• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Nên Trừng Phạt Như Thế Nào?

“Lăng Diệp, cơ thể tôi cũng khá hơn rồi.” Úc Hàn Yên ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là chiếc cằm hoàn mỹ của Lăng Diệp, cô nói thì thầm.

Đôi mắt Lăng Diệp hơi híp híp, lộ ra mười phần nguy hiểm, giống như chẳng để ý đến điều cô nói, anh hỏi:

“Em gọi anh là gì?”

“Diệp!” Úc Hàn Yên phải thừa nhận đứng trước mặt Lăng Diệp cô rất không có khí khái, rất không có nguyên tắc, nhưng ai bảo khắp nơi của cô đều bị người ta áp chế đây? Mỗi lần anh ta dùng giọng nói kiểu này, y như rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Lăng Diệp hài lòng nhếch nhếch khóe môi, xem như đã có chút dịu dàng:

“Cho nên em muốn như thế nào?”

Úc Hàn Yên vừa nghe xong, ngay tức khắc khuôn mặt nhỏ nhắn đã nở rộ như một đóa hoa, có hy vọng rồi! Cô vội vàng nói:

“Tự do hoạt động! Ví dụ như tự ý đi lại, ăn gì… ”

“Được.” Lăng Diệp sảng khoái đồng ý, không chút do dự.

“Thật?!” Úc Hàn Yên nâng cao âm lượng hỏi, trong giọng nói tràn đầy hưng phấn. Niềm ao ước bao ngày đêm đột nhiên rơi trúng đầu, sao cô có thể không kích động được?

Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ mở, phun ra một từ khiến cho khuôn mặt của đối phương biến sắc:

“Giả!”

“. . . . . .”

Lăng Diệp không ôm Úc Hàn Yên trở về phòng y tế mà nhét cô vào xe, còn mình ngồi vào vị trí tay lái.

Úc Hàn Yên nhìn nhìn bộ quần áo bệnh nhân của mình, lại nhìn người vừa mới ngồi vào vị trí tài xế, tò mò hỏi:

“Đi đâu vậy?”

Lăng Diệp xoay người, áp sát đến trước mặt cô, giúp cô thắt dây an toàn, rồi khởi động xe, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nói:

“Đến chỗ ông nội.”

Ông nội? Úc Hàn Yên nghĩ ngay tới ông cụ tràn đầy sức sống mà cô đã nhìn thấy khi tới Lăng Thị phỏng vấn. Cô cũng chẳng đòi hỏi bắt buộc phải đi đâu, chỉ cần có thể ra khỏi phòng y tế là tốt rồi. Vừa nghĩ tới mình đã ở đó suốt cả tháng trời, da đầu cô bất giác ngứa ngáy tùm lên.

Làm sao có thể yêu cầu một con chim nhỏ yêu thích tự do, sống một cuộc sống “giam cầm” được đây?

“Mệt thì nghỉ ngơi một chút đi.” Lăng Diệp điều chỉnh nhiệt độ trong xe cho thích hợp, nói.

Úc Hàn Yên đáp lơ đễnh một tiếng, đôi mắt to của cô không bỏ sót một cảnh vật nào ven đường, mặt cô không che giấu nổi sự thích thú tràn trề của mình. Rõ ràng mới chỉ có một tháng thôi, nhưng cô lại có cảm giác giống như mình đã đoạn tuyệt với nhân thế cả một thế kỷ vậy.

Xe càng chạy càng vắng vẻ, nhà cao tầng xung quanh ít dần đi, cây cối dần dần nhiều hơn, trên con đường cái quanh co chỉ còn lác đác mấy chiếc xe đang phi như bay.

Sau đó không lâu, một chiếc cổng màu đen to lớn bằng sắt, được chạm trổ hoa văn rỗng đập vào tầm mắt của Úc Hàn Yên. Bên trái và phải của chiếc cổng là hai người lính gác mặc quần áo đồng phục, đứng ngay ngắn, thẳng tắp hai bên. Đến khi chiếc xe chạy tới gần, hình như họ đã nhìn rõ biển số xe nên nghiêm cẩn đẩy cổng ra, cơ thể cúi thấp về phía trước 45 độ, nghênh tiếp người tới.

Đi qua cánh cổng, hai bên đường xi măng là những khóm hoa được cắt tỉa cẩn thận, rất có trật tự. Xe chạy được một đoạn thì dừng lại trước một tòa nhà được trang hoàng theo phong cách cung điện, cùng với một đài phun nước được điêu khắc rất sống động.

Trước cửa tòa nhà lộng lẫy là tám người đàn ông mặc âu phục màu đen xếp thành một hàng dài, cơ thể đều cúi thấp 45 độ về phía trước, hình như đang nghênh đón Lăng Diệp đến. Thấy xe ngừng lại, hai người trong số đó lon ton chạy lên, chia nhau ra mở hai bên cửa xe.

Úc Hàn Yên xuống xe, vừa mới đứng vững liền cảm thấy cả người đã bị một người cường thế ôm vào trong ngực. Cô cực kỳ phẫn nộ, thấp giọng nói:

“Chân tôi không què.”

Lăng Diệp đáp cộc lốc:

“Anh biết.” Sau đó nện bước mạnh đi vào phòng khách rộng lớn.

“Tiểu Diệp, cháu dẫn cháu dâu ông trở về sao! Xem ra cháu còn chưa quên người ông này!” Bước chân Lăng Sanh có chút gấp gáp tiến lên tiếp đón, vui mừng nói, giống như trẻ con được cho kẹo vậy.

“Tiểu thiếu gia.” Lão quản gia khom lưng dìu Lăng Sanh xuống, cung kính chào hỏi Lăng Diệp, trong mắt hiện rõ sự tươi cười.

Úc Hàn Yên hung hăng bấm vào eo Lăng Diệp một cái, ý bảo anh đặt cô xuống, hậu bối như cô đâu có thể chào hỏi bậc trưởng bối như thế được?

Lăng Diệp ngoan ngoãn buông cô xuống, để cô đứng trước mặt mình rồi hai tay anh từ phía sau luồn qua eo cô. Anh ném cho ông nội một ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói:

“Cơ thể không khỏe sao không nằm trên giường?”

Úc Hàn Yên giẫm lên chân Lăng Diệp. Sao anh ta lại có thể nói chuyện với ông nội mình như thế? Cô kéo ra nụ cười tươi, cung kính lễ phép nói với Lăng Sanh:

“Ông Lăng, chào ông! Cháu là Úc Hàn Yên!” Đối với việc Lăng Sanh nói mình là cháu dâu Úc Hàn Yên cũng chẳng có cảm giác gì. Dù sao thì toàn thế giới cũng đều cho rằng cô là vợ của Lăng Diệp rồi, có phản kháng cũng chẳng cứu vãn được gì.

Chân Lăng Diệp bị giẫm, khuôn mặt anh trong nháy mắt đã đen lại, nhưng anh kiềm chế để không phát tác ra ngoài.

Lúc này Lăng Sanh mới phát hiện ra bộ đồ bệnh nhân trên người Úc Hàn Yên. Ông không khỏi quan tâm hỏi:

“Sao Tiểu Yên lại mặc quần áo bệnh nhân vậy?”

Úc Hàn Yên cười khôn khéo nói:

“Trước đó thân thể cháu có chút không khỏe, nhưng mà bây giờ đã phục hồi được bảy tám phần rồi ạ.”

Lăng Sanh nghe xong, chĩa mũi nhọn về phía người nào đó trước mặt, quát:

“Cháu chăm sóc người ta kiểu gì vậy? Không nói đến việc đã làm cho người ta bị bệnh, lại còn chưa khỏi đã mang ra ngoài, nếu bệnh tái phát lại thì làm thế nào hả?!”

“Ông Lăng, cháu bị bệnh là do lỗi của cháu, ngược lại Lăng Diệp đã luôn luôn chăm sóc cháu. Hơn nữa, cháu cảm thấy ở trong phòng y tế rất nhàm chán, nên mới muốn đi ra ngoài!” Đầu Úc Hàn Yên đầy vạch đen, giải thích.

Rõ ràng Lăng Sanh không tin lời của Úc Hàn Yên, hào phóng nói:

“Tiểu Yên à, cháu không phải nói tốt cho hắn. Nói cho ông biết, có phải Lăng Diệp đã bắt nạt cháu không? Ông sẽ làm chủ cho cháu!”

“. . . . . .” Úc Hàn Yên hết ý kiến.

Lăng Diệp không để ý đến Lăng Sanh, nhìn thẳng về phía quản gia, mang theo sự áp bức hỏi:

“Quản gia Tôn, ông không cảm thấy bệnh nhân thì nên nằm trên giường nghỉ ngơi sao?”

Quản gia gật đầu, đáp lại:

“Dạ, tiểu thiếu gia.” Sau đó xoay người, khom lưng chỉ về phía phòng ngủ của Lăng Sanh, nhàn nhạt nói:

“Lão gia, xin mời.”

Lăng Sanh tức tối lườm cháu trai, “hừ” một tiếng mới miễn cưỡng đi về phía phòng ngủ.

“. . . . . .” Úc Hàn Yên trợn tròn mắt, thì ra cái nhà này cũng đều do Lăng Diệp định đoạt.

Lăng Sanh vừa đi xong, Lăng Diệp không chút do dự, liền bồng Úc Hàn Yên lên, đi về phía phòng ngủ ở lầu hai.

Úc Hàn Yên nhìn Lăng Diệp, cảm khái một trận. Rõ ràng người này rất quan tâm đến ông nội, nếu không như vậy sẽ không đột nhiên trở về đây, thế nhưng lại không biểu đạt ra ngoài.

Lăng Diệp đi vào phòng ngủ, đặt nhẹ Úc Hàn Yên xuống chiếc giường lớn, sau đó đè lên người cô, dĩ nhiên anh đã đem hết sức nặng của cơ thể đặt lên hai tay đang chống trên giường, cùng với hai đầu gối của mình rồi.

Ngay tức thời Úc Hàn Yên không thể phản ứng kịp. Cô chớp chớp hai mắt, ngây ngẩn nhìn Lăng Diệp.

“Một lần bấm anh. Một lần giẫm anh. Một lần gọi đầy đủ tên anh. Tiểu Yêu, em nói, anh nên trừng phạt em như thế nào mới phải?” Giọng nói tràn đầy ma lực của Lăng Diệp vang lên, làm cho người ta không nhịn được muốn trầm luân.

Trong lòng Úc Hàn Yên kêu lên một tiếng “Không được rồi”. Cô há miệng ra định giải thích, liền bị đối phương hung hăng chặn môi lại.

Đầu lưỡi Lăng Diệp tiến quân thần tốc, càn quét xung quanh khoang miệng ấp áp, thơm ngát của cô, không bỏ qua bất kỳ ngóc nghách nào, lấy thế như chẻ tre đánh chiếm thành trì.

Không biết là do kỹ thuật hôn của Lăng Diệp cao, hay là sức chống cự của lưỡi Úc Hàn Yên thấp, tóm lại, cô đã bị hôn đến lên bờ xuống ruộng, vô ý thức dâng chiếc lưỡi thơm tho của mình ra, để cùng dây dưa, chơi đùa với đối phương.

Hôn xong, sắc mặt Úc Hàn Yên ửng hồng, hai tròng mắt đầy nước, đôi môi đỏ tươi, xinh đẹp đến chấn động lòng người.


Chương 30: Hình Như Không Tệ

Bị ánh mắt Lăng Diệp dán chặt vào mặt mình, Úc Hàn Yên xấu hổ quay đầu nhìn vào góc phòng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra:

“Không được nhìn tôi.”

Lăng Diệp càng áp cơ thể vào gần đối phương hơn, cho đến khi không còn khoảng cách, anh cắn khẽ lên vành tai tinh xảo của cô, dùng giọng trầm thấp khêu gợi nói:

“Tiểu Yên, khỏe nhanh lên một chút.” Anh không nhịn được nữa rồi…… Câu nói tiếp sau anh không nói ra.

Khi nói chuyện người kia phả ra hơi thở nóng hổi, xuyên thấu qua lỗ tai Úc Hàn Yên chạy thẳng tới trái tim cô, khiến toàn thân cô tê dại. Rõ ràng chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng lại khiến cho khuôn mặt cô càng đỏ hơn, giống như được nung nóng vậy. Cô lấy tay đẩy đẩy người kia ra, yếu ớt nói:

“Cái đó, anh đứng dậy trước đã.”

Một bộ phận nào đó trên người anh có nhiệt độ cao đến đáng sợ, khiến cô muốn phớt lờ cũng không được.

Lăng Diệp vùi đầu vào cổ Úc Hàn Yên, hơi thở so với bình thường đã nặng nề hơn mấy phần. Anh không đứng dậy theo lời người kia nói, mà tiếp tục đè lên người cô, mang theo sự ẩn nhẫn nói:

“Tiểu Yên, nó là vì em mà thức tỉnh, em nên cảm nhận nó một chút.”

“. . . . . .” Hạ lưu! Úc Hàn Yên mặc kệ người kia, dùng cả tay và chân vùng vẫy thoát khỏi sự giam cầm của anh, quát lên:

“Anh đi tắm nước lạnh đi!”

Nghĩ đến cơ thể chưa hồi phục hẳn của cô, Lăng Diệp không dám để cô có những động tác quá mạnh, anh không nán lại thêm, đứng dậy, ném ra một câu:

“Sau này anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi ” Rồi đi về phía phòng tắm ở đầu phòng ngủ, vừa đi vừa cởi cúc áo.

“. . . . . .” Úc Hàn Yên nhìn trần nhà trắng như tuyết, đột nhiên cảm thấy con đường phía trước của mình đầy tăm tối.

Một lúc sau, nhiệt độ trên mặt cô đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Cô nhìn quét qua một vòng phòng ngủ của Lăng Diệp. Bao trùm cả căn phòng là tông màu đen trắng, sự khác biệt lớn nhất giữa căn phòng này và căn phòng ngủ trong biệt thự của Lăng Diệp là phòng tắm ở đây không trong suốt, hoàn toàn không nhìn thấy được hình ảnh bên trong.

Cô đứng trước cánh cửa sổ to lớn sát đất, mải mê nhìn hoa cỏ, cây cối ở bên ngoài đang bừng bừng sức sống, cùng những tòa nhà cao tầng san sát phía chân trời xa. Cuộc sống phong phú muôn màu như vậy, còn sống thật tốt.

Lăng Diệp lau khô người cùng tóc, quấn chiếc khăn tắm quanh hông, từ phòng tắm đi ra đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Người kia đang nhìn phong cảnh bên ngoài khao khát, hận không thể phá được cửa sổ để bay đi.

Anh đi tới sau lưng Úc Hàn Yên, vòng hai tay qua eo cô, bá đạo nói:

“Cả đời này em cũng đừng mơ thoát khỏi anh!”

“Ạch. . . . . . Tôi giống như đang nghĩ thế sao?” Đúng vậy nha, bắt đầu từ khi nào mà cô đã không còn ý nghĩ bỏ trốn nữa? Đây là đã đắm chìm sao?

Lăng Diệp vuốt ve bên eo Úc Hàn Yên, thấp giọng cảnh cáo:

“Tiểu Yên, đừng để anh có cớ bẻ đi đôi cánh của em.”

Úc Hàn Yên không nghi ngờ một chút nào, cô biết rất rõ, Lăng Diệp là người nói được làm được.

“Nửa tháng nữa, trong ngày sinh nhật của ông nội, anh sẽ để cho toàn thể mọi người trên thế giới biết, em là người phụ nữ của anh.” Lăng Diệp cúi đầu nhìn cô nói, dĩ nhiên đây chỉ là thông báo để đối phương biết, chứ không phải là trưng cầu ý kiến.

“Tôi có quyền nói ‘không’ sao? Rõ ràng không có!” Úc Hàn Yên nói thầm trong lòng, chỉ có điều, hình như cô cũng không hề bài xích với quyết định này của anh. Anh đối xử tốt với cô, không phải là cô không nhìn ra, nói không cảm động là giả. Một người đàn ông cao ngạo, tôn quý như thế, lại tự tay chăm sóc cô, vừa mớm thuốc vừa lau người cho cô, rõ ràng anh bận rộn như vậy, nhưng mỗi ngày đều dành thời gian phục vụ cô hết lòng.

Cùng anh cả đời, hình như cũng không tệ.

Úc Hàn Yên xoay người lại, đặt hai tay lên cổ Lăng Diệp, ngẩng đầu cùng anh bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc nói:

“Anh hãy nghĩ cho thông suốt. Có được tôi, thì cả đời này anh sẽ phải đoạn tuyệt với những người phụ nữ khác. Tới một giết một, tới hai sẽ giết cả hai.”

Đôi mắt hẹp dài của Lăng Diệp tràn đầy ý cười, chiếc miệng đẹp gợn lên một đường cong hoàn mỹ:

“Anh rất sẵn lòng.”

Bị nụ cười của đối phương làm cho lóa mắt, Úc Hàn Yên rủa thầm: “Sao lại đẹp đến như vậy”. Đột nhiên cô kiễng chân lên, hôn nhẹ lên môi anh.

Lăng Diệp kéo người cô vào gần mình, ý định chạm môi của cô trở thành một nụ hôn sâu.

……………….

Trên bàn ăn, đôi mắt Úc Hàn Yên mở thật to, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, lẩm bẩm:

“Ai có thể nói cho tôi biết, sự khác biệt một trời một vực này là như thế nào không?!”

Lăng Diệp vừa thong thả cắt miếng thịt bò bít tết, vừa lơ đễnh nói:

“Cơ thể em chưa khỏe hẳn, ăn thanh đạm một chút.”

Úc Hàn Yên nhìn toàn rau là rau trước mặt mình, lại nhìn phía bên Lăng Diệp toàn thịt cá, trong lòng mất thăng bằng trầm trọng. Cô hung hăng nhìn chằm chằm đối phương.

Lăng Sanh nhìn thấy hành động tức giận như trẻ con của Úc Hàn Yên, không nhịn được cười khuyên nhủ:

“Tiểu Yên à, Tiểu Diệp nói rất đúng. Dù sao bệnh của cháu cũng mới lành, nên ăn nhẹ một chút. Cháu xem món ăn của ông này, không phải cũng gần giống như cháu sao?”

Úc Hàn Yên thu hồi tầm mắt lại, nhìn về phía Lăng Sanh, dịu dàng nói:

“Ông nội, nhân lúc còn nóng ông ăn đi, cháu cũng ăn đây.” Lăng Diệp nói ông bị cảm, không phải bệnh gì nặng là tốt rồi.

Một câu “ông nội” khiến Lăng Sanh như mở cờ trong bụng, ông cười nói:

“Tiểu Yên đúng là một đứa bé ngoan!”

Lăng Diệp rất bất mãn khi thấy ánh mắt Úc Hàn Yên dừng lại trên người ông nội, anh lạnh lùng nói:

“Không cho phép nói chuyện.”

“. . . . . .” Bạo chúa độc tài! Lăng Sanh và Úc Hàn Yên không hẹn mà cùng cúi đầu, ngoan ngoãn uống phần canh bổ máu trước mặt mình.

………..

Những ngày này Lăng Diệp rất bận, so với trước kia càng bận hơn. Nhiều đêm tỉnh giấc, Úc Hàn Yên không thấy bóng dáng anh đâu. Cô cũng muốn đỡ đần ít việc giúp anh, nhưng lại bị anh lạnh lùng từ chối, nói người bệnh nên toàn tâm an dưỡng.

Thật ra, cơ thể cô cũng chẳng còn vấn đề gì nữa, nhưng Lăng Diệp lại không cho phép cô bận tâm.

Vào một ngày, Úc Hàn Yên tỉnh dậy rất sớm. Cô sờ sang vị trí của Lăng Diệp – lạnh. Cô biết chắc chắn anh đã thừa lúc mình ngủ mà đi ra ngoài làm việc thì không khỏi tức giận một trận. Ngay sau đó, tiếng mở cửa khe khẽ truyền đến, cô vội nhắm mắt giả vờ ngủ.

Lăng Diệp rón rén nằm xuống bên cạnh Úc Hàn Yên, anh cẩn thận ôm cô vào lòng, nhắm mắt lại.

Hơi lạnh trên người đối phương truyền đến xua tan đi sự tức giận trong lòng Úc Hàn Yên, chỉ còn lại sự thương tiếc. Cô dụi dụi người vào Lăng Diệp, tìm một tư thế thoái mái nhất, mở miệng thì thầm:

“Diệp, em không muốn anh phải mệt mỏi như thế.”

Lăng Diệp không mở mắt, giơ tay lên vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô, dùng giọng trầm thấp, êm tai nói:

“Anh không mệt.”

“Em không phải là một nửa của anh sao?” Úc Hàn Yên ngồi vọt dậy, nhìn đối phương nghiêm túc hỏi.

Lăng Diệp bất đắc dĩ mở mắt ra, lại kéo Úc Hàn Yên vào lòng mình, vỗ vỗ mông cô nói:

“Em lộn xộn cái gì hả? Sáng sớm không ngủ, lại suy nghĩ lung tung. Em đương nhiên là một nửa của anh rồi!”

“Vậy tại sao anh không để em giúp đỡ, chia sẻ công việc với anh?” Úc Hàn Yên ngẩng đầu, hỏi lại một lần nữa.

Lăng Diệp cúi đầu, hung hăng hôn cho cô một trận, nói thì thào:

“Trong đầu em chỉ cần chứa một mình anh là được rồi, những việc khác, cứ giao hết cho anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK