Cô mang giấy vẽ về nhà trải nó ra, bắt đầu học tập nét đặc sắc của hội họa thời đại này.
Khương Song Linh cố ý để lại rất nhiều trúc trắc khiến người khác nhìn vào sẽ cảm thấy đây là tác phẩm do một người mới đặt chân vào làng hội họa, hơn nữa để phù hợp với phong cách cần cù tiết kiệm của thời đại này, cô vẽ gần như kín hết tất cả trang giấy, tới mức không còn vẽ được vào đâu nữa thì thôi.
Cái trò chơi bắt chước một tay mơ mới vào nghề này cũng vui ra phết.
“Đại khái có thể tóm gọn lại một câu là… cái nên giữ lại thì không thích hợp, trong khi cái thích hợp để giữ lại, mình lại không muốn giữ nó……” Khương Song Linh nhìn bức họa trên giấy vẽ, ngay cả bản thân cô cũng có chút dở khóc dở cười.
Cô vừa vẽ một bức họa tả cảnh xã viên đội sản xuất cày bừa cấy mạ vụ xuân, rồi sau đó còn giả vờ hứng thú bừng bừng đi đưa cho trưởng đội sản xuất.
Trưởng đội sản xuất cầm lấy bức vẽ của cô còn tỏ ra rất kinh ngạc: “Đây là cô vẽ ư?”
Chỉ thấy trên bức họa này có mặt trời đỏ treo cao cao, bên dưới là cảnh tượng mấy xã viên đang bận rộn đứng trong nước bùn cấy mạ, nơi xa còn có con trâu đang ve vẩy cái đuôi.
Trên gương mặt mỗi người trong bức họa đều tỏa ra nguồn năng lượng tích cực đầy vui mừng phấn khởi, dường như toàn thân họ đều mang theo niềm vui và hy vọng khi cày bừa vụ xuân.
—— Tuy bức họa này rất trừu tượng, nhưng ít nhất cũng nhìn ra cô đang định vẽ cái gì.
Mấy người bên trong cũng miễn cưỡng nhìn ra được hình dạng.
Là một bức họa hơi khoa trương, nhưng trong chất khoa trương ấy lại ẩn chứa xúc cảm vui mừng.
Gương mặt trưởng đội sản xuất hơi giật giật mấy cái, tựa hồ người ta đang muốn cười, nhưng lại cố gắng kiềm chế lại, và cái biểu cảm này gọi là nghẹn cười: “Ngạc nhiên đấy, cô vẽ khá đẹp.”
“Đúng vậy, là tôi vẽ.” Khương Song Linh gật đầu, mặt cũng chuyển thành màu đỏ. Vẽ ra bức họa như vậy, hiển nhiên là cô hơi xấu hổ rồi.
Thậm chí cô còn muốn cười, là nụ cười tự giễu đấy.
“Tại tôi sắp rời đi rồi, tôi chỉ muốn để lại cho mọi người một thứ gì đó, tôi tôi…… Bởi vậy tôi mới vẽ vài bức, chỉ có bức này khá đẹp một chút……” Ngoài miệng Khương Song Linh nói như vậy và trên mặt cô càng ngày càng đỏ.
Cảm giác xấu hổ kia muốn bùng nổ rồi.
Nhưng trong mắt trưởng đội sản xuất, gương mặt đỏ ửng của cô lại tượng trưng cho sự chân thành.
“Được được được, tôi đại biểu đội sản xuất cảm ơn cô, đợi chút nữa tôi sẽ cho người dán bức họa này ra ngoài.”
Không bao lâu sau, bức họa cày bừa vụ xuân này đã được dán lên bức tường tuyên truyền, dẫn tới một đám xã viên đội sản xuất vây xem.
Bên cạnh bức họa của Khương Song Linh là tấm tranh tuyên truyền do họa sĩ có tiếng vẽ. So sánh giữa hai bức này, có thể nhận thấy rõ ràng bức họa của cô hơi trúc trắc lại non nớt, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn được.
—— ít nhất người khác vẫn nhận ra kia là con người.
Những người vây xem cảm thấy khá mới mẻ. Tuy bọn họ đã thấy nhiều bức tranh tuyên truyền rồi, nhưng lại cực kỳ hiếm thấy bức tranh tuyên truyền nào vẽ về bọn họ, bởi vậy ai nấy đều rất tích cực bàn tán: “Đây là tranh do ai vẽ vậy?”
“Con gái lớn của Khương gia đó, cô ấy còn có tài hội họa ư?”
“Vẽ cũng không tệ lắm. A nhìn người này xem, dường như là chú ba đó, ai u, sớm biết vậy ngày đó tôi cũng đi……”