• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Băng nếu sớm biết Trúc Dạ Tuần lòng dạ hẹp hòi như vậy, nhất định sẽ chú ý hơn một chút, lúc hắn bị người ta chọc ghẹo đã nhảy ra bênh vực lẽ phải rồi. Không đến mức hắn cậy quyền cậy thế, nói một câu trong người khó chịu liền ra lệnh hồi cung. Ninh Băng cảm thấy còn chưa có vui chơi đủ, vì không biết khi nào thì mới có cơ hội xuất cung lần nữa a.

Coi như Trúc Dạ Tuần cũng còn một chút lương tâm, sau khi đưa hắn cùng Linh Lung hồi Lan Tâm Uyển, nói rằng ngày mai hắn sẽ nghĩ biện pháp đem hoa và cây cảnh vào. Ninh Băng ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại nói thầm, tên Vương gia này, ta mua rõ ràng đều là cây xanh thôi, ai cần hoa chứ.

Ninh Băng rất muốn bắt bẻ Trúc Dạ Tuần, nhưng không muốn vì thế làm cho tên kia càng không thoải mái.

Cho nên chính mình chỉ có thể oán thầm trong lòng, mà đâu chỉ có vậy liền thôi, còn nói liên miên cằn nhằn cho Linh Lung nghe.

“Công tử, ngài nói như vậy là không công bằng cho Tuần Vương gia a, từ lúc chúng ta quen biết Tuần Vương gia hai ngày nay, hắn ngoại trừ ăn của ta hai bữa cơm, đều là theo giúp chúng ta, còn chi ra nhiều bạc cấp ta mua bao nhiêu là đồ vật.” Linh Lung thật sự chịu không nổi công tử gia nhà nàng, hắn cứ nói đâu đâu, chẳng biết đã nhiễm phải tật xấu từ khi nào.

“Linh Lung, ngươi… ngươi… ngươi, ngươi đúng là “ăn cây táo rào cây sung” mà.” Ninh Băng lên án.

“Công tử, Linh Lung không có, chỉ là ăn ngay nói thật thôi.” Linh lung bất đắc dĩ.

“Ta mặc kệ, ngươi về sau không được nói chuyện nhiều với người nọ.” Ninh Băng bướng bỉnh.

“Tại sao?” Linh lung khó hiểu.

“Dù sao chính là đừng hướng về Trúc Dạ Tuần. Muốn tiếp cận Linh Lung nhà ta a, phải qua cửa của ta trước cái đã.” Câu sau Ninh Băng chỉ nhỏ giọng nói thầm, vì hắn cảm thấy hôm nay thái độ Trúc Dạ Tuần đối Linh Lung không tầm thường.

“Hảo hảo hảo, ta đã biết.” Linh Lung một bên lo thu xếp những đồ vật thượng vàng hạ cám gì đó mà Ninh Băng đã mua, một bên gật đầu đáp ứng.

Ninh Băng xoay người vào trong viện nghĩ sẽ đem những đồ mà hôm nay hắn mua được bố trí như thế nào, bận tâm suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới trong viện khi nào đã có một người khác đứng đó, người kia đang quan sát hắn.

“Công tử, công tử, ngươi ở trong sân làm cái gì, vào nhà uống nước đi, dạo chơi nguyên một buổi sáng mệt muốn chết rồi, trước nghỉ tạm một hồi a.” Linh Lung vừa hô vừa đi vào trong viện.

“A!” Linh Lung đột nhiên quát to một tiếng, còn quỳ sụp xuống, sắc mặt hoảng sợ.

“Linh Lung, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi sao mãi vẫn không nhớ được. Ta nói cho ngươi biết a, ta muốn là một thanh niên khoẻ mạnh, chưa muốn chết sớm đâu. Ngươi sao cứ hù ta vậy hả? Ngươi sao vậy Linh Lung, sao lại quỳ xuống? Tại sao sắc mặt không tốt như vậy? Không thoải mái ở chỗ nào sao? Mau, ta dìu ngươi hồi ốc.” Ninh Băng vội vàng chạy đến bên cạnh Linh Lung.

“Trẫm không biết là ngươi lại vì một tiểu nha hoàn mà khẩn trương như vậy.” Một thanh âm hùng hậu uy nghiêm vang lên.

“Ta đương nhiên khẩn trương Linh Lung nhà chúng ta rồi, ân? Ai?” Ninh Băng chẳng thèm nhìn kỹ là ai, vội vàng trả lời.

“Công tử, mau quỳ xuống, là vương đến đấy.” Linh Lung nhỏ giọng nói với Ninh Băng, còn dùng sức kéo góc áo của hắn, làm cho hắn quỳ xuống.

“Ai? Vương thượng?” Ninh Băng ngây ngốc đứng trơ ra như phỗng, một hồi lâu mới có phản ứng, quỳ gối bên cạnh Linh Lung.

“Vương thượng, ngài như thế nào lại tới đây?” Ninh Băng mở miệng cùng phu quân đại nhân của hắn nói câu đầu tiên, mà lại rất nhỏ giọng.

“Rốt cuộc cũng phát hiện trẫm tồn tại rồi à? Trong hoàng cung này có nơi nào mà trẫm không đến được chứ?” Quả nhiên là vương, rất đỗi cao ngạo.

“Không phải, Ninh Băng không phải ý này, chính là ngài đến đột nhiên, Ninh Băng không có chuẩn bị.” Hừ, kiêu ngạo gì chứ, không phải là một tên cắt hình biến thái thôi sao, Ninh Băng oán thầm.

“Đều đứng lên đi, trẫm chỉ là tiện đường đi ngang qua, nên tiến vào xem thử.” Cắt hình nói thật tùy ý.

Ninh Băng vụng trộm bĩu môi, nếu hắn tin tưởng thì hắn chính là ngu ngốc.

“Vương thượng, mời ngài vào trong phòng.” Ninh Băng không biết bọn họ thấy vương thượng thì nên có những lễ tiết gì, liền tự quyết định.

“Ngay tại nơi này trò chuyện đi.” Cắt hình không có ý vào nhà.

“Xem ra ngươi cũng muốn như vậy, thích thế sao?” Nghe giống như rất thân thiết vậy, nhưng Ninh Băng lại cảm thấy lạnh lùng.

“Vương thượng, mời ngài ngồi.” Linh Lung thông minh đã hồi ốc mang ghế dựa đi ra.

“Hoàn hảo.” Ninh Băng không biết cắt hình đại nhân này có ý gì, chỉ có thể đơn giản trả lời.

“Ngẩng đầu nói chuyện.” Thanh âm bằng phẳng.

Ninh Băng theo lời ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào cái người gọi là vị hôn phu của mình, việc nạp nam nhân làm phi tử, nói thật, hắn còn không có thích ứng lắm.

Cắt hình bộ dạng thật tuấn mỹ, nhưng không phải giống như Trúc Dạ Tuần âm nhu xinh đẹp, mà là dương cương, theo như thời hiện đại mà nói thì quả thật là có nét nam tính thu hút đến ngây người.

“Xem đủ chưa? Lá gan không nhỏ, cho ngươi ngẩng đầu, ngươi liền không chút kiêng nể gì nghiên cứu dung mạo của trẫm như vậy. Cũng không phải chưa từng gặp qua trẫm, làm gì phải tỏ ra xa lạ như vậy?” Vẫn là thanh âm thản nhiên.

“Ninh Băng không biết vì duyên cớ gì mà khi vừa tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ, hết thảy mọi việc trước kia, đều quên hết, cho nên mạo phạm vương thượng, thỉnh ngài thứ tội.” Nếu cắt hình này lại tìm tới hắn, hắn vẫn là cố ý giả vờ mất trí nhớ thì tốt hơn, miễn cho phạm sai lầm, mất công cũng không biết mình chết như thế nào.

“Mất trí nhớ? Đây là ngươi đang diễn tuồng?” Rõ ràng không tin.

“Ninh Băng quả thật đã quên hết thảy, vương thượng nếu cố ý không tin, Ninh Băng cũng không thể nói gì hơn.” Ninh Băng ngữ khí cũng không ôn không hỏa.

“Nhìn xem thái độ nhà ngươi như vậy, giống như là đang chống đối với trẫm, chỉ điều này thôi đủ để cho ngươi tan xương nát thịt.” Cắt hình ngữ khí vẫn là như vậy, ngạo mạn khinh người.

“Vương thượng, công tử nhà ta quả thật là cái gì cũng không nhớ rõ, tính tình cũng thay đổi rất nhiều so với trước, thỉnh vương thượng nắm rõ, trăm ngàn lần đừng trách tội công tử. Nếu muốn trị tội liền trị tội Linh Lung đi, là do Linh Lung không chiếu cố hảo công tử.” Linh Lung đột nhiên quỳ xuống đất thay Ninh Băng cầu tình, còn không ngừng dập đầu lạy.

“Linh Lung, nói bậy bạ gì đó? Vương thượng, Linh Lung vẫn tận tâm chiếu cố Ninh Băng, chưa từng có sai, ngài vẫn là trừng phạt Ninh Băng đi.” Ninh Băng sốt ruột lên tiếng, nha đầu ngốc này, sao lại đi nhận tội lung tung thế kia.

“Đủ rồi, đừng ở trước mặt trẫm mà biểu diễn trò tranh nhau chịu phạt nữa, hiện tại là ai nói sẽ trừng phạt các ngươi? Bất quá nha đầu kia của ngươi quả thật là trung thành hộ chủ a.” Cắt hình vương thượng đại nhân lên tiếng ngăn lại chủ tớ hai người, hắn có nói qua sẽ trị ai đắc tội sao, tranh công gặp qua, tranh tội thật đúng là hiếm thấy.

Ninh Băng cùng Linh Lung nhất thời cũng chưa lên tiếng.

“Mất trí nhớ hay không ngày sau tự nhiên sẽ biết, không cần tranh cãi hay biện minh làm gì, được rồi, trẫm phải đi. Đúng rồi, bữa tối trẫm sẽ tới nơi này của ngươi dùng bữa, ăn các món bình thường giống như ngươi thôi, phân trẫm một chút là được, trẫm khẩu vị không lớn.” Tiêu sái đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Còn nữa, trẫm tên gọi Trúc Dạ Thanh, ngươi đã cái gì cũng không nhớ rõ, vậy thì bắt đầu nhớ từ tên trẫm trước đi.”

Huynh đệ hai người này đúng là có cùng tật xấu, đều nguyện ý đến nơi này của hắn ăn cơm, đều trước khi đi báo hạ danh tánh, thực tại làm cho Ninh Băng khó hiểu.

Chờ một chút, vị này gọi là gì? Trúc Diệp Thanh? Rượu đế? Độc xà? Ai lại có trình độ như vậy, một người uy nghiêm, đứng đầu một nước lại được đặt cho một cái tên thật buồn cười…đúng là buồn cười mà.

Trúc Dạ Thanh đi đã lâu, chủ tớ hai người mới từ trạng thái xơ cứng phục hồi như cũ.

“Linh Lung, vương thượng vì cái gì lại đột nhiên đến chỗ của chúng ta, còn muốn đến dùng bữa? Vì cái gì?” Ninh Băng nghiêng đầu hỏi Linh Lung.

“Linh Lung cũng không biết a, cũng cảm thấy rất kỳ quái.” Linh Lung lúc lắc đầu, cũng đang tự hỏi không biết vì sao.

Hắn có làm cái gì khiến cho phu quân vương thượng đại nhân kia chú ý đâu? Ninh Băng có trăm thắc mắc không thể nào lý giải được.

Trúc Dạ Tuần đi vào Lan Tâm Uyển thì nhìn thấy chủ tớ Ninh Băng đang ngồi chống tay lên cằm ngẩn người, ngay cả hắn đi vào trong viện đều không có phát hiện, giống như hai người bị biến thành tượng đá rồi vậy.

“Hai ngươi ngồi ngây ngốc ở đây làm cái gì vậy?” Trúc Dạ Tuần đi đến bên cạnh Ninh Băng cố ý hô lớn một tiếng.

“A, sao ngươi lại tới đây?” Ca ca mới vừa đi, đệ đệ lại tới nữa, chẳng biết đang làm cái trò gì.

“Ngữ khí của ngươi như vậy là sao, không chào đón thì cứ nói thẳng.” Trúc Dạ Tuần liếc mắt nhìn Ninh Băng nói.

“Ta nào dám không chào đón Tuần Vương gia của chúng ta a, ngươi quay trở lại khẳng định là có sự.” Ninh Băng giờ này không có tâm tình gì mà cùng vị vương gia này đấu võ mồm.

“Cũng không có gì, ta trở về là muốn nói, mấy cái bồn cảnh của ngươi a, ngày mai buổi chiều ta mới có biện pháp giúp ngươi mang vào, buổi sáng ta có việc, lúc nãy quên nói.”

“Chỉ có việc này thôi sao?” Ninh Băng ngạc nhiên, có vậy mà cũng đáng đi một chuyến?

“Đúng vậy, ngươi biểu tình như thế đấy sao? Ta đây chính là sợ ngươi sốt ruột, đến lúc đó lại lải nhải, lẩm bẩm làm ngứa tai ta.” Trúc Dạ Tuần buồn bực, hắn có hảo ý như thế, mà tên này lại….

“Không có gì. Mà ngươi nhìn xung quanh tìm cái gì vậy?” Trúc Dạ Tuần khả nghi hướng viện ngoại nhìn quanh quất, Ninh Băng cảm thấy rất kỳ quái.

“Ha ha, vừa mới nãy giống như ta hoa mắt hay sao mà nhìn thấy vương huynh, vốn muốn cùng ngươi nói chuyện phiếm một chút, lại cảm thấy không thuận tiện nên trốn một lúc.” Trúc Dạ Tuần cười gượng.

“Ngươi sợ vương thượng đến như vậy?” Ninh Băng cảm thấy tò mò.

“Cũng không phải sợ nhiều cho lắm, chỉ là vương huynh ta là người rất đỗi nghiêm túc, mỗi lần ở cùng một chỗ với hắn, ta cũng không biết nói cái gì cho phải, cho nên liền trốn đi.” Trúc Dạ Tuần nhún nhún vai.

“Vương thượng đúng là vừa mới tới nơi này của ta.” Ninh Băng ném ra bom, cũng thấy được hiệu quả.

“Đến nơi này của ngươi?” Trúc Dạ Tuần thanh âm cao vút.

“Ân, hừ.” Ninh Băng hừ một tiếng xem như trả lời.

“Hắn đối với ngươi cảm thấy hứng thú rồi sao? Ngươi bị sung quân đến đây, lẽ ra nên chán ghét ngươi, sau đó đối với ngươi chẳng quan tâm, mặc cho ngươi cô độc sống hết quãng đời còn lại mới đúng.” Trúc Dạ Tuần tự quyết định, không phát hiện Ninh Băng nghiến răng nghiến lợi.

“Như thế nào, Tuần Vương gia hy vọng ta có kết cục bi thảm như vậy sao?” Hàm răng nghiến nghe ken két.

“Hắc hắc, cũng không phải, ta làm sao có thể mong muốn như vậy a.” Cảm giác được chung quanh không khí đột nhiên lạnh lẽo, Tuần Vương gia lập tức phủ nhận.

“Còn muốn lại đây dùng bữa tối.” Lại  ném tiếp một quả bom nữa.

“A, đúng là một đại sự kiện, theo ta được biết, vương huynh ta rất ít khi ở tẩm cung của các phi tử dùng bữa cũng như ngủ lại, chúc mừng ngươi a, Ninh Băng, ngươi sắp đổi đời rồi.” Trúc Dạ Tuần chúc mừng không chút thành ý, cười hì hì, hắn biết rõ Ninh Băng cũng không nguyện ý tham gia chuyện tranh thủ tình cảm ở hậu cung.

“Ngươi có biết ta đối với việc tranh thủ tình cảm không có hứng thú, ta chỉ là tò mò vương thượng như thế nào lại bỗng nhiên nhớ tới ta.” Ninh Băng vẫn không rõ vì nguyên nhân gì mà làm cho nam nhân từng đối với mình vô cùng lạnh nhạt lại hạ mình đi đến nơi này.

“Cái này không phải là chuyện ta có thể lo lắng, đây là việc của “vợ chồng” các ngươi thôi.” Trúc Dạ Tuần nhún nhún vai.

Ninh Băng nghe Trúc Dạ Tuần nói đến từ vợ chồng, liền cảm thấy không được tự nhiên, hắn như thế nào liền giống như đã lập gia đình, quái đản a.

Trúc Dạ Tuần hấp tấp đến, nói vài câu, lại hấp tấp tiêu sái.

Trúc Dạ Tuần đi rồi, Ninh Băng quyết định không lãng phí chất xám của mình nữa, nếu đã bị đưa tới  hoàng cung này, trốn ở một góc để mong hưởng thụ cuộc sống, thế nhưng vẫn không được yên thân, cũng không phải là do hắn có thể làm chủ, vậy thì đơn giản thuận theo tự nhiên thôi.

Nghĩ là này nghĩ như thế, thế nhưng toàn bộ buổi chiều Ninh Băng vẫn cảm thấy bất an, đứng ngồi không yên.

Thời gian dùng bữa tối đã qua một canh giờ mà Trúc Dạ Thanh còn chưa có tới, tám phần là đã quên sự việc ban ngày rồi, tốt nhất là đừng nhớ tới luôn càng hay. Ninh Băng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng Linh Lung hai người giống như thưòng ngày bắt đầu dùng bữa tối.

Ninh Băng quyết định cái gì cũng không nghĩ đến, hảo hảo ngủ một giấc, một ngày này, thật đúng là mệt mỏi, quan tâm làm gì đến tên cắt hình kia chứ, tỉnh ngủ nói sau……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK