• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả đại điện lặng ngắt như tờ.



Phù Ngọc Thu nằm cạnh Phượng Ương thì thầm vào tai hắn đột ngột mở to mắt như bị câu này dọa sợ.



Đạo lữ?



Y và Phượng Ương ấy à?



Phù Ngọc Thu mờ mịt hơn nửa ngày mới đưa mắt nhìn sang Phượng Ương muốn xem phản ứng của hắn.



Phượng Ương lạnh lùng nhìn Phượng Tuyết Sinh.



Phượng Tuyết Sinh phát hiện không ổn nên rụt đầu lại như sợ bị đánh.



Phượng Ương cũng chẳng muốn đánh hắn, chỉ vờ như không nghe thấy rồi thản nhiên hỏi: "Ngươi còn việc gì nữa không?"



Ngụ ý là không còn gì thì cút mau lên.



Nhưng Phượng Tuyết Sinh không giỏi nhìn mặt nói chuyện nên vẫn ngoan ngoãn quỳ ở đó: "Con...... Con sợ có kẻ muốn giết con nên xin, xin phụ tôn cho con lánh nạn ở đây một thời gian ạ."



Phượng Ương: "......"



Lần này thì Phượng Ương thật sự rất muốn đánh hắn.



Phù Ngọc Thu chớp mắt nói: "Ừ ừ, trốn đi."



Phượng Ương ngẩng đầu nhìn y.



Phù Ngọc Thu làm khẩu hình với hắn: "Ta muốn thấy công xòe đuôi."



Phượng Ương nói: "Được, tối đa ba ngày thôi đấy."



Phượng Tuyết Sinh vội cung kính hành lễ: "Đa tạ phụ tôn."



Phượng Ương cũng không thu xếp chỗ ở cho hắn mà định bảo hắn tìm đại cái cây nào đó nằm ngủ rồi bớt gây phiền phức cho mình, nhưng không hiểu sao Phù Ngọc Thu lại có hứng thú với Phượng Tuyết Sinh nên tung tăng chạy tới.



"Đi, ta dẫn ngươi tới thiên điện."



Phượng Tuyết Sinh vừa gật đầu thì lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh đánh úp vào gáy.



Hắn run rẩy ngoái đầu lại thì thấy Phượng Ương cười như không cười nhìn mình.



Bản năng sinh tồn của Phượng Tuyết Sinh trỗi dậy, vội vàng nói: "Không không không, ta, ta tìm chỗ nào ngồi xổm là được rồi."



Tiểu phế vật như hắn làm gì có tư cách ở thiên điện của phụ tôn chứ?



Phù Ngọc Thu mặc kệ, vui vẻ dắt Phượng Tuyết Sinh đi.



Phượng Tuyết Sinh cảm giác cổ tay mình được Phù Ngọc Thu nắm như sắp bị luồng khí lạnh kia chém đứt làm hắn run lẩy bẩy, đến khi rời xa đại điện mới đỡ hơn chút ít.



Phù Ngọc Thu hoàn toàn không hay biết gì, lôi kéo Phượng Tuyết Sinh đến kho chứa chậu hoa ở thiên điện.



Chắc sợ bị Phượng Ương phát hiện nên Phù Ngọc Thu biến thành chim trắng bé nhỏ rồi chíp chíp bảo Phượng Tuyết Sinh biến hình theo.



Phượng Tuyết Sinh không dám cãi lệnh "đạo lữ của phụ tôn" nên ngoan ngoãn biến thành Khổng Tước.



...... Sau đó vô tình xòe đuôi quét chậu hoa Phù Ngọc Thu thích nhất xuống đất.



"Loảng xoảng", chậu hoa vỡ tan tành.



Phù Ngọc Thu: "......"



Phượng Tuyết Sinh: "......"



Phượng Tuyết Sinh hoảng sợ trợn tròn mắt.



"Không, không sao đâu." Phù Ngọc Thu có chuyện cần nhờ hắn nên nghiến chặt răng thốt ra ba chữ này, y nhảy đến cạnh chậu hoa vỡ nát đau lòng hơn nửa ngày rồi xoay người nặn ra một nụ cười ăn thịt người.



Phượng Tuyết Sinh càng sợ hơn.



Phù Ngọc Thu duỗi cánh bảo hắn: "Cúi xuống đây."



Phượng Tuyết Sinh nghe lời cúi đầu.



Phù Ngọc Thu kề tai nói nhỏ với hắn: "Phụ tôn ngươi...... từng có đạo lữ chưa?"



Phượng Tuyết Sinh ngoẹo cổ, trên đầu hiện ra một đống dấu chấm hỏi.



Hắn mờ mịt nói: "Đạo lữ của phụ tôn không phải ngươi sao?"



Phù Ngọc Thu ỉu xìu nói: "Đâu phải ta."



"Sao lại thế được?" Phượng Tuyết Sinh thấy Phù Ngọc Thu ôn hòa dễ nói chuyện nên dần buông lỏng cảnh giác, nói ngay chẳng chút nghĩ ngợi, "Bao năm qua ta chỉ thấy phụ tôn đối xử đặc biệt với ngươi thôi."



Trên thuyền linh còn không quên thân mật cơ mà.



Hai mắt Phù Ngọc Thu khẽ cong, không hiểu sao lại thấy vui vẻ.



"Thế à? Vậy hắn không thân mật với ai khác sao?"



Hai người đã xa nhau hơn hai mươi năm, lâu như vậy mà Phượng Ương thật sự không gặp được ai khiến mình rung động sao?



Nghĩ tới đây Phù Ngọc Thu chợt thấy chua chua, có cảm giác ghen ghét khi người mình chờ mong nhiều năm bị kẻ khác cướp mất.



Phượng Tuyết Sinh lắc đầu: "Không có, ngươi là người thân cận nhất với hắn đấy."



Phù Ngọc Thu thoáng sững sờ rồi vui vẻ giơ cánh xoa đầu Khổng Tước: "Ha ha ha đâu có đâu có, hắn cũng rất thân với ngươi mà."



Phượng Tuyết Sinh ngoan ngoãn cúi thấp đầu để y xoa, nghĩ thầm lúc phụ tôn đánh ta cũng thân thiết lắm.



Phù Ngọc Thu xoa xoa mấy lần rồi nắm cổ dài mảnh của Khổng Tước nói nhỏ: "Ngươi có biết Hoa chủ Bách Hoa Uyển hợp tịch với nữ nhân không, lúc đó tổ chức rình rang lắm."



Phượng Tuyết Sinh cúi đầu lí nhí: "Ta không biết, tộc ta hợp tịch chưa bao giờ cho ta tham dự cả."



Phù Ngọc Thu: "......"



Phù Ngọc Thu vốn chẳng có ấn tượng tốt với Khổng Tước luôn sa sút tinh thần này nhưng giờ chợt thấy thương cảm hắn, giơ cánh vỗ vỗ Phượng Tuyết Sinh rồi nói: "Vậy khi nào ta hợp tịch sẽ dẫn ngươi theo."



Hai mắt Phượng Tuyết Sinh sáng lên: "Ngươi hợp tịch với phụ tôn à?"



Phù Ngọc Thu bị sặc gần chết: "Khụ khụ! Nói bậy gì đó? Phụ tôn ngươi có thích ta đâu!"



Phượng Tuyết Sinh ngờ vực: "Hắn đối xử với ngươi đặc biệt thế mà không phải thích à?"



Phù Ngọc Thu cũng bị hắn hỏi làm cho mờ mịt.



Đúng nha, Phượng Ương đối với mình đặc biệt như vậy chẳng phải vì muốn hợp tịch ư?



Nhưng sao hắn chưa bao giờ nhắc đến chuyện này nhỉ?



Chẳng lẽ vì mình chưa nở hoa?



Phù Ngọc Thu trầm ngâm suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã nghĩ thông suốt.



"Đợi mình trở lại làm U Thảo giáng linh phải cố gắng nở hoa mới được." Phù Ngọc Thu đắc ý nghĩ, "Đến lúc đó chắc hắn sẽ cầu hôn mình thôi."



Theo nhận thức của Phù Ngọc Thu thì nhân loại hợp tịch chính là nở hoa, cọ cọ rồi kết quả —— Tuy dùng thân thể nhân loại làm việc này rất bẩn thỉu nhưng suy cho cùng vẫn là quá trình kia thôi, không sai vào đâu được.



Ngoại trừ huynh đệ ruột, Nhạc Thánh, Âm Đằng thì người thân cận nhất với Phù Ngọc Thu chính là Phượng Ương.



Y không hiểu tình yêu là gì, chỉ cảm thấy nhìn vừa ý thì nở hoa kết trái, chẳng cần quanh co lòng vòng làm gì.



Phượng Tuyết Sinh thấy Phù Ngọc Thu suy tư thì hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất.



"Vậy ngươi và phụ tôn hợp tịch thì ta phải gọi ngươi là gì?"



Phù Ngọc Thu đáp ngay chẳng chút nghĩ ngợi: "Gọi cha đi!"



Phượng Tuyết Sinh: "......"



Ngoài thiên điện, bóng dáng cao gầy của Phượng Ương đứng ngược sáng, cố gắng kiềm chế nỗi bực bội dâng lên trong lòng.



Phù Ngọc Thu đã rời khỏi ánh mắt hắn nửa khắc đồng hồ.



Nếu không phải hoa văn hình lửa Phượng Hoàng vẫn còn trên cổ tay thì Phượng Ương đã nghĩ y lén lút rời khỏi Phượng Hoàng Khư.



Rốt cuộc Phượng Ương chờ không nổi nữa, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.



Hắn tiến lên đẩy cửa vào.



Bên trong vọng ra tiếng nói chuyện của hai người.



Phượng Tuyết Sinh: "Cha."



Phù Ngọc Thu hớn hở chíp: "Ơi!"



Phượng Ương: "............"



Phượng Tuyết Sinh cũng không thấy gọi một con chim nhỏ hơn mình là "cha" có gì đáng xấu hổ, Phù Ngọc Thu bảo hắn gọi thì hắn ngoan ngoãn gọi ngay, hết sức nghe lời.



Phượng Ương một lời khó nói hết nhìn chim trắng và con công kia chen chúc trong góc "cha, ơi" "cha, ơi" không ngừng.



"Ngọc Thu."



Phù Ngọc Thu nhìn thấy Phượng Ương cũng không chột dạ vì dạy hư con hắn mà giậm chân muốn nhảy tới.



Phượng Ương thấy đống mảnh sứ bên cạnh thì mắt vàng lóe lên, chậu hoa vỡ vụn lập tức hóa thành tro rồi bị một đám mây cuốn đi.



Cổ Phù Ngọc Thu toàn nọng nên không thấy được dưới chân, vui vẻ lon ton chạy tới.



"Hay là cho Tuyết Sinh ở thêm mấy ngày nữa nhé?"



Phượng Ương cúi người bế Phù Ngọc Thu lên vai mình rồi cười như không cười nhìn Phượng Tuyết Sinh một cái.



Phượng Tuyết Sinh vừa thấy Phượng Ương cứ như chuột thấy mèo, sợ hãi rụt đầu vào bộ lông hoa mỹ không dám hó hé.



"Nha? nha?" Phù Ngọc Thu hỏi.



Phượng Ương thu hồi ánh mắt chết chóc rồi thản nhiên nói: "Ừ."



Phù Ngọc Thu ngày càng háo hức được biến về U Thảo, đứng trên vai Phượng Ương hót bài "Cá trong nước".



Hót xong y phì phì mấy tiếng rồi ghét bỏ nói: "Bài này mang ý nghĩa không tốt, sau này không hót nữa."



Phượng Ương hỏi: "Ý nghĩa gì cơ?"



"Đạo lữ chết." Phù Ngọc Thu đáp, "Đổi bài khác đi, mai mốt ngươi cứ đàn bài "Uyên Ương Nhã" ấy, uyên ương song phi, phúc lộc song toàn, hay biết mấy."



Phượng Ương: "......"



Phượng Ương nói: "Để ta học thử xem."



Sở dĩ hắn đàn "Cá trong nước" hay như thế là vì bao năm qua hắn chỉ đàn mỗi bài này.



Dù có khó đến đâu thì một năm đàn hàng trăm hàng ngàn lượt, đàn hai mươi năm cũng hay như tiếng trời thôi.



Màn đêm buông xuống.



Phù Ngọc Thu nằm trên giường ngáy o o, Phượng Ương yên lặng đến sau điện mượn ánh trăng lấy đàn hạc ra.



Vừa thấy đàn hạc thì tay Phượng Ương lại muốn đàn "Cá trong nước" theo bản năng.



Sau khi kịp phản ứng, hắn cúi đầu nhìn tay mình một lát rồi nhíu mày buộc mình đổi sang giai điệu khác, đàn bài "Uyên Ương Nhã".



Vừa đàn một đoạn thì Phượng Tuyết Sinh đang ngủ trên cây ngô đồng giật thót mình suýt ngã xuống.



Phượng Tuyết Sinh còn buồn ngủ, mơ màng sải cánh bay đến cạnh Phượng Ương rồi biến thành người ngồi quỳ gối hỏi: "Phụ tôn? Ngài đang luyện ma âm sao ạ?"



Phượng Ương: "......"



Phượng Ương lạnh lùng nhìn hắn.



Phượng Tuyết Sinh đang buồn ngủ cực kỳ nên không nhận ra ánh mắt sắp giết người của Phượng Ương, ỉu xìu nằm sấp trên ghế của hắn.



"Hôm nay Bạch Tước nói ngài không thích y."



Phượng Ương đang gảy đàn hạc chợt dừng lại, cau mày nói: "Sao?"



Phượng Tuyết Sinh hàm hồ nói: "Nếu ngài thích y thì sao không hợp tịch với y ạ?"



Phượng Ương điềm tĩnh nhìn hắn hồi lâu mới nói: "Ngươi muốn dự lễ hợp tịch của người khác vậy sao?"



Nhắc tới chuyện này Phượng Tuyết Sinh lập tức tỉnh ngủ, đôi mắt lờ đờ của hắn sáng lên, gật đầu lia lịa: "Nghe nói lễ hợp tịch náo nhiệt lắm, muốn ăn gì cũng có hết."



Phượng Ương: "......"



Phượng Ương thản nhiên nói: "Giờ ngươi muốn ăn gì cũng có mà."



Phượng Tuyết Sinh nói ngay: "Rắn ạ."



Phượng Ương cười như không cười: "Cha ngươi sợ rắn."



Phượng Tuyết Sinh sửng sốt hồi lâu mới hiểu Phượng Ương nói "cha ngươi" là Phù Ngọc Thu.



Hắn kinh ngạc nhìn Phượng Ương, khó lòng tin được phụ tôn vui buồn thất thường âm tình bất định lại có ngày biết nói đùa.



Phượng Tuyết Sinh rụt rè hỏi: "Y...... Y sẽ trở thành cha con thật sao ạ?"



Phượng Ương: "......"



Hắn bắt đầu tự hỏi lúc ấy mình điên quá hay sao mà lại chọn tên nhóc ngốc nghếch không biết nhìn người này làm con nuôi.



Phượng Tuyết Sinh lúng túng: "Không được sao ạ?"



Chắc vì Phù Ngọc Thu ở cạnh nên tâm tình Phượng Ương cực kỳ tốt —— Nếu là bình thường Phượng Tuyết Sinh lắm lời như vậy thì đã sớm bị hắn tung chưởng đánh bay ra khỏi Phượng Hoàng Khư rồi, thế mà giờ lại vô cùng kiên nhẫn.



"Y không thích ta."



Phượng Ương lạnh nhạt nói như đang bàn luận chuyện của người khác, vẻ mặt điềm tĩnh lạ thường.



Phượng Tuyết Sinh ngờ vực: "Nhưng rõ ràng y thích ngài lắm mà, cứ nhắc đến ngài thì hai mắt lại sáng rực."



Phượng Ương im lặng hồi lâu rồi ôn tồn lặp lại câu kia.



"Y...... không thích ta."



Sự yêu thích Phù Ngọc Thu dành cho hắn cũng không phải loại tình cảm mà hắn muốn.



Trong điện, Phù Ngọc Thu trở mình hắt hơi một cái.



"Ách xì chíp!"



Y đột ngột tỉnh giấc, trong lúc mơ màng cảm thấy có một sợi xích từ cổ tay mình rũ xuống giường rồi kéo đến cách đó không xa.



Phù Ngọc Thu sửng sốt.



Y ngồi dậy dụi mắt, khi nhìn kỹ lại thì cổ tay chẳng có vật gì, chỉ có vòng tay vàng rực lấp lóe hình lửa Phượng Hoàng.



Phù Ngọc Thu nghi ngờ lắc lắc tay mình nhưng không có cảm giác nặng nề gì cả.



"Ngủ mơ à?"



Y cũng không nghĩ nhiều mà nhìn quanh một vòng: "Phượng Hoàng?"



Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân khoan thai nhẹ nhàng.



Phượng Ương chậm rãi đi vào, áo trắng thấp thoáng dưới ánh đèn ấm áp hệt như tiên nhân.



Hắn đưa tay vén màn, động tác đầy vẻ tôn quý mà không ai bắt chước được.



"Sao thế, gặp ác mộng à?"



Phù Ngọc Thu lắc đầu rồi vỗ giường: "Ngươi không ngủ sao?"



Mắt vàng của Phượng Ương nhấp nháy, lần đầu tiên từ chối lời "mời ngủ" của Phù Ngọc Thu.



"Ta không cần ngủ."



Đối diện với ánh mắt hắn, chẳng biết Phù Ngọc Thu nghĩ gì mà đột nhiên ngồi dậy đưa tay vỗ mạnh lên mặt mình mấy cái.



Da y trắng nõn nên mới vỗ hai lần mặt đã đỏ ửng.



Phượng Ương nhíu mày: "Làm gì vậy?"



"Ta cũng không ngủ." Lông mày Phù Ngọc Thu dựng thẳng lên, nhìn như đã hạ quyết tâm rất lớn, "Ngủ gì mà ngủ, chơi thôi."



Phượng Ương: "?"



Phượng Ương không hiểu hơn nửa đêm mà Phù Ngọc Thu còn nghịch ngợm cái gì, cứ tưởng y chỉ buột miệng nói cho vui, ai ngờ y thật sự nhảy xuống giường rồi cầm áo bào Phượng Ương để bên cạnh khoác lên người.



"Đi, đi chơi nào."



Phượng Ương: "......"



Phượng Ương bất đắc dĩ nói: "Đã nửa đêm còn chơi gì chứ?"



"Vậy thì ngồi đi." Phù Ngọc Thu nói.



Phượng Ương nhẫn nại hỏi: "Sao tự dưng không muốn ngủ nữa?"



Phù Ngọc Thu ngồi xếp bằng ngước nhìn Phượng Ương rồi vội vàng gục đầu xuống.



"Chỉ là bỗng nhiên ta thấy sợ thôi."



Phượng Ương sững sờ: "Sợ gì cơ?"



"Ánh mắt lúc nãy của ngươi......" Phù Ngọc Thu cúi đầu, cảm thấy mình hơi nhõng nhẽo nhưng vẫn không kìm được nỗi bất an trong lòng, "Ta sợ mình ngủ rồi ngươi lại âm thầm rời đi."



Hơi thở của Phượng Ương ngừng lại.



Phù Ngọc Thu không hiểu sao mình lại có suy đoán này nhưng y không cách nào khống chế suy nghĩ của mình.



Nhưng giờ hai người đã trùng phùng, thứ duy nhất có thể chia cách họ chỉ có Kim Ô mà thôi.



"Kim Ô thật sự nguy hiểm vậy sao?" Phù Ngọc Thu lúng túng hỏi, "Mặc dù ta không giúp được gì nhưng...... nhưng nếu ngươi cần Thủy Liên Thanh trong người ta thì, thì cứ lấy ra đi, ta không sợ đau đâu."



Phượng Ương giật mình, giờ mới nhớ ra vì muốn giam Phù Ngọc Thu ở đây mà mình đã nói dối rất nhiều chuyện.



Trên mặt Phù Ngọc Thu đầy vẻ lo lắng, thấy Phượng Ương lặng thinh còn kéo tay hắn đặt lên eo mình rồi nhắm mắt tỏ vẻ hiên ngang bất khuất: "Ngươi cứ lấy đi."



Phượng Ương tựa như muốn cười, khóe môi khẽ nhếch lên nhưng chỉ thấy tim mình đau buốt.



Phù Ngọc Thu từng bị Phượng Bắc Hà moi linh đan, giờ lại vì lời nói dối của mình mà cam tâm tình nguyện chịu đau lần nữa để lấy đan ra.



Phượng Ương nhìn Phù Ngọc Thu thật lâu, bàn tay đặt trên eo y đột nhiên siết nhẹ rồi ôm chặt vòng eo mảnh khảnh vào lòng.



Phù Ngọc Thu ngây ngốc.



Chẳng phải đang bàn cách giết Kim Ô à, sao tự dưng lại ôm chứ?



"Ta lừa ngươi thôi." Phượng Ương nói.



Phù Ngọc Thu sửng sốt: "Hả?"



Phượng Ương biết Phù Ngọc Thu ghét nhất là bị người khác lừa, nhưng mình lại lừa gạt y hết lần này đến lần khác.



Phù Ngọc Thu đã đặc cách không truy cứu hắn một lần, có lẽ lần này sẽ không tha thứ cho hắn nữa.



Nhưng dù vậy Phượng Ương vẫn phải nói.



Hắn ôm Phù Ngọc Thu, tựa cằm trên vai y không dám nhìn mặt.



Hắn sợ phải nhìn thấy vẻ chán ghét và xa lánh trên gương mặt kia.



"Kim Ô chết rồi, Phượng Hành Vân cũng bị cưỡng ép niết bàn, bên ngoài không còn nguy hiểm nữa." Phượng Ương nói, "Ta chỉ muốn ngươi ở lại Phượng Hoàng Khư thôi."



Thân thể Phù Ngọc Thu cứng đờ.



Phượng Ương nghĩ thầm: "Quả nhiên......"



Quả nhiên Phù Ngọc Thu vẫn để bụng chuyện lừa gạt này.



Đột nhiên...... "Chết rồi? Chết hết luôn à?!"



Phượng Ương nhíu mày đẩy nhẹ Phù Ngọc Thu ra.



Y mừng rỡ níu vạt áo Phượng Ương: "Chẳng phải Kim Ô lợi hại lắm à, sao ngươi giết được nó vậy?! Oa oa! Phượng Hoàng! Ngươi lợi hại ghê nha!"



Phượng Ương: "......"



Phượng Ương còn chưa kịp phản ứng thì Phù Ngọc Thu đã vui vẻ bổ nhào vào người hắn, hai tay ôm cổ hắn, hoàn toàn không giấu được niềm vui sướng.



Y cứ lo sau này Kim Ô giở trò quỷ nên lúc nào cũng phập phồng thấp thỏm, chỉ sợ Phượng Hoàng đánh không lại Kim Ô sẽ đi làm thiêu thân.



Không ngờ vui như lên trời.



Kim Ô thế mà chết từ đời kiếp nào rồi!



Phù Ngọc Thu hoàn toàn không thèm để ý chút lừa gạt cỏn con này —— Dù sao y cũng không ghét sống ở Phượng Hoàng Khư.



Phượng Ương ngơ ngác nhìn y.



Niềm vui của Phù Ngọc Thu không hề giả tạo, tựa như sức sống của mùa xuân rót vào cây khô sắp chết.



Sau lúc thấp thỏm, trái tim vẫn luôn treo cao của Phượng Ương rốt cuộc hạ xuống.



Ở nơi Phù Ngọc Thu không thấy được, Phượng Ương che miệng ho khan một tiếng, vệt đỏ xuất hiện giữa kẽ tay nhanh chóng bị lửa Phượng Hoàng thiêu đốt.



Nỗi vui mừng của Phù Ngọc Thu dần lắng xuống, nghi hoặc đẩy Phượng Ương ra rồi vịn vai hắn ngửi tới ngửi lui trên cổ hắn.



Giọng nói của Phượng Ương không để lộ chút manh mối nào: "Sao thế?"



"Có mùi lạ lắm."



Phù Ngọc Thu vẫn đang hít hít, nhíu mày ngửi từ cổ Phượng Ương xuống vạt áo, cuối cùng còn ngửi mặt hắn.



Hai người cách nhau rất gần, chỉ cần động nhẹ là có thể dính sát vào nhau.



Phượng Ương âm thầm nín thở.



Phù Ngọc Thu ngửi ngửi rồi băn khoăn hỏi: "Sao lại có mùi máu nhỉ? Ngươi bị thương à?"



Mắt vàng Phượng Ương co lại, lặng lẽ nói: "Không có."



"Phải không?"



Phù Ngọc Thu đành phải dằn xuống nỗi nghi ngờ, sau khi kịp phản ứng mới phát hiện tư thế của hai người hết sức thân mật.



Nhìn Phượng Ương gần trong gang tấc, Phù Ngọc Thu ngẩn người, không hiểu sao đột nhiên rất muốn chồm tới hôn hắn.



Chẳng phải hôn chỉ là cọ lá thôi sao.



Ngay cả lá y cũng cho rồi, hôn một cái cũng đâu có gì.



Nghĩ vậy Phù Ngọc Thu giống như bị ma nhập, ôm mặt Phượng Ương nhìn chăm chú rồi hỏi: "Ta hôn ngươi một cái được không?"



Phượng Ương choáng váng, nhất thời không biết phản ứng ra sao.



Phù Ngọc Thu là linh vật của trời đất, rụt rè dè dặt hoàn toàn không phải bản tính của y.



Y muốn làm gì thì làm nấy, xưa nay chưa từng suy xét cân nhắc, hỏi xong thấy Phượng Ương không mắng mình thì xem như hắn đã ngầm đồng ý, thế là chồm tới định "cọ lá".



Đúng lúc này Phượng Ương bỗng nhiên kịp phản ứng, giữ tay Phù Ngọc Thu lại rồi quay đầu đi.



Phù Ngọc Thu bất ngờ không kịp chuẩn bị nên hôn lệch chỗ.



Đôi môi mềm mại như chuồn chuồn lướt nước áp vào tai Phượng Ương.



Chỉ trong nháy mắt, vành tai Phượng Ương đỏ bừng như bị bỏng.



Phù Ngọc Thu mờ mịt: "Phượng Hoàng?"



Thân thể Phượng Ương cứng đờ, nhẹ nhàng ôm Phù Ngọc Thu đặt xuống giường êm, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh nhìn không ra cảm xúc gì.



Chỉ là sắc mặt hắn tái nhợt mà tai trái được hôn giống như bị lửa Phượng Hoàng thiêu đốt, đỏ đến mức gần như trong suốt.



Phượng Ương mấp máy môi định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nhìn Phù Ngọc Thu bằng ánh mắt phức tạp rồi quay người bước nhanh ra ngoài.



Phù Ngọc Thu vội gọi: "Ê, Phượng Hoàng?!"



Phượng Hoàng phớt lờ y bay đi mất.



Sau khi bay ra Phượng Hoàng Khư, cả người Phượng Ương vẫn còn choáng váng, tai trái nóng rực, thậm chí tim cũng đập thình thịch khiến Phượng Ương còn tưởng chỗ Phù Ngọc Thu hôn không phải vành tai mà là tim mình.



Nếu không tại sao tim lại đập mạnh thế chứ.



Phượng Ương hít sâu một hơi rồi bình tĩnh bay lên bầu trời tối đen.



Chỉ chốc lát sau hắn đã biến thành người đáp xuống tộc Uyên Sồ ở núi Nam Ngu.



Ngoài đầm lầy có người canh gác, từ xa nhìn thấy Phượng Ương thì lập tức hoảng hốt chạy vào bẩm báo.



Cả tộc Uyên Sồ nhanh chóng đổ xô ra nghênh đón rồi cung kính hành lễ.



Phượng Ương cũng không thèm nhìn bọn họ mà hỏi thẳng: "Minh Nam đâu?"



Đám người tộc Uyên Sồ nhìn nhau.



Hồi lâu sau, Minh Nam đang chìm trong mộng bị người gọi dậy.



Vừa thấy Phượng Ương, y lập tức tỉnh ngủ.



"Khấu kiến...... tôn thượng."



Phượng Ương thản nhiên nói: "Dẫn ta đến gương nước đi."



Những người khác vừa muốn động thì Phượng Ương đã nói thêm: "Một mình Minh Nam thôi."



Đám người đành phải bất đắc dĩ dừng lại rồi trơ mắt nhìn Minh Nam câm như hến dẫn Phượng Ương vào đầm sâu.



Không có những người khác, Minh Nam không dám thở mạnh mà cẩn thận từng li từng tí đưa Phượng Ương đến trước gương nước trong đầm sâu.



Phượng Ương phất áo bào ngồi xuống ghế đá.



Khí thế của hắn quá cao quý ưu nhã, dù ngồi trên ghế chật hẹp mọc đầy dây leo khô cằn và rêu xanh vẫn như đang ngồi trên ngai tiên tôn ở Cửu Trọng Thiên, khí độ phi phàm.



Minh Nam hít sâu một hơi rồi cả gan nhìn trộm Phượng Ương, đột nhiên sửng sốt.



Tai trái của tôn thượng...... bị thương sao?



Sao lại đỏ như đang rỉ máu thế kia?



Phượng Ương liếc y một cái.



Minh Nam vội vã cúi đầu: "Tôn thượng, ngài muốn đích thân xem gương nước hay sao ạ?"



"Không." Phượng Ương thản nhiên nói, "Ngươi xem đi."



Minh Nam: "Tôn thượng muốn biết gì ạ?"



Phượng Ương hơi cúi người tới trước, thanh âm trầm thấp vang vọng khắp đầm nước tĩnh mịch, không hiểu sao lại có ảo giác như đang ở địa phủ.



"Muốn biết ta," mắt vàng của Phượng Ương như ánh nến lập lòe trong bóng tối, ngữ điệu cực kỳ hờ hững khiến người ta lạnh gáy.



"...... Có phải sắp gặp đại nạn rồi không?"



Minh Nam ngẩng phắt lên sợ hãi nhìn hắn.



Phượng Hoàng Khư.



Phù Ngọc Thu bị Phượng Ương không từ mà biệt làm cho tức điên.



Y đùng đùng chạy đến thiên điện thở hồng hộc gọi: "Phượng Tuyết Sinh!"



Phượng Tuyết Sinh đang ngủ mơ màng bị đánh thức, bay xuống từ trên cây.



"Có chuyện gì thế?"



Phù Ngọc Thu lạnh lùng hỏi: "Ngươi có chắc phụ tôn ngươi chỉ thân mật với mỗi mình ta không đấy?"



Phượng Tuyết Sinh dụi mắt đáp: "Chắc mà."



Phù Ngọc Thu bùng nổ: "Vậy sao hắn không chịu hôn ta? Già mồm cái gì hả?!"



Phượng Tuyết Sinh: "......"



Phượng Tuyết Sinh bị câu này làm cho tỉnh ngủ, kinh dị nhìn Phù Ngọc Thu như không thể tin vào tai mình.



Những lời này...... tiểu phế vật như hắn có thể nghe được sao?!



"Ngươi, ngươi bình tĩnh đi." Phượng Tuyết Sinh nói, "Các ngươi chưa có danh phận, không, không hôn được đâu."



Phù Ngọc Thu: "......"



Phù Ngọc Thu sửng sốt nhìn Phượng Tuyết Sinh, cũng không thể tin vào tai mình.



Chưa ăn thịt heo, cũng chưa từng thấy heo chạy......



Phải rồi, ngay cả lễ hợp tịch của người khác Phượng Tuyết Sinh còn chưa tham dự lần nào thì làm sao biết rõ chuyện này được, so với Phù Ngọc Thu còn mù mờ hơn.



Phù Ngọc Thu trừng hắn: "Ta thấy phụ tôn ngươi chẳng thích ta chút nào cả."



"Thích mà thích mà." Phượng Tuyết Sinh khuyên nhủ, "Bao năm qua ta chỉ thấy hắn đối tốt với mình ngươi thôi."



"Ta không tin." Phù Ngọc Thu không tìm được Phượng Ương nên đành phải tìm con hắn gây sự, "Ngươi thề đi, ngươi viết giấy cam kết đi."



Phượng Tuyết Sinh: "?"



Liên quan gì đến ta chứ?



Hai người đang ầm ĩ không ngừng thì Phượng Ương rốt cuộc trở về.



Hắn từ trên trời biến thành người đáp xuống đất, dáng vẻ điềm tĩnh như thể chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra, vẫn giữ nguyên vẻ cao quý lạnh lùng của tiên tôn Cửu Trọng Thiên —— Nếu tai trái của hắn trở lại bình thường nhất định sẽ càng lạnh lùng hơn.



Đã qua nửa canh giờ mà tai trái kia vẫn đỏ bừng, xem ra mấy ngày nữa cũng chưa tan được.



Phượng Ương thản nhiên hỏi: "Cãi cọ gì vậy?"



Phù Ngọc Thu hất Phượng Tuyết Sinh ra rồi hung hăng đi tới kiễng chân lên trước mặt Phượng Ương.



Phượng Ương đứng yên như chưa bao giờ né tránh y, thậm chí còn cúi đầu xuống để Phù Ngọc Thu không cần kiễng chân vất vả như thế.



Phượng Tuyết Sinh sợ hãi vội vàng bịt mắt nhưng vì quá tò mò nên nhích ngón tay chừa ra một khe nhỏ rồi lén lút nhìn sang.



Phù Ngọc Thu còn lâu mới thèm hôn Phượng Ương lần nữa, y vênh mặt nắm vạt áo hắn ngửi tới ngửi lui.



Phượng Ương băn khoăn nhìn y.



Phù Ngọc Thu ngửi nửa ngày rồi đẩy Phượng Ương ra lạnh lùng nói: "Có mùi của Uyên Sồ."



Phượng Ương: "............"



Mũi chó đấy à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK