếc mắt nhìn Lâm Hoan Hỉ, cô đang cầm bát, ngoan ngoãn ăn cháo, Cảnh Dịch vẻ mặt bỗng nhiên dịu đi: "Chờ tôi trở về rồi nói."
"Dịch ca..." Chu Châu nói như muốn khóc đến nơi rồi, "Tại sao em cảm thấy không quan tâm chút nào thế."
"Hả?"
"Suy nghĩ một chút, chờ anh trở về, thôi được rồi, tốt nhất anh nên lên weibo Văn Dịch Kỳ xem."
"Văn Dịch Kỳ?"
Chu Châu thở dài: "Psyduck."
"Cô ta làm sao?"
"Anh xem thì biết ngay."
Nói xong, Chu Châu cúp điện thoại.
Giây tiếp theo, Lâm Hoan Hỉ ở phía sau kêu lên: "Cảnh tiên sinh, Psyduck nói anh là máy đóng cọc?"
Lâm Hoan Hỉ cắn đũa, từ màn hình máy tính ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cảnh Dịch mặt lạnh lùng mở weibo, không cần vào trang cá nhân của Văn Dịch Kỳ, lướt một đoạn là thấy năm mươi nghìn lượt chia sẻ đứng đầu weibo.
[Văn Dịch Kỳ: Một nam thần cao ngạo lạnh lùng là máy đóng cọc thành tinh, đất đai của hắn một ngày thay đổi, bây giờ chân tướng rõ ràng, không biết có cô em nào ngốc nghếch thích hắn nữa không, hy vọng vị tiểu thư kia mau chóng rời khỏi người nào đó, để không mất thời gian.]
Lâm Hoan Hỉ kéo xuống đọc bình luận, thấy phong cách bình luận dưới bài đăng của Văn Dịch Kỳ hôm nay với mấy hôm trước là hai thái cực, đa số đều nói yêu thương cô ta, chỉ lác đác vài dòng nói cô ta cọ nhiệt, nhưng nhanh chóng bị xóa bỏ.
Đọc mấy cái phía sau, ánh mắt Lâm Hoan Hỉ nhìn Cảnh Dịch trở nên tế nhị: "Em...biết máy đóng cọc là gì."
Cảnh Dịch liếc qua đó: "Vị tiểu thư này, em có muốn không mất thời gian không?"
Lâm Hoan Hỉ: "..."
Xem thêm...