Sáng sớm.
Nói đúng ra là bóng đêm còn chưa tản đi, trời chưa rạng sáng.
Lãnh Tĩnh tỉnh rượu, mí mắt nặng trịch không mở nổi, đầu đau như bị thiêu cháy, tới khả năng nhíu mày cũng làm không được.
Sau này sẽ không say rượu nữa, cô sâu xa thề. Thử hết lần này đến lần khác, rốt cuộc cũng chống được mí mắt lên, ngay khi khóe mắt vừa mở lập tức nghe thấy----
"Dậy rồi?"
Một giọng nói rất nhẹ nhàng và cực kỳ mềm mại, nhưng người nghe - Lãnh Tĩnh - nhất thời da đầu run lên, mở to mắt, quả nhiên nhìn thấy Địch Mặt.
Anh ta mới trở về phòng, tay cầm ly nước, "Cô không sợ say rượu bị chết đầu đường sao?" - Mang theo chút trách móc, sắc mặt cũng lạnh lùng, nhưng động tác cẩn thận, đỡ bên vai cô để cô ngồi xuống, đưa ly nước nhét vào tay cô.
Người nào đó không cảm kích đưa tay ngăn ly nước của anh, "Cậu ấy đâu?"
"Người nào?"
"Còn có thể là ai? Người đi cùng tôi".
"................"
"Nói!"
"Bệnh viện, có lẽ".
Lời nói của anh ta rất nhẹ nhàng, trong thời gian ngắn Lãnh Tĩnh còn tưởng mình nghe nhầm. Cảnh cuối cùng cô nhớ được là góc tối ở quán bar, cố gắng nhớ xem có thật là do Lục Chinh đưa cô về không, càng nghĩ càng đau đầu, dùng sức lắc lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua thấy chiếc điện thoại đang nằm trên tủ đầu giường. Lãnh Tĩnh một bên xoa xoa trán, một bên thò tay với lấy điện thoại, khởi động máy, vừa gọi điện thoại cho Lục Chinh vừa đi tới giường ngồi, cố gắng cách cái tên 'Tiểu Bạch Kiểm' này càng xa càng tốt.
Vừa mới đi được hai bước đã bị anh ta bắt trở lại giường.
"Uống nước" - Hai chữ bay ra khỏi miệng anh như hai viên đạn bị bắn ra, lạnh lùng cứng rắn.
Cho tới bây giờ chỉ có cô bị anh ta chọc tức tới giậm chân, tình huống hiện tại hoàn toàn đảo ngược, bộ dáng anh ta cứ như hận không thể xé cô cho bằng được. Lãnh Tĩnh đột nhiên cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt, nhất là nhìn thấy cánh tay đặt trên vai mình dường như đang nổi gân xanh.
Tay anh giống như gọng kiềm, Lãnh Tĩnh biết mình nên kháng cự nhưng mà... thôi cứ để anh ta tùy ý, ngồi tại chỗ tiếp tục gọi điện thoại.
Có lẽ người đàn ông này bị cô làm cho tức điên, vậy là tự anh ta uống nước, Lãnh Tĩnh cũng không thèm nhìn anh, điện thoại được kết nối, Lục Chinh bên kia rõ ràng là tâm trạng buồn bực, "Alo?"
Chỉ nghe một tiếng này, di động của cô đã bị ai đó thô bạo cướp đi. Tận mắt nhìn thấy điện thoại của mình bị ném lên giường, Lãnh Tĩnh cũng bị ném lên giường.
Không uống nước phải không? Không hợp tác phải không?
Địch Mặc giữ cằm cô, nhìn sâu vào mắt cô một cái. Lãnh Tĩnh nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong con ngươi của anh ta như bị hai ngọn lửa đang thiêu cháy thành tro bụi, anh ta mạnh mẽ hôn, thật tàn nhẫn, răng Lãnh Tĩnh bị đau giống như chỉ trong chớp mắt bị anh ta va vào vỡ nát.
Cô nghe thấy tiếng rên của chính mình, trong miệng bị mớm nước làm cô nghẹn sặc lập tức đẩy anh ta ra ho khan.
"Anh dựa vào cái gì.....?"
Chưa nói xong đã bị anh ta ngắt ngang, "Tôi dựa vào cái gì? Cô mang thai mà còn uống rượu, có lỗi với con của chúng ta; cô say khướt ở trong vòng tay người đàn ông khác, có lỗi với tôi. Cô nói tôi dựa vào cái gì?"
Di động của cô đột nhiên rung lên, Lãnh Tĩnh cố cầm điện thoại lên, không rảnh cãi nhau với anh ta, nhưng mà anh ta còn hành động nhanh hơn, tay cô vừa mới chạm vào điện thoại đã bị anh ta giật lại nắm chặt trong tay, 'Bốp' một tiếng, điện thoại đập vào tường, pin văng khỏi máy.
Lãnh Tĩnh nhìn pin điện thoại đang thê thảm nằm lẻ loi dưới sàn, "Anh có bệnh....." - đành phải im lặng không nói nên lời.
Lãnh Tĩnh dù không cam lòng nhưng phải thừa nhận, dáng vẻ của người đàn ông trước mặt rất dọa người, nhìn cứ như chuẩn bị đánh người. Nếu như người có bản lĩnh tốt như Lục Chinh mà còn bị anh ta đánh vào bệnh viện, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng biết, tay chân yếu ớt như cô lại càng chết chắc....
"Làm sao anh biết được mà đến đây?"
Giọng nói của cô vẫn xa cách như trước, cũng bình tĩnh thản nhiên không chạm tới đề tài nóng hổi này nữa. Nhìn anh ta một cái, muốn dò xét xem phản ứng của anh ta, không yên lòng tự an ủi mình, cô không phải là người nhát gan mà đơn giản vì không muốn cùng một người mất lí trí hơn thua.
Địch Mặc nhìn cô, chỉ là yên lặng nhìn, không nói gì, cũng không làm gì, rất rất lâu sau mới đi ra phòng ngoài, rồi không lâu sau trở về nhét một vật vào tay cô, "Kỳ nghỉ của cô kết thúc sớm".
Lãnh Tĩnh nhìn vé máy bay trong tay, "Anh....."
"Đương nhiên, nếu cô muốn tiếp tục ở bên cạnh người này cũng được, vậy bây giờ từ chức với tôi".
"..........."
"............"
"Xem như anh lợi hại!"
Lãnh Tĩnh xuống giường mang giày, lập tức đi tới tủ quần áo.
"Đi đâu?"
"Giờ bay là buổi chiều, bây giờ tôi có quyền tự do hoạt động, tôi nói không đúng sao, ÔNG CHỦ!" - Hai chữ sau cùng được nghiến răng nghiến lợi phát ra, dứt lời, Lãnh Tĩnh tóm mạnh áo khoác trên giá, khoác lên lập tức bỏ đi, để lại cái giá áo lắc lư chao đảo, để lại người đứng bên giường vẻ mặt ngưng đọng.
**
Lãnh Tĩnh không đến bệnh viện tìm Lục Chinh. Cô gõ cửa nhà họ Lục, nhìn khóe miệng dán băng keo cá nhân.
Lục Chinh thấy cô cười cười, phỏng chừng là bị đụng tới vết thương bị đau hít mạnh một hơi.
"Không sao chứ?"
"Trước hết để tớ nói rõ, không phải là bản lĩnh tớ không bằng anh ta, mà do anh ta không nói một câu liền vung tay đánh, mà tớ là một công dân tốt nên không thèm so đo với anh ta".
Vốn dĩ trong lòng Lãnh Tĩnh thương tiếc, giờ nghe anh ta nói sằng xiêng cho có, cô đi thẳng vào trong, đặt mông ngồi xuống ghế, "Cho tớ cái gì ăn với, đói chết mất".
"Trước mặt người bị thương mà thái độ của cậu vậy đó à?" - Lục Chinh theo sau đi vào, ngoài miệng thì bất mãn nhưng thật sự đi tới tủ lạnh tìm thức ăn cho cô.
Anh ta ném tới một túi bánh mì, Lãnh Tĩnh dễ dàng bắt được, mở gói vùi đầu điên cuồng cắn nuốt. Tối hôm qua bụng rỗng uống rượu, uống gần như làm dạ dày bị cháy, sáng sớm lại gặp ai ở khách sạn bị tức giận không nhẹ, hiện giờ cô ngồi ăn ngấu nghiến ra sức trút giận.
Một ly sữa tươi được đưa tới, cô cũng không nhìn người lập tức nhận lấy, ngửa đầu uống cạn.
Lục Chinh ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô thật lâu mới mở miệng, "Người kia........."
"Đừng nhắc anh ta với tớ".
"Được, tớ không nói. Tớ chỉ hỏi một câu, cậu... thật sự không mang thai?"
"Làm sao có thể nói hai chữ này với người không yêu, lại là người mới gặp không bao lâu? Lần cuối cùng tớ trả lời cậu, KHÔNG CÓ!"
Dường như anh ta nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng Lãnh Tĩnh không thể nhẹ nhõm buông xuống được.
Sau khi trở lại Bắc Kinh, Lãnh Tĩnh mới hiểu rõ bản thân mình đã hoàn toàn sai. Cô vừa nói với Lục Chinh 'Làm sao có thể nói hai chữ này với người không yêu thương lại là người quen biết không bao lâu' thì không lâu sau có một người hoàn toàn xa lạ vì chuyện này mà tới cửa tìm cô----
"Chuyện của cô với Tiểu Thánh Nhân, tôi có nghe nói" - Một người đàn ông trung niên tìm đến nhà cô, cũng không tự giới thiệu liền lạnh lùng mở miệng.
"Nếu muốn sử dụng việc mang thai để trói buộc người của Địch gia, vạy thì Lãnh tiểu thư đã hoàn toàn sai lầm".
Người này, qua những dấu vết trên khuôn mặt có thể thấy được hình ảnh tuấn tú của ông khi còn trẻ, đang dùng ánh mắt đặc biệt đánh giá cô.
"Tôi không hiểu ý ông" - Lãnh Tĩnh nói.
"Cô không hiểu ý tôi, không sao cả. Cô có thể hiểu được tờ chi phiếu này là được" - Ông ta đẩy một phong bì tới trước mặt cô.
Hết Chương 37.