“Không phải đã nói, lúc không ngoại nhân cũng đừng hành lễ.” Linh Lung cùng Lý Đại Quý không phải người ngoài, đã sớm nói qua.
“Thanh, chờ thật lâu? Ta đi chơi cùng Chíp Bông Đô Đô, chúng nó lại trưởng thành a.” Nhớ tới hai tiểu Báo tử đáng yêu kia liền vui vẻ.
“Ân, về sau chúng nó còn lớn hơn nữa.” Báo tử trưởng thành không biết Ninh Băng nhìn thấy còn hưng phấn như vậy không.
“Rột rột……ọt ọt……” Bụng của lão Băng một trận kêu vang.
“Lý Đại Quý, truyền lệnh.”
“Vâng.”
“Lần sau đi chơi nên sớm kêu Ảnh đưa ngươi trở về, không đúng hạn dùng bữa không phải là hảo thói quen.” Trúc Dạ Thanh cúi đầu dặn.
“Ân, đã biết.” Ninh Băng một bên đáp ứng, một bên từng ngụm từng ngụm uống trà, tiểu bát trà giống như không đủ hả cơn nghiện, hắn đáng thương hề hề nhìn ấm trà bên cạnh Trúc Dạ Thanh.
“Trẫm không uống.”
“Hắc hắc, hảo khát.” Nói xong cầm lấy ấm trà tu ừng ực ừng ực, đảo mắt cả một hồ trà đã tiến hết vào bụng hắn.
“Nước thật sự là thứ tốt a.” Ninh Băng thoả mãn dùng tay áo xát miệng, thật không hình tượng.
Trúc Dạ Thanh chưa thấy qua người nào uống trà như vậy, mà lại uống một loại trà quý báu nữa chứ, ai.
Ninh Băng này vô tâm vô tư, vừa dùng xong bữa tối liền hô to mệt mỏi quá, ngã vào trên giường một lát sau liền vù vù say ngủ, người bên cạnh vẫn còn khêu đèn thức đêm.
Trúc Dạ Thanh kỳ thật là đem chính sự cần xử lý mang đến Lan Tâm Uyển này, nếu không, hắn nào có thời gian rãnh như vậy, nói hắn làm vương vẫn là tương đương chăm chỉ.
Trên tay chuyện xử lý một nửa, ngắm người đang ngủ trên giường kia cười ra tiếng, làm ra quyết định mà ngay cả chính mình cũng kinh ngạc, thổi đèn đi ngủ.
Lý Đại Quý ngoài cửa lẳng lặng chờ đợi, cùng các ảnh vệ cũng đều nhíu mày, vương thượng bọn họ hôm nay lại ngủ sớm như vậy, có phải về sau bọn họ cũng có thể sớm một chút nghỉ ngơi hay không? Nói tiểu Ninh công tử thật sự là người tốt a, làm cho những người luôn thức đêm thức hôm kia cảm động thiếu chút nữa khóc rống lưu nước mắt, đương nhiên mọi người gác đêm dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ cùng đồng bạn cáo biệt, lúc này nếu trên người có khăn tay, khẳng định lấy ra mà vung vẫy, mãnh liệt biểu đạt giờ phút tâm tình này.
Có thể thấy được Trúc Dạ Thanh ngày thường quan tâm chính sự đến cỡ nào, trong mắt bọn người hầu, vương thượng bọn họ là một người mình đồng da sắt, mặc kệ ngày nào cũng thức gần đến sáng, nhưng chưa bao giờ lâm triều muộn, bọn họ thậm chí hoài nghi thể chất vương thượng cùng bọn phàm phu tục tử như họ là có khác nhau, nếu không tại sao lại không biết mệt như thế.
Trúc Dạ Thanh nếu biết mọi người có ý tưởng như vậy, nhất định rút gân, trời biết hắn mỗi ngày đều mệt muốn chết, nhưng biết làm sao bây giờ, huynh đệ duy nhất của hắn, xem chính sự như rắn rết, không giúp đỡ a, thật thảm!
Ninh Băng qua vài ngày gió êm sóng lặng, vốn lúc đầu hắn còn nho nhỏ lo lắng một chút, sợ đám nữ nhân kia đem hắn ăn tươi nuốt sống, đừng hoài nghi, từ kiến thức các nữ nhân tràn đầy khí thế mắng nhiếc nhau ngày đó, Ninh Băng rất tin vợ của Trúc Dạ Thanh người nào cũng bệnh hoạn, nói họ sẽ ăn thịt người, cũng không phải không có khả năng, ai u, cả người lại nổi da gà.
Nhưng có một số người chính là trí nhớ không tốt, mắc bệnh hay quên, tiểu Ninh công tử cũng chỉ lo lắng như vậy một chút, liền vẫn như trước ăn no ngủ kỹ, kiêu hoa dưỡng thảo.
Hôm nay Trúc Dạ Thanh lại phái Lý Đại Quý tới đón hắn đi qua dùng cơm trưa, Ninh Băng tâm tưởng, hắn còn đang thắc mắc, tại sao đến căn phòng lớn kia ăn cơm lại thoải mái như vậy a, hắn không biết được lý do.
“Băng nhi, mười hôm sau, theo trẫm xuất môn.” Trúc Dạ Thanh một bên tao nhã dùng bữa, một bên chậm rãi cùng người đang ăn như lang thôn hổ yết nói.
“Khụ, khụ, Thanh, ngươi nói gì? Xuất môn? Đi chỗ nào?” Đang ăn canh Ninh Băng thiếu chút nữa bị sặc mà chết, trong lòng tiểu oán niệm dâng lên, người này, nói chuyện cũng không chọn thời điểm a.
“Cải trang đi tuần.”
“Thật sự? Tốt tốt.” Rốt cục có thể đi ra ngoài ngoạn chơi, tới nơi này lâu như vậy chỉ mới cùng Trúc Dạ Tuần đi ra ngoài có một lần, hắn lúc nào cũng nghẹn vì hậm hực.[ Là mọi người hậm hực thì có, lúc nào cũng có tinh thần như thế, còn không biết lo thân, trong đầu trống không một vật, hậm hực cái gì.]
Bất quá vừa rồi Trúc Dạ Thanh nói là “cải trang đi tuần”, vì sao hắn lập tức nhớ tới hồng biến đại giang nam bắc.
Trúc Dạ Thanh không nói thêm gì nữa, tiếp tục dùng bữa.
Ninh Băng bởi vì tâm tình tốt, nên ăn nhiều thật nhiều, cuối cùng hắn chỉ có thể lấy tư thế phụ nữ có thai mà đứng thẳng, được Trúc Dạ Thanh mạnh mẽ dìu một bên, cùng đi tản bộ.
Ninh Băng này tạo hình, người không biết còn nghĩ đến ở Minh Nguyệt quốc có bí dược, nam nhân cũng sinh được đứa nhỏ.
Trong đó có một người nghĩ vậy, chính là Thái Hậu đại nhân.
“A!” Trúc Dạ Thanh cùng Ninh Băng đang thong thả dạo quanh bờ hồ trong hoàng cung, đột nhiên một tiếng kêu to thập phần không phối hợp vang lên chói tai.
Hai người nhất loạt nhìn về phía phát ra thanh âm, Thái Hậu đại nhân đang ở trong tiểu đình bên hồ giương miệng rộng, tỏ vẻ nàng đang đứng ở trạng thái kinh dị.
Trúc Dạ Thanh bất đắc dĩ, Ninh Băng cũng không hơn, hai người này ở trong lòng cùng nghĩ đến một chuyện, nương bọn hắn a, ai.
“Ô ô u, làm cho ta xem xem, này không phải con trai ta cùng con dâu đây sao, con dâu a, mấy tháng nay, bà bà ta như thế nào một chút tiếng gió cũng không có nghe gặp a.” Ánh mắt nàng tuyệt đối là đang nhìn chằm chằm vào bụng Ninh Băng, thành công làm cho Ninh Băng ôm lấy đầu thầm kêu trời.
“Ta là ăn nhiều, không phải chuyện đường ngang ngõ tắt như ngươi tưởng.” Ninh Băng khịt mũi.
“Trư đầu óc, có người nào ăn cơm ăn thành giống ngươi như vậy không a? Bụng vượt qua bộ dáng phụ nữ có thai năm tháng thế kia, còn tưởng rằng Thanh cho ngươi uống thuốc gì đó có thể sinh con a.” Thái Hậu đáp lễ lại.
Hai người vong ngã thói quen tính cãi nhau pha trò, đây là phương thức đặc biệt khi hai mẹ con nhà này ở chung, nhưng mà, bọn họ đều thật sai lầm khi xem nhẹ Trúc Dạ Thanh đại nhân đứng một bên trầm mặc.
“Băng nhi, trẫm giống như nhớ rõ ngươi nói không biết Thái Hậu, còn có Thái Hậu ngài, chuẩn bị cho ta một cái lý do đi?” Trúc Dạ Thanh bắt lấy hai người bím tóc.
Này một câu hỏi không ôn không hoả, làm cho hai mẹ con nhà kia còn đắm chìm trong lạc thú đấu võ mồm bừng tỉnh, phẫn nộ nuốt nuốt nước miếng.
“Này có lý do gì đặc biệt đâu, quen biết liền quen biết thôi, có gì ngạc nhiên, đúng không, Băng nhi?” Thái Hậu không sao cả trả lời.
“Khụ khụ……” Ninh Băng làm bộ ho khan.
“Băng nhi, đừng giả bộ ho khan nữa, cái kia, Thanh, thuận tiện nói một chút, nương ta đã nhận Băng nhi làm con nuôi, về sau hắn giống như ngươi cùng Tuần, đều bảo ta nương.
Được rồi, đừng trừng nương ta như vậy chứ, ta không muốn Băng nhi giống như mấy phi tử kia của ngươi, thấy ta liền tam bái cửu khấu, giống như lão nương ngươi đã quy thiên tới nơi rồi.
Liền như vậy khoái trá quyết định, ha ha.“Thái Hậu tự cố cười to.
Ninh Băng trộm ngắm sắc mặt Trúc Dạ Thanh, nhìn không ra nguyên cớ gì.
Trúc Dạ Thanh rất biết hợp tác, nghe Thái Hậu nói như vậy, cũng không tra hỏi chuyện nàng cùng Ninh Băng quen biết ra sao nữa.
Nhưng lập tức lại nói ra lời làm kinh người.
“Nếu Băng nhi hiện tại là con của Thái Hậu, như vậy dù sao cũng phải có cái phong hào, về sau Băng nhi chính là Băng vương điện hạ của Minh Nguyệt quốc ta.” Trúc Dạ Thanh ngữ khí nhẹ nhàng mà dứt khoát từ cửa miệng toát ra.
“A?” Thái Hậu cùng Ninh Băng đồng thời mở lớn miệng.
Cái này thay đổi thân phận nha, Vương gia a, cùng Trúc Dạ Tuần giống nhau, Minh Nguyệt nền tảng lập quốc đến giờ cũng chỉ có Tuần vương, hiện tại lại có thêm Băng vương a.
Ninh Băng nghĩ là, có thể không gọi là Băng vương hay không a, nghe qua cứ thấy hắn giống như một đại khối băng trôi nổi, chẳng chút xuôi tai.
Thái Hậu nghĩ là, ha ha, không sai không sai, hai huynh đệ, càng hấp dẫn, ân ân.
“Thanh, ngươi phong Băng nhi làm vương, có phải cho hắn phủ đệ hay không, kia hắn còn có thể ở trong cung không?” Thái Hậu lôi kéo ống tay áo Trúc Dạ Thanh đến bên cạnh lặng lẽ nói.
“Trẫm chính là muốn cho Băng nhi ra cung, tự lập môn hộ.” Trúc Dạ Thanh không thể không vì Ninh Băng về sau tính, tuy rằng chính mình rất muốn cứ như vậy tùy thời thủ hộ người này, nhưng ở hậu cung thị phi nhiều lắm, hắn không muốn Ninh Băng quá nhiều lây dính.
Mấy ngày nay ở chung với nhau, hắn cũng biết Ninh Băng kỳ thật là không muốn cứ như vậy ru rú ở trong cung, tuy rằng Ninh Băng chưa nói qua, nhưng mà hắn cảm giác được.
“A? Vậy còn chuyện các ngươi?” Thái Hậu kinh ngạc, cũng sốt ruột, bọn họ mà tách ra ở riêng, kia nàng còn có trò hay gì để mà xem chứ.
“Nương, Băng nhi là của ta, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Trúc Dạ Tthanh ánh mắt ôn nhu nhìn thoáng qua người ở bên cạnh đang xoa bụng.
“Nga.” Thái Hậu có điểm khô héo, xem ra về sau chính mình muốn xem diễn, không phải dễ dàng, ai ai, làm bậy nga.
Trúc Dạ Thanh không biết Thái Hậu vì sao ủ rũ, nhưng có một chút cao hứng, xem ra Thái Hậu cũng là thật tình thích Ninh Băng, bằng không sẽ không thu hắn làm con, phải biết rằng, làm con của Thái Hậu, thì phải có địa vị tượng trưng a.
“Ngài thật sự muốn phong ta làm vương?” Bụng Ninh Băng rốt cục đã bớt căng cứng, mới nhớ tới mà lên tiếng hỏi.
“Quân vô hí ngôn.”
“Nga.” Ninh Băng không chút phản ứng dư thừa.
Trúc Dạ Thanh chậm rãi cũng đã thói quen hình thức Ninh Băng tự hỏi. Trên đời có vô số người thập phần trọng danh lợi, tiền tài địa vị, nhưng người này lại không chút cảm thấy hứng thú, hắn thích tân kỳ gì đó, thích cuộc sống tự do, như vậy, cứ cho hắn không gian tự do là được.
“Chờ đi tuần trở về, ngươi liền dọn ra cung đi thôi, trong khoảng thời gian này, trẫm sẽ cho người an bài hảo hết thảy.”
“Dọn ra cung?” Ninh Băng đề cao giọng.
“Nếu là Vương gia, tất nhiên phải có phủ đệ chính mình.”
“Thật sự a, kia có thể cho Chíp Bông Đô Đô đến ở cùng với ta hay không?.” Hắn chỉ nghĩ đến hai tiểu Báo tử kia, mặt khác đầu óc hắn lo lắng không đến.
“Ân, trẫm sẽ sắp xếp.” Quả nhiên tiểu gia hoả này đối với địa vị hứng thú còn không bì được với hai tiểu Báo tử kia.
“Thanh, ngươi thật tốt.” Ninh Băng quên hết tất cả, cười lớn, cứ như vậy ôm lấy Trúc Dạ Thanh, chụt một cái hôn vào mặt mỗ Thanh một ngụm, mỗ Thanh bất đắc dĩ hoá thạch.
“Khụ khụ, chú ý hình tượng.” Thái Hậu ra tiếng nhắc nhở.
Chậc chậc, cũng thu liễm chút thôi.
Ninh Băng thế này mới lấy lại tinh thần, mặt bừng đỏ, má ơi, hắn hưng phấn kiểu gì lại giống một tiểu cô nương a, còn hôn lão đại này, ngoài ý muốn ngoài ý muốn thôi, hắn trấn an chính mình cẩn thận một chút.
Trúc Dạ Thanh sau một lúc hoá thạch liền lộ ra thật to khuôn mặt tươi cười, đương nhiên là không tiếng động, nhưng đã đủ để cho Thái Hậu hét lên, nàng cũng chưa gặp qua bộ dáng đứa con lớn nhất cười xán lạn đến như vậy a.
Ánh mắt liếc hướng đứa con nho nhỏ, ngươi được đấy, tiểu tử.
Đứa con nho nhỏ kia của nàng còn đang tự cố e lệ, không phát hiện ánh mắt biến thái của lão mẹ.
Cứ như vậy, Ninh Băng rất dễ dàng thành Băng vương của Minh Nguyệt quốc, Trúc Dạ Thanh cao thấp hợp lại như vậy, tôn tử của nghịch tặc tạo phản phút chốc xoay người.
Tuy rằng tin tức này vẫn là chấn động bốn phương tám hướng, nhưng kiến thức về thủ đoạn vương thượng càn quét Trữ gia, chư vị đại thần không ai dám giơ phiếu chống.
Vương, chính là trời mà……