• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng gió gào thét không dứt bên tai.



Phù Ngọc Thu có cảm giác mình đang gặp một cơn ác mộng dài dằng dặc không sao tỉnh lại được, thân thể mất trọng lượng như rơi xuống động không đáy, lông vũ đã sắp bị thổi bay.



Chẳng biết vì không khí quá loãng hay do vượt qua Cửu Trọng Thiên để đột phá tiểu thế giới mà linh lực y đã cạn kiệt, thậm chí Phù Ngọc Thu có thể phát hiện thân nhiệt của mình đang từ từ tiêu tan.



Thân thể càng rơi càng lạnh, trong lúc mơ màng Phù Ngọc Thu vẫy cánh nhỏ mấy lần nhưng hoàn toàn vô ích, trái lại còn rơi nhanh hơn.



"Mình sắp chết nữa rồi sao?" Phù Ngọc Thu hoang mang nghĩ thầm.



Không hiểu sao trong lòng y chợt dâng lên một nỗi tuyệt vọng bi thương vô tận, ngay cả giãy dụa cũng không muốn mà nhắm mắt lại để mặc mình rơi xuống, thân thể như bị một lớp băng bao phủ chậm rãi lan từ cánh đến tim.



Tiếng gió rít không dứt làm tai y ù đi, thanh âm cũng dần trôi xa.



Ngay khi Phù Ngọc Thu đinh ninh mình sẽ hoàn toàn mất đi ý thức thì đôi tai như bị phủ một tầng kết giới đột nhiên nghe thấy tiếng hót của Phượng Hoàng.



Tiếng hót kia réo rắt xuyên qua tầng mây dày đặc rót vào tai Phù Ngọc Thu.



Phù Ngọc Thu mở bừng mắt.



Tầm nhìn mờ ảo, chung quanh toàn mây mù che khuất bầu trời.



Từ phía xa, một con Phượng Hoàng lộng lẫy sải đôi cánh hoa mỹ bay nhanh về phía y.



Con ngươi Phù Ngọc Thu tan rã.



Phượng Hoàng......



Sự cam chịu trong lòng bỗng nhiên tan đi, thay vào đó là ủy khuất tràn trề.



Hệt như gần rơi xuống vực lại chụp được cọng cỏ cứu mạng.



Phù Ngọc Thu cảm thấy như mình mừng rỡ gọi một tiếng "Phượng Hoàng!" nhưng bị cuồng phong thổi bay làm chính y cũng không nghe được.



Một chớp mắt trước khi bất tỉnh, Phượng Hoàng đã đến trước mặt hắn, đôi mắt vàng sáng ngời dịu dàng như ánh nến trong đêm lạnh giá.



Rốt cuộc Phù Ngọc Thu yên tâm để mình chìm vào bóng tối.



****



Hạ giới.



Đồng Hạc bay qua đống đổ nát của tháp Thiên Thính, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng bộ lông vũ lộng lẫy.



Phượng Bắc Hà bay tới tộc Đồng Hạc rồi hóa thành người mặc áo bào đen, hờ hững đi đến lối vào đầy mây ngũ sắc.



Lính gác thấy Phượng Bắc Hà thì đôi mắt hơi lóe lên, cung kính gật đầu hành lễ.



"Khấu kiến thiếu tôn."



Thân hình Phượng Bắc Hà như một thanh kiếm sắc bén, vạt áo lướt qua hoa cỏ hai bên.



Hoa đang nở rộ như gặp phải gió lạnh đột nhiên phủ đầy sương trắng.



Gió thổi qua xác xơ tiêu điều.



Thấy cảnh này lính gác không hề kinh ngạc mà thậm chí còn bĩu môi làm khẩu hình với người gác chung.



"Tiểu quái vật."



Vì Phượng Bắc Hà xô ngã tháp Thiên Thính nên mọi trưởng lão tộc Đồng Hạc đã tập hợp lại, hoặc tức giận bất bình hoặc thở dài ngao ngán.



Một nữ nhân mặc y phục hoa lệ cau mày ngồi ở ghế đầu, dung mạo khá giống Phượng Bắc Hà.



Phượng Bắc Hà thờ ơ đi vào rồi lạnh lùng quét mắt hỏi: "Chuyện gì?"



Hắn vừa đến thì gian phòng đang ầm ĩ không ngớt lập tức yên tĩnh lại.



Đám người hai mặt nhìn nhau.



Ngay khi biết tháp Thiên Thính sụp đổ, tộc Đồng Hạc bị hạ giới lên án chửi rủa.



Các trưởng lão đau đầu nhức óc kêu gào Phượng Bắc Hà tự giải quyết hậu quả!



Nhưng Phượng Bắc Hà đã không còn là người họ gọi thì tới đuổi thì đi như xưa, vì vậy có tức giận cũng chẳng thể làm gì.



Nào ngờ Phượng Bắc Hà rất lâu rồi không trở về Vân Bán Lĩnh lại tới thật.



Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.



Trưởng lão tộc Đồng Hạc ngồi gần nhất lên tiếng: "Bắc Hà."



Phượng Bắc Hà cau mày, trên mặt tràn đầy căm ghét.



Trưởng lão đành phải đổi giọng: "Thiếu tôn, tháp Thiên Thính bị phá hủy thật sự do tôn thượng hạ lệnh sao?"



"Không tin thì ngươi cứ việc đến Cửu Trọng Thiên mà hỏi." Phượng Bắc Hà lạnh lùng nói.



Trưởng lão bị hắn nạt trước đám đông nên sắc mặt hơi khó coi.



Đúng lúc này nữ nhân ngồi ghế đầu rốt cuộc lạnh lùng mở miệng.



"Nếu Tiên tôn hạ lệnh thì sao ngươi không thông báo rộng rãi mà cứ phải khiến tộc Đồng Hạc gây thù chuốc oán làm gì?"



Phượng Bắc Hà cứng đờ, thấp giọng nói: "Nương."



"Không dám để thiếu tôn gọi nương, ta nhận không nổi."



Vẻ mặt tộc chủ Đồng Hạc nghiêm nghị, khi lạnh lùng nhìn Phượng Bắc Hà hoàn toàn không có chút tình cảm nào: "Phượng Bắc Hà, ngươi cố ý làm vậy đúng không?"



Phượng Bắc Hà luôn mạnh mẽ lạnh lùng thờ ơ với mọi chuyện bỗng nhiên nắm chặt hai tay buông thõng bên người, lòng bàn tay bị móng tay rạch ra mấy vết máu.



Tộc Đồng Hạc đều mang họ "Vân", nhưng từ khi trở thành thiếu tôn thì Phượng Bắc Hà được Tiên tôn ban thưởng họ "Phượng".



Phượng Bắc Hà cảm thấy họ gì cũng không quan trọng, nhưng khi tộc chủ Đồng Hạc gọi ba chữ này lại hệt như một thanh đao đâm vào tim hắn.



Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi.



Khi mở mắt ra lần nữa, sự yếu đuối tuyệt vọng lúc nãy đã biến mất.



Hắn buông lỏng năm ngón tay siết chặt rồi lạnh lùng nhìn lướt qua đám người một vòng, hờ hững nói: "Nếu không muốn mưa lửa trút xuống Vân Bán Lĩnh thì bớt xen vào việc này đi."



Dứt lời hắn quay người định đi.



Tộc chủ Đồng Hạc nghiêm giọng gọi: "Phượng Bắc Hà!"



Phượng Bắc Hà quay phắt đầu, uy lực hấp thu từ chiếc lông vàng của Phượng Hoàng hùng hổ quét ngang qua.



Chỉ tu luyện bằng lông vàng Phượng Hoàng mà uy lực kia vẫn có thể khiến cho đám người giật mình run sợ —— Thậm chí người tu vi kém còn mất khống chế biến về nguyên hình.



Con ngươi tộc chủ Đồng Hạc co lại, sững sờ nhìn hắn.



Phượng Bắc Hà nhìn vào đôi mắt chẳng có chút tình cảm nào của nàng rồi lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi đã xem ta là quái vật thì đừng lợi dụng ta rồi lại ra vẻ thanh cao oán hận ta nữa."



Hắn hờ hững quay lưng đi, vạt áo đen tuyền bay phần phật, chỉ để lại bóng lưng tựa như không bao giờ gục ngã.



Linh lực tộc Đồng Hạc thuộc lửa nhưng Phượng Bắc Hà vừa ra đời đã là tiểu quái vật thực thụ, tuy linh lực có khí tức Đồng Hạc nhưng lại là "ngọn lửa xanh" có thể khiến người ta đóng băng.



Phượng Bắc Hà rời khỏi tộc Đồng Hạc rồi xòe cánh hóa thành hạc đỏ rực rỡ.



Bên tai chợt vang lên một giọng nói trầm thấp: "Phượng Hoàng xuống hạ giới rồi."



Con ngươi Phượng Bắc Hà hơi co lại.



"Sao đột nhiên hắn lại xuống hạ giới?"



"Không quan trọng." Thanh âm kia cười quái dị, "Thần hồn của hắn bất ổn lại còn điên cuồng muốn chết, ngay cả truyền thừa Phượng Hoàng cũng chẳng màng. Ta cứ tưởng phải đợi thêm mấy năm nữa hắn mới bỏ mạng, ai ngờ...... hắn lại chủ động chịu chết."



Phượng Bắc Hà ậm ừ rồi tung cánh bay lên trời.



"Mạng Phượng Hoàng là điềm rủi, hắn vốn đã bị thiên đạo vứt bỏ nhưng không biết từ đâu có được số mệnh thiên đạo mà sống lây lất đến giờ." Thanh âm kia yếu ớt vang lên bên tai.



"Chỉ cần ngươi đoạt số mệnh của hắn thì ta có thể đoạt xá hắn ngay lập tức."



"Ta không tiện đích thân ra tay." Phượng Bắc Hà đáp, "Ta đã để linh văn nghịch chuyển số mệnh Phượng Hoàng ở Huyền Chúc Lâu dưới hạ giới, chỉ cần hắn xuống trần gian thì chưa đầy nửa canh giờ sẽ có người lần theo khí tức linh văn tìm ra Phượng Hoàng."



Chỉ cần tu sĩ mang theo linh văn tới gần Phượng Hoàng thì có thể nghịch chuyển số mệnh Phượng Hoàng chuyển sang cho Phượng Bắc Hà.



Vì mấy trận mưa lửa mà linh lực hạ giới cạn kiệt, vô số linh mạch khô cạn.



Một linh mạch cũng đủ khiến vô số tu sĩ bán mạng cho hắn.



***



Phù Ngọc Thu chìm trong một vùng tăm tối.



Chính y cũng không biết mình tới đây lúc nào, chung quanh là bóng đêm mênh mông vô bờ, chỉ có hai cây cột đá khắc hoa đứng sừng sững hai bên như một cánh cổng to lớn.



Phù Ngọc Thu nghiêng đầu thử đi lên phía trước vượt qua cánh cổng kia.



Nhưng vừa đến gần thì đã bị một kết giới vô hình chặn lại.



Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên từ hư không mang theo sự dịu dàng khó nhận ra.



"Chuyện khiến ngươi hối hận nhất trong đời là gì?"



Phù Ngọc Thu bối rối nghĩ thầm: "Hối hận gì cơ?"



Thanh âm kia nói: "Đây là chìa khoá để qua cổng đấy."



Phù Ngọc Thu càng mờ mịt hơn.



Cổng?



Y từng nghe nói nếu cố vượt qua tam giới thì nhất định phải trả giá gì đó mới được qua cổng.



Từ Cửu Trọng Thiên đến Lưu Ly Đạo cũng phải qua cổng sao?



Kỳ quái hơn là khi qua cổng thường bắt giao nộp vật mình quý nhất, mỗi lần vượt qua không chết cũng toi nửa cái mạng.



Sao giờ chỉ cần trả lời điều mình hối hận nhất thì sẽ được qua cổng?



Phù Ngọc Thu cảm thấy mình đang mơ nhưng làm thế nào cũng không tỉnh lại nên đành suy nghĩ nửa ngày rồi thử nói: "Điều ta hối hận nhất là cứu được tên chíp chíp chíp Phượng Bắc Hà kia?"



Chíp chíp chíp không phải lời gì hay ho nên cổng nghẹn họng chốc lát.



Hồi lâu sau nó mới nói: "Không đúng. Ngươi không hề hối hận vì cứu mạng người khác."



Phù Ngọc Thu bĩu môi: "Vậy ta hối hận vì đã rời xa Văn U Cốc."



Cổng thở dài một hơi: "Đây cũng không phải điều ngươi hối hận."



Phù Ngọc Thu nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ cổng này có thể đọc trộm nội tâm mình sao.



Thấy y không lên tiếng, cổng bất đắc dĩ nói: "Ngươi không muốn xuống hạ giới à?"



Phù Ngọc Thu rầu rĩ đáp: "Muốn chứ."



Có lẽ cổng cảm thấy ngay cả y cũng không biết nên không khí trước mặt bỗng nhiên vặn vẹo, một dòng linh lực chui tọt vào giữa trán Phù Ngọc Thu.



Phù Ngọc Thu ngả người ra sau rồi được êm ái nâng lên, rơi thẳng vào miền ký ức.



Bên tai vang lên một tiếng đàn hạc cực kỳ khó nghe.



"Thật chẳng có khiếu âm nhạc gì cả......" Có người chê bai, "Cung Thương Giác Trưng Vũ, không đàn được nốt nào hết."



Phù Ngọc Thu cau mày, cảm giác trán mình bị ai đó dí một cái.



Y che trán tức giận ngẩng đầu lên nói: "Vậy thì khỏi nghe, đừng có mắng nữa."



Tay áo rộng trên hai cánh tay tuột xuống, một gương mặt dần lộ ra trước mắt.



Người kia có vẻ ngoài xấu xí như những nhân loại khác, trên cổ tay quấn băng trắng rộng khoảng bốn ngón tay, tay trái thon dài khớp xương rõ ràng nhưng tay phải như làm bằng gỗ, ngón út không quá linh hoạt, thỉnh thoảng còn run rẩy.



Đó chính là tay gỗ.



Phù Ngọc Thu gục đầu xuống đàn lẩm bẩm: "Nhạc sư."



Nhạc sư ngoài cười nhưng trong không cười: "Cám ơn ngươi, nhưng ta có tên hẳn hoi nhé."



"Nhạc sư." Phù Ngọc Thu có vẻ cực kỳ buồn rầu, ủ ê nói, "Ta cho đi một chiếc lá non rồi, có nên đòi lại không?"



Nhạc sư nói qua loa: "Đòi."



"Nhưng nếu ta đòi lại thì có người sẽ chết." Phù Ngọc Thu băn khoăn, "Làm sao bây giờ?"



Nhạc sư gắt gỏng: "Thế thì khỏi đòi."



Phù Ngọc Thu: "Nhưng đó là chiếc lá ta quý nhất......"



Nhạc sư vỗ mạnh lên đàn, không nhịn được nói: "Lá cây."



Phù Ngọc Thu ỉu xìu nói: "Cám ơn ngươi, nhưng ta cũng có tên nhé."



"Lá cây." Nhạc sư nói, "Ngươi đã cứu ta một mạng, ta cũng coi như người quen cũ của huynh trưởng ngươi, vốn không muốn quan tâm chuyện vớ vẩn của ngươi đâu nhưng suốt ngày ngươi cứ làu bàu lầm bầm còn phiền hơn chim chóc nữa."



Phù Ngọc Thu tức giận bật ngửa, nhe răng cả giận nói: "Ngươi lại mắng ta là chim à!?"



Nhạc sư nói: "Ta chỉ muốn hỏi nếu tên kia đem lá ngươi chạy mất thì ngươi tính sao đây?"



Phù Ngọc Thu đứng phắt dậy hung dữ nói: "Hắn không cuỗm lá của ta đi đâu!"



Nhạc sư hừ lạnh: "Ta thấy chưa chắc đâu, gã quái dị kia nhìn chẳng lương thiện gì cả."



Phù Ngọc Thu nguýt hắn một cái, định chạy đi nhưng chưa nguôi giận nên đi hai bước lại thở hồng hộc chạy về đạp lên đàn nhe răng nói: "Gảy cây đàn nát của ngươi đi!"



Trút giận xong y quay lưng chạy biến.



Nhạc sư đã quen với tính tình nóng nảy của y nên tiếp tục đánh đàn.



Sân sau lại vang lên tiếng đàn hạc chói tai gần chết.



Nhạc sư vỗ đàn gắt gỏng: "Tổ tông, đàn bông gòn còn hay hơn ngươi đàn nữa, yên tĩnh chút được không? Ta đang phong hoa tuyết nguyệt mà."



"......"



Hậu viện không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng đàn hạc càng khó nghe hơn.



Phù Ngọc Thu chìm trong ký ức, nghe tiếng đàn hạc dở tệ kia thì nghĩ thầm: "Điều mình hối hận nhất chính là nghe tiếng đàn bông gòn dở ẹc này sao?"



Loạn quá đi mất.



Y càng thêm hoài nghi cánh cổng kia do mình mơ thấy.



Đoạn ký ức đột ngột kết thúc rồi tựa như biến thành một chiếc chìa khóa mở cổng.



Kết giới vô hình ngăn cản Phù Ngọc Thu phút chốc tiêu tan.



Phù Ngọc Thu bất thình lình hụt chân, thân thể lại mất trọng lượng rơi thẳng xuống dưới.



"Chíp ——!"



Phù Ngọc Thu mở choàng mắt, bị dọa cho tỉnh lại.



Giờ y đang co ro trong một không gian nhỏ hẹp ấm áp, còn có mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên người làm y cực kỳ an tâm.



Phù Ngọc Thu bối rối hết nhìn trái lại ngó phải.



Đây là đâu?



Nhìn hai vòng, Phù Ngọc Thu rốt cuộc nhận ra "vật" ấm áp mềm mại quanh mình là lông vũ Phượng Hoàng.



Phù Ngọc Thu sững sờ.



Cánh gãy của Phượng Hoàng đã lành lại, thân hình cuộn tròn, hai cánh xinh đẹp dang rộng tạo ra một vùng nhỏ hẹp nhưng an toàn che chở chim trắng bé nhỏ trong ngực.



Phù Ngọc Thu vừa mừng vừa sợ.



Thì ra trước đó nhìn thấy Phượng Hoàng không phải do y tưởng tượng ra.



Phù Ngọc Thu "chíp chíp" hai tiếng rồi dụi đầu vào lông vũ trước ngực Phượng Hoàng mừng rỡ nói: "Phượng Hoàng! Phượng Hoàng, sao ngươi lại đến được? Hình như cánh cũng lành rồi này!"



Y líu lo chíp chíp không ngừng, dù có điếc cũng phải bị y đánh thức.



Nhưng Phượng Hoàng không hề nhúc nhích mà vẫn giữ nguyên tư thế che chở y như muốn giam chết y trong ngực.



Phù Ngọc Thu phát hiện không ổn nên vội vàng chui ra khỏi lông vũ mềm mại của Phượng Hoàng, khuôn mặt mũm mĩm suýt bị ép dẹp lép.



Bên ngoài là một vùng đất hoang vu cằn cỗi, nhìn ra xa chỉ thấy dãy núi liên miên bất tận như một con rồng khổng lồ bao vây tứ phía.



Phù Ngọc Thu ngẩn ngơ.



Đây là......



Dãy núi Hi Lễ?



Cánh cổng kia không phải là mơ sao?!



Có lẽ Phượng Hoàng phát giác trong ngực trống rỗng nên đột nhiên phát ra một tiếng thì thầm như đang gọi tên ai đó.



Phù Ngọc Thu không kịp suy nghĩ nữa mà vội vã chạy tới.



Phượng Hoàng mê man co quắp trên đất cát, rõ ràng không bị ngoại thương nhưng toàn thân lại nóng hổi như sắp bốc cháy, thử thăm dò thì thấy kinh mạch trong cơ thể hỗn loạn, linh lực chảy ngược.



Phù Ngọc Thu bị dọa sợ, vội vã chồm tới mổ mặt hắn: "Phượng Hoàng...... Phượng Hoàng!"



Phượng Hoàng bất động, hoàn toàn chẳng có phản ứng gì.



Phù Ngọc Thu sợ Phượng Hoàng xảy ra chuyện nên mò mẫm lục lọi trên người mình, theo bản năng muốn bứt một chiếc lá cho hắn nhưng sau đó nhận ra giờ mình chỉ là một con chim trắng.



Muốn bứt chỉ có thể bứt lông mà thôi.



Phù Ngọc Thu sốt ruột đi quanh Phượng Hoàng hai vòng muốn đánh thức hắn.



Nhưng chim trắng chỉ lớn chừng bàn tay cái gì cũng không làm được.



Phù Ngọc Thu nghiến răng một cái rồi cưỡng ép thúc giục linh đan, khó nhọc buộc mình hóa thành người.



Trên thân chỉ có áo choàng trắng thêu hình Phượng Hoàng mà Tiên tôn cho y, còn hai chân trống trơn nên Phù Ngọc Thu đành phải vùi xuống đất.



Dường như nơi này từng gặp mưa lửa nên đất cát nóng hổi, Phù Ngọc Thu chỉ dẫm trên đất mà lòng bàn chân đã bỏng rộp đau rát, hai chân người trắng muốt lập tức đỏ bừng.



Phù Ngọc Thu không chịu được đau đớn xuýt xoa một tiếng rồi nhíu chặt mày, vội vàng ôm Phượng Hoàng vào lòng.



Phượng Hoàng cũng suýt bị bỏng, được ôm vào ngực mát mẻ rốt cuộc đã dễ chịu hơn, hắn mơ màng ngửa đầu cọ xát vào khuỷu tay Phù Ngọc Thu theo bản năng.



Phù Ngọc Thu nhìn quanh một lượt, đang định tìm chỗ mát tránh nóng thì một bóng râm đột nhiên phủ xuống đầu che đi ánh nắng gay gắt.



Vừa ngẩng đầu lên y lập tức nhìn thấy một chiếc thuyền linh to lớn đang chậm rãi đáp xuống chỗ mình.



Thuyền linh?



Đó là pháp khí của tu sĩ nhân loại.



Phù Ngọc Thu sầm mặt ôm Phượng Hoàng chặt hơn rồi tìm bừa một hướng thất thểu chạy tới.



Y không muốn dính dáng đến nhân loại.



Đất cát nóng rực, thỉnh thoảng còn có mấy hòn đá sắc nhọn, đuôi tóc trắng xóa kéo lê trên đất dính đầy cát vàng, Phù Ngọc Thu đi chân đất chưa bao lâu thì lòng bàn chân đã bỏng rộp đau rát.



Nếu là bình thường nhất định Phù Ngọc Thu đã không chịu được đau đớn khóc lóc om sòm ngay tại chỗ.



Nhưng giờ y không còn chỗ dựa nào, Phượng Hoàng lại mê man bất tỉnh, Phù Ngọc Thu cố nén đau đớn thử dùng linh lực.



Chỉ là y chưa kịp điều khiển linh đan thì thuyền linh trên đỉnh đầu đã hạ xuống đất.



"Bịch" một tiếng.



Thuyền linh rơi mạnh xuống làm cát vàng bay mù mịt đầy trời.



Phù Ngọc Thu ho sặc sụa.



Cát vàng đổ xuống như mưa, sau khi bụi mù tan đi thì lộ ra hai bóng người một đen một trắng.



Ở nơi đổ nát này nhìn rất giống Hắc Bạch Vô Thường đến lấy mạng.



Thấy nhân loại xấu xí, lông mày Phù Ngọc Thu nhíu lại.



Kiếm tu áo trắng chậm rãi đi đến, tay cầm trường kiếm, ánh mắt hờ hững nhìn Phù Ngọc Thu......



Nói cách khác là nhìn Phượng Hoàng trong ngực Phù Ngọc Thu.



Kiếm tu thản nhiên nói: "Linh văn của Huyền Chúc Lâu đúng là danh bất hư truyền —— Quả nhiên là Phượng Hoàng."



Phù Ngọc Thu ôm chặt Phượng Hoàng lui ra sau cảnh giác hỏi: "Các ngươi là ai?"



Kiếm tu có vẻ không muốn nhiều lời với y nên xách kiếm lao thẳng tới chỗ Phù Ngọc Thu.



Nam nhân áo đen thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt không hề nhìn Phượng Hoàng mà dán chặt vào Phù Ngọc Thu.



Kiếm ý của kiếm tu nhắm vào Phượng Hoàng, dường như trong linh lực còn có một phù văn cực kỳ quỷ dị.



Toàn thân Phù Ngọc Thu chấn động mạnh.



Y không biết phù kia văn là gì nhưng bản năng điên cuồng kêu gào trong đầu.



"Tuyệt đối không thể để phù văn kia chạm vào Phượng Hoàng!"



Kiếm của kiếm tu xé gió lao đến.



Phù Ngọc Thu chịu nhục ở Cửu Trọng Thiên lâu như vậy, khó khăn lắm mới thoát khỏi hang quỷ, xuống hạ giới lại bị kẻ khác rình rập chèn ép.



Chuyện này sao có thể nhịn được?!



Một nỗi tức giận xưa nay chưa từng có dâng lên trong lòng, Phù Ngọc Thu một tay ôm Phượng Hoàng, tay kia chỉ về phía kiếm tu, cưỡng ép huy động linh đan trong người.



Thủy Liên Thanh xen lẫn truyền thừa Phượng Hoàng trước đó tụ hợp bỗng nhiên ồ ạt tuôn ra linh lực.



Phù Ngọc Thu quát: "Cút đi ——"



Một tiếng nổ vang lên.



Linh lực ngang nhiên phá vỡ kiếm khí hung hãn, không khí bị linh lực quét ra một ảo ảnh méo mó.



Con ngươi kiếm tu co lại, đột ngột rút tay về lui ra sau, suýt nữa đã bị linh lực nước bá đạo kia quất thành bột mịn.



Hắn chưa từng biết linh lực nước ôn hòa cũng có thể dữ dội như vậy.



Sau khi linh lực Thủy Liên Thanh nổ tung tại chỗ thì hóa thành mưa xuân rì rào rơi xuống đất.



Cát vàng bị mưa lửa thiêu đốt không một ngọn cỏ chợt như cây khô gặp mùa xuân, bỗng nhiên nhú lên vô số đám cỏ xanh nhạt.



Nam nhân áo đen trợn mắt há hốc, hơn nửa ngày sau rốt cuộc thì thào một câu.



"Táo bạo thật, ta yêu rồi đấy."



Kiếm tu: "......"



Đồ háo sắc hết thuốc chữa.



Một chiêu này Phù Ngọc Thu gần như dùng hết toàn bộ linh lực, không chờ bọn hắn định thần lại đã ôm chặt Phượng Hoàng chạy đi.



Tuy Văn U Cốc thuộc dãy núi Hi Lễ nhưng núi này kéo dài tới mấy trăm dặm, y cũng không biết rốt cuộc mình đang ở đâu, thôi thì trốn trước rồi tính sau.



Chỉ còn chút linh lực yếu ớt chống đỡ Phù Ngọc Thu, y chưa chạy bao xa thì sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng rồng gầm.



Y ngoái đầu thấy nam nhân áo đen kia đã hóa thành một con rồng khổng lồ hơn cả Vân Thu lao tới phía mình.



Tim Phù Ngọc Thu nhảy vọt lên cổ họng, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.



Cơn đau mà y chờ đợi không hề đến, Phù Ngọc Thu thử hé mắt ra thì thấy một con rồng đen to lớn đang lượn quanh bốn phía, đầu đuôi giao nhau nhốt y trong vòng tròn.



Hệt như xác định địa bàn.



Ác long bao vây Phù Ngọc Thu như giữ lấy vật sở hữu, hai mắt rồng to lớn nhìn y chằm chặp, từ miệng phát ra tiếng người.



"Bảo bối, làm đạo lữ của ta nhé."



Phù bảo bối: "???"



Đúng lúc này, Phượng Hoàng trong lòng Phù Ngọc Thu đột nhiên mở ra mắt vàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK