• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Bữa Tiệc Đêm Khuya

Thẳng đích hai người đi đến, rất nhanh đã tới một nơi chỉ có những tiết la hét chói tai. Vận khí hai người rất tốt, một lần nữa lại được ngồi lên hàng đầu. Chiếc tàu khởi động chầm chậm, từ từ leo lên cao. Tàu leo lên đến giữa không trung, không hề báo trước đột ngột bổ nhào xuống, cảm giác thật đến nỗi khiến người ta thấy như mình đang nhảy từ lầu cao 90m xuống vậy.

Úc Hàn Yên hưng phấn huýt sáo một tiếng, để lộ ra hai hàng răng trắng toát, đều đặn.

Lăng Diệp quay đầu liếc mắt nhìn cô, cong khóe môi lên thật đẹp, tay anh nắm chặt tay cô. Lúc tàu lao thẳng xuống, đột nhiên anh có cảm giác chỉ cần được ở cùng với cô, chết cũng là niềm hạnh phúc.

Tiếng cười thánh thót của Úc Hàn Yên hòa với những tiếng la hét chói tai high-decibel sau lưng, tạo nên sự tương phản rõ rệt. Những người ngồi cùng chuyến tàu này, ngoài nhớ rõ cái cảm giác kích thích cực hạn ra, còn có tiếng cười vui sướng dị thường của một người. Sau khi tàu dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn Úc Hàn Yên giống như nhìn quái vật.

Úc Hàn Yên đứng thẳng người, nhón chân đặt lên môi Lăng Diệp một nụ hôn, thoải mái nói:

“Cảm giác không tệ!”

“. . . . . .” Mọi người nghe xong, không tự chủ được móc móc lỗ tai, bọn họ không nghe lầm đó chứ?

“Ừ, còn muốn chơi trò nào khác nữa không?” Lăng Diệp xoay người, giúp cô vuốt lại những sợi tóc đã bị gió thổi loạn lên, dùng giọng mê người hỏi.

Úc Hàn Yên lắc đầu một cái, ghé sát vào tai anh thì thầm:

“Hiện tại em không thể chờ được muốn mở màn bữa tiệc đêm nay.”

Hai người ra khỏi công viên trò chơi, ngồi vào trong xe. Đột nhiên Lăng Diệp xoay người, đưa tay phải lên vuốt ve khuôn mặt nhẵn bóng của cô, tâm trạng phức tạp, nói:

“Tiểu Yên, anh biết em cũng không thích giết người nữa, nếu không lúc đầu em đã không chọn cách giả chết để ở ẩn rồi.” Là anh đã kéo em trở về với thế giới đẫm máu này. Anh xin lỗi! Nhưng bất luận như thế nào anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh.

Úc Hàn Yên đưa tay đặt lên trên bàn tay đang để trên mặt mình, nhìn anh nghiêm túc nói:

“Người không đụng ta, ta không đụng người; Nếu người đụng ta, ta nhất định phải đụng người.” Người ta đã có ý đánh vào đầu người đàn ông của cô, cô chẳng có lý do gì để ngồi chờ chết cả.

… …… …….

12h đêm, tám chiếc máy bay trực thăng lượn lờ thành hình tròn giữa bầu trời, trên một khu rừng rậm ở một vùng ngọai ô nước Mĩ. Giống như đã được diễn tập vô số lần, cánh cửa cabin của tám chiếc máy bay được đồng loạt mở ra, những chiếc thang dây được ném ra ngoài.

Tiếp theo, tất cả những người bên trong máy bay, từng người từng người một đều đã được trang bị đầy đủ vũ khí, theo thang dây leo xuống, nhảy vào trong rừng rậm. Động tác của bọn họ không hề thua kém bộ đội đặc chủng.

Dường như không gian cũng ủng hộ họ. Mây đen che kín sao, ánh trắng đã nhuốm màu máu.

Úc Hàn Yên và Lăng Diệp liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng đi về phía căn nhà nằm trong rừng rậm.

Không có tiếng súng nhưng trong không khí lại tản ra mùi máu tươi. Toàn bộ nhân viên tạo thành vòng vây, thẳng tiến về phía đích, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Hang ổ của tổ chức sát thủ hàng đầu chưa từng có người nào bên ngoài biết. Một căn cứ địa an toàn, không thể nghi ngờ, đối với sự phát triển của tổ chức là vô cùng có lợi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao lúc trước thủ lĩnh của tổ chức sát thủ hàng đầu lại hạ lệnh phải giết chết Úc Hàn Yên.

Cô biết rõ căn cứ địa của tổ chức, hiểu rõ cách bố trí canh phòng, ngay cả cách vận hành bên trong cũng có thể nói là hiểu rõ. Phóng thích cô ra khỏi tổ chức, cũng giống như là đặt một quả bom không hẹn giờ bên cạnh mình vậy.

Không lâu sau, tất cả mọi người đã tập trung xung quanh một căn nhà mái ngói nhỏ đơn sơ. Úc Hàn Yên đi vào trong nhà, chạy thẳng tới chỗ chiếc giường trơ trụi được đặt sát bên tường. Cô cúi người xuống, lật chiếc ván giường lên, ngay lập tức một chiếc cửa động màu đen như mực hiện ra trước mắt mọi người.

Lăng Diệp thấy cô nhảy xuống cửa động không hề báo trước, mặt anh tối sầm lại. Đạo nghĩa không cho phép anh chùn bước, cũng nhảy xuống theo.

Những người khác, trừ mười người canh giữ ở bên ngoài ra, tất cả cũng nhảy xuống theo. Sau khi bọn họ vào được hang động, theo sự giao phó trước đó, lục soát tìm kiếm dấu vết, gặp ai giết nấy.

Thật ra thì cũng không có nhiều sát thủ thường trú tại căn cứ địa. Mục đích chuyến đi này của Úc Hàn Yên chung quy lại cũng chỉ là để tiêu diệt thủ lĩnh của tổ chức. Người kia coi nơi này như nhà của hắn, rất ít khi đi ra ngoài.

Dưới tầng hầm giống như một mê cung, có rất nhiều ngã rẽ. Người không quen rất dễ bị lạc. Nơi này đối với Úc Hàn Yên đã rõ như lòng bàn tay. Cô dẫn Lăng Diệp di chuyển cấp tốc đến phòng ngủ của thủ lĩnh tổ chức sát thủ hàng đầu.

Số người canh giữ ở hai bên hành lang cũng không phải là số ít, nhưng Úc Hàn Yên còn chưa kịp ra tay, Lăng Diệp đã giải quyết xong hết rồi, khiến cô phải bực bội một hồi. Người không biết còn tưởng thành viên của tổ chức sát thủ hàng đầu là các món ăn đấy.

Đây là một cuộc thảm sát đơn phương, là cơn ác mộng của tổ chức sát thủ hàng đầu.

Cả tầng hầm, nơi đươc phòng thủ chặt chẽ nhất chính là chỗ ngủ của người kia. Để cho mình có được giấc ngủ yên ổn, người kia cũng đã tiêu hao không ít tâm tư đi. Phòng ngủ được đặt sâu bên trong cùng của tầng hầm, người bình thường đều sẽ bị những ngã rẽ ngổn ngang ở ngoài hành lang xoay cho chóng mặt, tuyệt nhiên sẽ không thể tìm ra được. Mà sáu người canh giữ ở xung quanh phòng ngủ đều là những tay sát thủ nổi trội trong tổ chức. Nhớ năm đó, Úc Hàn Yên cũng thường xuyên được hưởng thụ sự “nuông chiều” này.

Những người canh giữ bên ngoài phòng ngủ ở trước mặt, cấp bậc so với những người trước đây rõ ràng không chỉ cao hơn một cấp. Mặc dù tiếng bước chân của Úc Hàn Yên và Lăng Diệp rất khẽ, gần như không nghe thấy, nhưng cặp mắt đang nhắm của bọn họ vẫn đột ngột mở ra.

Lần này Lăng Diệp vẫn như trước, chắn trước người Úc Hàn Yên. Anh vừa tránh chiếc phi tiêu cùng đạn đang lao về phía mình, vừa phi mạnh con dao găm dính máu về phía trái tim của một người trong số đó.

Anh cũng chẳng thèm nhìn xem con dao có trúng mục tiêu hay không, từ trên người lại rút ra hai khẩu súng, tay trái cầm một khẩu, tay phải một khẩu, vừa nhanh nhẹn né tránh đòn công kích của đối phương, vừa đồng thời tay năm tay mười, nổ súng về phía trước.

Úc Hàn Yên bực tức, không phải nói là kề vai tác chiến sao? Đây được coi là chuyện gì hả? Liên tục đứng chặn trước người cô! Cô ngẩng đầu liếc nhìn lên trên hành lang, tay trái ấn một cái lên chiếc vòng bên tay phải mới được đeo vào cách đây không lâu, ngay tức khắc, một sợi dây cường lực như sợi tóc bắn ra ngoài, bám chặt vào vách tường trên hành lang. Cô tung người nhảy vọt lên, dựa vào sợi dây phi qua đầu Lăng Diệp lên phía trước.

Sáu người thấy thế, ánh mắt lạnh lẽo ngay lập tức cũng thoảng qua một tia khiếp sợ. Bọn họ đều biết, chỉ có Ảnh mới có thể vận dụng được sợi dây cường lực một cách nhuần nhuyễn như thế.

Cao thủ so chiêu phải tranh thủ từng giây từng phút. Mặc dù bọn họ chỉ lưỡng lự có 0.01 giây, nhưng lại là cơ hội thật tốt để Úc Hàn Yên và Lăng Diệp tiến công. Hai khẩu súng trong tay Lăng Diệp chia ra, nhắm thẳng vào trái tim hai người phía trước. Khẩu súng trên tay trái Úc Hàn Yên nhắm thẳng vào ấn đường của một trong sáu người. Trong chớp mắt, ba viên đạn xé rách không gian, mang theo thế như chẻ tre hoàn thành sứ mệnh.

Lợi dụng sự kìm hãm của sợi dây cường lực, Úc Hàn Yên chiếm hết ưu thế của không gian. Cô đạp mạnh chân xuống đất một cái, tung người lên không trung, vọt tới chỗ ba người còn lại, vừa dùng súng bắn vào não của một người trong số đó, vừa đồng thời giang hai chân ra, tận dụng tối đa sức lực, chia nhau đá vào hai người hai bên.

Lăng Diệp thấy vậy, ra sức phối hợp, nổ súng về phía hai người vừa bị cô đá trúng.

Thu hồi sợi dây cường lực xong, Úc Hàn Yên đến bên cạnh Lăng Diệp nhìn anh một cái, sau đó hai người cùng nhau đi về phía phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ đã bị khóa trái. Úc Hàn Yên lấy ra một sợi dây kim loại cứng chắc, mỏng như sợi tóc đã được chuẩn bị từ trước, đút thẳng vào ổ khóa, tập trung mở.

Đột nhiên, trên ngón tay trỏ phải của cô truyền đến sự chấn động. Cô nhíu mày ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp, thấy người kia cũng đang đưa tay sờ vào khuyên tai, lạnh lùng nói:

“Không ngờ cái tầng hầm này đã được lắp đặt chế độ tự hủy. Lão già chết tiệt kia chắc chắn chạy trốn rồi.”

Dựa theo mức độ chấn động dữ dội này có thể suy ra, số lượng bom ở đây cũng không ít. Nếu bọn họ còn tiếp tục ở lại, nhất định sẽ tan xương nát thịt. Lăng Diệp quyết định thật nhanh, kéo Úc Hàn Yên đi ra bên ngoài, trước tiên phải giữ được tính mạng của mình đã.

Anh kéo Úc Hàn Yên, vừa chạy nước rút, vừa mở máy truyền tin ra, hạ lệnh cấp tốc:

“Lập tức rút lui.”


Chương 44: Chúng Nó Cũng Ăn Hiếp Em

Cửa ra rất nhỏ, chỉ có thể đi được hai người cùng một lúc. Đến trước cửa Lăng Diệp liền dừng lại, buông tay Úc Hàn Yên ra, để tùy ý cô chọn ra trước hay ở lại. Anh đứng lại chỉ huy mọi người nghiêm chỉnh, tự động chạy ra ngoài.

Úc Hàn Yên nhìn thoáng qua bóng lưng cao lớn của anh, lẳng lặng đứng sau anh, nhường chỗ để những người khác đi ra.

Chờ đến khi người cuối cùng ra khỏi tầng hầm, Lăng Diệp xoay người kéo tay Úc Hàn Yên, phóng thần tốc về phía trước giống như một con báo săn, chỉ để lại trong không khí một vệt mờ.

“Chủ nhân!” Thanh Phong đứng ở trước cửa cabin máy bay trực thăng, lớn tiếng hô.

Lăng Diệp lại gia tăng tốc độ một lần nữa, như một cơn gió lao đến chỗ thang dây thì dừng lại. Anh dùng khớp xương của tay trái, quặp chặt chiếc thang dây, lúc Úc Hàn Yên theo quán tính chạm vào người anh, ngay tức khắc cánh tay phải đã vòng chắc quanh eo cô. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Phong ra lệnh:

“Đi!”

Nhất thời, tám chiếc máy bay trực thăng cách mặt đất khoảng năm mét, lao vút đi.

Máy bay đi chưa được bao xa, bên trong căn nhà ngói liền bị nứt ra, các mảnh vụn bắn toán loạn ra ngoài. Khói đen cùng khí nóng ngút trời tản vào không khí, khiến cho nhiệt độ trong khu rừng tăng lên vài độ, chất lượng không khí cũng giảm xuống nhiều bậc.

Úc Hàn Yên vẫn nhăn mày, không nói gì.

Lăng Diệp biết cô đang suy nghĩ gì nên cũng không quấy rầy cô. Sau khi xuống máy bay trực thăng, anh trò chuyện qua loa với Tề Ngôn vài câu xong, liền lái xe đưa Úc Hàn Yên về biệt thự.

“Lăng Diệp!”

Đột nhiên bị nước ấm xối vào tóc cùng quần áo đang mặc, Úc Hàn Yên tức giận, ngẩng đầu nhìn kẻ vừa làm chuyện xấu quát lên.

Môi Lăng Diệp khẽ nhếch. Anh tắt vòi nước, dùng giọng khêu gợi hỏi:

“Đã tỉnh rồi?”

Úc Hàn Yên trừng mắt nhìn anh, phản ứng bị chậm nửa nhịp, lẩm bẩm:

“Gì chứ?”

Lăng Diệp đè cô lên trên vách thủy tinh trong phòng tắm, cúi đầu mắt đối mắt, mũi đối mũi với người kia, lạnh lùng nói:

“Lực chú ý của em đã để ở trên người khác quá lâu. Anh đã nói rồi, trong đầu em chỉ cần chứa một mình anh là đủ.”

Miệng Úc Hàn Yên há ra định giải thích, liền bị đối phương dùng môi chặn lại, chỉ còn lại tiếng: “Ưmh~”

Nhất thời trong không khí chỉ còn những âm thanh “hưng phấn”, khiến người nghe thấy cũng phải tai đỏ tim đập.

Dần dần, nụ hôn với danh nghĩa “trừng phạt” đã trở nên biến chất. Lăng Diệp tiến dần lên phía trước nửa bước, để cho khoảng cách giữa mình và Úc Hàn Yên co lại bằng không, đôi tay anh bâng quơ châm lửa trên người cô.

Úc Hàn Yên chỉ cảm thấy những nơi bị Lăng Diệp sờ qua đều trở nên nóng rát. Cô đưa hai tay bấu thật chặt trên vòng eo săn chắc, gầy gò của anh, cố gắng để mình được thoải mái hơn.

Lăng Diệp đưa tay xé bộ đồ cản trở trên người cô ra. “Rọat” một tiếng, chiếc áo sơ mi đã tan tành.

Úc Hàn Yên không biết nói gì, dùng giọng hơi khàn nói:

“Cứ theo đà này, thì sắp tới em sẽ phải trần truồng đi làm nha.”

Đầu Lăng Diệp đang đặt trước ngực cô hơi nhếch lên, lơ đễnh nói:

“Mai dẫn em đi mua.”

Úc Hàn Yên bị ánh mắt xanh lục của anh làm cho hoảng sợ. Đây là ánh mắt của con dã thú lúc nhìn thấy con mồi ngon miệng đi. . . . . .

“Cởi quần áo cho anh.” Đầu Lăng Diệp tiến tới bên tai đối phương, dùng giọng cám dỗ cực hạn nói.

Úc Hàn Yên giống như đã bị mê hoặc, vô ý thức làm theo lời Lăng Diệp nói. Đầu tiên là tháo cúc áo sơ mi của anh, cởi áo anh ra, tiếp đó là cởi dây lưng, tụt quần anh xuống.

Đầu ngón tay người kia như có như không lướt qua da thịt mình – loại cảm giác này thật sự đã ép cho Lăng Diệp muốn điên lên rồi. Rõ ràng là món ngon đang ở trước mặt, nhưng lại không thể lấy ăn. Anh chán nản gầm lên:

“Cái kinh nguyệt chết tiệt kia còn chưa hết hả?!”

“. . . . . .” Úc Hàn Yên rất muốn nói “Nó mới đến tối hôm qua thôi”, nhưng quay đầu nhìn thấy ánh mắt ham muốn cực độ của anh chưa được thoả mãn, thì rất sáng suốt mà chọn cách im lặng.

Lăng Diệp bắt lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của Úc Hàn Yên, thấp giọng nói:

“Trong phương diện này, anh tuyệt đối sẽ không tự làm nữa.”

“. . . . . .” Mình nên cảm thấy là vinh hạnh sao?

…………………….

Lần này, Lăng Diệp không đợi Úc Hàn Yên phải mở miệng yêu cầu. Anh tự động đi tới chỗ ngăn kéo cách đó không xa, lấy chiếc máy sấy ra, đến ngồi xuống mép giường.

Úc Hàn Yên thấy vậy, tâm tình tốt lên không ít. Cô nằm nghiêng người trên giường, đặt đầu lên trên đùi đối phương.

Lăng Diệp bật máy sấy, nhẹ nhàng trêu đùa trên mái tóc mềm mại của cô, vẻ mặt rất chuyên chú.

Trước mắt là cái bụng không có một chút mỡ dư thừa nào đã kích thích đại não của Úc Hàn Yên. Cô bất giác há miệng ra, muốn cắn vào cơ bụng anh. Sau mấy lần giằng co vẫn không tài nào cắn được, cô uất ức vô cùng, xoay người lại nằm ngửa trên giường, đôi mắt mở to nhìn Lăng Diệp không chớp, khiếu nại:

“Mỗi bộ phận trên cơ thể anh đều ăn hiếp em!”

Trong lòng Lăng Diệp buồn cười một hồi. Anh nâng khóe môi lên thật đẹp, nhẹ giọng đáp:

“Ừ.”

Úc Hàn Yên sửng sốt hai giây, sau khi phản ứng kịp cũng xù lông rồi. Grừ grừ! Lại còn thừa nhận một cách vô tư thẳng thắn như vậy?! Dáng vẻ còn rất đương nhiên?! Cô cắn chặt hàm răng ngà, xoay mạnh người 180 độ, nằm lỳ ở trên giường, quay cái ót về phía Lăng Diệp.

………….

Giữa trưa ngày thứ hai, sau khi đầu bếp nấu bữa trưa xong, Lăng Diệp đi tới phòng ngủ, định đánh thức người ngủ nướng kia dậy. Trên chiếc giường lớn màu trắng, mái tóc dài màu hạt dẻ của Úc Hàn Yên đổ xuống giường như thác nước, làn da óng ánh trong suốt cùng bóng dáng xinh đẹp trong sắc đỏ tạo nên vẻ đẹp cực kỳ chói mắt.

Chỉ nhìn thôi cũng đủ làm cho trái tim người ta đập rộn lên. . . . . .

Lăng Diệp day day ấn đường, cứ bảo sao anh vừa tỉnh dậy đã phải trốn vào trong thư phòng. Ở lại đây, quả thật đúng là tự mình làm tội mình, đặc biệt là lúc sáng sớm vừa tỉnh dậy.

Anh đi tới bên giường, cúi người vỗ một cái lên chiếc mông căng tròn của Úc Hàn Yên, trầm giọng nói:

“Em dậy ngay cho anh!”

“Ưmh ~” Úc Hàn Yên xoay người, mắt lim dim nhìn người trước mặt. Dưới ánh sáng của mặt trời rọi vào, khuôn mặt anh tuấn của Lăng Diệp càng thêm chói lọi, huyền ảo, xem ra càng trở nên yêu nghiệt rồi.

Úc Hàn Yên xê dịch người, cũng chẳng thèm để ý là lúc này mình đang mặc váy ngủ. Cô mở rộng đôi chân thon dài hoàn mỹ ra, kẹp lên vòng eo săn chắc của Lăng Diệp, đồng thời hai cánh tay cũng khoác lên cổ anh, treo mình lên trên người anh giống như con gấu Koala.

Lăng Diệp khẽ thở dài một tiếng. Anh thật sự không phải là Liễu Hạ Huệ nha(*). . . . . . Anh ngồi thẳng người, hai tay cắm trong túi quần, bất đắc dĩ nhìn cô hỏi:

“Em muốn thế nào?”

(*) Ý nói là bậc chính nhân quân tử, gần người đẹp vẫn giữ được tâm chân chính.

Liễu Hạ Huệ tên là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, làm Sĩ Sư, nổi tiếng là bậc chính nhân quân tử.

Truyện xưa kể, một hôm Liễu Hạ Huệ dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

Tâm tình Úc Hàn Yên rất tốt, cô mổ mổ lên chiếc môi mỏng của người kia, lười biếng nói:

“Đưa em đi đánh răng.”

“. . . . . .” Lăng Diệp dùng tay trái đỡ mông cô, tay phải vòng qua chiếc eo thon chắc của cô, đi về phía phòng tắm.

Đến đích, Úc Hàn Yên thả hai chiếc chân kẹp ở bên hông đối phương cùng hai tay đang đặt trên cổ anh xuống. Cô xoay người vừa nặn một ít kem đánh răng lên bàn chải, vừa không tự chủ được ngáp một cái.

Lăng Diệp dựa người vào sát tường đối diện với bồn rửa, hai tay cắm trong chiếc túi quần màu xám mặc ở nhà, lẳng lặng nhìn cô đánh răng.

Úc Hàn Yên nhắm mắt đánh răng nên không nhìn thấy ánh mắt nóng rực của người kia đang muốn thiêu cháy mình. Cô cầm chiếc ly hứng đầy nước, cúi người súc miệng.

Lăng Diệp nhẹ nhàng đi đến sau lưng cô không một tiếng động. Hai tay anh vòng chắc quanh eo cô, cúi người hôn lên tai cô một cái, dùng giọng có chút khàn khàn hỏi:

“Tiểu Yên, tại sao vừa tỉnh dậy em đã dụ dỗ anh hả?”

“Phụt!”

Úc Hàn Yên không nhịn được phun ra một ngụm nước. Để chống lại lửa nóng của chính mình khiến cô như đứng trên đống lửa, cô hít sâu một hơi, mạnh miệng nói:

“Là anh động một chút đã động dục được chưa!”

“Thật không? Em nhìn vào gương đi.” Môi Lăng Diệp khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói.

Úc Hàn Yên ngẩng đầu nhìn vào gương. Trong gương, vì động tác cúi đầu của cô mà cảnh vật hoàn mỹ trước ngực đã bị phơi ra không sót thứ gì. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK