Chương 7: Lần Nào Cũng Đúng
“Em nghỉ ở đâu?” Lăng Diệp đột nhiên hỏi.
“Cung điện Lăng Thị.” Úc Hàn Yên nhìn ra ngoài cửa sổ không chớp mắt, lơ đễnh đáp.
Lăng Diệp gật đầu đưa tay bấm điện thoại, giao phó:
“Qua Cung điện Lăng Thị lấy hành lý của Úc Hàn Yên chuyển đến biệt thự cho tôi.”
“Tại sao tôi phải ở trong biệt thự của anh?” Úc Hàn Yên chợt quay đầu trừng mắt nhìn anh, lạ lùng hỏi.
“Em thử nói xem? Em là nô bộc của anh.” Lăng Diệp liếc cô, nhẹ giọng hỏi ngược lại.
“!” Sao có thể có người ngang ngược, bá đạo đến như thế?!
Khóe miệng Lăng Diệp khẽ nhếch lên, cười xấu xa nói:
“Em cứ nhìn anh chằm chằm, là đang xin anh hôn em sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Hàn Yên đỏ lên, không thèm nhìn anh ta nữa, tức giận nói:
“Vô liêm sỉ!”
Nhìn thấy dáng vẻ xù lông của cô, Lăng Diệp vô cùng vui, tiếp tục trêu chọc:
“Em nói anh vô liêm sỉ, anh không làm chuyện vô liêm sỉ, có phải là sẽ không xứng đáng với danh hiệu em ban cho không?”
Úc Hàn Yên nhìn bộ móng vuốt ma quỷ đang tới gần bộ ngực mình, xấu hổ cùng giận dữ không thôi, phát vào nó một cái đẩy ra. Vì sợ Lăng Diệp sẽ tìm được sơ hở trong lời nói của mình, nên trong lúc nhất thời, cô chưa tìm ra được từ ngữ gì thích hợp để mắng anh, đành phải nuốt cục tức vào trong bụng.
Khóe miệng Lăng Diệp cong lên thành hình vòng cung. Cuộc đời anh từ nay về sau sẽ lại có thêm một thú vui nữa – trêu chọc cô.
20 phút sau, xe chạy đến một ngôi biệt thự có không gian khá sang trọng. Kiến trúc bên trong biệt thự mang những phong cách khác nhau, có kiểu Tây Ban Nha, có kiểu Trung Quốc hiện đại, có kiểu Rococo (phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18), có kiểu Baroque (một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý), v.v…
Bao quanh biệt thự là những thảm cỏ xanh đan xen những khóm hoa hồng trông vô cùng đẹp mắt. Đèn đường có tạo hình độc đáo, cộng thêm một đài phun nước nhỏ, càng làm cho khung cảnh trước mắt sáng ngời.
Biệt thự Lăng Diệp mang phong cách đơn giản hiện đại, lấy màu trắng làm chủ đạo, bên trong được trang hoàng vô cùng xa hoa, nhưng lại có vẻ đơn giản trang nhã, mà không quá phức tạp. Từ đó có thấy rõ độ giàu có cũng như gu thẩm mỹ của anh.
Lăng Diệp thấy đôi mắt to, đen trắng rõ ràng của Úc Hàn Yên nhìn khắp nơi đánh giá cũng không ngăn cản. Anh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hỏi hơi mong đợi:
“Thích không?”
Mọi thứ ở ngôi biệt thự này đều vô cùng vừa mắt Úc Hàn Yên, chỉ là cô không muốn nói ra suy nghĩ thật trong lòng, không muốn Lăng Diệp được đắc ý, nên cười hỏi:
“Nếu như tôi không thích, anh sẽ cho người sửa lại sao?”
Sắc mặt Lăng Diệp hơi lạnh, rất không nể mặt nói:
“Không! Anh thích, em nhất định phải thích.”
Đầu Úc Hàn Yên đầy vạch đen, làu bàu nói:
“Vậy anh hỏi tôi làm gì!” Đúng là tên xấu xa!
Mới vừa rồi Lăng Diệp còn hy vọng sẽ được nghe từ ‘thích’ từ miệng người kia, mặc dù không biết tại sao, nhưng trong lòng anh lại có chút mong chờ. Anh không tiếp tục đề tài này nữa, mà ra lệnh như một ông vua:
“Nấu cơm đi.”
Úc Hàn Yên bĩu bĩu môi, ngồi ăn vạ cạnh Lăng Diệp nói:
“Không biết nấu.”
Thật ra, bất kỳ ai đã được trải qua một lớp huấn luyện nghiêm khắc để trở thành sát thủ, thì việc không biết nấu ăn là điều không thể. Nhưng mà, cô chính là không muốn làm tay sai của anh ta đó.
Lăng Diệp nhíu mày, thờ ơ như không có chuyện gì, nhếch nhếch môi, bất ngờ xoay người đè lên người Úc Hàn Yên, dùng giọng khêu gợi hỏi:
“Không biết sao? Hử?”
Nói xong, môi anh càng lúc càng đến gần môi người kia, giống như sẽ yêu cô luôn vậy.
Từng hồi chuông báo động vang lên trong lòng Úc Hàn Yên, cô vội vàng đổi giọng:
“Tôi nấu, tôi nấu.”
Sau khi nhận được đáp án mong muốn, Lăng Diệp đứng dậy không chút lưu luyến, đi đến cầu thang thì nói:
“Vậy nấu nhanh lên.”
Mặt Úc Hàn Yên đen xì, nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh khẽ nguyền rủa:
“Mẹ nó. . . . . . Lần nào cũng dùng chiêu này.”
Bước chân đang lên cầu thang của Lăng Diệp hơi dừng, khí thế bức chết người không cần đền mạng, lành lạnh nói:
“Ai bảo lần nào nó cũng đúng đây?” Hơn nữa, cảm giác hôn cô có vẻ cũng không tệ.
“. . . . . .”
Đàn ông như thế còn cần đến phụ nữ sao? Nhất định là Thượng Đế đã uống say, nên mới tạo ra được một người lợi hại như anh ta.
Úc Hàn Yên thức thời chọn cách im lặng. Cô đi đến chiếc tủ lạnh cao khoảng 1m6 màu đỏ thẫm mở cửa ra, muốn xem bên trong có gì. Thịt dê, thịt bò, thịt heo, thịt gà, thịt vịt, cải trắng, củ cải, cà chua, dưa chuột. . . . . . Cái gì cần có đều có, hơn nữa đều vô cùng tươi, xem ra mới được đưa tới lúc sáng.
Lăng Diệp không thích dùng cơm ở ngoài, trừ khi có hẹn bên ngoài, còn không anh hầu như đều ăn cơm ở nhà. Vì vậy, đồ ăn trong tủ lạnh của anh ngày nào cũng được thay. Mỗi lần anh muốn ăn cơm ở nhà đều sẽ báo trước cho đầu bếp riêng của mình. Hôm nay anh vốn định sẽ đi ăn cùng ông nội, cho nên mới không báo cho đầu bếp, không ngờ ông cụ lại cho anh leo cây. Chỉ có điều như thế cũng hay, anh rất vui lòng được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của Úc Hàn Yên.
Lăng Diệp thay một bộ đồ ở nhà, ngồi trước bàn làm việc trong thư phòng, nhìn chăm chú vào màn hình vi tính trước mặt, mười ngón tay gõ như bay trên bàn phím.
“Reng reng reng. . . . . .”
Một hồi chuông điện thoại di động đột ngột vang lên phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng.
Động tác trong tay Lăng Diệp dừng lại, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào biểu đồ cổ phiếu trên màn hình. Anh cầm di động lên, nhàn nhạt hỏi:
“Chuyện gì đây?”
Giọng nói đầy hưng phấn của ông nội ở đầu bên kia truyền đến:
“Cháu mang Úc Hàn Yên đi đâu rồi?”
Lăng Diệp lơ đễnh đáp:
“Biệt thự của cháu.”
“Ha ha, được được được! Vậy ông nội sẽ không quấy rầy các cháu nữa.”
“Uhm.”
Lăng Diệp đặt điện thoại di động xuống, tiếp tục tập trung vào công việc.
Trong phòng bếp tầng một, Úc Hàn Yên vừa đun thức ăn, vừa thái rau thần tốc trên thớt. Khóe miệng cô khẽ nâng lên, có thể nhìn ra tâm trạng không tệ.
Cô rất thích nấu ăn. Mỗi một món ăn tự tay cô làm ra, đều mang đến cho cô cảm giác rất thành tựu, rất hạnh phúc.
“Đing đong, đing đong.”
Lông mày Úc Hàn Yên khẽ nhăn lại. Cô rửa tay bước nhanh ra cửa, nhìn lướt qua hình ảnh trên màn hình mới mở cửa.
Người đến mặc bộ âu phục, vừa nhìn thấy Úc Hàn Yên liền cung kính nói:
“Chào cô! Đây là hành lý của cô Úc.”
Úc Hàn Yên hơi nhìn người kia, đón lấy hành lý của mình, lịch sự nói:
“Cám ơn” Sau đó đóng cửa lại, vội vàng quay vào bếp, rất nhanh các món đã được xúc ra đĩa.
“Lăng Diệp! Xuống ăn cơm!”
Sau khi bưng món cuối cùng đặt lên bàn, Úc Hàn Yên gào lên. Vừa gào xong cô đã hận không thể cắn đứt luôn đầu lưỡi mình đi. Sao cô lại cứ như thế trở thành nô bộc của anh ta đây?!
Lăng Diệp khẽ cau mày, vô cùng tao nhã đi xuống lầu, vừa đi về phía bồn rửa tay, vừa nói:
“Gọi anh là Diệp.”
Động tác múc canh của Úc Hàn Yên hơi dừng lại. Cô cự tuyệt không chút do dự:
“Không gọi.” Kỳ cục, buồn nôn. . . . . .
Lăng Diệp nhíu mày, ngồi vào bàn ăn, nhìn sắc mặt hơi đen của người kia, còn đổ thêm dầu vào lửa nói:
“Hoặc không em có thể gọi anh là ông chủ.”
“. . . . . .”
Sao anh không chết luôn đi? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Hàn Yên đã đen hoàn toàn. Cô phát huy triệt để câu nói ‘im lặng là vàng’, hung hăng nhai đồ ăn trong miệng, giống như món ăn đó là Lăng Diệp vậy, phải nhai cho anh nát bươm.
Chương 8: Cô Từng Muốn Có Con
Úc Hàn Yên làm bữa trưa kiểu Trung Quốc. Đây là sở trường và cũng là món ăn cô thích nhất. Dù sao thì Lăng Diệp cũng không nói thích hay không thích ăn gì, cho nên cô cứ làm theo sở thích của mình thôi.
Cả hai đều là những người được dưỡng dục tốt, am hiểu sâu sắc về lễ nghi trong lúc ăn, nên nhất thời trong biệt thự trở nên yên tĩnh vô cùng.
Lăng Diệp ăn cơm xong, ngồi dựa lưng vào ghế vuốt vuốt bụng, ánh mắt anh lóe lên niềm hạnh phúc. Anh không tiếc lời khen ngợi:
“Tài nấu ăn cũng không tệ.”
Úc Hàn Yên nghe xong, kiêu ngạo nói:
“Đương nhiên rồi.”
Nấu ăn là sở thích lớn nhất của cô, nếu như ngay cả thứ mình thích cũng làm không được thì chẳng phải cô đã quá thất bại sao?
Khóe môi Lăng Diệp khẽ cong lên, rất ưu nhã đứng dậy, vừa đi về phía phòng khách, vừa nói:
“Sau này đồ ăn do em phụ trách.”
“. . . . . .”
Úc Hàn Yên rất muốn ngửa mặt lên trời hỏi, tại sao lúc cô thi hành nhiệm vụ cuối cùng lại gặp anh ta?! Nếu lúc đó cô trực tiếp tiêu diệt hai tên hộ vệ kia, rồi rời khỏi biệt thự, thì bây giờ sẽ đâu phải gặp nhiều chuyện phiền phức như thế này.
Nếu cô thừa cơ trốn đi, liệu Lăng Diệp có tung tin cô chưa chết ra ngoài không? Mà Lăng Diệp. . . . . . Lúc ấy cô không nhớ ra, chiếc mặt nạ đó chính là biểu tượng của bang chủ bang Liệt Diễm. Hiện nay bang Liệt Diễm có thế lực nhất nhì trong giới hắc đạo trên thế giới, đến lúc đó coi như là cô có trốn chạy thành công thì cũng không thể bình an được. Người trong tổ chức sẽ đuổi cùng giết tận cô, mà bang Liệt Diễm lại không ngừng truy đuổi cô. Nhưng mà, cô thật sự không cam lòng! Chẳng lẽ những năm tháng còn lại của cô đều sẽ phải phục dịch, hầu hạ tên Lăng Diệp này sao??! Cuộc sống tiêu dao của cô. . . . . .
Cô đã từng muốn có một đứa con, nhưng đã bị dập tắt bởi một tên đàn ông xấu xa, bạc tình.
“Đing đong, đing đong.”
Lại có người nhấn chuông cửa.
“Tổng giám đốc, đây là đồ dùng hàng ngày của phụ nữ mà ngài yêu cầu.”
Người tới vừa thấy Lăng Diệp liền vội vàng cung kính nói.
“Ừ.”
Lăng Diệp đáp nhàn nhạt một tiếng, đưa tay nhận túi đồ xong đóng cửa lại, tay còn lại nhân tiện cầm luôn rương hành lý của Úc Hà Yên từ từ mang lên lầu. Ánh mắt anh vô tình nhìn thấy ánh mắt khóc lóc thảm thương của người kia, thì rủ lòng thương nói:
“Lát nữa sẽ có người giúp việc đến đây thu dọn bát đĩa và làm vệ sinh.”
U ám dầy đặc trên khuôn mặt của Úc Hàn Yên hơi tan đi. Có trời mới biết, cô ghét nhất là rửa bát và làm vệ sinh. Cô đi chầm chậm sau lưng Lăng Diệp, hỏi:
“Tôi ngủ ở đâu?”
Lăng Diệp đặt vật gì đó trong tay xuống hành lanh lầu hai, lơ đễnh đáp:
“Biệt thự chỉ có một chiếc giường lớn.” Ngụ ý là, hoặc em ngủ cùng giường với anh, còn không em ngủ một mình trên ghế sofa.
Anh dừng lại một lát, tiếp tục nói:
“Xem qua các phòng một chút, rồi đem đồ đạc của em sắp xếp vào đó cho gọn đi.”
Nói xong, anh đi vào thư phòng.
“. . . . . .”
Phản ứng đầu tiên của Úc Hàn Yên chính là, đi xem chiếc giường của anh ta lớn đến cỡ nào.
Tìm thấy phòng ngủ của anh, cô đẩy cửa ra, chiếc giường lớn King-size liền đập vào mắt cô. Căn phòng rộng rãi, lấy màu đen trắng làm phong cách chủ đạo. Chiếc giường màu trắng được đặt giữa hai chiếc tủ đầu giường cùng màu. Trên hai chiếc tủ đầu giường đặt một cặp đèn chụp màu đen đối xứng nhau, dưới chiếc giường kê một tấm thảm Ba Tư màu đen rộng 3m×3m, trên trần phía cuối giường được treo một chiếc đèn chùm màu đen bằng pha lê, đối diện cửa ra vào là một vách ngăn câu đối, cửa sổ được thiết kế sát đất khiến cho căn phòng tràn ngập ánh sáng. Bên kia vách ngăn là một chiếc tủ treo quần áo bằng gỗ màu trắng dài 4m.
Úc Hàn Yên đang gật đầu tán thưởng thì nhìn thấy phòng tắm bằng thủy tinh nằm ở góc phòng, cả người liền cứng đơ tại chỗ.
Hoàn toàn trong suốt. . . . . .
Cô lắc đầu một cái, nghĩ nghĩ, cùng lắm thì không tắm ở đây nữa, dù sao thì ở lầu một cũng có phòng tắm mà, không thì trước khi tắm cô sẽ khóa trái cửa lại vậy. Úc Hàn Yên sắp xếp xong đồ đạc của mình, đi tới thư phòng, đứng ở cửa nhìn người kia đang chăm chú làm việc nói:
“Tôi muốn đi ngủ.” Dù sao cũng chẳng có việc gì để làm.
“Qua đây.”
Lăng Diệp dừng động tác trong tay lại, lấy một chiếc hộp màu đen trong ngăn kéo ra. Thấy Úc Hàn Yên đã đứng bên cạnh mình, anh liền mở hộp lấy ra một chiếc nhẫn, cầm tay phải của cô lên, đeo vào ngón trỏ cho cô. Chiếc nhẫn không lớn không nhỏ, vừa khít tay cô.
Úc Hàn Yên nhận ra viên đá đỏ trên chiếc nhẫn do tự tay mình chế tác ra, nên cũng không cự tuyệt. Dù sao ở bên cạnh Lăng Diệp cũng không phải là quá an toàn. Điều khiến cô kinh ngạc là, tại sao người kia lại có thể biết được cỡ tay của cô chuẩn xác như vậy chứ.
Lăng Diệp rất hài lòng dặn dò:
“Bất kỳ lúc nào cũng không được tháo nó ra.” Không ai có thể khẳng định chắc chắn được, là một giây sau sẽ có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra hay không.
Úc Hàn Yên gật đầu, đeo nó rất tốt, vừa có ích lại đẹp, cũng chẳng gây cản trở gì. Cô nhìn nhìn Lăng Diệp, rồi xoay người đi thẳng về phía phòng ngủ. Không nói lời nào, thể hiện sự đồng ý.
Lăng Diệp nhận thấy hành động của cô, cũng không ngăn cản, để mặc cho cô đi.
Úc Hàn Yên quay về phòng ngủ, khóa trái cửa, kéo rèm cửa vào, sau khi tắm rửa xong, cô mặc váy ngủ vào rồi lên giường nằm nghỉ ngơi thỏa thích.
Cô không những không bị lạ gường, mà đặc biệt lại còn dễ ngủ. Điều kiện càng sung túc cô càng dễ ngủ. Chỉ một lúc sau cô đã ngủ say như chết rồi.
5h chiều, Lăng Diệp đóng máy tính trở về phòng ngủ. Anh phát hiện cửa đã bị khóa trái thì hơi nhăn mày. Cái đầu của anh vận chuyển nhanh chóng, liền đoán ra ngay nguyên nhân cửa bị khóa. Cô ấy cầm tinh con heo sao? Giờ này vẫn còn ngủ! Anh quay trở lại thư phòng, lấy một chùm chìa khóa trong ngăn kéo ra, không chần chừ chút nào đem về mở cửa phòng ngủ.
Phía sau cánh cửa vừa được mở là hình ảnh chào đón khiến anh nhất thời đứng nguyên tại chỗ. Trong đôi mắt dài mảnh của anh lóe lên một tia kỳ quái. Người trên giường mặc chiếc váy tơ tằm hai dây màu đỏ đang ôm chăn ngủ. Cô nằm nghiêng đưa lưng về phía anh, lộ ra đường cong hoàn mỹ. Mái tóc dài mềm mại màu hạt dẻ buông lơi trên gối, khiến cho một phần ba tấm lưng trần của cô bị lộ ra ngoài. Chiếc váy dài đến đầu gối bởi vì cô hơi đưa hai chân kẹp lấy chăn mà bị co lên, để lộ ra một phần chiếc mông tròn vểnh lên mê người, làn da trong suốt mịn màng, đôi chân thon dài, thẳng tắp tiếp xúc thân mật với không khí. . . . . . Thật là một vẻ đẹp sinh động.
Lăng Diệp không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng. Anh hít sâu một hơi làm cho chính mình tỉnh táo lại, nhưng lúc anh đến gần cô, định đánh thức cô dậy thì hình ảnh đập vào mắt lại khiến cho khí huyết anh dâng trào.
Cô không mặc áo con! Cặp vú đầy đặn thân mật kề sát vào nhau. Khuôn mặt đang ngủ đầy thơ ngây; vành tai xinh xắn đẹp đẽ; chiếc cổ dài trắng nõn; xương quai xanh mịn màng tinh xảo… tất cả đã thành công tạo nên một tiểu yêu tinh mê người.
Lăng Diệp lại hít sâu một lần nữa, làm cho chính mình thật bình tĩnh. Anh cúi người xuống, vỗ vỗ vào chiếc mông của Úc Hàn Yên, quả nhiên giống hệt trong tưởng tượng của anh – rất mềm mại. Anh dùng giọng hơi khàn khàn nói:
“Dậy đi.”
Úc Hàn Yên hơi hơi nhíu lông mày, cái miệng nhỏ nhắn chu lên bất mãn. Cô xoay người lại, đem cái mông giấu xuống phía dưới, tiếp tục ngủ.
Trước hành động của cô, Lăng Diệp vừa bực vừa buồn cười. Cô gái này không phải là sát thủ sao? Vậy mà một chút cảnh giác cũng không có. Nếu như anh muốn giết cô thì không biết cô đã phải chết bao nhiêu lần rồi.
Anh không biết là, Úc Hàn Yên đã biết chắc chắn anh sẽ không xuống tay với cô, cho nên cô mới không đề phòng anh. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại có lòng tin như thế, nhưng dù sao thì cô cũng thấy rất thoải mái khi ở đây.