“Làm người không thể quá thiện lương, tao tốt bụng tháo dây bịt miệng mày, thế mà mày không biết ơn!”
“Không chịu nằm yên hả? Thế thì đừng hòng mở mồm ra nữa. Dám cắn tao, không biết phải trái!”
Người đàn ông trung niên thuận tay cầm một cái quần lót, thô lỗ nhét vào khoang miệng cô gái, cơ thể cồng kềnh đè lên. Thứ nhỏ xíu xấu xí giữa chân liên tục run rẩy, cô gái hoảng sợ mở to mắt.
Cô gái liều mạng lắc đầu, muốn lùi lại phía sau. Nhưng tứ chi bị trói chặt, cô trốn không nổi, tuyệt vọng nhìn động tác của hắn.
Giãy giụa khiến xích sắt kêu ‘ầm ầm’, người đàn ông không sinh lòng thương xót, ngược lại khiến hứng thú tăng lên. Hắn tạm dừng hành động, cẩn thận thưởng thức con mèo nhỏ dưới thân.
Động tĩnh trong phòng rất lớn, dù vách tường có cách âm, nhưng phòng bên cạnh vẫn nghe được âm thanh mơ hồ. Cô gái trẻ tuổi tại phòng bên cạnh vẻ mặt chết lặng, nằm trên giường cứng đờ, ánh mắt dại ra nhìn trần nhà.
Thưởng thức xong biểu tình hoảng loạn sợ hãi, thỏa mãn tinh thần, hắn nên tiết kiệm thời gian, tập trung vào nhu cầu cơ thể.
Phủ lên một lần nữa, hắn lười khuếch trương, đỡ vật giữa chân, tính trực tiếp tiến vào. Hắn chỉ cần con trai, có thể mang thai là được, cô ta bị thương hay không hắn chẳng cần lo.
“Cảnh sát đây!”
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, có Ngu Phương Phương bay trước dẫn đường, cảnh sát đã đến kịp.
Cố Trường Sinh dùng chân đá văng tên béo trên người cô gái, hai cảnh sát nhanh chóng tiến lên, khóa tay đè hắn xuống đất. Các cảnh sát còn lại đến kiểm tra các căn phòng khác.
Sau này Cố Trường Sinh và đội cảnh sát nhớ lại mà lạnh người. May mà họ tin tưởng Ngu Phương Phương, lập tức đến đây không do dự, trên đường cũng không kẹt xe nên mới kịp ngăn chặn. Nếu tới trễ một chút, sẽ có thêm một cô gái bị cưỡng hiếp thành công.
Một chuyến xuất quân thu hoạch vừa tốt vừa xấu. Tin xấu là họ không bắt được thủ phạm chính, lật tung cả nhà xưởng cũng không tìm được. Tin tốt là họ cứu được rất nhiều người bị hại. Tổng cộng bắt được ba khách hàng, cứu được mười hai cô gái, số lượng nhiều hơn Ngu Phương Phương nói. Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi Ngu Phương Phương chạy đi xin giúp đỡ, lại có thêm người bị lừa cầm tù.
Thấy cảnh sát, các cô gái mới tới lập tức òa khóc, khóc đứt ruột đứt gan. Còn lại vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, họ không tin có người thực sự tới cứu mình.
Đợi một lúc, không thấy cảnh sát có động tác gì, thậm chí nữ cảnh sát còn tìm quần áo phủ lên người họ, một cô gái hai mấy tuổi mất kiên nhẫn mắng một câu: “Viên Cát lại làm cái gì? Bày trò tình thú?”
Trước đây có khách hàng giả làm bác sĩ, thầy giáo, giờ thì diễn vai cảnh sát.
“Trông cũng giống thật đấy!” Cô cười khẩy.
“Muốn ch*ch thì ch*ch, không cần phải bày vẽ này nọ. Lúc trước tao mắt mù mới bị lừa, xui xẻo!” Mệnh khổ trốn cũng không trốn được. Giá như cô có thể khó sinh mà chết như chị phòng bên cạnh thì tốt rồi, không cần tiếp tục chịu tra tấn.
Đối mặt với hiểu lầm này, nhóm cảnh sát giải thích nửa ngày vẫn thất bại. Đối phương một mực cho rằng là Viên Cát bày trò, cảnh sát bó tay, đành đưa người ra ngoài trước. Mãi đến khi lên xe cảnh sát, rồi đến cục cảnh sát, các cô gái mới thật sự tin rằng mình đã được cứu thoát.
Ở trong địa ngục đã lâu, không ngờ vẫn còn cơ hội về nhân gian.
Các cô gái ôm cốc trà sữa ấm nóng do nữ cảnh sát đặc biệt mua cho, cảm nhận hương vị quen thuộc nở rộ trên đầu lưỡi, nước mắt bỗng rơi như mưa.
“Lần đầu tiên tôi biết trà sữa ngọt như vậy.”
Trừ các cô gái mới bị lừa tới không bao lâu vẫn ổn, tình trạng cơ thể của những người còn lại đều nghiêm trọng. Trường kỳ không tiếp xúc ánh mặt trời cộng với áp lực tinh thần dần phá hủy sức khỏe của họ. Hơn nữa khách hàng ỷ mình trả đủ tiền, người nào cũng ra tay thô bạo. Nếu không hài lòng sẽ thẳng tay đấm đá. Cơ thể các cô gái đều phủ đầy vết xanh tím, tay chân sưng đỏ, chi chít vết trầy trụa tạo thành do giãy giụa.
Họ thường xuyên mang thai sinh con. Lúc sinh đẻ, Viên Cát không dám đưa người đi bệnh viện, chỉ thuê một bác sĩ phòng khám nhỏ đến đỡ đẻ.
Kỹ thuật đỡ đẻ kém và vệ sinh không sạch sẽ càng khiến cơ thể các cô kém hơn.
Nhưng dưới tình huống như vậy, các cô đều nhất trí yêu cầu làm ghi chép lấy lời khai trước.
“Vết thương nhỏ không đáng ngại.”
Mặc kệ cảnh sát giải thích có thể ghi chép tại bệnh viện, các cô vẫn không giao động: “Ở đây chúng tôi có cảm giác an toàn.”
Cảnh sát không có biện pháp, đành phải mời bác sĩ đến đây. Họ cần xử lý miệng vết thương.
Bác sĩ lần lượt kiểm tra các cô gái. Nhiều lần qua ranh giới sinh tử, kết quả kiểm tra vẫn làm họ khó chịu.
“Tất cả cần điều dưỡng cẩn thận, dù điều dưỡng tốt sau này vẫn dễ mắc bệnh. Giảm bớt tuổi thọ là hiển nhiên.” Thương tích của họ quá nghiêm trọng, chỉ có thể tận lực điều dưỡng, đỡ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Người bị thương nghiêm trọng nhất là cô gái vừa mắng chửi. Không chỉ bị thương trên cơ thể, hai bàn tay còn lẫn lộn máu thịt. Bàn tay gãy xương, mu bàn tay có dấu răng.
Lúc bác sĩ nối xương băng bó cho cô, tay có chút run.
“Không có việc gì, tôi không sợ đau. Nên thế nào thì thế đấy!”
Làm gì có ai không sợ đau? Chẳng qua là đã thành thói quen.
Tay gãy xương do hồi trước cô bẻ xích muốn chạy trốn, vết răng cũng là cô tự cắn tay mình.
Viên Cát thích dùng xích sắt và còng tay trói người, không có chìa khóa không thể mở ra. Tay và mặt cô nhỏ nhắn tinh tế giống nhau, nếu bẻ gãy xương tay, cô có thể thuận lợi tháo dây xích. Vạn nhất thất bại, cũng có thể rút xương làm vũ khí, thừa dịp Viên Cát mất cảnh giác giết hắn, rồi cắt cổ tay hoặc động mạch cổ tự sát. Trốn không thoát, không bằng kéo hắn chết cùng. Muốn chết thì chết hết, ai cũng đừng hòng sống.
Ai ngờ kế hoạch mới tiến hành một nửa, chưa kịp lấy xương ra đã bị phát hiện. Từ đó về sau Viên Cát canh chừng cô gắt gao. Vết thương trên tay vì giáo huấn cô, hắn cố tình mặc kệ không kêu bác sĩ chữa trị. Thật ra cô rất hài lòng với giáo huấn này. Lần sau hành động sẽ dễ hơn, cứ thế tiếp tục nỗ lực, đỡ phải làm lại từ đầu. Đáng tiếc cô không tìm được cơ hội tiếp tục động thủ.
Cũng may chưa kịp động thủ.
“Miệng vết thương đã thối rữa có mùi hôi, ảnh hưởng nặng tới xương cốt.” Cô gái này chịu đau rất tốt, chủ động yêu cầu không dùng thuốc tê để duy trì tỉnh táo, trực tiếp lóc thịt thối nối xương khâu miệng vết thương. Nhiều thằng đàn ông to cao làm tiểu phẫu còn la hét như chọc tiết lợn, vậy mà cô im lặng nhẫn nhịn, cắn rách môi cũng không rên một tiếng.
“Thằng chó!” Một viên cảnh sát tính tình nóng nảy, nhịn không được đấm mạnh vào tường.
“Tiếc là không tìm thấy hắn.” Cảnh sát tức giận mắng. Tuy có đồng nghiệp đang phục kích tại nhà xưởng, nhưng động tĩnh cứu người quá lớn, khả năng hắn trở về thực sự quá thấp.
Các nữ cảnh sát trước mặt những cô gái được cứu không dám tỏ vẻ khác thường lén khóc vài lần. Vành mắt đỏ hồng, đắp khăn lạnh nửa ngày cho hết dấu vết mới dám xuất hiện lại.
Xử lý đơn giản vết thương thì bắt đầu lấy lời khai. Các cô gái nhiệt tình miêu tả diện mạo Viên Cát.
“Tóc húi cua, mắt nhỏ hơi híp, lông mày thô, môi tái nhợt.”
“Da hắn đen lắm, như thể thường xuyên vận động dưới ánh nắng mặt trời nhưng không có cơ bắp, có lẽ cố tình phơi đen da.”
“Cao bao nhiêu không biết, cơ mà tôi cao một mét sáu bảy, đứng cạnh hắn thấp hơn nửa cái đầu.”
“Đúng rồi, hôm nay trước khi hắn ra ngoài mặc áo thun màu đen, in hình đầu sói. Quần jean màu lam, rách đầu gối. Giày gì tôi không chú ý.” Cô gái ngừng lại, trên mặt tràn đầy hối hận.
“A, tôi nhớ nè. Là giày da màu nâu có khóa kéo.” Môt cô gái khác bổ sung.
Cố Trường Sinh ngồi bên cạnh lắng nghe, thấy cục cảnh sát dù mở điều hòa, nhóm cảnh sát vẫn nóng nực chảy mồ hôi. Cậu đi ra ngoài mua dưa hấu để mọi người giải nhiệt. Dưa hấu mát lạnh, thể chất các cô gái này không thể ăn nhiều, nhưng có thể nếm thử một chút.
Gần cục cảnh sát có một tiệm trái cây, bày bán bốn năm loại dưa hấu khác nhau. Cố Trường Sinh mua hai trái dưa hấu, lúc tính tiền thì có một người đàn ông đến bên cạnh cậu, lựa lựa mấy quả quýt.
“Viên Cát. Cố đại sư, người mua quýt là Viên Cát.” Ngu Phương Phương luôn đi theo Cố Trường Sinh đột nhiên hô to.
Cố Trường Sinh liếc người đàn ông một cái, tóc ngắn kiểu Hàn, mắt đeo kính râm, mặc quần áo hàng hiệu hưu nhàn, chân mang giày thời trang, nhìn là biết giá cả xa xỉ. Trừ dáng người màu da, còn lại khác hẳn những gì các cô gái miêu tả.
Hiển nhiên hắn đã phát hiện có biến, bây giờ xuất hiện ở đây chắc là muốn thăm dò tin tức.
Lá gan lớn đấy!
Cố Trường Sinh không tính bắt hắn đưa vào cục công an luôn. Đối phó với loại người đê tiện, phán tử hình cũng không đủ giải hận. Cố Trường Sinh vờ như không biết gì tính tiền, nhận tiền thối, lặng lẽ thò tay vào túi mở khóa di động. Cậu dựa vào trí nhớ, thuận lợi nhấn vào thư mục âm nhạc tìm chuông thông báo.
Tiếng nhạc vang lên, Cố Trường Sinh vội vàng lấy di động, tắt tiếng giả bộ nghe điện thoại: “Cái gì? Chị không thích ăn dưa hấu, muốn ăn chua?”
“Sao chị mang thai rắc rối quá vậy, kêu anh rể mua đi, em không làm chân chạy nữa đâu.” Đầu bên kia nói gì đó, vẻ mặt Cố Trường Sinh thiếu kiên nhẫn, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Rồi rồi rồi, muốn ăn quýt chứ gì? Lần cuối nhé. Có chồng quên em trai, thấy sắc quên nghĩa!”
Oán giận một câu, cúp điện thoại, Cố Trường Sinh nhìn dưa hấu trong tay, tự hỏi nên làm gì bây giờ. Bỗng phát hiện Viên Cát tính tiền xong chuẩn bị đi, mắt Cố Trường Sinh sáng lên, chặn đường chào hỏi: “Người anh em, quýt trong tay anh nhìn có vẻ rất chua, hai chúng ta đổi được không?”
“Anh xem dưa hấu của tôi mua về cũng chả ai ăn, để tủ lạnh lâu thì lãng phí. Cả hai trái đều cho anh, đổi bằng túi quýt của anh, thế nào?” Cố Trường Sinh nói, liền nhét dưa hấu vào tay Viên Cát: “Nhà tôi không ai thích ăn dưa hấu, nếu không phải chị tôi mang thai kén ăn, tự dưng thèm ăn, chứ rảnh đâu mà phí tiền. Ai ngờ trời nắng chạy đi mua, tự dưng chị ấy hết thèm, đòi ăn chua. Tôi thấy quýt của anh lựa có vẻ chua lắm, anh em giúp nhau chứ?”
Nãy giờ Viên Cát chỉ lo nhìn lén cổng cục cảnh sát, căn bản không chú ý mình vừa mua quýt thế nào. Bị Cố Trường Sinh nhắc nhở, hắn cúi đầu, nhận ra quýt của mình vỏ xanh, không cần ăn cũng biết rất chua.
Hai trái dưa hấu đổi sáu quả quýt?
Dưa hấu bao nhiêu tiền quýt bao nhiêu tiền.
Viên Cát không do dự lập tức đồng ý. Trong lòng có chút đắc ý, cảm thấy vận khí bản thân quá tốt.
Tuy không hiểu lý do tại sao bị lộ, hang ổ xui xẻo bị cảnh sát phát hiện, tổn thất hàng hóa và khách hàng. Lúc đó có khách tới, để tiện cho khách làm việc, hơn nữa hắn hơi đói nên ra ngoài mua đồ ăn.
Không ngờ lại tránh thoát một kiếp. Không phải vận khí tốt thì là gì.
Giao thông hiện giờ đang bị cảnh sát khống chế, tạm thời không rời được thành phố A. Hắn cố tình đến gần cục cảnh sát ẩn náu, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, tiện thể hỏi thăm tin tức.
Mình chưa bị lộ, cảnh sát không biết tìm hắn ở đâu, mua đại trái cây che mắt thì có thằng ngu đổi dưa hấu lấy mấy trái quýt chua lè, nghĩa là gì? Nghĩa là vận khí của hắn siêu tốt nha. Gặp dữ hóa lành, chuyện tốt tự đưa đến cửa.
Đây là điềm báo khẳng định tiếp theo hắn sẽ an toàn thoát thân, chờ qua một khoảng thời gian lắng xuống, đến một thành phố khác làm Đông Sơn tái khởi*.
Viên Cát cao hứng đổi quýt, cầm dưa hấu nhờ chủ quầy trái cây cắt nhỏ, tìm một bậc thang gần đó ngồi xuống, vừa trộm quan sát tình hình cục cảnh sát, vừa ăn dưa hấu.
Bỏ qua ánh mắt nhìn cậu như thằng ngu, Cố Trường Sinh cầm quýt đi đường khác, tránh mặt Viên Cát, vòng sang cổng sau về cục cảnh sát.
Chiếm tiện nghi nhỏ thì thiệt thòi lớn.
Tiện nghi của Cố Trường Sinh dễ chiếm vậy à?
Đưa thức ăn của mình cho truyền nhân Táo thần, chẳng khác nào giao mạng vào tay đối phương.
Đông Sơn tái khởi: được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế. Quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.
- -----oOo------