Người nọ xoay người liếc mắt nhìn Ninh Băng một cái, biểu tình là ghét, làm cho Ninh Băng thấy giận trong lòng.
“Ngươi… tại sao phải đột nhiên dừng lại a, báo hại thiếu chút nữa gãy cái mũi của ta rồi.” Ninh Băng vừa lau nước mắt, vừa xoa xoa cái mũi.
“Chính mình ngu ngốc còn ở đó mà đổ lỗi cho người khác, cái tấm bảng chữ lớn như vậy cũng không phát hiện, chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi đi thẳng về phía trước, oán người khác làm gì? Nước mũi nước mắt của ngươi dính vào người ta, ta không phát hỏa, ngươi còn ở đó mà dong dài.” Dung nhan mỹ lệ trước mặt vì kích động mà nhăn nhó.
“Cái gì chữ với không chữ, a, ngự trù phòng, đến rồi a?” Quả nhiên là một tấm biển chữ vàng cực lớn, Ninh Băng sốt ruột tìm Linh Lung, mới lười cùng người này so đo.
Tiến vào ngự trù phòng, quả thật là làm cho hắn ngạc nhiên há hốc mồm. Ở bên ngoài đúng là không thể tưởng được bên trong lại rộng lớn quá cỡ đến như vậy a, vả lại đang có trên một trăm người bận rộn tấp nập. Cũng may tất cả đều đang chú tâm làm việc mới không chú ý tới Ninh Băng vừa xông vào.
Ninh Băng đi đảo một vòng quanh ngự trù phòng to lớn, cũng không gặp thân ảnh Linh Lung, chẳng lẽ nàng đã trở về rồi sao? Lúc này bỗng nhiên nghe thấy hình như là có tiếng cãi nhau, Ninh Băng không tự chủ hướng chỗ phát ra thanh âm đó đi đến.
“Ngươi…tiểu nha đầu này còn không đi? Không thấy trong ngự trù phòng từ trên xuống dưới đều vội vàng chuẩn bị yến hội cho Thần phi nương nương sao? Hôm nay song thân của Thần phi nương nương tới chơi, chúng ta đều bận như điên, nào có thời gian quản đến chuyện của các ngươi.” Một giọng nam quát to lọt vào lỗ tai Ninh Băng.
“Yến hội của Thần phi nương nương là trọng yếu, chẳng lẽ ngọ thiện của công tử nhà ta không trọng yếu sao? Nói như thế nào đi nữa, công tử nhà ta cũng là chủ tử, chủ tử bị đói, các ngươi dám nói không quản sao?” Tiếng của Linh Lung nhà hắn truyền đến.
“Hứ, muốn làm chủ tử thì hồi phủ Thừa Tướng đi, người bị đày vào lãnh cung còn dám nói xằng là chủ tử ư? Lão tử không có rảnh hơi mà hầu hạ đâu.” Nam nhân thô bỉ phun một ngụm nước bọt.
“Ngươi nói cái gì lãnh cung, không cho phép ngươi nói công tử nhà ta như vậy.” Linh Lung thanh âm nghe ra đang rất phẫn nộ, Ninh Băng cảm thấy yên tâm, Linh Lung không có việc gì là tốt rồi.
“Tránh ra chỗ khác, đừng chậm trễ lão tử làm việc.” Ninh Băng chạy đến nơi, liền nhìn thấy một người hầu bộ dáng nam nhân giơ tay lên chuẩn bị đánh Linh Lung.
Hắn vừa muốn tiến lên ngăn lại, chỉ thấy Linh Lung nghiêng người né tránh. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy tên nam nhân khá lực lưỡng kia ngã sóng soài trên mặt đất, Linh Lung vừa phủi phủi quần áo, vừa dùng một chân đạp lên lưng của tên nam nhân kia.
“Một đại nam nhân lại đi động thủ đánh một tiểu cô nương, ngươi đúng là quá mất mặt đi. Đáng tiếc ngươi nhầm rồi, bổn cô nương đối phó với mười người như ngươi cũng dư sức a.” Linh Lung nhà hắn đây ư, Ninh Băng nhìn mà choáng váng.
Lúc này vị nữ vương cao cao tại thượng Linh Lung nhìn thấy Ninh Băng, khẩn trương chạy tới.
“Công tử, ngài như thế nào lại đến nơi này?” Linh Lung vẻ mặt kinh ngạc.
“Ngươi đi lâu như vậy còn không có trở về, ta lo lắng có chuyện gì xảy ra, cho nên mới đi tìm. Linh Lung, sao lại thế này a?”
“Bọn tiểu nhân có mắt như mù đó, không chuẩn bị ngọ thiện cho công tử, nói là vội vàng lo cho gia yến của Thần phi nương nương, không thèm đếm xỉa tới chúng ta, ta nhất thời tức giận, liền cùng bọn họ cãi nhau một hồi.” Linh Lung thập phần phẫn hận, thật muốn lại tống cho tên kia một cước.
“Ngươi…ngươi…ngươi, ngươi là một ả chanh chua, nói cho ngươi biết, đại gia hôm nay chính là không có thời gian hầu hạ các ngươi, dù thế nào, muốn ăn cơm, chính mình làm đi.” Nam nhân lòm còm ngồi dậy té chạy, trước khi đi còn không quên ngoái đầu lại kêu gào.
“Ngươi đừng chạy, ngươi trở về, ai? Ngọ thiện của công tử chúng ta…” Linh Lung nhìn về phía nam tử đang chạy hô to.
“Quên đi, Linh Lung, ta cũng không đói bụng lắm, không quan hệ, không đáng cùng những người này tức giận, chúng ta về trước đi.” Ninh Băng hoàn toàn hiểu được địa vị chính mình, ngay cả cơm cũng không có người nguyện ý làm cho, đáng thương nga, hắn thật là không hay ho.
Vừa quay lại, liền thấy người mới vừa dẫn đường đang nhìn hắn với ánh mắt thú vị.
“Chậc chậc, đáng thương, thật không ngờ lại gặp được một tội nhân ở đây a.” Người này vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, đúng là lòng dạ hẹp hòi, đây là nhân dịp trả thù, Ninh Băng vừa trách vừa thầm oán hắn.
“Bản công tử chính là tâm địa thiện lương, tuy rằng ngươi có điểm làm cho người ta chán ghét, nhưng điệu bộ của tên nô tài kia càng làm cho bản công tử ghét hơn, đi theo ta.” Người nọ cười đủ, đột nhiên lên tiếng nói như vậy.
Ninh Băng cùng Linh Lung cứ như vậy đi theo phía sau quái nhân, đi đến giữa ngự trù phòng.
“Bản công tử muốn ăn ngọ thiện, thử xem có người nào không dám để ý tới a?” Quái nhân đột nhiên cao giọng kêu lên.
Mọi người nhất loạt ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, lại nhất loạt cúi đầu, không có người nào để ý tới.
“Phụt……” Bên này Ninh Băng nhịn không được cười lên tiếng.
“Công tử, người này điên nga?” Nghe Linh Lung đánh giá, làm cho Ninh Băng lại nhịn không được bật cười to, vừa lúc bị nghẹn đỏ mặt thì bị người nào đó thấy, trừng mắt thật dữ tợn, Ninh Băng lập tức ngưng cười, dù sao người này cũng là vì chủ tớ bọn họ mà ra mặt, tạm thời phải tôn kính trước đã.
“Bọn nô tài mắt mù kia, ngẩng đầu lên mà nhìn xem đây là cái gì?” Quái nhân lại hô lớn, thanh âm hơi chút run run, trong tay giơ lên một bài tử ánh vàng rực rỡ.
Mọi người rất phối hợp lại nhất loạt ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, lại nhất loạt cúi đầu, như trước không có người để ý tới.
Ninh Băng trộm ngắm sắc mặt người nào đó nhăn nhó một cách khó coi, hoàn toàn không nhìn ra nét đẹp tuyệt trần như khi mới gặp. Lần này hắn thật sáng suốt không cười, tận lực duy trì tâm tình bình tĩnh, muốn nhìn một chút người nào đó thử xem còn có quái chiêu nào khác. Linh Lung thì vẫn như cũ hướng ánh mắt nhìn kẻ điên trước mặt.
“Công tử, ngài quen với người này sao? Người này thoạt nhìn đầu óc không được bình thường, về sau vẫn là cách hắn xa một chút thì tốt hơn.” Linh Lung vừa nói vừa gật đầu, giống như càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.
Bên cạnh Ninh Băng nhịn cười, nhịn thiếu chút nữa nghẹn mà chết.
Người nào đó hình như là nóng nảy, nhảy phốc lên cái bàn. Quả thật hắn dùng chiêu này lợi hại a, trong phòng hơn trăm người lại nhất thời hướng mắt nhìn về phía hắn thật chăm chú.
“Ngươi… tên điên này, mau xuống nhanh lên, không thấy chúng ta đang bận tối mắt tối mũi sao mà còn định phá rối? Không cần biết ngươi là ai, ngươi đúng là chán sống rồi hả?” Rốt cuộc cũng có người quan tâm quái nhân lên tiếng, bất quá thái độ cũng không thân mật cho lắm a.
Người nào đó còn không có phản ứng, bất quá cách hắn không xa Ninh Băng giống như nghe được lời nói hung hăng của một kẻ khác, đáng thương nha, cũng sắp bị chủ nhân quở trách.
“Lí Bách, thật xa chợt nghe thấy ngươi la to, có vẻ ngươi đang rất nhàn hạ nhỉ? Hôm nay là gia yến của Thần phi nương nương, chậm trễ thì cẩn thận cái đầu của ngươi đó.” Một thanh âm nhão nhoẹt truyền tới, nhìn lại là một lão thái giám chậm rãi đi vào.
“Ai u, ngài đứng nói vậy, tiểu nhân nào dám chậm trễ a. Đâu phải lỗi của tiểu nhân, tại có một tên điên chạy đến đây quậy phá, tiểu nhân đang muốn đuổi hắn đi.” Người vừa mới lớn tiếng hạ giọng nịnh nọt chạy ra đón.
“Người điên? Cái gì người điên? Còn không nhanh chân mà bắt hắn đi chỗ khác, chậm trễ thời gian khai tịch, tiểu tử ngươi chịu không nổi tội này đâu.” Hiển nhiên vị này cũng không phát hiện người nào đó đang đứng hiên ngang ở trên bàn.
Ninh Băng lại trộm ngắm, người nào đó trên mặt giống như lộ vẻ cười, có phải hay không do giận quá mà choáng váng, không biết biểu tình như thế nào trước tình huống này cho thích hợp a, nhưng nụ cười kia đúng là có điểm làm cho người ta mê đắm ngẩn ngơ. Ninh Băng quyết định đứng yên xem diễn biến tiếp theo, nhưng không quên lôi kéo Linh Lung lui hai bước. Hắn sợ vạn nhất phát sinh đột biến không tốt, đứng gần quá ngộ nhỡ ai đó lỡ tay huơ trúng thì chết oan mất, vẫn là trốn xa một chút thì tốt hơn.
“Vương Lai Phúc, đúng là càng lúc càng ngang tàng a, ánh mắt ngươi bỏ đi đâu vậy, bản công tử đứng đây mà nhìn không thấy?” Thanh âm lạnh lẽo vang lên.
“Ai dám hô thẳng tục danh của lão phu? Ai?” Lão thái giám xoay quanh tìm kiếm, rốt cục giương mắt nhìn thấy người nọ đang đứng ở trên quắt mắt nhìn hắn.
Kịch vui bắt đầu xuất hiện rồi đây, lão thái giám vừa mới ngang tàng phách lối, vừa nhìn thấy mặt của người nọ, hai chân nhũn ra liền quỳ xuống.
“Ai u, gia, ngài như thế nào lại ở đây a? Vương Lai Phúc có mắt không tròng, không phát hiện ngài, Vương Lai Phúc đáng chết.” Vừa nói vừa cúi lạy đến sứt đầu mẻ trán.
Những người khác thấy thế theo bản năng cũng liền đồng loạt quỳ xuống, lúc này chỉ còn lại chủ tớ Ninh Băng vẻ mặt kinh ngạc đứng trơ ra.
“Thật đáng khen Vương Lai Phúc nhà ngươi, ngươi làm nội vụ tổng quản như thế ư? Hai tên nô tài kia đều cùng ngươi giống nhau, trong mắt chẳng xem ai ra gì, bản công tử muốn dùng ngọ thiện, cư nhiên không có người quan tâm, có phải hay không muốn ta hướng Vương thượng, hướng Thái Hậu nói một chút a?”
Thanh âm như trước lạnh lẽo, giống như có thể làm đông chết người nghe.
“Ai u, gia, ngài tạm tha lão nô đi, lão nô thật sự không biết ngài tại đây a, các ngươi, còn không nhanh chuẩn bị ngọ thiện cho gia, còn trơ mắt ra mà nhìn à. Vị này chính là Tuần Vương gia, là thân đệ của Vương thượng, các ngươi cũng dám chậm trễ?” Lão thái giám thanh âm cao mà nhão nhão, làm cho màng tai người khác khó chịu.
“Hắc hắc, gia, ngài chờ một lát, cái kia ngọ thiện ngài muốn dùng ở nơi nào?” Biến sắc mặt rất nhanh, vẻ mặt nịnh nọt.
“Đúng là biết điều hơn một chút rồi đó, hắn, ngươi nhận ra chăng?” Nói xong chỉ vào Ninh Băng.
“Nhận ra, nhận ra a, là Ninh công tử đây mà.”
“Hiển nhiên các ngươi đã quên hắn cũng là người của Vương huynh ta, là chủ tử, ngay cả đồ ăn thức uống cho hắn cũng không chuẩn bị, hoàng gia của chúng ta đã bị đãi ngộ như thế từ khi nào vậy?” Thanh âm vô cùng uy nghiêm.
“Không có…không có, tuyệt đối không có, người xem, hôm nay do bận việc yến hội của Thần phi nương nương, tám phần là sơ sót thôi.” Lão thái giám vừa lau mồ hôi vừa nói.
“Quên đi, hôm nay gia sẽ không so đo cùng ngươi, nhưng đừng mong có lần tiếp theo. Ta muốn cùng Ninh công tử cùng nhau dùng bữa, thức ăn cứ đưa đến nơi ở của hắn. Còn nữa, về sau liền dựa vào tiêu chuẩn của ta mà cấp Ninh công tử đưa cơm. Nếu để cho ta phát hiện các ngươi tiếp tục chậm trễ, cẩn thận cái mạng quèn của các ngươi đó.” Thanh âm vẫn rất uy nghiêm, nhưng lại từ miệng của người xinh đẹp như vậy phát ra quả thật là có điểm quái dị.
“Vâng…vâng…vâng, lão nô nhớ kỹ. Các ngươi đều nghe thấy cả rồi chứ, về sau tận tâm vì Ninh công tử chuẩn bị cho tốt vào.” Lão thái giám gật đầu cam đoan.
“Tốt lắm, hai ngươi đừng đứng ngơ ngác ở đó nữa, đi về nơi của các ngươi chờ ăn đi.” Quái nhân phất tay áo, không, là Tuần công tử…Tuần Vương gia chứ, chỉ vào chủ tớ Ninh băng đang hoá đá nói.
“A, hảo, trước hết mời Vương gia ngài lui gót.” Như vừa từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, Ninh Băng lên tiếng nói, đi theo Tuần Vương gia ra khỏi ngự trù phòng.
Vị nhân huynh này vẫn là tác phong như cũ, không có bởi vì biến thành Vương gia mà thay đổi, mới vừa đi ra khỏi cửa ngự trù phòng lại đột nhiên dừng lại, chẳng qua lần này người bị đụng trúng cái mũi chính là Linh Lung, Ninh Băng không nói gì.
“Thật xin lỗi Vương gia, nô tỳ đáng chết, va chạm Vương gia.” Linh Lung chạy nhanh quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Ninh Băng kỳ quái, đồng dạng là chủ tử, Linh Lung vì cái gì lại không sợ hắn a.
“Không có việc gì, ngươi đứng lên mà nói.” Tuần Vương gia thanh âm rất đỗi ôn nhu.
Ninh Băng kinh ngạc, đối với mình, hắn không phải thái độ như vậy a, tại sao lại có sự khác biệt nhiều đến thế, đây là giống như trong truyền thuyết “thương hương tiếc ngọc” sao?
“Nha đầu, các ngươi ở tại nơi như thế nào a? Ngươi nên đi trước dẫn đường, ta phỏng chừng chủ tử nhà ngươi tìm không thấy đường về đâu.” Một bên ôn nhu kêu Linh Lung dẫn đường, một bên liếc mắt nhìn Ninh Băng.
Ninh Băng lui lui cổ, âm thầm bĩu môi, đi theo, đương nhiên chưa quên ở phía sau vị Vương gia đại nhân kia mà nhăn mặt tỏ vẻ bất mãn……