Khương Song Linh thấy vậy, cũng thoải mái đưa cho nhóc con này một miếng, thế nhưng tiểu gia hỏa ấy lại không cảm kích, nó trực tiếp ngoảnh đầu qua hướng khác, lỗ mũi hếch lên trời.
Khương Song Linh: “……”
Đại khái là đứa nhỏ này có thiên phú làm băng đảng ngầm, tính tình cực kỳ kiên trinh bất khuất, nhất quyết không nhận viên đạn bọc đường của địch nhân.
Vì thế Khương Song Linh đưa miếng bánh sữa nhỏ trong tay cho Tề Hành, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh dỗ dành nhóc con kia.
Tề Hành hiểu được ý tứ trong ánh mắt cô, anh đưa miếng bánh sữa tới trước mặt nhóc con Tề Việt.
Tề Việt ngẩng đầu đưa mắt nhìn Tề Hành, sau đó nó khẽ hừ một tiếng, kiên quyết quay lưng đi ra vẻ không thèm ăn.
Khương Song Linh vừa thấy biểu hiện này của nhóc con, đã lập tức suy đoán, có lẽ ngày thường bạn nhỏ này là một đứa bé rất kiêu ngạo, nó thích được người khác nịnh nọt, dỗ dành.
Rõ ràng là rất muốn ăn, nhưng vẫn thích được người lớn ngọt ngào vài câu, mới có thể theo bậc thang đi xuống.
Nhìn thấy một màn này, Khương Song Linh lại cảm thấy rất thú vị, bản thân cô cũng lấy ra một miếng bánh, vừa ăn vừa xem trò vui bên cạnh, thậm chí có thể nói là cô đang vô cùng háo hức trông mong muốn xem vị quân nhân lạnh lùng kia sẽ dỗ dành nhóc con nhà anh như thế nào.
Cô cũng nên nhìn theo mà học tập.
Khương Song Linh cắn một miếng bánh sữa mềm mại. Mắt thấy Tề Hành lại đưa điểm tâm đến bên miệng đứa bé, nhưng tiểu gia hỏa kia vẫn ngoan cố, tiếp tục nghiêng đầu.
Cô mím môi, cố nén cười, tiếp tục hồi hộp chờ xem, trong thầm suy nghĩ anh nên phối hợp với động tác dịu dàng một chút rồi từ từ khuyên nhủ bạn nhỏ kia nha.
Kết quả giây tiếp theo cô đã thấy Tề Hành kia bỏ thẳng miếng điểm tâm đó vào..…miệng mình.……
Anh vẫn trưng ra cái khuôn mặt lạnh lùng gần như là bản sắc ấy, rồi nhai hai, ba cái là nuốt xuống luôn, đã vậy vừa ăn còn vừa nhíu mày, những nếp nhăn càng lúc càng sâu, dường như miếng bánh kia hơi bị ngấy quá.
Lúc này, bạn nhỏ Tề Việt vẫn còn ngoan cố kia, lập tức ngây ngốc nhìn cha mình ăn… ăn cái bánh lẽ ra phải thuộc về mình.
Khương Song Linh: “……?”
Được, đây là một vị ba ba không hề có suy nghĩ sẽ dỗ dành đứa nhỏ.
Một vị ba ba sát thủ, kiêu ngạo.
Thấy điểm tâm đã hết rồi, Tề Hành lại nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần.
Khương Song Linh không có kinh nghiệm nuôi dưỡng đứa bé, không biết cách dỗ dành, càng không biết nên xử lý tình cảnh trước mắt như thế nào.
Cuối cùng, để phòng ngừa tình huống như vậy sẽ tiếp tục xảy ra, cô dứt khoát ôm em trai ngoan ngoãn nghe lời của mình nghiêng nửa người hướng về phía cửa sổ, sau đó lấy ra một quyển tranh liên hoàn kể chuyện cho cậu bé nghe.
Trong tay Khương Song Linh cầm quyển tranh liên hoàn màu đỏ với nội dung là một bộ phim hoạt hình dành cho trẻ nhỏ được cải biên, bên trong kể về một cậu bé trải qua tầng tầng lớp lớp rèn luyện gian nan, cuối cùng khi trưởng thành, cậu bé ấy là một người quân nhân Bát Lộ quân (tiền thân của quân Giải Phóng Nhân Dân Trung Quốc) đủ tư cách.
Cô ôm em trai trong lòng ngực chặt hơn một chút, mở ra quyển sách trên tay.
Bởi vì cô sợ giọng đọc của mình sẽ quấy rầy đến người bên cạnh, cho nên đã cố gắng hết sức đè thanh âm xuống, bắt đầu từ từ kể câu chuyện trong sách.
Từ nhỏ Khương Song Linh đã lớn lên ở khu vực Thượng Hải, quen nghe giọng điệu nhẹ nhàng của người Giang Nam, bởi vậy lúc này khi cô đề thấp thanh âm xuống lại tinh tế nói chuyện, tự nhiên chất giọng kia sẽ mang theo vài phần ngọt ngào muốn thấm vào xương tủy người khác.
Một người con gái mang theo chất giọng dịu dàng thuộc về Giang Nam.