Vivian than thở đến giúp cô vỗ lưng, "Cô đó nha, thế này thì liều mạng quá rồi. Tôi chưa bao giờ thấy trợ lý thiết kế nào chuẩn bị hai bộ dự phòng mà bị cái phương án dự phòng nào hành hạ như thế bao giờ. Vốn là Trưởng đại diện duyệt hai tác phẩm của cô làm hai mẫu chủ đạo, với công lao này cô có thể rảnh tay rồi, cớ gì lại không làm".
Lãnh Tĩnh vừa ngẩng đầu muốn nói chuyện, dưới bụng lại cuộn lên lần nữa, cô vội vàng úp mặt xuống bồn cầu nôn khan. Rốt cuộc cũng thoải mái nhẹ người, súc miệng xong, lấy nước từ tay Vivian uống một chút, sau đó Lãnh Tĩnh mới mở miệng, "Tôi đã hoàn thành hơn 20 mẫu, nếu còn không cố gắng thì nhất định không cần nghĩ tới gầy dựng tên tuổi nữa. Anh cũng biết đó, ở trong cái vòng lẩn quẩn này nếu không chấp nhận được bán tử không hồng nhị tuyến Thiết kế sư (#Huongbb: Tạm thời mình chưa hiểu, bạn nào biết góp ý giúp mình nhé). Huống hồ, anh cũng có nghe nói chuyện của tôi và Chu Nam đó thôi. Nếu tôi không đoạt giải hơn cô ta, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ bị cô ta tranh giành tới chết mất".
"Không phải cô còn có ông chủ làm chỗ dựa sao?"
Nhờ vào ông chủ? Nhờ Địch Mặc? Lãnh Tĩnh bây giờ chỉ muốn mắng một câu: Mẹ kiếp!
Thấy biểu tình xoắn xuýt của Lãnh Tĩnh, Vivia thức thời không nói tiếp đề tài này nữa, đi theo cô ra khỏi toilet, "Hôm nào rảnh cô nên tới bệnh viện kiểm tra đi".
"Thôi để nói sau".
"Tuyệt đối không được, cẩn thận đấy, nếu không khi nổi tiếng rồi lại chết vì kiệt sức đó".
Lời khuyên của Vivian vào tai Lãnh Tĩnh từ tai trái bay ra tai phải, cả ngày cô vội vàng lăn tới lăn lui, không chỉ nhờ dáng người của người mẫu để chỉnh sửa tỉ mỉ trang phục, vẫn còn phải quay lại công ty họp, họp xong vẫn phải đi đến lễ công bố của công ty. Khi đó hội trường hết sức náo nhiệt.
Tại lễ công bố, Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh cùng ông chủ lớn nhỏ của phòng thiết kế Chu Nam đến chúc mừng. Chuyện của phòng thiết kế Chu Nam và Corrine trở mặt trước đây cũng lan truyền ồn ào một hồi. Giới truyền thông thấy hai nhà oan gia ngỏ hẹp này chạm mặt, dĩ nhiên là cùng nhau xông lên, đèn flash nháy lên không ngừng. Lãnh Tĩnh đứng bên cạnh Trưởng đại diện, đã được Trưởng đại diện giới thiệu qua, cùng với người trước mặt này đã từng bắt tay với ông chủ, không kiêu ngạo không siểm nịnh. (Mình không hiểu đoạn này lắm).
Khi buổi lễ gần kết thúc, Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh tiến lên mời rượu, Trưởng đại diện như có điều ngụ ý liếc mắt nhìn người đang đứng phía xa - Lãnh Tĩnh, từ từ bưng ly rượu lên, "Vì người bị các người xào rớt mà tôi mới nhận được một trợ thủ đắc lực, Cheers!"
Hai chiếc ly thủy tinh chạm vào nhau gây ra tiếng vang nhẹ nhàng đáng yêu, nhưng biểu tình của Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh tuyệt không đáng yêu chút nào. Nhìn theo tầm mắt cô ta khi đó, bên trong ẩn giấu một tia thù hận. Lãnh Tĩnh nhất thời cảm thấy một loại khoái cảm được báo thù.
Bóng đêm buông xuống, Lãnh Tĩnh uống chút rượu, lái xe trở lại nhà. Sau khi "Tiểu Bạch Kiểm' biến mất tăm, cô cũng không nhất thiết phải đem nhà của Hồ Nhất Hạ cho thuê, chạy một mạch về nhà, còn chưa đi tới bậc thang trước cổng đã nghe thấy giọng nói của hai người phụ nữ đang tán gẫu.
Lãnh Tĩnh ngu ngơ, còn tưởng chính mình uống nhiều rượu quá nhìn nhầm, "Hai người.... tại sao lại ở chỗ này?"
Nữ quái QQ đứng lên, phủi phủi bụi trên mông, khuôn mặt không son phấn tươi cười cực kỳ hăng hái, "Tớ tới đưa thiệp mời!"
Hồ Nhất Hạ cũng đứng lên, nhưng mà mở miệng lại là chuyện ngược lại, "Mình muốn ly hôn!"
Lãnh Tĩnh cau mày đánh giá Hồ Nhất Hạ, không khỏi lắc đầu thầm nghĩ: Mình thật là uống rượu say nên mới nghe lầm đây mà!?
Một tay Lãnh Tĩnh nhấn mã số trên cửa, tay kia day day trán mong sao cho bản thân tỉnh táo phần nào. Nhìn thấy hai hình ảnh đối lập của hai người phụ nữ trước mắt, một người thì mặt mày tươi tỉnh như gió xuân, một người thì cau mày ủ dột. Lãnh Tĩnh nhìn một lượt qua hai người, vẫn quyết định quan tâm tới người đang mặt ủ mày ê này trước, "Không phải bồ nói hôm nay Chiêm Diệc Dương trở về muốn đi ra sân bay đón sao?"
Hồ Nhất Hạ nghiến răng, "Đừng nói nữa. Tóm lại, mình muốn ly hôn!"
"Thôi đi! Mình còn không hiểu bồ sao? Cãi nhau ầm ĩ với anh ta chuyện này chuyện kia, ầm ĩ không bao lâu lại vui vẻ chạy đi làm hòa đó thôi!"
Hồ Nhất Hạ thở phì phò quay đầu đi, quái nữ QQ làm như thần bí nói nhỏ giọng bên tai Lãnh Tĩnh, "Hai người bọn họ lúc này chắc là đang căng lắm, tiểu Hồ Ly mới vừa nói với tớ, ở sân bay cô ấy nhìn thấy chồng cô ấy cùng với..."
Lãnh Tĩnh dựng thẳng lổ tai chăm chú nghe tới đoạn mấu chốt, Hồ Nhất Hạ đột nhiên mở miệng ngắt lời quái nữ QQ, "Thôi đừng nói nữa. Tóm lại, ngày hôm nay không có cách nào cho qua!"
Quái nữ QQ le lưỡi, lắc lắc vòng eo không giống người mang thai đi vào phòng khách. Cả người cô khoác lên một chiếc váy dài màu xám, cách ăn mặc hoàn toàn đúng tiêu chuẩn 'Con gái nhà lành'. Lãnh Tĩnh dòm ngó tình trạng hiện tại không quá đúng của Hồ Nhất Hạ, lại khó mà nói gì thêm, chỉ có thể tán gẫu với quái nữ QQ, "Nhìn cách ăn mặt này của cậu tớ không nhận ra đó nha, trước kia không phải giày cao gót là mạng sống của cậu sao, không hóa trang khiến cậu sống không bằng chết sao? Tại sao cách ăn mặc hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy?"
"Tớ mới từ nhà chồng trở về! Không thể để mấy ông bà bên đó bị bộ mặt thật của mình dọa sợ được!"
Khá lâu không cãi nhau với Hồ Nhất Hạ, Lãnh Tĩnh và Quái nữ QQ cảm thấy có gì đó khiến cả người không thoải mái. Cả hai đồng thời nhìn về phía Hồ Nhất Hạ, chỉ thấy cô ấy nhìn chằm chằm điện thoại di động, còn miệng thì niệm chú, "Kêu anh đừng làm phiền tôi, anh thật sự không gọi dù chỉ một cuộc thế à? Khi nào anh trở nên nghe lời như vậy? Hừ!"
Lãnh Tĩnh đã hoàn toàn tỉnh rượu, tới gần Quái nữ QQ hỏi, "Vậy cuối cùng ở sân bay cô ấy thấy gì vậy?"
"Tớ quyết định không nói, mắc công cô lại đưa ra mấy biện pháp ôi thiu gì đó để đối phó cô ấy".
Lãnh Tĩnh bĩu môi. Được lắm! Chính mình còn không tự lo việc của mình thì có tư cách gì làm quân sư cho Hồ Nhất Hạ.... Vỗ vỗ vai người đang ngồi mất hồn, "Ăn cơm không?"
Hồ Nhất Hạ đáng thương tội nghiệp tích một chữ, "Không"
"Chờ đó, tới đi làm cho cậu".
Quái nữ vẫn đang ngồi thưởng thức dáng vẻ lúng túng của Hồ Nhất Hạ, Lãnh Tĩnh thuận tay kéo cô đi. Mặc dù quái nữ QQ than thở, "Hiện tại tớ là phụ nữ mang thai, phòng tránh mấy cái nơi sát sinh như thế này, hay là tớ không đi vào đó?" - Nhưng dưới chân lại không do dự gì nhiều, ngoan ngoãn đi vào phòng bếp.
Lãnh Tĩnh cắt cà chua, Quái nữ QQ nghiêng người dựa trên bàn dài quan sát từ đầu tới cuối. Lãnh Tĩnh vừa cắt một miếng đã bị quái nữ QQ lấy luôn một miếng, Lãnh Tĩnh giả vờ trừng cô nhưng quái nữ không biết sợ, "Hiện tại tớ là phụ nữ mang thai, cậu tuyệt đối đừng trừng tớ, không thì làm bảo bối nhỏ của tớ bị hoảng sợ rồi sao?"
Lãnh Tĩnh bị đánh bại hoàn toàn, "Được rồi! Cậu là lão phật gia! Tớ hầu cậu ăn cà chua!" - Cung kính đem cà chua đã được cắt thẳng tắp tới miệng quái nữ QQ.
Quái nữ hài lòng vui vẻ nhận lấy.
Không mất nhiều thời gian, quái nữ đã tiêu diệt toàn bộ mấy miếng cà chua, lập tức thò móng vuốt tới miếng thịt chân gà hung khói vừa được cắt xong. Vừa nhìn thấy Lãnh Tĩnh đang lấy chén trên kệ, quái nữ lúc này mới nhớ tới một chuyện, cắn cắn ngón tay lên tiếng, "Đúng rồi, giúp tớ đem kiệt sĩ bang (BCS) trong ngăn kệ ném đi".
Lãnh Tĩnh vội vàng mở hộp đựng cá, nghe không rõ hỏi lại, "Cái gì?" - Dường như cá này không được tươi mới, Lãnh Tĩnh thiếu chút nữa nhịn không được muốn nôn khan, vội vàng che miệng lại.
"Tớ nói, kiệt sĩ bang trong ngăn tủ kia --- ném đi giúp tớ. Nếu không phải nó, bây giờ tớ cũng không vác bụng mà chạy thế này. Tớ còn có một đống mấy anh chàng xinh trai, còn có N quán ăn đêm mới mở chưa ghé thăm, bây giờ thì... Aiz, khoản thời gian trước tớ bị nôn nghén cực kỳ kinh khủng, ăn cái gì cũng nôn, uống cái gì cũng phun, giống như sống không bằng chết vậy, tất cả đều do cái đồ giả mạo kém chất lượng làm hại".
Ngăn tủ?
Kiệt Sĩ bang??
Nôn nghén???
Giả mạo kém chất lượng???
Lãnh Tĩnh bị đơ tại chỗ, người còn cứng hơn tượng đá, sắc mặt từ sớm đã tái mét một mảng, "Cậu..... có phải nói, ở bên phải, phía trên, hộp kiệt sĩ bang trong ngăn tủ thứ hai?"
Thông minh lanh lợi như quái nữ QQ lúc này dĩ nhiên đánh hơi được điều gì bất thường, rướn cổ muốn nhìn vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của Lãnh Tĩnh, "Sao cậu lại biết?"
Lãnh Tĩnh ngẩn ra, vội vàng chỉnh lại sắc mặt, "Trước đó dọn dẹp phát hiện một hộp, đã ném từ lâu rồi".
Vẫn như cũ Quái nữ QQ còn ngửi thấy điều khác thường, ánh mắt như tia ra-de, mắt không hề chớp nghiền ngẫm nhìn từng biểu hiện lẫn biến hóa trên mặt Lãnh Tĩnh.
Lãnh Tĩnh xấu hổ cười, máy móc thay đổi suy nghĩ trong đầu, nghĩ lại nên ném cái đề tài như thế nào. May mà lúc này, điện thoại của quái nữ vang lên.
Quá nữ vẫn không tha ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mình, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại. Lãnh Tĩnh căn bản không có tâm trạng nghe quái nữ QQ nói chuyện gì nữa, bây giờ bên tai cô chỉ có một tiếng nói vang lên dữ dội bên tai: Không thể nào? Chắc là không khéo như vậy chứ?.
Ngay khi quái nữ QQ kết thúc cuộc gọi, Lãnh Tĩnh đã chỉnh đổi tâm trạng chính mình, Quái nữ đánh giá cô một hồi, không phát hiện có điều gì khác thường, lúc này mới chào tạm biệt, "Ô mai gọi điện hối thúc tớ về".
"Không ngồi chơi một lát sao? - Trên mặt Lãnh Tĩnh muốn giữ khách nhưng trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.
Đêm đó, Lãnh Tĩnh, Hồ Nhất Hạ ngủ mỗi người một bên giường, cả hai trong lòng đầy tâm sự.
Ngày hôm sau, cuộc thi chỉ còn năm ngày là tới. Lãnh Tĩnh bộn bề nhiều việc, cô cố gắng để bản thân quên đi vấn đề quái nữ QQ nói qua.
Đếm ngược thời gian, khi đó là ngày thứ tư, Lãnh Tĩnh cũng còn bận rộn như cũ, cô hầu như sắp quên Kiệt Sĩ Bang gì gì đó rồi, cái gì mà hàng giả mạo kém chất lượng, cái gì mà nôn nghén cũng vậy;
Đếm ngược lần nữa là ngày tiếp theo, Vivian như có điều ngụ ý gì nhìn Lãnh Tĩnh nói, "Nghe nói ông chủ lớn ngày mai về nước, sau đó sẽ tham gia cắt băng khánh thành, có thể sẽ đến xem cuộc thi" - từ câu nói của Vivian làm cánh cửa mơ hồ nào đó trong đầu Lãnh Tĩnh đang đóng dần chỉ trong nháy mắt nứt ra một khe nhỏ;
Khi còn cách một ngày nữa là tới cuộc thi, sau giờ nghỉ trưa Lãnh Tĩnh bớt chút thời gian tới nhà thuốc mua que thử thai. Buổi chiều cùng Trưởng đại diện đi tới cuộc thi, cô ôm chiếc túi xách giấu que thử thai, quả thật bộ dáng so với tên trộm còn lén lút hơn, đột nhiên lúc này, "Em gái...." - Một tiếng kêu nhẹ nhàng như thế nhưng lại làm cô nàng hoảng sợ tới mức run tay --- thế là túi xách rơi xuống. Đúng là hù chết người, đã vậy Vivian còn tốt bụng giúp cô nhặt đồ rớt dưới đất, nhặt được vật gì đó, sau đó ngẩng cả người, "Cô mua cái thứ đồ chơi này làm gì?"
Trong ngày diễn ra cuộc thi, Lãnh Tĩnh xin nghỉ----
Ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên ba sào mới tỉnh lại.
Hôm nay nhất định là một ngày không bình thường. Một Lãnh Tĩnh từ trước đến nay không hề ngủ nướng lại phá lệ ngủ nướng, một Hồ Nhất Hạ từ trước đến nay hay ngủ nướng không biết đã chạy đi đâu. Khi Lãnh Tĩnh tỉnh dậy, bên kia giường đã không còn ai.
Lãnh Tĩnh cầm que thử thai mua hôm qua vào phòng vệ sinh.
Sau khi tiến hành kiểm tra chờ kết quả, Lãnh Tĩnh ngồi trên bồn cầu không yên, tay cầm nó đi tới đi lui, từng giây từng phút trôi qua Lãnh Tĩnh vẫn cắn đầu móng tay, bước chân càng lúc càng vội, đúng lúc này---
"Bang bang bang" - Đột nhiên có người gõ cửa.
Nói đúng ra là có người bên ngoài đang phá cửa. Tiếng gõ rất lớn, ván cửa bị gõ bị rung mạnh. Vốn thần kinh đang căng thẳng bị tiếng động lớn này làm giật mình buông tay, trơ mắt nhìn que thử thai rớt xuống bồn cầu.
Ngay tức thời giống như Thể Hồ Quán Đính (???), Lãnh Tĩnh nhìn que thử thai trong bồn cầu, buồn bực vỗ cái ót, xoay người hét lên với cánh cửa toilet, "Ai vậy???"
Người bên ngoài chỉ lo gõ cửa, căn bản là không để ý tới phản ứng của cô, Lãnh Tĩnh cắn chặt răng kéo nắp đậy bồn cầu xuống, nổi giận lôi đình ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, đối mặt với khuôn mặt giận dữ của người đàn ông.
"Anh..." - Lãnh Tĩnh đột nhiên im bặt.
Địch Mặc không nói lời nào đi thẳng vào bên trong, cái nhìn đầu tiên khi tiến vào là tập trung nhìn hộp que thử thai trên bồn rửa tay.
Cái nhìn thứ hai, là nhìn chằm chằm hai bàn tay trống không của cô.
Cái nhìn thứ ba, nhìn chằm chằm vào sọt rác bên cạnh bồn cầu.
Một lát sau, giẫm lên bàn đạp bật nắp lên, Địch Mặc nghiêm túc nhìn chằm chằm que thử thai trong đó, xác nhận chính mình nhìn thấy hai vạch hồng---
Địch Mặc từ từ ngoái đầu lại nhìn chăm chú khuôn mặt hơi kinh ngạc của người phụ nữ này. Trên mặt anh, kinh ngạc, nghi ngờ, mừng như điên, chờ mong, áp lực.......... Đủ các loại cảm xúc rót vào đầu anh đồng thời nhìn theo tầm mắt của cô hỏi, "Đây là cái gì?"