Edit: Cải Xanh
Hiện tại Vu Tử Khương ở trong khách sạn duy nhất tại trấn Nguyệt Nha, Cảnh Dịch gõ cửa phòng, không lâu sau, Vu Tử Khương đã xuất hiện trước mặt anh.
Hắn ngước mắt lên nhìn Cảnh Dịch, im lặng mà nhường đường.
“Uống chút gì không?”
“Tôi không tới đây để ôn chuyện cũ với cậu.”
Cảnh Dịch cũng không cảm kích, kéo ghế ra ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn mặt hắn.
Ánh mắt của anh quá sắc bén, khiến Vu Tử Khương bị chèn ép đến không thở được.
“Ngày cố ý tới tìm tôi, rốt cuộc là muốn dựa vào tôi để biết chuyện gì?”
Vẻ mặt Cảnh Dịch không thay đổi, nói: “Nói cho tôi về chuyện của bà Lâm Hoan Hỉ!”
Sự kinh ngạc trên mặt hắn không tránh được ánh mắt của Cảnh Dịch: “Bà nội cô ấy qua đời, có liên quan gì tới tôi?”
Vu Tử Khương hạ mí mắt, vẻ mặt buồn bã không rõ ràng.
“Vậy tôi cũng không giấu cậu, Hoan Hỉ cô ấy bị tai nạn xe cộ cho nên mất trí nhớ, ký ức quay về năm mười bảy tuổi. Tôi và Hoan Hỉ quen nhau rồi yêu nhau, sau đó thì ẩn hôn, cô ấy chưa từng kể cho tôi những chuyện đã xảy ra trước kia, tôi cũng chưa từng tì hiểu. Nhưng đến bây giờ, có lẽ không biết thì không được.”
Vu Tử Khương càng kinh ngạc: “Học tỷ thật sự ở bên anh?”
Cảnh Dịch vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Chuyện này không liên quan tới cậu.”
“…”
Đúng là không liên quan.
Vu Tử Khương nắm chặt bàn tay, đây là biểu hiển khi hắn căng thẳng.
“Hai người từng qua lại?”
Âm thanh Cảnh Dịch lạnh lẽo, Vu Tử Khương lại mím môi: “Từ khi tôi chuyển trường đến học ở trấn Nguyệt Nha….”
*
Lúc này.
Lâm Hoan Hỉ ở nhà sau khi ngủ dậy thì phát hiện không thấy Cảnh Dịch đâu cả.
Cô nhìn đồng hồ, chưa đến tám giờ, chỗ bên cạnh đã lạnh, xem ra là đã ra ngoài từ sớm. Lâm Hoan Hỉ dụi dụi mắt, mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài.
Mặt trời đã nhô lên, trong sân Tông Tông đang chơi bắn súng cao su.
“Mẹ, mẹ thấy Cảnh Dịch đâu không?”
“Nó ra ngoài từ một tiếng trước rồi.” tiếng Uông Lộ Thanh phát ra từ trong phòng, “Nói là đi tập luyện.”
“À.”
Cô dửng dưng à một tiếng, lúc đang chuẩn bị xoay người đi vào nhà, hòn đá của Tông Tông bất ngờ bắn trúng sau gáy cô, đột nhiên bị đau làm cho Lâm Hoan Hỉ kêu thành tiếng, cô ôm đầu ngồi xổm xuống đất, đồng thời, một số ký ức lộn xộn lại xuất hiện.
Lâm Hoan Hỉ nheo mắt lại, không hề hay biết nước mắt đã chảy ra khỏi vành mắt.
“Chị!” Tông Tông vứt súng cao su chạy tới, “Chị làm sao rồi?”
Nhìn mặt cô đầy nước mắt, Tông Tông cũng vì gấp gáp mà hốc mắt đỏ lên, hô gọi vào trong nhà: “Mẹ! Con bắn súng trúng chị!”
Bùm!
Sau khi cậu nhóc hét lên, Lâm Hoan Hỉ liền ngã xuống mặt đất.
Tầm nhìn không rõ, những âm thanh xung quanh dường như bị ngăn cách bởi một lá chắn dày, không nghe được rõ ràng, hô hấp cô trở nên dồn dập, ký ức đột nhiên trở về mùa hè năm đó.
Cô nhớ lại, những quá khứ không tốt đẹp, mà cô đã liều mạng che giấu… tất cả đều đã trở lại rồi.
Lúc Vu Tử Khương chuyển tới trấn Nguyệt Nha cũng là lúc Lâm Hoan Hỉ vừa học lớp 11.
Cậu thiếu niên anh tuấn cao lớn vừa chuyển từ thành thị đến, nụ cười tỏa sáng, vừa đến được hai ngày đã tạo ấn tượng tốt cho cả các bạn học nam và nữ. Đối với cậu thiếu niên nửa đường xuất hiện này, Lâm Hoan Hỉ cũng không ưa, cho đến khi tham gia hội diễn ở trường học, Vu Tử Khương đưa thư tình cho cô trước đám đông.
Lâm Hoan Hỉ là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp lại còn thích cười, cô rất thông minh, một lòng chỉ nghĩ tới việc đỗ đại học, Vu Tử Khương đột nhiên tỏ tình như vậy lập tức làm cho cô luống cuống.
Hội diễn vừa kết thúc các bạn học đã la hét, đẩy Lâm Hoan Hỉ vào vòng tay của hắn.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
“Hôn đi! Hôn đi!”
“Vu Tử Khương cậu lo lắng làm gì, học tỷ Lâm im lặng chính là đồng ý đấy!”
“Đúng đúng! Hôn đi!”
Dưới ánh đèn mở ảo, cuộc vui vẫn diễn ra, trong đám người cậu thiếu niên cao lớn mặt đỏ lên, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Lâm Hoan Hỉ.
Cô gái đứng trước mặt hắn mặc bộ váy đồng phục, tóc buộc đuôi ngựa. Tóc mai đen láy dính trên khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt của cô rất trong veo, cánh mỗi… cũng rất hồng hào mê người.
Vu Tử Khương nắm chặt nắm đấm, không tự chủ được mà lại gần cô.
Kể từ đó cô cũng không chú ý xem sự việc phát triển tới mức nào, nhưng trong trường học lại xuất hiện một vài lời đồn đãi, hầu hết đều là tin tức qua lại của bọn họ, cũng vì vậy, Lâm Hoan Hỉ bị người hâm mộ của Vu Tử Khương nhằm vào.
Lúc đầu chỉ là vứt vào ngăn bàn những con sâu róm, sau nữa là xé sách vở của cô, hoặc là ném những bộ quần áo mà cô may cho búp bê vào sân tập để mọi người xem.
“Vu Tử Khương, cậu có thể… giải thích với mọi người không?”
Mặt trời đang lặn dần, Lâm Hoan Hỉ đi theo Vu Tử Khương ra khỏi cổng trường.
“Giải thích cái gì?”
“Giải thích với mọi người một chút, chúng ta không phải là loại quan hệ đó.” Lâm Hoan Hỉ cắn chặt môi dưới, “Đinh Huyên Phi nghĩ rằng chúng ta đang hẹn hò, cho nên lúc nào cũng kết hợp với Khương Đình Đình bắt nạt tôi…”
“Hả?” Vu Tử Khương nhướn mày, nhìn xung quanh một vòng không thấy ai, hơi tới gần cô, “Vậy sao cô không đi tìm giáo viên?”
“Thầy cô không quan tâm…”
“Vậy cô có thể tìm cha mẹ mình mà.”
Biểu cảm của cô có hơi đáng thương, Vu Tử Khương mím môi không nói chuyện.
Trong phòng khách sạn, Vu Tử Khương bình tĩnh tự thuật lại chuyện cũ: “Nhà tôi có rất nhiều tiền, cộng với ngoại hình đẹp, thể thao tốt, học tập cũng không tệ, cho dù là người thân hay bạn học đều vây quanh. Tôi nghĩ anh phải biết, một người đang được mọi người nuông chiều, đột nhiên bị người khác làm cho xấu mặt trước nhiều người như vậy, sẽ bị ảnh hưởng tới lòng tự tôn.”
Cảnh Dịch nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy nguy hiểm: “Cho nên?”
“Ngày đó ở trước mặt nhiều người bị ném thư tình, bạn bè tôi vẫn luôn lấy chuyện làm để trêu đùa, tôi rất tức giận, cho nên… sẽ không giúp học tỷ.”
Ngày đó, Vu Tử Khương cố tình nói với anh em của mình rằng Lâm Hoan Hỉ tìm hắn để kết đôi, nhưng bị hắn từ chối.
Cũng chính vì cái lòng tự trọng buồn cười này, đã làm cho sự việc lệch hướng không thể nắm trong lòng bàn tay.
Bởi vì lời đồn, các bạn học sinh nữ trong trường không thích Lâm Hoan Hỉ, cuối cùng từ những cuộc chiến nho nhỏ phát triển thành những lần bạo lực và lời lẽ thô tục.
Trấn Nguyệt Nha rất nhỏ, nhỏ đến nỗi nhà nào cũng biết, nhỏ đến nỗi chỉ có người già, phụ nữ và trẻ em sống ở đây.
Lâm Hoan Hỉ chưa bao giờ nói chuyện ở trường học cho người lớn trong nhà biết, nếu một ngày bọn họ mà phát hiện, thì sự việc sẽ hoàn toàn không khống chế được, ông bà nội sẽ không cho phép cháu gái duy nhất của mình bị tổn thương, bọn họ nhất định sẽ đi tìm phụ huynh của những người đó tính sổ, sau đó…
Lâm Hoan Hỉ không dám nghĩ tới chuyện tiếp theo.
“Van xin cậu, cậu đi tìm bọn họ nói rõ ràng được không.”
Giọng nói cô gần như là mang theo tiếng nức nở mà van xin Vu Tử Khương, ánh mắt của cô bất lực, vết thương trên cổ lộ ra khiến cho Vu Tử Khương trong lòng nhói lên.
“Thực sự tôi phải đi.”
“Hả?”
Lâm Hoan Hỉ kinh ngạc: “Đi?”
“Ừ.” Vu Tử Khương gật đầu: “Cha mẹ tôi tới đón, tuần sau sẽ đi, tối hôm nay sẽ tổ chức tiệc chia tay ở KTV, chị cũng tới đi, đến lúc đó tôi sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện.”
“Được.” Cô lau sạch nước mắt, “Tôi sẽ đi.”
Càng nói, thanh âm Vu Tử Khương càng run rẩy, hắn cúi thấp đầu, không dám nhìn ánh mắt sắc như đao kia của Cảnh Dịch.
“Cô ấy tới, nhưng cô ấy không nên tới…”
Trong KTV, các bạn trong lớp đến đủ.
Sau đó…
Mọi thứ đều không thể nắm trong lòng bàn tay.
Những thiếu niên kia sau khi chơi đùa, liền lấy mấy chai rượu trắng chuốc say Lâm Hoan Hỉ và Vu Tử Khương, chắc là xuất phát từ tâm lý ham chơi, bọn họ chụp ảnh cho hai người, tuy ngày đó chuyện gì cũng chưa xảy ra, nhưng lại xuất hiện những tin đồn sai trái…
Ngày hôm sau, sợ ảnh hưởng tới danh dự và tiền đồ của con trai cho nên cha mẹ Vu dẫn Vu Tử Khương rời đi sớm hơn dự định, để lại một mình Lâm Hoan Hỉ đối mặt với tất cả.
Lúc này, trong mơ Lâm Hoan Hỉ tràn đầy lo lắng và sợ hãi.
Những khuôn mặt trẻ không có sức sống ầm ầm kéo đến, bọn chúng hung dữ gào thét, như hổ đói lao về phía Lâm Hoan Hỉ.
Vào một đêm mùa đông, cô sợ hãi khi bị nhốt trong phòng thiết bị, cố gắng chống cự thì sau lưng bị đâm vào những dây thép ở dụng cụ…
Trong nháy mắt, chỉ toàn là máu đỏ tươi.
Cô ngã trên mặt đất, hơi thở mỏng manh.
“Đinh Huyên Phi, chúng ta làm như vậy hình như hơi quá đáng…” Khương Đình Đình bị Lâm Hoan Hỉ nằm trên mặt đất hù dọa, “Làm sao bây giờ? Có nên gọi giáo viên y tế trong trường đến đây không?”
“Cậu bị ngốc à! Cậu gọi giáo viên qua đây, chẳng phải sẽ biết là chúng ta làm sao?”
“… Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Còn làm gì nữa! Đi thôi!”
Lạch cạch!
Cửa đóng lại, mơ hồ có thể nghe được âm thanh của Đinh Huyên Phi: “Khóa cửa lại, để cô ta khỏi ra ngoài đi gọi giáo viên.”
“À… được.”
Sau lưng Lâm Hoan Hỉ máu chảy rất nhiều, khiến tinh thần cô không được tỉnh táo. Đêm mùa đông rất lạnh, trận bão tuyết đang rít gào ngoài cửa, cô cắn răng chịu đau bò dậy, nhưng chưa đi được hai bước đã ngã xuống đất.
Trên lưng bị thương khiến cho nửa người dưới cô mất đi cảm giác, cuối cùng, Lâm Hoan Hỉ không nhịn được nữa liền hôn mê.
“Bạn học, bạn tỉnh lại đi! Bạn sao rồi!”
Lúc tỉnh lại trời đã hửng sáng, cô vừa mở mắt liền đối mặt với ánh mắt lo lắng của giáo viên thể dục.
“Đừng vội, tôi đưa em đi bác sĩ.”
Cô đẩy cánh tay đó ra, loạng choạng từ dưới đất đứng lên: “Không cần… tự em, có thể đi.”
“Như vậy sao được, để lão sư cõng em!”
Giáo viên thể dục cõng Lâm Hoan Hỉ lên.
Đầu cô rất nóng, vết thương tê tê, hoàn toàn không còn cảm giác.
Lúc đi ngang qua mấy bạn học, Lâm Hoan Hỉ mơ màng nghe bọn họ nói: “Đúng rồi, hôm qua lúc tôi về còn gặp bà Lâm Hoan Hỉ.”
Đây là thanh âm của Đinh Huyên Phi.
“Bà già ngớ ngẩn kia cầm mấy cái bánh bao đi tìm cháu gái, hỏi trường học đi đường nào, cậu nói xem đã ngớ ngẩn còn dám ra đường.”
Một đám người chế nhạo: “Sau đó thì sao, cậu nói gì?”
“Tôi liền chỉ đường đi về phía khu rừng nhỏ, cũng không biết có biết đi không.”
Khu rừng nhỏ…
Khu rừng…
Đôi mắt Lâm Hoan Hỉ trừng lớn, cắn răng chịu đựng nhảy xuống khỏi lưng giáo viên, không nói gì liền chạy ra ngoài trường học.
“Này! Em chạy đi đâu!”
Cô chạy rất nhanh, những cử động mạnh khiến vết thương của cô nứt ra, cô gần như là dùng hết sức lực của bản thân.
Lâm Hoan Hỉ hô hấp khó khăn, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, tầm nhìn mờ ảo, nước mắt từng dòng từng dòng tuôn ra, cô lấy tay áo lau sạch nước mặt, bước chân cũng không chậm lại…
Đường rừng khó đi, tuyết vừa rơi cho nên đường đi trơn trượt, cô còn ngã mấy lần, dần dần, trước mặt xuất hiện nhiều người, bọn họ chỉ trỏ vào dưới gốc cây, cảm giác xấu đột nhiên nảy lên.
Lâm Hoan Hỉ thở hổn hển đẩy mọi người ra.
Tuy là mùa đông nhưng mặt trời vẫn chói mắt, chiếu xuống mặt đất lạnh thấu xương.
Dưới gốc cây cơ thể bà cụ co lại nằm đó, đôi mắt nhắm chặt, sợi tóc bạc đã bị đóng băng.
Trên người, máu tuyết lẫn lộn, da tróc thịt bong, bụng đã rách ra, chỉ có cái bọc ôm trong tay là hoàn chỉnh.
Tâm trạng cô đột nhiên bình tĩnh.
Im lặng quỳ xuống mặt đất, ngón tay run rẩy cầm lấy cái bọc, cẩn thận từng li từng tí mở ra, bên trong là mấy cái bánh bao, qua một đêm, bánh bao đã cứng như tảng đá. Cô cầm lấy một cái cho vào trong miệng, không cắn nổi, răng đau, lòng àng đau.
Lâm Hoan Hỉ cúi người, bánh bao rơi xuống chân, lăn vòng trên lớp tuyết.
Đến đoạn này, cô tỉnh lại.
Lâm Hoan Hỉ ôm bụng, mở miệng khóc nức nở nói: “Cảnh Dịch, em đau…”
Xem thêm...