• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Niệm phu nhân

Lúc nhìn thấy Cảnh Dịch và Chu Châu đứng trước Khương gia, Vu Tử Khương thật sự rất ngạc nhiên. Tay đặt trên tay đấm cửa còn chưa kịp lấy ra, gương mặt vì bị cảm mà đỏ ửng, trên người có một lớp mồ hôi. Trạng thái thật sự là rất yếu. Cảnh Dịch nhìn xuống Vu Tử Khương, ánh mắt không nhìn ra một chút cảm tình nào.

"Không ngại mời chúng tôi vào nhà ngồi một chút chứ?"

Không đợi Vu Tử Khương quay đầu lại, Cảnh Dịch đã vòng qua hắn rồi đi vào nhà. Ánh mắt của anh không ban phát cho đối phương, ngồi thẳng xuống ghế sô pha, trước mặt là laptop giao diện đang truy cập weibo. Vu Tử Khương đang xem scandal của Lâm Hoan Hỉ. Cảnh Dịch mới thu liễm ánh mắt của mình.

"Nghe nói cậu bị bệnh, nên tôi đến thăm."

Vu Tử Khương mấp máy môi, vì đang bệnh nên giọng hơi khàn khàn.

"Muốn uống gì không?"

"Không cần phải phiền phức vậy, cậu ngồi xuống trước đi."

Vu Tử Khương nghe xong thì nuốt nước bọt một đợt, tâm tình thấp thỏm không yên ngồi xuống trước mặt Cảnh Dịch. Người đàn ông khí chất áp bách, đặc biệt ánh mắt nhìn mình vô vùng không có chút hảo ý nào thế này khiến Vu Tử Khương trong lòng càng rớt xuống đáy vực sâu.

"Anh đại xá quang lâm thế này, hẳn không chỉ đơn giản là thăm bệnh đi."

Cảnh Dịch nghe xong thì đuôi lông mày khẽ nhướng lên.

"Đã như vậy thì tôi cũng không quanh co với cậu làm gì, nói thẳng ra vậy."

Bàn tay đặt trên đầu gối của Vu Tử Khương nắm thật chặt. Cảnh Dịch chăm chú quan sát anh, sau đó tiếp tục.

"Tin tức trên mạng cậu cũng thấy rồi đấy. Là một người trong cuộc, cậu rất rõ ràng tình huống lúc đó là như nào, tôi hi vọng cậu có thể đứng ra."

Vu Tử Khương nói.

"Xin lỗi, tôi thật sự không hiểu ý anh lắm."

"Không phải cậu luôn cảm thấy phải xin lỗi Lâm Hoan Hỉ sao? Miệng chỉ nói thật xin lỗi thật xin lỗi như vậy à? Nếu cảm thấy mình thật sự sai rồi, không bằng làm một chút chuyện có ý nghĩa đi."

Vu Tử Khương nghe xong liền hiểu ý anh là gì, che miệng ho khan vài tiếng rồi hỏi lại.

"Anh Cảnh đây là muốn tôi ra mặt nói ra chuyện xảy ra sao?"

"Không sai."

"Trong lòng anh hiểu rõ, đều biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào..."

Nói đoạn, Vu Tử Khương nhíu chặt lông mày. Vẻ mặt bất an mà rối rắm.

"Nếu làm theo yêu cầu của anh, đến lúc đó người nhảy vào hố lửa sẽ là tôi."

Chu Châu tới đây đã hết nhẫn nại nổi. Chỉ vào anh ta tức muốn hộc máu.

"Anh cũng không biết xấu hổ nói cái gì mà nhảy vào hố lửa, nhìn xem một con gái nhà người ta cậu hại thành cái gì rồi? Con mẹ nó, anh có còn là đàn ông hay không?"

Đối mặt với trách cứ, Vu Tử Khương vẫn như cũ không chút dao động. Người không vì mình, trời tru đất diệt. Nếu như anh vẫn là người thiếu niên năm đó, có thể đã không màng tiền đồ nữa, mặc kệ lợi danh sẵn sàng vì cô ấy mà lên biển đao xuống biển lửa rồi. Nhưng vật đổi sao dời, anh sớm đã không còn là người năm ấy đơn thuần nữa.

Anh thừa nhận, anh rất xin lỗi Lâm Hoan Hỉ, nhưng anh sẽ không vì cô ấy mà từ bỏ tiền đồ của mình.

Cảnh Dịch nhìn anh ánh mắt lạnh như băng, làm người càng lúc càng lạnh lẽo. Anh chậm nói, giọng nói thanh lãnh không chút dao động.

"Cậu là không muốn ra mặt..."

"Thật xin lỗi, loại chuyện này không có cách nào ra mặt."

"Con mẹ..."

"Chu Châu."

Cảnh Dịch lạnh lùng chặn lại Chu Châu đang nổi khùng. Chậm rãi đứng dậy, rũ mắt với anh.

"Với cậu tôi đã cho cậu một cơ hội lựa chọn rồi, hi vọng cậu tự giải quyết cho tốt, đừng hối hận vì quyết định ngày hôm nay."

Vu Tử Khương trừng lớn mắt nhìn anh, đổi lại chỉ là bóng dáng người đàn ông chậm rãi đi xa dần. Lạch cạch, cánh cửa đóng lại, trong nhà liền quay về yên tĩnh.

***

"Mẹ nó, kia là loại người gì vậy?"

Chu Châu đi theo Cảnh Dịch.

"Anh chặn em làm gì, để em cho một quyền, xem thử anh ta làm gì."

Chu Châu tự nhận mình là ngươi bình tĩnh, không dễ dàng tức giận. Vậy mà Vu Tử Khương làm anh thấy được giới hạn của mình rồi. Cảnh Dịch gương mặt yên tĩnh, không nói chẳng rành lên xe.

"Bây giờ phải làm sao? Tên kia không muốn ra mặt."

Cảnh Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời.

"Anh đã cho cậu ta một cơ hội, nếu cậu ta chọn tiền đồ, được... vậy anh cho cậu ta tiền đồ"

Chỉ trong một đêm, Vu Tử Khương cảm thấy thế giới của mình đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Đầu tiên là công ty của anh hủy bỏ thông báo, để anh yên tâm dưỡng bệnh. Sau đó, người đại diện của anh nói muốn mang một người mới. Sau đó là đạo diễn không hẹn mà gọi điện, nội dung vô cùng nhất trí đều là muốn hủy vai, thậm chí không muốn cùng anh gặp trực tiếp nói chuyện. Càng tệ hơn nữa là ngày hôm sau Vu Tử Khương phát hiện là chuyên mục anh phụ trách tạm thời hoãn lại. Mà tin tức từ cấp trên là không có nội dung gì mà hoãn, thời gian bao lâu đi nữa còn không biết. Rất rõ ràng, anh bị công ty mạt sát. Bị cả giới giải trí phong sát.

Trừ lần đó ra, một người trên weibo viết ra một đề tài nóng tên là Khương Khương. Nội dung là về một minh tinh Y cùng nữ chính L, chuyện tình của hai người thời cao trung như thế nào, viết vô cùng rõ ràng rành mạch. Người có tâm đều biết Y được nhắc đến vậy mà chính là Vu Tử Khương. Bài viết vô cùng kích động, vậy mà thay được hot trend Lâm Hoan Hỉ từng làm tiếp viên đứng đầu top search của Weibo. Chỉ trong một đêm nổi tiếng.

Người gọi là Khương Khương tiếp tục viết thêm một topic. Nội dung giải thích tại sao L gặp Y, nguyên nhân nào có bạo lực, mà Y bỏ đi luôn, trở thành tiểu thiên vương người gặp người thích. Còn L thì thanh danh ảnh hưởng, người người bêu xấu.

Hai topic và sự kiện Lâm Hoan Hỉ kết hợp lại. Truyền thông và dân chúng ăn dưa liền hiểu rõ nhân vật chính là Lâm Hoan Hỉ và Vu Tử Khương. Dân chúng xài Weibo liền đến weibo của Vu Tử Khương để lại bình luận.

# Nói cách khác, Lâm Hoan Hỉ không phải tiếp cái gì viên, đều là do cậu ta làm hại sao?

# Thật là trò hề nha, nếu đây là sự thật, tôi cảm thấy anh không là cái thá gì rồi.

#Wow, đây thật sự là bạo lực học đường nha.

#Trứng cá muối không muốn ra mặt nói gì sao?

#Những ảnh chụp đó là một đám người chụp sao? Con mẹ anh thật quá tra rồi.

"..."

Nhìn thấy gần 50000 bình luận, Vu Tử Khương thấy đầu mình càng lúc càng lớn rồi. Sau đó hồi tưởng lại cảnh Cảnh Dịch lúc đi, anh liền minh bạch ý tứ của anh ấy.

Anh ta là muốn mạt sát hắn!!!

*

Cảnh Dịch dùng cả đêm đã mua được hơn nửa giới giải trí, đạo diễn và nhà sản xuất. Trong đó còn có công ty Vu Tử Khương kí hợp đồng. Ngoài ra, anh còn thu mua được Khương Đình Đình. Chỉ cần Khương Đình Đình chịu ra mặt, vậy anh liền đáp ứng cho cô ấy một cái tiền đồ sáng lạn. Giao dịch này có lời, dĩ nhiên là đáp ứng rồi.

Vì vậy có hai ngày, chuyện tình tự nhiên xoay chuyển. Nhưng mà Khương Đình Đình chỉ có lời nói, không có chứng cứ, chỉ có thể dời đi chú ý của đại chúng. Không cam đoan sau đó lại phát sinh chuyện gì. Hiện tại điều quan trọng chính là tìm được weibo người viết kia.

***

Trong lúc chuyện tình vẫn chưa được giải quyết, trong hai ngày Lâm Hoan Hỉ vẫn luôn ở nhà không dám đi đâu. Cảnh Dịch ban ngày vội vàng giải quyết scandal này, nên không có thời gian. Từ Tinh Tinh thì chân còn bị thương, chăm sóc hai người tự nhiên rơi vào tay Tô Dục.

Làm một người chưa bao giờ sáng đi chiều về, ngủ sớm dậy sớm. Hai ngày này đều trở thành bảo mẫu tiêu chuẩn rồi. Mỗi ngày chưa đến 6 giờ đã chuẩn bị bữa sáng, sau đó hầu hạ Từ Tinh Tinh từ trên xuống dưới, đợi tiểu tổ tông ăn xong thì thu dọn gọn gàng rồi quét nhà rửa chén. Còn phải chú ý tâm trạng Lâm Hoan Hỉ, không để cô nhiễu loạn nghĩ lung tung. Tiếp theo là chạy qua nhà bên cạnh còn huấn luyện, trong lúc huấn luyện còn phải canh nhận điện thoại của Từ Tinh Tinh.

Qua một ngày, Tô Dục cảm thấy cả người mụ nội nó mệt, vậy mà không thể nổi điên. Bởi vì Từ Tinh Tinh sẽ khóc, khóc rồi sẽ nói với Lâm Hoan Hỉ, cuối cùng người khổ sở vẫn là chính mình.

Hằng ngày tiễn Cảnh Dịch đi rồi, nhà bên cạnh có mấy người ôm máy tính chạy vào trong nhà.

"Ui a, Dục Thần, sáng nay ăn gì?"

Tạp dề trên người Tô Dục còn chưa gỡ xuống, Chúc Sơn còn không sợ chết mà chọc vào. Quả nhiên, nhận được một ánh mắt xem thường. Tô Dục nói.

"Ăn phân đi, để tôi làm nhiều chút."

Chúc Sơn hung hăng trừng anh.

"Không cần nhọc ngài đại giá, tôi tự mình làm."

"Mới sáng ra đã tởm chết người."

Nghe bọn họ nói chuyện, Từ Tinh bất mãn oán giận. Tầm mắt rơi trên người Tô Dục.

"Tô Dục, lúc nói chuyện văn minh một chút. Anh như vậy làm sao có bạn gái?"

"Đúng đó, người như vậy sao có bạn gái chứ."

"Dục Thần có mà, LOL chính là bạn gái của anh ấy."

"Ui, Chúc Sơn thật quá biến thái rồi."

Ngay cả người với chuyện gì cũng không để tâm Lâm Hoan Hỉ cũng liếc mắt nhìn qua.

"Cô gái đó người ở đâu, có điểm tốt gì?"

Chúc Sơn ngốc vài giây rồi vỗ đùi.

"Trời ơi mẹ ơi oan uổng quá, tôi nói là LOL mà, mấy người lại nghĩ đi đâu rồi."

"......"

"............"

"À, thì ra là LOL..."

"Các người đầu óc xấu xa còn chưa tính, chị Lâm cũng bị thay đổi rồi."

Lâm Hoan Hỉ yên lặng quay đầu, đây là do Cảnh Dịch dạy hư. Trong khi trầm mặc, chuông điện thoại vang lên. Cô cúi đầu nhìn thì thấy một dãy số xa lạ. Đang muốn nghe máy thì một đôi tay nhanh hơn đã trực tiếp tắt đi.

Tô Dục mặt mày lạnh như băng.

"Anh Dịch nói trong khoảng thời gian này, trừ anh ấy ra, ai gọi cho chị đều không cần nhấc máy."

"Anh ấy nói hả?"

"Vâng." Tô Dục gật đầu.

"Tôi thay mặt anh ấy nói."

Lâm Hoan Hỉ: "......"

"Anh Dịch nhất định cũng nghĩ vậy."

Đang nói, lại thêm một cuộc gọi nữa. Trong từng trận chuông vang vọng, Tô Dục lại một lần rồi một lần ấn từ chối. Cuối cùng người nọ từ bỏ đành nhắn tin tới. Lâm Hoan Hỉ chưa mở, đã thấy được tin nhắn.

"Học tỷ, với chuyện trước kia tôi thật sự rất xin lỗi. Hiện tại không phải do tôi đã chịu trận rồi, chỉ mong Cảnh Dịch hãy dừng tay, cũng hi vọng gặp mặt nói rõ ràng- Vu Tử Khương"

Ngồi cạnh Lâm Hoan Hỉ dĩ nhiên Từ Tinh Tinh cũng thấy được tin nhắn. Cô vỗ bàn lớn tiếng.

"Tên này thật không biết xấu hổ, chị Hoan Hỉ đừng để ý anh ta."

Lâm Hoan Hỉ chau mày, không nói không rằng xóa tin nhắn.

"Chắc là tên ấy bị anh Dịch cấm cửa nên tìm chị đi cửa sau hả?"

Chúc Sơn ngồi đối diện Lâm Hoan Hỉ mở máy tính lên weibo. Hiện tại che trời lấp đất đều là tin tức của Lâm Hoan Hỉ và Vu Tử Khương. Một bộ phận thì tin cá trứng muối không sai, một bộ phận thì vẫn mắng Lâm Hoan Hỉ là điếm. Còn một bộ phận tổ lái rất thần kì.

#Tôi đã biết CP Thần Kỳ kia không kì lạ mà

#Tôi mẹ nó mặc kệ, chỉ biết vợ của Cảnh Dịch là chị Hoan Hỉ!!!

#Anh Dịch của tôi không phải tra nam!!!! Thuyền Thần Kỳ lên

#Đi mẹ hết đi trứng cá muối, đi mẹ nó đi tiếp viên. Tôi chỉ muốn tung hường CP kết hôn. Chuyển tiếp weibo mười lần Cẩm Cam Quả Lỏa Thể kí tên.

#Kí tên, bạn đang lớn tiếng nói cái gì kí tên vậy.

"..."

Ngồi xem bình luận, Chúc Sơn sờ sờ cằm.

"Chị Lâm, tôi thấy vấn đề cũng không to tát."

Fans cô và Cảnh Dịch đều vui vẻ giống như ăn tết. Không hề bị ảnh hưởng gì cả. Lâm Hoan Hỉ cũng nói.

"Tôi cũng cảm thấy chuyện này cũng không lớn."

Bọn họ không phải nói cô không xứng với Cảnh Dịch sao? Không phải nói cô là ** sao? Vậy tốt thôi, hiện tại để cô ** này phải làm mấy người này tức chết.

Yên lặng lâu như vậy lại bị tin nhắn kia kích thích. Lâm Hoan Hỉ lại không nhịn được, cầm điện thoại tìm ảnh hai người đi tuần trăng mật ôm hôn nhau rồi post lên. Gõ gõ thêm mấy dòng.

[L Hoan Hỉ: Ảnh đế của mọi người là của tôi, chồng của các bạn là của tôi. Tôi có chứng nhận rồi, mọi người không có. Nếu tôi thật sự là loại người thì đã làm sao, anh ấy chính là yêu tôi.... Hình ảnh]

Tới hết đi! Cùng nhau ngược nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK