Nhớ lại cách mình và bạn bè chết, ánh mắt dịu xuống của Cầy Vòi Mốc lại trở nên kiên định.
Phải cố chống cự mỹ thực dụ hoặc, không được để nhân loại kia thực hiện được âm mưu quỷ kế.
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ mùi thơm thức ăn cứ bay vào lỗ mũi nó. Cầy Vòi Mốc thèm đến mức gặm móng vuốt của mình.
Nếu không phải đã biến thành quỷ, không tồn tại thực thể, nước miếng của nó đã ướt đẫm móng vuốt và lông chân.
Khi Cố Trường Sinh vào bếp, Cầy Vòi Mốc đang dựa vào cạnh chén, vừa nhìn thức ăn trên bàn chảy nước miếng ba mét, vừa gặm móng vuốt của mình.
Nghiêm trọng vậy à, đói đến mức muốn ăn bản thân trong truyền thuyết?!
Cầy Vòi Mốc cũng thấy Cố Trường Sinh. Nhân loại đáng ghét, Cầy Vòi Mốc lập tức đổi sắc mặt thành đoan trang rụt rè, nó không thèm thuồng gì đâu nhé.
“Phụt.” Bộ dáng trước sau không đồng nhất, Cố Trường Sinh bị nó manh đến mức hết giận.
Chỉ là một vò rượu, không có thì thôi! Cùng lắm thì lại xin xỏ mua thêm.
Ngược đãi động vật là trái pháp luật, Cố Trường Sinh nghĩ ngợi, tiện tay cầm một đĩa tôm lột vỏ đưa cho nó. Đây là món tiểu tặc trốn trong phòng bếp ăn vụng nhiều nhất.
Nhìn thức ăn Cố Trường Sinh đặt trước mặt, Cầy Vòi Mốc chần chừ một lúc, rất có cốt khí quay đầu, nhắm mắt làm ngơ.
Bộ dáng thông minh đáng yêu, hình như nó quên mất mình đang giả ngu.
“Được rồi, tao không cần mày trả vò rượu nữa, mau ăn đi.” Cố Trường Sinh thò tay vào trong chén lớn, vuốt ve Cầy Vòi Mốc.
Sờ một tí, Cố Trường Sinh sinh lòng tiếc nuối. Đáng tiếc Cầy Vòi Mốc là quỷ, còn chưa tu luyện ra thực thể. Nếu được vuốt lông của nó khi còn sống, chắc là sướng lắm luôn!
Cầy Vòi Mốc bị cậu sờ cả người không được tự nhiên, vội vàng né tránh. Nhưng không gian chén lớn hữu hạn, trốn cũng không trốn nổi, đành phải cứng ngắc để người ta sờ cho đã.
Hừ hừ, khá thoải mái~
Được vuốt ve, thái độ miễn cưỡng nghiêm túc của Cầy Vòi Mốc lại mềm xuống.
“Ăn đi,” Cố Trường Sinh đẩy đĩa tôm, Cầy Vòi Mốc vẫn không ăn, cậu thử nói: “Vậy tao cất chén lại, rồi để mày ăn nhé?” Cầy Vòi Mốc là động vật hoang dã, có lẽ không có thói quen ăn uống trong hoàn cảnh chật chội.
Thấy Cầy Vòi Mốc không phản ứng, Cố Trường Sinh giơ tay trên đỉnh chén, ngón tay khẽ nhúc nhích, chén lớn nửa trong suốt nhốt Cầy Vòi Mốc dần mờ nhạt, vài giây sau thì biến mất. Ngay lúc này, Cầy Vòi Mốc đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía Cố Trường Sinh, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai phun khí thối, nhân cơ hội chuồn mất.
Khi chạy trốn còn không quên ngậm đĩa tôm bóc vỏ, ném lên đỉnh đầu rồi vọt lẹ. Chiếc đĩa nằm lắc lư trên đầu nó, nhưng không rớt con tôm nào.
Cố Trường Sinh không biết nên tức hay nên cười.
Tùy tay làm một pháp quyết xua tan mùi hôi, Cố Trường Sinh có chút bất đắc dĩ: “Chạy cái gì?” Cậu đáng sợ lắm à?
Mà thôi, tiểu tặc chưa làm chuyện gì thương thiên hại lý. Thích chạy thì chạy, thích ăn thì ăn, ai bảo nó đáng yêu. Dù có đánh rắm vẫn đáng yêu. Đáng yêu là chân lý!
Không bắt được Cầy Vòi Mốc, Cố Trường Sinh mất hứng thú, chuẩn bị về nhà.
Đang tính rời quán, bếp trưởng Lâm xoa tay đến gần: “Ông chủ nhỏ, cậu có biết đạo quan nào trong thành phố A bán bùa hộ mệnh tốt không?” Ông chủ nhỏ không cạo đầu, chắc là Đạo gia. Bếp trưởng Lâm đương nhiên không phân biệt tôn giáo.
So với đạo quan, bếp trưởng Lâm vừa được chứng kiến bản lĩnh của ông chủ nhỏ, đương nhiên muốn ông chủ nhỏ giúp đỡ. So với các loại bùa không biết thật giả ngoài kia, mua của ông chủ nhỏ càng đáng tin hơn, càng làm hắn an tâm hơn. Chỉ là hắn không biết nên mở miệng thế nào, đành uyển chuyển hỏi thăm vòng vo.
“Sao vậy, cần mua bùa?” Hoàn toàn không ý thức bản thân mình là người dọa sợ đối phương, căn bản không hiểu ý bếp trưởng Lâm. Cố Trường Sinh nghiêm túc suy nghĩ mấy đạo quan gần đây, gợi ý: “Ngoại thành bên kia có Càn Khôn Quan khá ổn.” Quan chủ Càn Khôn Quan thực lực phi phàm, dựa vào bản lĩnh phù thuật từng lấy một chọi ba, đánh bại ba con lệ quỷ, cuối cùng mạnh mẽ độ hóa chúng.
“Nếu anh không ngại xa, Tam Phượng Sơn tại Tê Phượng Cung linh nghiệm hơn một chút, chỉ là đường xá không tốt lắm.” Đạo trưởng Tê Phượng Cung nổi danh cả nước, tuyệt đối không thể khinh thường.
“Còn một phương án khác, đầu bếp như chúng ta có thể cúng bái Táo Vương gia.” Đồng nghiệp à, chắc biết Đông Trù Tư Mệnh Cửu Linh Nguyên Vương Định Phúc Thần Quân chứ nhỉ?
“Táo Vương gia?” bếp trưởng Lâm ngu người, hắn không ngờ có lựa chọn này.
“Đúng vậy, là Táo Vương gia.” Đều là cầu bình an, hoàn toàn không cần bỏ gần tìm xa. Cố Trường Sinh nhân cơ hội thúc đẩy quảng cáo, kiếm thêm hương khói cho Tổ sư gia: “Táo Quân không chỉ là thần cai quản phòng bếp, còn có thể trừ tà tránh họa giữ bình an, anh nói xem có thích hợp để đầu bếp cúng bái không?”
Tuy mạch suy nghĩ hai bên không liên quan đến nhau, nhưng đều có chung điểm đích. Ánh mắt bếp trưởng Lâm sáng lên, vội vàng gật đầu: “Hợp lý, rất phù hợp. Nhưng cậu xem, tôi không biết nên làm thế nào. Ông chủ nhỏ có thể chỉ dẫn cho tôi không?”
Cố Trường Sinh chỉ chờ câu này: “Trong tiệm có sẵn tượng thần Táo Quân, nếu anh rảnh, mỗi ngày mùng một và mười lăm theo tôi cúng bái. Nếu anh muốn có hiệu quả tốt hơn thì đưa tượng thần về nhà. Mỗi ngày sáng tối thắp ba nén nhang và đồ cúng là được, cũng không phiền lắm.”
Lâm chủ bếp nghe vậy, không chút do dự chọn cái sau: “Vậy đưa tượng thần về nhà.” Cầu thần bái phật đương nhiên càng linh nghiệm càng tốt. Bếp trưởng Lâm hơi khó xử: “Nhưng mà, nên tìm tượng ở đâu nhỉ.” Hắn trước đây không có hứng thú, nên không có thông tin, chỉ đành mặt dày hỏi tiếp Cố Trường Sinh.
“Tôi có sẵn. Thế này đi, ngày mai tôi đưa cho anh một tượng thần, không cần trả tiền, coi như phúc lợi của nhân viên.” Tượng gỗ điêu khắc không mắc, vì Tổ sư gia kéo dài hương khói, Cố Trường Sinh sẵn sàng tặng miễn phí. Thấy bếp trượng Lâm mở ví tiền, Cố Trường Sinh vội cản lại.
Cố Trường Sinh không nặng bên này nhẹ bên kia, vừa cản tay bếp trưởng vừa hỏi các nhân viên khác: “Mọi người cũng vậy, nếu ai muốn nhận tượng thần thì ghi danh sách vào giấy, ngày mai đưa một thể. Tuy nhiên tôi nói trước, sau đi nhận tượng nhần thái độ phải cung kính, không được khinh mạn, không để tượng thần dính đồ bẩn. Nếu vi phạm kiêng kị gặp họa ráng chịu.”
“Ông chủ nhỏ yên tâm.” Nhóm nhân viên đã làm trong tiệm một thời gian dài, mỗi khi Cố Trường Sinh cúng bái tượng thần, bọn họ rảnh rỗi cũng làm theo, tất nhiên tự có chừng mực.
Thành công thực hiện phúc lợi, Cố Trường Sinh bỏ qua mất mát trước đó, khôi phục tinh thần.
Phun khí thối vào nhân loại, Cầy Vòi Mốc bỏ trốn cùng đĩa tôm lột, ăn hết thì cảm thấy trống rỗng.
Châm ngôn nói rất đúng, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.
Từng nếm qua mỹ thực tuyệt hảo, lần đầu tiên Cầy Vòi Mốc biết rằng thức ăn tại Bếp Lửa Cố Gia và bên ngoài có bao nhiêu chênh lệch. Trước đây nó toàn ăn mấy thứ này mà, sao bây giờ khó nuốt thế?
Cầy Vòi Mốc nhìn đĩa thức ăn trống rỗng, nhịn không được hoài nghi nhân sinh.
Đồ ăn Bếp Lửa ngon thật, nhưng nó vất vả lắm mới thoát ra được, tuyệt đối không thể vì miếng ăn mà bán mạng. Cầy Vòi Mốc âm thầm thề.
Đối với kẻ tham ăn, dục vọng ăn uống là khó kìm nén nhất.
Một ngày hai ngày không ăn đồ Bếp Lửa Cố Gia còn có thể nhẫn, ba ngày bốn ngày, Cầy Vòi Mốc không thể ngồi yên. Nó suy nghĩ cân nhắc, muốn thừa dịp Cố Trường Sinh không ở tiệm, lặng lẽ vào trộm một chút cho đỡ thèm.
Cầy Vòi Mốc thuộc phái hành động, nghĩ là làm liền. Hôm nay Cầy Vòi Mốc ngồi canh gần khu vực quán ăn, cẩn thận quan sát tình hình.
Rất tốt, sát tinh không ở đây.
Xác định xong xuôi, Cầy Vòi Mốc băng qua đường cái, đang tính chạy vào tiệm thì bị thần uy Táo Vương Gia trấn áp nằm sấp xuống.
Ơ, tiệm từ khi nào có uy áp mạnh thế?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cầy Vòi Mốc bị uy áp dọa sợ tới mức run bần bật, tứ chi nhũn ra, nửa ngày vẫn không thể bò dậy.
Lúc Cố Trường Sinh tới quán ăn tuần tra, từ xa thấy một đám màu đen nằm im trước cửa tiệm, trông cứ như khăn lau sàn nhà. Cố Trường Sinh đến gần nhìn kỹ, thì ra là Cầy Vòi Mốc lâu ngày không gặp. Cậu bật cười, xách nó từ dưới đất lên, nhéo lỗ tai mềm mại của nó: “Lại tới ăn chực hả?”
Tên nhân loại từ đâu chui ra thế?
Chẳng lẽ lại là một âm mưu? Cầy Vòi Mốc vô cùng hoảng sợ.
Nhưng nhân loại đó chỉ dịu dàng ôm nó, vuốt ve lông mao, nói nhỏ: “Lần sau muốn ăn gì thì nói với tao, đừng ăn vụng lúc tao không ở đây.” Tổ sư gia có tính chuyên nghiệp, yêu ma quỷ quái không thể vào khu vực ngài ấy cai quản.
Nói xong, Cố Trường Sinh đặt Cầy Vòi Mốc ngoài cửa tiệm, để Cầy Vòi Mốc tự do hoạt động. Không biết vì cái gì, nó đột nhiên không muốn nhân cơ hội bỏ trốn. Cầy Vòi Mốc quỳ rạp trên mặt đất, vài phút sau thấy Cố Trường Sinh bưng hai đĩa tôm mà nó thích nhất tới.
Không ăn nó, còn cho nó ăn.
Nhân loại này, hình như khác với đám thú hai chân còn lại.
Cầy Vòi Mốc ăn sạch tôm bóc vỏ, nhìn thật sâu Cố Trường Sinh, chạy mất.
Bóng đêm bao phủ, các quán ăn khuya ở chợ đêm lục tục mở quầy buôn bán. Rất nhiều tiệm bán đồ ăn vặt bắt đầu chật ních khách hàng. Tiệm ăn nhỏ trong góc cũng vậy, hết sạch chỗ ngồi.
Căn nhà nhỏ mở quán ăn vô cùng cũ nát, ánh đèn mờ tối. Tuy mặt tiền xập xệ, nhưng bày trí không khác lắm so với các quán ăn khuya. Chỉ là, cách khách hàng gọi tên món ăn đặc biệt kỳ quái.
“Ông chủ, còn long hổ đấu không? Cho một phần!” Một người vạm vỡ lớn giọng kêu.
Bàn bên cạnh cũng có khách kêu: “Cho tôi gọi đồ ăn, thêm một phần thịt kho tàu cầy hương.”
“Tôi cũng vậy, một tê tê siêu cay, một nhím nướng. Con tê tê nhớ bỏ nhiều ớt, không cay không ăn!”
“Long hổ đấu, thịt kho tàu cầy hương, tê tê siêu cay, nhím nướng đúng không. Tôi làm liền đây!” Chủ tiệm nhanh nhẹn đáp lại, động tác trên tay không ngừng, thuần thục lột da một con thú. Trong phòng bếp chật hẹp, tiếng động vật la hét thảm thiết không ngừng vang lên.
Bọn chúng càng kêu rên, các vị khách càng dâng cao hứng thú. Thậm chí có một khách hàng khen ngợi: “Giết thịt tại chỗ, thật mới lạ. Lần sau tôi sẽ tới nữa!”