“Trí tuệ của quần chúng lao động đúng là không biên giới.” Khương Song Linh thầm cảm khái một tiếng, cô đang vô cùng bội phục chính mình vì có thể nghĩ ra phương pháp nướng thịt này.
Tuy không thể mỗi ngày đi ra ngoài mua thịt heo ăn, nhưng làm thành thịt heo nướng, ít nhất cũng có thể bảo quản được thịt trong vài ngày, thậm chí là hơn chục ngày.
Sau đó, mỗi ngày ăn một miếng nhỏ, cũng là ăn thịt.
Khương Song Linh lấy mật ong rừng từ homestay tùy thân của mình, pha thành nước mật ong.
Sau đó cứ cách một đoạn thời gian, cô lại quét một tầng nước mật ong lên miếng thịt mỏng đang nướng kia.
Mỗi lần quét thêm một lớp nước mật ong, màu sắc của thịt heo nướng sẽ rực rỡ hơn vài phần.
Lại rải lên trên một lớp mè trắng.
Hương vị của món này có thể mê hoặc khiến mấy nhóc con hàng xóm thèm mà khóc ầm lên.
Tuy cách vách nhà cô không có đứa nhỏ nào, nhưng cô lại có một đứa em trai đang canh giữ bên cạnh. Hiện giờ cái đầu nhỏ của Khương Triệt sắp chui vào trong bếp rồi.
Tuy hai, ba cân thịt heo nướng không nhiều lắm, nhưng quá trình chế biến lại khá phức tạp, dùng hơn nửa buổi tối, hai chị em cô mới nướng hết chỗ thịt heo của mình.
Bởi vì canh giữ bên bếp lửa tới tận nửa đêm, lúc này khuôn mặt hai người đều ám khói chuyển thành màu đen rồi, đầu tóc Khương Song Linh cũng trở nên rối bời, chẳng khác gì cái tổ chim.
Làm thành công món thịt heo nướng mật ong, hai người bọn họ cũng bị mùi mật ong ngòn ngọt ám vào người, Khương Song Linh ngửi ngửi tay áo của mình, cô thầm suy nghĩ chắc chắn không được mặc bộ quần áo này ra ngoài.
Vừa ra sẽ không giấu được mùi thịt nồng đậm đâu.
“Chị à, chị đen quá……”
“Em còn đen hơn kìa, này, em đừng tới đây. Tay em bẩn quá, mau rửa tay mới được chạm vào quần áo chị nha.”
“Từ từ, đừng đi rửa vội, rửa xong chút sờ vào củi lửa lại đen như cũ.”
“Chị ơi, mũi chị cũng đen rồi.”
……
Dùng tới hai, ba ngày, Khương Song Linh mới làm xong món thịt hun khói, cô ăn thử cũng cảm thấy hương vị không tồi.
Thế nhưng chỉ một chút công việc nấu nướng này cũng khiến cô mệt muốn chết rồi.
Thời đại này… ăn chút thịt cũng khó.
Từng chuỗi thịt khô màu sắc tươi sáng đang được treo trên đỉnh phòng bếp, chỉ cần tới gần một chút cũng có thể ngửi được mùi hương thịt mặn tới mê người.
Thời điểm cô ướp, còn bỏ thêm một chút đường vào, bởi vậy, lúc nhai thịt khô sẽ cảm thấy hậu vị có một chút ngòn ngọt.
Hiển nhiên món này ngon hơn nhiều so với loại thịt khô mặn chát, chết không đền mạng của Lý Nhị Hoa kia.
Lúc bà ta làm thịt khô, tới công đoạn rửa bớt lớp gia vị bên ngoài lại không nỡ rửa nhiều lần, bà ta sợ mình sẽ rửa hết vị mặn của nó.
Bởi vậy, lúc mang chỗ thịt khô đó ra nấu, sẽ chế biến được một món ăn vừa mặn vừa đắng.
Hai chị em Khương Song Linh ăn một bữa cơm cũng chẳng hết bao nhiêu thịt, cho nên cô trực tiếp cắt một miếng thịt có cả nạc và mỡ ra.
Có đôi khi cô sẽ đặt nó vào cơm, cùng nấu lên, làm như vậy mùi thơm của thịt khô sẽ hòa quyện vào trong hạt cơm trắng bóng dẻo mềm.
Với cách chế biến này, phần thịt mỡ trong miếng thịt khô kia cũng ngấm ra bên ngoài, ăn vào không còn cảm giác quá béo ngậy nữa.
Thời điểm Khương Song Linh nấu cơm, cô thường có thói quen cho một chút mè vào, làm như vậy khi cơm được nấu xong, kết hợp với thịt khô, có thể khiến cậu bé Khương Triệt 4 tuổi ăn hết một chén cơm.
“Chị ơi! Ăn ngon lắm!!” Tiểu Khương Triệt vui mừng, phấn chấn lau đi lớp mỡ dính bên miệng. Mấy ngày nay đều được ăn cơm, sắc mặt của cậu bé đã tốt hơn trước rất nhiều, cả người cũng hoạt bát lên một chút.