Lãnh Tĩnh đứng trước bồn rửa tay thẩn thờ, quên khóa vòi nước để tiếng nước chảy 'ào ào' bên tai.
"Em gái!" - Giọng đàn ông mềm mại nhỏ nhẹ từ xa vang đến.
Lãnh Tĩnh hoảng sợ, kích động ngẩng đầu lên, qua tấm gương trước mặt nhìn thấy người đang đứng sau lưng mình, Vivian. Lãnh Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, "Anh cũng quá rêu rao rồi đó, đây là toilet nữ".
Vivian không chút để ý, ôm cánh tay nghênh ngang đi đến mấy buồng bên cạnh kiểm tra một vòng. Xác định trong toilet chỉ có hai người bọn họ mới điệu đà dựa vào bồn rửa tay bắt đầu hỏi, "Em gái à, có phải nên giải thích chút gì đó hay không, trợ lý của em sao lại biến thành ông chủ của chúng ta rồi?"
"Anh nhận lầm người" - Lãnh Tĩnh cúi đầu rửa tay, làm như không mấy quan tâm.
"Cô cho là tôi mù chắc? Vừa rồi anh ta nắm tay với cô, cả cô và anh ta đều không ai tình nguyện, vừa nhìn là biết ngay hai người có quen biết. Còn nữa, vừa rồi khi ông chủ tới, để chúng ta hợp với Trưởng đại diện họp, tôi để ý khuôn mặt cô lúc nào cũng cau có" - Vivian thần thần bí bí tới gần bên tai cô chờ nghe bí mật, "Là em gái phải không?"(??)
Lãnh Tĩnh đóng vòi nước, lấy son môi ra bắt đầu trang điểm lại, thong thả buông ra hai chữ, "Không phải".
"........."
"Mà anh đừng hiểu lầm, tôi mặt cau mày có là vì Trưởng đại diện nói cuộc thi tranh cao thấp vào tháng sau".
Vivian lập tức ôm ngực giống như đang bị nội thương rất nặng, cuối cùng chỉnh lại sắc mặt nghiêm túc, "Cô đã không muốn nói thì thôi, cứ quyết định vậy đi. May mà hôm qua bọn họ đều đi theo Trưởng đại diện ra ngoài làm điều tra nghiên cứu, cũng chỉ có mình tôi nhìn thấy cái người gọi là trợ lý gì đó. Cô đó, cứ tiếp tục giả bộ thần bí đi, tôi là người rất thức thời, tuyệt đối sẽ không vạch trần cô. Tuy nhiên, cô nên vì chúng tôi mà đi cầu tình với anh ta, rõ ràng lúc trước cho chúng ta thời gian ba tháng để chuẩn bị cho cuộc thi, kết quả - chỉ một câu của ông chủ, thời gian của chúng ta chỉ còn lại một tháng, đúng là muốn chôn sống người ta mà!".
Đâu chỉ là đào hố chôn sống người thôi đâu? Lãnh Tĩnh oán thầm, trên mặt còn tươi cười nói, "Dù sao, trên hợp đồng, theo lý thuyết sẽ quyết định giữ lại chúng ta cho bốn tuần lễ thời trang vào năm tới. Nếu anh ta dám không trâu bắt chó đi cày, không sợ chúng ta làm hỏng thì nhất định sẽ hỏng cho coi, vậy thì năm tới cùng nhau trở mặt vậy!"
An ủi Vivian cũng là tự an ủi chính mình. Lãnh Tĩnh cất son môi, vén tóc chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy Vivian vẫn còn đang trong tình trạng xoắn xuýt, Lãnh Tĩnh có chút uể oải, "Sao còn chưa đi? Vẫn đang suy nghĩ về cuộc thi sao?"
Vivian than ngắn thở dài, "Tôi đang nghĩ xem dùng cách gì mới có thể nhúng chàm anh ta, dù sao anh ta cũng không còn là trợ lý của cô nữa, Haiz!"
".........." - Lãnh Tĩnh 囧 thiệt là 囧 mà.
Tuy nhiên, trước lúc bọn họ trêu chọc nhau trong toilet, hiển nhiên mọi người trong phòng thiết kế này, ai cũng xem trọng thanh danh lẫn tác phẩm của mình, nhưng chỉ thị của cấp trên vẫn là mệnh lệnh hàng đầu. Vivian không ngoại lệ, mà chính Lãnh Tĩnh dĩ nhiên cũng không.
Họp với Trưởng Đại diện thoáng cái hết cả buổi, tất cả mọi người đều trở lại văn phòng của chính mình, không khí u ám đang dần dần tan ra.
Từ toilet đi ra, đúng lúc này Lãnh Tĩnh gặp nhóm người trợ lý mua cơm trưa.
"Có muốn chúng tôi mang cơm lên không?"
"Mọi người đi nhanh đi, tự tôi đi ăn là được".
"Cô Lãnh phải nhanh tìm trợ lý đi, nếu không việc vặt gì cũng phải tự mình làm, vậy thì phiền lắm".
Lãnh tiểu thư cười gượng. Trợ lý của cô xế chiều hôm nay xuất hiện dưới dạng 'chó đội lốt người' trước mặt cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, sau đó lạnh lùng đi rồi...
Bình tĩnh! Đừng suy nghĩ miên man nữa!!! --- Cô vừa ra sức xoa xoa trán nhưng mà càng xoa càng kích động hơn, đá văng cánh cửa phòng khép hờ, giày cao gót 'lộp cộp' đi tới bật công tắc đèn, sau đó sửng sốt.
Tại sao có hộp cơm trên bàn cô?
Ngay lúc sửng sốt, chiếc ghế dựa phía sau bàn làm việc đột nhiên chuyển động, lưng ghế di chuyển chầm chậm từ phía sau lên phía trước.
Ngồi trên ghế, là một người đàn ông, mà chính xác hơn là người đàn ông tự xưng là Tiểu thánh nhân nhưng là một người đàn ông hẹp hòi xấu xa.
Trong ánh hoàng hôn, ánh sáng buổi chiều tà từ cánh cửa sổ rơi trên mặt sàn, làm nền cho khuôn mặt góc cạnh một tầng ánh sáng, yên tĩnh mà đẹp rực rỡ.
Lãnh Tĩnh lại sửng sốt lần nữa.
"Có phải hối hận rồi không?" - Anh đột nhiên mở miệng, lạnh lùng cứng rắn phá tan sự yên lặng.
"Cái gì?"
"Không phải là muốn làm thiếu phu nhân sao? Giá trị sở hữu của Corrine so với Hàn Tự còn giàu có hơn. Cơ hội tốt như vậy mà bỏ lỡ, tôi thấy tiếc thay cho cô".
"Bệnh thần kinh!" - Cô xoay người bỏ đi.
"Đứng lại".
".........."
Đôi chân không nghe lời, tựa như luôn luôn gắn liền với thính giác. Lúc này, thính giác cũng trở nên cực kỳ nhạy cảm, chiếc ghế phát ra tiếng 'két', sau đó là tiếng bước chân chậm rãi tới gần, cuối cùng, bên tai cô nghe được câu nói, "Bây giờ, cô phải học theo cách nghe lệnh".
Tay Địch Mặc vuốt bàn tay đang buông lỏng bên người cô, đầu ngón tay dọc theo đường đi vỗ về lên đến đầu vai cô, một đường tê tê dại dại. Làn da theo trí nhớ tựa như nhớ tới một đêm được vuốt ve nào đó, ngay khi Lãnh Tĩnh sắp không chịu nổi muốn đẩy anh ra, anh ta giữ lấy vai xoay người cô lại, "Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi".
"Không phải là anh muốn nghe được từ miệng tôi nói là tôi hối hận, hối hận muốn chết sao?"
"Ừm hử".
"Tôi thừa nhận tôi hối hận, muốn thối ruột tía màu, nói như vậy anh vừa lòng rồi chứ?"
Địch Mặc nở nụ cười, lúc trước Lãnh Tĩnh vẫn luôn bị cuốn hút bởi nụ cười này của anh ta, khi đó khóe miệng kia sẽ cong lên, chân mày khóe mắt cũng cong cong, bây giờ cô chỉ muốn đánh lên cái mặt này mấy bạt tay.
"Có cần tôi cho cô một cơ hội để bù đắp không?"
Tôi nhổ vào! ---- trong lòng Lãnh Tĩnh hung hăng phi một tiếng, lấy di động trong túi ra làm ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhanh chóng nghe máy, "Alo?"
Bên tai nghe không hề có tiếng gì, nhưng Lãnh Tĩnh càng tỏ ra vui vẻ, "Hàn Tự?"
"........."
"Tôi vẫn chưa".
"..........."
"Được. Vậy gặp ở nhà ăn?"
Khuôn mặt mày cô hưng phấn, nhìn thấy người đàn ông trước mặt từ trong mũi 'hừ' một tiếng, cười như không cười, giống như chế giễu. Lãnh Tĩnh mặc kệ anh ta, đang tự biên tự diễn hăng hái, anh ta đột nhiên cướp mất di động trên tay cô.
"Này!" - Cô giật mình hoảng sợ quát nhẹ một tiếng.
"Alo?" - Địch Mặc cầm điện thoại hỏi một câu, bên tai nghe không có bất kỳ tín hiệu nào. Anh ta cầm điện thoại lắc lắc trước mặt cô, vẻ mặt cười chăm chọc.
Lãnh Tĩnh cắn mạnh hàm răng, muốn lấy lại điện thoại, bị anh ta giơ cao né được, "Tôi nói, làm sao lại trùng hợp như vậy, điện thoại nói tới là tới".
Vừa dứt lời điện thoại reng lên thật.
Khuôn mặt Địch Mặc trầm xuống, Lãnh Tĩnh nhướng chân nháy mắt lấy lại điện thoại, cuối cùng còn không quên hung ác trừng anh ta một cái.
"Tan làm chưa?"
"Còn chưa".
"Làm sao bây giờ? Mình đang đứng dưới lầu trước công ty bồ rồi".
Lãnh Tĩnh không nhịn được ngẩng đầu nhìn người đàn ông này một cái, anh ta chỉ nhàn nhạt nhìn cô, tựa như chưa hề tức giận. Lãnh Tĩnh bất ngờ nảy ra một kiểu tâm lý thấy chết không sờn, "Chúng ta cùng đi ăn cơm chiều đi? Ăn xong mình phải trở về tăng ca".
Lãnh Tĩnh vừa nói vừa xoay người mở cửa, anh ta không ngăn cản.
Cô ra khỏi văn phòng, trong lòng không có cảm giác vui vẻ gì. Rõ ràng anh ta là người lừa gạt trước, tại sao cô lại có cảm giác mình mới là người có tội? Không khống chế được mình, cô quay đầu lại, đối diện ánh mắt của Địch Mặc.
Lãnh Tĩnh thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của anh ta. Cánh cửa chậm rãi khép lại, ánh mắt phức tạp cuối cùng cũng biến mất ở phía sau cánh cửa.
Cả người của anh ta cũng biến mất trong không khí, qua một tháng, Lãnh Tĩnh chưa gặp lại anh ta lần nào.
Cả một tháng bận rộn tối mắt tối mũi, thời gian rảnh duy nhất là lúc ngủ. Nhưng đáng tiếc, thời gian quý giá này lại bị người nào đó bị chồng-đi-công-tác bỏ rơi đến quấy rối.
Vẫn còn một tuần nữa là tới cuộc thi phân cao thấp, Lãnh Tĩnh vừa gọi điện xong kiểm tra toàn bộ một lượng lớn vải dệt, vừa nhìn đồng hồ, hơn 3 giờ sáng. Cũng không muốn tắm rửa, trực tiếp trở về phòng ngủ.
Phòng ngủ tối đen, Hồ Nhất Hạ và cô cùng chen chúc trong một phòng nhỏ. Hồ Nhất Hạ đang nói chuyện điện thoại với người bên kia đại dương, "Anh có nhớ em không?"
"........."
"Nói đi! Đừng thẹn thùng mà!"
".........."
"Anh tắt máy trước"
"............"
"Không, anh tắt trước".
".........."
"Hay là chúng ta nói chuyện thêm một lát?"
.............
Rốt cuộc cũng kết thúc cuộc gọi, Hồ Nhất Hạ cảm thấy mãn nguyện lật người trở lại giường, đang chuẩn bị đi vào mộng đẹp, lại đột nhiên phát hiện Lãnh Tĩnh - tóc tai bù xù, trừng to hai mắt, hết sức u ám nhìn cô.
Hồ Nhất Hạ khó khăn lắm mới nuốt trôi cơn hoảng hốt này xuống, vuốt vuốt ngực, "Tối khuya rồi làm gì mà chưa chịu ngủ? Đóng vai ma nữ dọa người à!"
"Hỏi cậu chuyện này".
"Hư?"
Lãnh Tĩnh dựa sát lại gần, "Nếu Chiêm Diệc Dương đột nhiên biến mất một tháng, bồ sẽ làm gì?"
"Cái này à........." - Hồ Nhất Hạ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, lại không biết đột nhiên nghĩ tới chuyện gì sau đó cười lên, "Giả thiết này không được thành lập, anh ấy sẽ chịu được một tháng không gặp mình sao?"
Lãnh Tĩnh thiệt hết chỗ nói, yên lặng trở về giường nằm sắp xuống.
Hồ Nhất Hạ kề tai hỏi nhỏ, "Không phải là bồ đang nghĩ về ông chủ kia của bồ chứ?"
"Nói bậy bạ gì đó?"
Hồ Nhất Hạ nheo mắt nhìn cô, nâng cằm cô lên, "Này Lãnh Nhị! Mi không được gạt ta, mi nha, một khi nói dối sẽ dựng râu trừng mắt giả bộ nói ra lời chính nghĩa".
Lãnh Tĩnh chỉ biết lấy chăn mỏng che mặt.
"Haiz, thật ra, nếu lấy ông chủ của bồ ra so sánh, mình thích Hàn Tự hơn. Mới đầu định tác hợp cho hai người, bởi vậy mỗi lần hẹn hai người ra ngoài đều tạo cơ hội bên nhau, nhưng cậu lúc nào cũng có vẻ như mang đầy tâm sự".
"Mỗi lần chúng ta ra ngoài, không phải lúc nào bồ cũng vội vội vàng vàng nhận cuộc gọi chồng bồ sao? Con mắt nào của bồ thấy mình tâm sự đầy mình?"
"Vì mình đây là mắt thấy sáu đường tai nghe tám hướng, một bên gọi điện thoại một bên theo dõi bồ. A.... đúng rồi, còn nữa, lần trước tớ đi tới công ty của cậu mua cơm trưa, trốn ở ghế sau định gây bất ngờ cho bồ, kết quả thì sao? Vậy mà có người còn mở miệng hỏi: 'Tiểu Thánh Nhân?'. Bồ có biết lúc đó mình thương tâm cỡ nào không?"
Lãnh Tĩnh kéo mạnh chăn trùm đầu xuống, "Tớ bận tới mức đồng hồ sinh học đều hỗn loạn cả lên, ngay cả kỳ kinh cũng không thèm tới, nào có sức quản anh ta ung dung tự tại ở đâu? Ngủ --- Ngủ thôi-----!"
Đi ngủ......
Ngủ ngon thì không có vấn đề gì nữa! Nhưng Lãnh Tĩnh một đêm mất ngủ.
Ngày hôm sau đi đến nơi xem người mẫu tập chương trình, nhân viên trong hội trường bày hoa quả và điểm tâm nhỏ tiếp đãi, trong đó có không ít món Lãnh Tĩnh thích ăn.
Ăn miếng thứ nhất.
Đột nhiên dạ dày cuộn lên----
Lãnh Nhị nhà ta hoa hoa lệ lệ ói ra.
Vivian sợ tới mức chạy tới toilet nữ lần thứ hai, "Cô không sao chứ?"
Cả khuôn mặt Lãnh Tĩnh như muốn chôn trong bồn rửa mặt, nói không ra lời.
Hết Chương 29.