Cô nhích nhẹ thân mình, một cảm giác đau đến thấu xương, chân hoàn toàn cứng đờ không thể cử động được, cô lảo đảo cặp mắt vài vòng, nơi đây nhìn giống như bệnh viện vậy...
Hạ Quyên Quyên dụi mắt, nhắm chặt rồi mở lại lần nữa, đúng là thật rồi.
Nhưng mà, hôm đó...cô nhớ vì không muốn chịu đựng nỗi nhục nhã đó, nên cô đành cắn lưỡi tự sát, nhưng vì đau quá chịu không được nên chỉ cắn nhẹ, chảy rươm rướm, lúc đó, chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ rồi bất tỉnh nhân sự, sau đó cứ tưởng đi gặp diêm vương luôn rồi chứ, ai dè phúc lớn mạng lớn, sống sót qua cơn đại nạn.
Cánh cửa lớn mở ra, Hạ Quyên Quyên giật mình nhắm tịt mắt lại, nằm bất động diễn như thật.
Trần Dương Thần bước vào, trên tay là bó hoa lưu ly đẹp mê hồn, hắn mỉm cười nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh, rồi đặt bó hoa vào trong cái lọ thủy tinh gần đó.
Hắn lại gần hôn nhẹ lên trán cô một cái ngọt ngào.
- Chào buổi sáng, vợ yêu !
Cô giật nảy mình, đôi mi khẽ rung lên.
Không phải là cô đang ở trong tay Hạ Phong Diệp sao ? Sao Trần Dương Thần lại ở đây ? Chuyện này rốt cuộc là sao ?
Chỉ còn một cách đó là im lặng...lắng nghe.
Hắn ngồi xuống, tay nâng niu bàn tay trắng nõn nà của cô.
- Hôm nay là tròn 15 ngày em nằm ở đây rồi đó, em tính ngủ như vậy đến bao giờ nữa ?
...
- Bác sĩ nói, con chúng ta phát triển rất tốt...
Hạ Quyên Quyên sững sờ, tay khẽ giật lại, không thể tin những điều cô vừa nghe được.
Trong bụng cô đang có một sinh linh bé nhỏ...
Cô làm mẹ rồi sao ?
Hắn nghẹn ngào rồi nói tiếp.
- Không biết là con gái hay con trai nữa đây, nếu là con gái chắc sẽ rất xinh đẹp giống như em, nếu là con trai...thì anh sẽ huấn luyện nó trở thành một lão đại lạnh lùng, mạnh mẽ giống như ba của nó, sẽ dạy nó dùng súng điêu luyện ngay từ nhỏ...
Hạ Quyên Quyên tức giận bật dậy, ánh mắt đủ để gặm nát con người kia.
Trần Dương Thần bất động vài giây.
- Tiểu Quyên !
- Anh...thật xấu hổ khi có một người chồng như anh...
-...
- Tôi sẽ không để con mình bạo lực, xã hội đen như cha nó đâu !
Mắt nàng rươm rướm như muốn bung trào cảm xúc ức chế, không thể tin nổi, lại còn dám nói dạy nó dùng súng...
- Tiểu Quyên, anh...xin lỗi !
Hắn mỉm cười ôn nhu ôm chặt lấy cô, bàn tay xoa xoa cái lưng Hạ Quyên Quyên, cái đầu ngọ nguậy nghịch ngợm mái tóc cô, hít một hơi dài thưởng thức hương thơm trên người cô.
- Cảm ơn em đã tỉnh lại, cảm ơn...
Hạ Quyên Quyên khóc bù lu bù loa đấm mạnh mấy cú vào lưng hắn, gào lên khóc.
- Đồ khốn, biết vậy tôi không tỉnh lại nữa cho rồi.
- Đừng khóc nữa, tỉnh lại là tốt rồi, anh thực sự rất nhớ em, đừng bao giờ rời xa anh nữa được không ?
- Em...xin lỗi...
- Không sao ? Chỉ cần em bình an là đủ rồi...
-...
- Thần.
Cô gọi hắn, giọng nói hơi ngập ngừng, cô biết hắn cũng biết rồi nhưng mà vẫn nên thú tội trước thì hơn.
- Sao vậy ?
- Em...
-...
- Em đã ăn cắp tài liệu mật của anh, giao nó cho anh hai của em, em đã phản bội anh...em không còn xứng đáng với anh nữa...em là một con người đê tiện phải không ? Biết trước là sẽ bị anh hận nhưng em vẫn làm...em...xin lỗi...anh có quyền hạn em...có quyền giết em... bởi em biết mình đã phạm phải điều cấm kị...đó là sự phản bội...
Hắn chau mày, suy nghĩ một hồi rồi mới cất tiếng đáp lại.
- Tiểu Quyên à ! Em có biết mình đang nói gì không ? Sao anh lại giết vợ mình, giết mẹ của con anh được chứ ?
- Nhưng mà ...
Trần Dương Thần nhanh tay chặn miệng cô lại, đoán được rằng cô nàng sẽ nói điều không mấy tốt đẹp.
- Không sao ! Anh sẽ vì em mà phá bỏ luật lệ một lần.
Hạ Quyên Quyên sựng lại vài giây, hắn đang nói gì vậy ?
Người tôn trọng luật lệ như hắn mà lại vì cô mà phá vỡ quy tắc sao ?
Khác hẳn với con người mà cô đã gặp trong quá khứ, người mà giết người không chớp mắt, tàn sát người vô tội, coi thường mạng người như cỏ rác...
Hắn đã thực sự thay đổi, thay đổi rất nhiều...trở nên ôn nhu hơn, dịu dàng hơn, không còn ép buộc cô như trước nữa...
- Thần...tại sao...lại đối xử tốt với em như thế chứ ?
- Bởi vì em là người quan trọng nhất trong cuộc đời Trần Dương Thần này, nếu sau này anh có làm em phải chịu tổn thương thì hãy nhắm vào đây, ngay chỗ trái tim đang đập này, một góc 90° kết liễu cuộc đời anh.
- Thần...
Cô hạnh phúc, trái tim nhỏ không ngừng đập mạnh, giọt nước mắt sung sướng lăn dài trên gò má, cô mỉm cười, lòng đã nhẹ đi bớt phần nào...
Hắn nhêch môi cười, hai tay vuốt vuốt mái tóc dài của cô.
- Tiểu Quyên, anh chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ thôi.
Cô tươi tắn đáp lại ngay.
- Anh làm em nổi da gà quá đấy, lão đại của tôi ạ !
- Thật ra thì...
Hắn nửa chữ nói, nữa chữ dừng, làm Hạ Quyên Quyên há hốc mồm ngồi nghe.
- Thì sao ?
- Thật ra thì nửa tháng nay em cứ ngủ li bì làm anh cảm thấy cơ thể rất khó chịu, chỉ là thiếu cảm giác có một người phụ nữ...
Cô xấu hổ đỏ mặt.
- Chúng ta làm bù nhé có được không ? Một ngày 24 tiếng chúng ta chỉ làm 2 lần thôi, từ 12h sáng đến 12h tối và từ 12h tối lại đến 12h sáng, chỉ hai lần thôi, anh hứa sẽ nhẹ nhàng.
....
- Anh...anh cút ra khỏi đây cho tôi !
Hạ Quyên Quyên tức giận phang cái gối vào mặt hắn, nổi cơn thịnh nộ.
----- hết chap 30----
nhiều đăng tiếp nhé các nàng, các chàng