Bị dọa cho sợ phát khiếp.
Năm ngón tay Phượng Ương bị y ép sờ lên đùi ngọc láng mịn, muốn rút về thì Phù Ngọc Thu lại cằn nhằn không dứt.
Để ngăn y nói tiếp một đống từ khiến người ta hiểu lầm, Phượng Ương đành phải rũ mắt xuống, một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Phù Ngọc Thu để y khỏi bật ngửa, còn tay kia sờ soạng dọc theo bắp chân mịn màng để tìm sâu.
Cùng lúc đó, hắn lạnh nhạt truyền âm ra ngoài.
"Gì mà ồn ào thế?"
Thanh Khê nuốt nước bọt, cảm thấy mình sắp mất mạng ngay tại đây.
Phá đám tiên tôn đang "ân ái" kịch liệt với một thiếu niên không biết tên......
Từng chữ như lưỡi dao sắc bén có thể xắt lát thịt chim Thương Loan ra ăn sống.
Thanh Khê vắt óc nghĩ trăm phương ngàn kế để thoát thân.
Biết đâu trên đùi thiếu niên kia có sâu nên tiên tôn chỉ dịu dàng bắt sâu cho y thì sao!
Chữ "cắn" kia có thể là nói sâu cũng nên!
Chắc không phải từ ngữ mờ ám gì đâu, do đầu óc mình đen tối quá nên nghĩ nhiều thôi.
Thanh Khê điên cuồng tìm một lời giải thích trong sáng và hợp lý cho mấy câu vừa rồi, sau khi suy nghĩ rõ ràng thì lại trầm mặc.
Điều này có thể sao?!
Thanh Khê đang sụp đổ thì nghe Phượng Tuyết Sinh chậm rãi nói: "Làm phụ tôn mất hứng, Tuyết Sinh biết lỗi rồi, xin phụ tôn trách phạt."
Thanh Khê: "......"
Thanh Khê trợn lồi mắt.
Con công sầu đời này chán sống rồi sao?!
Mất hứng gì chứ?!
Ngươi không thể giả vờ như nghe không hiểu sao?!
Thanh Khê không biết ba tộc đấu đá rốt cuộc ai có thể kế thừa vị trí tiên tôn, nhưng chắc chắn không phải tên đần Phượng Tuyết Sinh này!
Tên đần Phượng Tuyết Sinh thành khẩn xin lỗi xong lại ỉu xìu quỳ cả hai chân như đang chờ xử tội.
Thanh Khê một lời khó nói hết liếc hắn.
Nàng cứ tưởng tiên tôn sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ lại nghe được một câu......
"Ừm, biết sai thì sửa." Ngữ điệu tiên tôn vẫn giống thường lệ, cứ như đó chỉ là chuyện vặt vãnh còn không quan trọng bằng đàn hạc của hắn, "Sao lúc nãy lại cãi nhau?"
Thanh Khê: "......"
Thanh Khê giật mình.
Hai người tung cánh bay lượn trên địa bàn của tiên tôn, còn phá đám chuyện tốt của tiên tôn, thế mà...... không truy cứu sao?
Tiên tôn đã không trách thì Thanh Khê cũng vội vàng lảng sang chuyện khác: "Tôn thượng, ta và thiếu tôn Khổng Tước đang truy đuổi một cây Âm Đằng ở hạ giới, mới đuổi đến đây thì Âm Đằng kia biến mất tăm, chắc nấp vào xó xỉnh nào đó trên thuyền linh này rồi ạ."
Tâm tình Phượng Ương có vẻ rất tốt, thản nhiên nói: "Vậy thì tìm đi."
Thanh Khê âm thầm thở phào một hơi.
Còn Phượng Tuyết Sinh lại hết sức thất vọng, trên mặt viết đầy câu "Ủa? Không phạt mình à?"
Thanh Khê túm hắn đến khu vườn nhỏ trên thuyền linh rồi lạnh lùng nói: "Ngươi muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo ta theo."
Phượng Tuyết Sinh cúi đầu ủ rũ nói: "Xin lỗi, ta là đồ vướng víu."
Thanh Khê: "......"
Thanh Khê quả thực không cách nào giao tiếp với loại người nói ba câu thì bi quan hết hai câu rưỡi này, bực bội nguýt hắn một cái rồi vận chuyển linh lực âm thầm tìm kiếm Âm Đằng trên thuyền linh rộng lớn.
Lúc nãy tiên tôn giao tiếp với bọn họ bằng cách truyền âm, điều này gián tiếp cho thấy tiên tôn không muốn thiếu niên kia biết đến sự tồn tại của hai người.
Thanh Khê tặc lưỡi, chẳng biết nghĩ đến điều gì mờ ám mà nhìn tới chỗ tiên tôn với ánh mắt sâu xa.
Linh lực Âm Đằng đã gần cạn, chỉ cần bọn họ hành động kín đáo một chút thì có thể bắt được nó mà không làm kinh động tiên tôn.
Trong thuyền linh.
Phù Ngọc Thu ỉu xìu nép vào ngực Phượng Ương, được xoa chân hơn nửa ngày rốt cuộc cảm thấy bầy sâu trên đùi đã rút đi như thủy triều.
"Bắt xong rồi." Phượng Ương nói, "Thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Phù Ngọc Thu đánh bạo cúi đầu nhìn, phát hiện trên hai chân trắng nõn quả nhiên sạch trơn, ngay cả vết sâu cắn cũng không có.
Y thở phào một hơi rồi cúi người rón rén sờ chân mình lẩm bẩm: "Thế này là sao? Rõ ràng lúc nãy ta cảm thấy rất nhiều sâu đang cắn chân ta mà."
Phượng Ương im lặng.
Chắc chỉ là...... ngủ tê chân thôi.
Không có sâu Phù Ngọc Thu lại làm anh hùng hảo hán nhảy nhót tưng bừng, y nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên đùi Phượng Ương, mũi chân trắng sứ rụt rè chạm đất, hạt châu trên mắt cá chân xoay tròn, lộ ra một đoạn bắp chân toát lên vẻ gợi cảm.
Phù Ngọc Thu sửa sang áo choàng rồi nhìn quanh thắc mắc: "Nhạc sư đâu rồi?"
Phượng Ương âm thầm dời mắt khỏi hạt châu rồi thờ ơ đáp: "Bạn thân của ngươi có việc gấp đi trước rồi, bảo ta nhắn lại với ngươi một tiếng."
Phù Ngọc Thu nghi hoặc nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy ngữ điệu của Phượng Ương khi nói ra hai chữ "bạn thân" hơi kỳ quái.
Y chưa kịp nghĩ thêm thì trên đỉnh đầu chợt vang lên một tiếng "đùng" đinh tai nhức óc, sau đó mái hiên bị nện vỡ toang hoác.
Phù Ngọc Thu hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy eo mình bị ôm chặt, sau đó là một trận trời đất quay cuồng.
Đến khi định thần lại thì y đang nép trong ngực Phượng Ương, chỗ y vừa đứng chỉ còn là một đống đổ nát, dây leo mảnh đen nhánh đan vào nhau chằng chịt, đống sợi đầy gai nhọn ngọ nguậy như rắn.
Phượng Ương lạnh lùng liếc sang.
Thanh Khê mới vừa rồi còn nghĩ nhất định phải kín đáo bắt được Âm Đằng sợ hãi thò đầu ra lỗ thủng, thấy khuôn mặt lạ lẫm và uy lực quen thuộc của Phượng Ương thì trong đầu lập tức hiện ra một đống tiết mục "chí tôn vô thượng che giấu thân phận để tìm tình yêu đích thực".
Mặt nàng tái mét, có linh cảm hôm nay mình sẽ mất cả chì lẫn chài.
Kẻ cầm đầu Phượng Tuyết Sinh chưa hiểu được ẩn ý của phụ tôn khi giao tiếp bằng truyền âm nên nhảy thẳng xuống từ lỗ thủng trên đầu rồi đứng cạnh Âm Đằng.
Thấy nam nhân mang theo khí tức của tiên tôn ôm một thiếu niên tóc trắng trong ngực, Phượng Tuyết Sinh thoáng sửng sốt rồi lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, biết mình lại làm mất hứng của phụ tôn nữa rồi.
Hắn đang định hành lễ thì Phượng Ương liếc hắn một cái, trong mắt vàng cuồn cuộn lệ khí.
Phượng Tuyết Sinh: "?"
Thanh Khê: "......"
Phượng Tuyết Sinh cứ nhận lỗi trước rồi tính sau, lúng túng nói: "Xin lỗi......"
Đúng lúc này Âm Đằng đang ngọ nguậy bỗng nhiên phóng ra vô số dây leo giương nanh múa vuốt khắp phía, sợi dây mang theo gai nhọn quất vun vút hung lệ âm tàn.
Âm Đằng cực kỳ hung hãn cứng đầu, y là tinh quái do âm khí biến thành vạn năm khó gặp nên mới bị hai người truy đuổi như rượt chó lâu như vậy.
Giờ thấy hết đường thoát, rốt cuộc y không thể nhịn được nữa.
Dây leo vút qua như muốn cuốn theo tất cả mọi người chung quanh, chẳng chút nương tay như quyết tâm ngọc đá cùng vỡ.
Thanh Khê và Phượng Tuyết Sinh liên tục tránh né.
Ngay cả khi bị dồn vào đường cùng, khí thế Âm Đằng vẫn không hề giảm sút.
Thanh Khê nghĩ thầm: "Tên này quá hung dữ, chẳng lẽ tôn thượng không ra tay sao?"
Nàng liếc sang chỗ tiên tôn.
Sau đó lập tức tái mặt.
Đấng chí tôn vô thượng cũng không vì một cây Âm Đằng tấn công bừa bãi ngay trước mắt mình mà giận tím mặt.
Thậm chí hắn còn chẳng thèm để ý Âm Đằng tràn đầy sát khí kia mà chỉ hờ hững vòng tay che chở thiếu niên tóc trắng bé nhỏ trong ngực mình, rũ mắt mở ra tầng hộ thân để mặc dây leo hung ác quất vào kết giới.
Thanh Khê: "......"
Giờ phút này mà vẫn không quên mỹ nhân sao?!
Không hổ là tiên tôn.
Mỹ nhân Phù Ngọc Thu chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì đã được Phượng Ương ôm vào lòng che chở.
Nghe tiếng quất vun vút bên tai y cũng biết có chuyện không lành xảy ra, với linh lực mèo cào của mình chẳng giúp được gì nên dứt khoát vòng tay ôm eo Phượng Ương, ngoan ngoãn làm hoa treo tường để không gây thêm phiền phức cho hắn nữa.
Phượng Ương bị ôm eo bỗng nhiên cứng đờ, nặng nề nhìn đỉnh đầu trắng xóa của Phù Ngọc Thu.
Âm Đằng rốt cuộc hao hết linh lực, khó nhọc hóa thành hình người đen nhánh.
Vô số dây leo từ từ thu nhỏ, cuối cùng co lại thành tóc đen xõa xuống phủ kín toàn thân, lọn tóc vẫn là dây leo mọc đầy gai nhọn không ngừng uốn éo.
Cả người Âm Đằng toát ra vẻ u ám, so với y thì Phượng Tuyết Sinh luôn ủ ê quả thực còn tươi sáng hơn nhiều.
Hai mắt y đen kịt chẳng chút ánh sáng, trên người không một mảnh vải mà chỉ có mái tóc dài đen óng che kín toàn thân, âm trầm nhìn Thanh Khê và Phượng Tuyết Sinh, rốt cuộc há miệng thốt ra câu đầu tiên.
"Ta! Mẹ ngươi đồ dây leo!! Dây leo dây leo dây leo! Dây leo!"
Thanh Khê: "......"
Phượng Tuyết Sinh: "......"
Thật quá thô tục rồi.
Phù Ngọc Thu đang yên lặng nép trong ngực Phượng Ương đột nhiên sững sờ quay đầu.
Âm Đằng vẫn đang hùng hổ mắng mỏ, chửi bậy xong nhân tiện hỏi thăm liệt tổ liệt tông, cuối cùng lại công kích tinh thần, miệt thị ngoại hình.
Toàn thân y tối tăm đến mức trên trán như tỏa ra từng làn khói đen, khi chửi người bằng giọng non nớt khàn khàn lại mơ hồ sinh ra ảo giác ma quỷ địa phủ đang nguyền rủa cay độc.
Khiến người ta không rét mà run.
Thanh Khê nổi giận đùng đùng: "Ngươi mẹ nó......"
"Dây leo dây leo dây leo!"
Thanh Khê: "......"
Thanh Khê tức run người, gọi ra một thanh kiếm nước rồi phẫn nộ mắng: "Ta phải làm thịt ngươi!"
Âm Đằng lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ hung ác: "Cha mi đang chờ mi đến làm thịt đây."
Phượng Tuyết Sinh thì khá hơn, vừa bị mắng câu đầu tiên đã nằm ngửa mặc người mắng chửi, hắn vốn đã ủ ê rầu rĩ, giờ lại càng thêm chán đời, chỉ muốn tìm chỗ treo cổ để khỏi lãng phí không khí hít vào.
Thanh Khê thật sự không nhịn nổi nữa, tiên tôn ở đây cũng mặc kệ, cầm kiếm xông lên để khỏi mất công Âm Đằng cạn kiệt linh lực này còn chưa chết mà mình đã bị tức chết.
Linh lực Thương Loan cuốn theo lửa giận ngút trời của Thanh Khê hùng hổ xé gió lao tới!
Nhưng Âm Đằng chỉ nở một nụ cười lạnh: "Muốn quả của ta thì đem mạng ra đổi đi."
Con ngươi Thanh Khê co lại, phản ứng cực nhanh lui ra sau.
Nàng sợ hãi nói: "Ngươi muốn tự nổ linh đan à?!"
Phù Ngọc Thu: "......"
Cái này ta quen lắm.
Phượng Ương nghe được tự nổ linh đan chẳng hiểu sao tự dưng thấy khó chịu.
Hắn thích nhìn chim chóc máu me đầm đìa rút lông vũ và sức sống cho nổ tung giữa trời nhưng không cách nào chấp nhận được bốn chữ "tự nổ linh đan".
Bốn chữ này hệt như gai nhọn đâm sâu trong lòng hắn.
Tuyệt đối không thể chạm vào.
Phượng Tuyết Sinh nằm ngửa chờ chết, trên mặt đầy vẻ thanh thản như ở Tây Thiên.
Phượng Ương cảm nhận được linh lực xao động chung quanh, đang muốn đưa tay ra cản thì Phù Ngọc Thu đột nhiên chui ra khỏi ngực hắn rồi đi nhanh tới chỗ Âm Đằng.
Trong ngực bỗng dưng trống rỗng làm Phượng Ương khẽ nhíu mày.
Phù Ngọc Thu kinh ngạc nhìn thân người đen bóng đang quay lưng về phía mình rồi dè dặt gọi: "Âm Đằng?"
Lúc này Âm Đằng mới phát hiện sau lưng cũng có người, hung ác nhe răng như sói con bị dồn vào đường cùng: "Ai gọi cha mi đấy?!"
Vừa quay đầu thì lập tức đối diện với một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Âm Đằng sững sờ.
"Cỏ?!"