Bay trên bầu trời, chạy dưới mặt đất, thậm chí cá trong nước cũng bám sát hắn.
Mấy con chim kia ăn chay à? Sao không quan tâm đống cá trước mặt? Rồi cá nhảy ra khỏi nước còn có thể sống, tung tăng nhảy nhót trên mặt đất?!
Ngô Kiến Trung cảm thấy, không phải đám động vật vi phạm quy luật tự nhiên, mà hắn bị điên mới đúng. Gặp quỷ rồi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, sao đám động vật lại nổi điên đuổi theo hắn. Ánh mắt bọn chúng đều lộ sự hung hăng, răng nanh nhe ra, móng vuốt sắc nhọn, như thể giây tiếp theo sẽ đánh gục hắn, rồi cắn xé hắn đến chết.
Cả người Ngô Kiến Trung lạnh buốt, hận không thể chạy nhanh hơn. Nhưng chạy một hồi khiến hắn tỉnh táo lại, hai cái đùi sao nhanh bằng động vật bốn chân? Chưa kể đàn chim trên trời bay như phi cơ. Chân người còn có thể đua với xe đạp, nhưng còn ô tô, tàu lửa, phi cơ?
Hoàn toàn không thể so sánh.
Ngay khi Ngô Kiến Trung sắp tuyệt vọng, một căn nhà xây bằng gạch đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Ánh mắt Ngô Kiến Trung sáng lên, nhà gạch rắn chắc, rất tốt, không chừng có thể ngăn cản bọn động vật điên này.
Nhưng vị trí hơi xa.
Căn nhà nhỏ nằm trên sườn núi đối diện, cách chỗ hắn khoảng một sân vận động. Bình thường đối với Ngô Kiến Trung không thành vấn đề, hắn là một người đàn ông khỏe mạnh, đi bộ tới đó chẳng là gì. Nhưng bây giờ Ngô Kiến Trung đã bị đuổi đến mức kiệt sức, khả năng cao chưa kịp tới nhà gạch đã bị bọn động vật xé nát.
Đúng lúc này, một con chim nhỏ với tốc độ cực nhanh đẩy đồng bọn sang một bên, vượt lên bay trên đầu hắn. Chim nhỏ vỗ cánh lao thẳng xuống, hung hăng mổ mạnh đầu Ngô Kiến Trung.
Bị chim nhỏ mổ một cái, trên đầu đau nhức, ngược lại kích phát tiềm lực của Ngô Kiến Trung.
Hắn thường ăn món đặc sản chế biến từ động vật hoang dã, sao có thể chết dưới miệng đám súc sinh này?
Hai cái đùi nhũn ra của Ngô Kiến Trung lại có sức lực. Hắn dùng hết sức bình sinh chạy đến địa điểm an toàn. Nhà gạch gần ngay trước mắt, chỉ còn hai mét nữa thôi là có thể đẩy cửa trốn vào trong, độ nhiên thứ gì đó ngáng chân Ngô Kiến Trung, khiến hắn mất đà ngã xuống đất.
Ngô Kiến Trung giãy giụa muốn bò dậy, giây tiếp theo hắn tuyệt vọng, chậm rồi.
Chút trì hoãn đủ để đàn chim đuổi kịp. Đàn chim như có thù oán với hắn, tranh nhau mổ hắn cào hắn, cánh chim cũng mạnh mẽ đập vào hắn.
Không chỉ thế, đám chim này lựa góc độ xuống tay vô cùng xảo quyệt, chuyên chọn phần cơ thể không bị quần áo bao trùm. Đặc biệt trọng tâm tấn công là phần đầu.
Ngô Kiến Trung bị đau đến mức không mở nổi mắt, miễn cưỡng dùng tay bảo vệ đầu. Ngô Kiến Trung muốn thoát khỏi công kích đàn chim, nhân lúc đám động vật chưa đuổi đến nhanh chóng vào nhà. Hắn vừa động đậy, đám chim liền bị chọc giận, lực tấn công tăng mạnh.
“Không, mắt tao, mắt tao!” Một con chim thừa dịp Ngô Kiến Trung không cẩn thận, len qua khe hở ngón tay mổ mạnh vào mắt hắn. Máu tươi chảy ra, tầm nhìn Ngô Kiến Trung bị sắc đỏ che khuất, cái gì cũng không thấy.
Che con mắt đau nhức, Ngô Kiến Trung hoàn toàn mất lý trí. Hắn không dám buông tay che chở đầu, sợ con mắt còn lại cũng bị mổ. Vì thế đành vươn chân đá loạn xạ, vừa muốn xua đuổi đàn chim, vừa nhân cơ hội đạp chết một hai con chim xả giận: “Chúng mày tránh ra, cút đi!”
Hắn không làm còn đỡ, vừa duỗi chân ra, đàn chim sôi nổi vung đuôi đậu xuống. Chúng hé mỏ, trong miệng chứa đầy răng nhọn li ti. Nhưng mà Ngô Kiến Trung bị thương một mắt không thấy gì, mắt còn lại đang được che kín, căn bản không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Đàn cá nhảy trên mặt đất đến gần, không cam lòng yếu thế nhào lên cắn chân Ngô Kiến Trung. Từ lòng bàn chân cẳng chân đến đùi trong, thậm chí chân giữa của hắn, đều treo đầy cá lớn cá bé.
Nửa người dưới bỗng nặng nề, tim Ngô Kiến Trung hẫng một nhịp, giây tiếp theo cảm thấy rất nhiều thứ gì đó cắn lên chân, đến bảo bối của hắn cũng không tha. Ngô Kiến Trung tuyệt vọng.
Cả người đau nhức khắp nơi, đầu Ngô Kiến Trung ‘ong’ lên từng đợt. Hắn không rảnh lo mắt mình, buông tay muốn nhìn thứ gì đang hành hạ con cháu hắn. Ai ngờ chưa kịp thả tay, đám động vật phía sau cuối cùng đã tới.
Các loài động vật vây quanh hắn, đàn chim đã phát tiết xong bay lên trời, nhường chỗ cho bọn chúng.
Động vật nhỏ trực tiếp dùng miệng gặm cắn, động vật lớn quan sát một hồi, phát hiện Ngô Kiến Trung người nhỏ không đủ để chúng cắn một miếng. Đành phải ủy khuất khép miệng, tiếc nuối sửa thành giơ chân giẫm đạp.
Loài hổ vằn báo hoa khỏe mạnh, khi đạp còn phải khống chế sức lực, tránh đạp hắn chết luôn tại chỗ.
“Cứu… Cứu mạng á!” Bị cắn xé liên tục, Ngô Kiến Trung đau đến mức chết đi sống lại. Mỗi khi hắn nghĩ mình đã chết, đau nhức trên người lại truyền đến, nhắc nhở hắn vẫn chưa chết: “Ai đó cứu tôi với?”
Trốn không thoát, đánh không lại, còn không có người cứu.
Suy yếu cùng mệt mỏi, thanh âm kêu cứu của Ngô Kiến Trung nhỏ dần. May mắn là sau một hồi gặm cắn, đám súc sinh kia đã chán hoặc ăn no, bắt đầu thả lỏng ngừng miệng.
Ngô Kiến Trung cứ tưởng mình đã thoát chết, ai ngờ ác mộng vẫn chưa ngừng.
Gặm chút thịt của Ngô Kiến Trung, các con vật chưa tính buông tha hắn. Nơi này trừ vài căn nhà gạch, khắp nơi phủ đầy cỏ, rất thích hợp để vui chơi. Một con hổ há miệng ngậm Ngô Kiến Trung rời khu vực nhà ở, tất cả động vật tập trung tại bãi cỏ trên sườn núi, chơi đá bóng.
Làm trái banh, Ngô Kiến Trung sống không bằng chết. Các con vật xuống tay thoải mái, chỉ đảm bảo Ngô Kiến Trung chưa chết ngay. Trong lúc chơi đá banh, chúng vô tình đạp một cái, cào một tí. Quá trình lăn lộn cực kỳ khổ cực, lâu lâu còn có chim bay đến mổ lén.
“A!” Ngô Kiến Trung bừng tỉnh khỏi ác mộng, phòng ngủ quen thuộc, đồ đạc quen thuộc, hơi lạnh điều hòa thổi vào hắn, nói cho hắn biết những chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ. Chim mổ cá cắn hổ đá báo đạp, sườn núi nhà gạch, tất cả chỉ là giả. Chỉ là một cơn ác mộng, không phải thật.
Ngô Kiến Trung nằm ở trên giường, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Không phải thật là được.
Bảo bối của hắn vẫn ở đây, mắt hắn chưa bị mù. Ngô Kiến Trung thò tay vào trong chăn sờ thử, nhưng chỉ thấy hai cẳng chân. Hắn hoảng sợ vội vã ngồi dậy, xốc chăn kiểm tra, không thể tin nổi trợn to mắt.
Không chỉ mười tám centimet hắn luôn tự hào biến mất, ngay cả chân hắn cũng trở nên nhỏ gầy?
Là một tên đàn ông có đam mê tập thể hình, hơn nữa định kỳ vào núi săn thú, cơ bắp của hắn không quá cường tráng, nhưng tuyệt đối không giống như bây giờ, như thằng nhỏ phát dục không tốt, cơ bắp lỏng lẻo, toàn thân da bọc xương.
Ngô Kiến Trung còn phát hiện, cơ bụng cũng mất tiêu, cánh tay nhỏ gầy chẳng khác gì cây gậy.
Thịt của hắn đâu?
Ngô Kiến Trung chợt nhớ lại chuyện diễn ra trong mộng.
Có phải, có phải bị đám động vật trong mộng ăn mất?
Lúc này Ngô Kiến Trung mới phát hiện, cả người hắn đau đớn kỳ lạ, như bị xe tải nghiền qua. Hơn nữa, hắn sợ hãi nhận ra, tầm nhìn của mình sai sai.
Trước kia tầm nhìn của hắn, nhìn như không hẹp thế này.
Trong mộng hắn bị chim mổ mù mắt. Ngô Kiến Trung run rẩy giơ tay sờ mắt mình. Rõ ràng mắt phải có cảm giác ngón tay hắn đang sờ, nhưng hắn không nhìn thấy đầu ngón tay. Ngô Kiến Trung tâm như tro tàn, từ nay về sau hắn thành người mù ư?
Trò đùa quái quỷ gì vậy!
Chỉ nằm mơ thôi mà, sao lại thành ra thế này. Chắc chắn hắn còn đang trong mộng, chưa thực sự tỉnh ngủ.
Ngô Kiến Trung đang tính đứng dậy vào phòng vệ sinh soi gương, nghĩ vậy vội vàng nằm xuống, đắp chăn muốn ngủ tiếp. Chờ hắn tỉnh dậy, khẳng định cơ thể sẽ khôi phục bình thường.
Nhưng mọi chuyện càng trở nên tệ hơn. Ngủ dậy cơ thể hắn vẫn thế, thậm chí đi khám viện, bệnh viện kiểm tra không thấy bất thường.
“Mắt của anh đã không thấy được bảy tám năm rồi đúng không? Bác sĩ trước đã kê đơn thuốc thế nào? Anh có mang sổ khám sức khỏe không, đưa tôi xem.” Bác sĩ hiền lành kiểm tra hai mắt của hắn, ôn hòa hỏi.
Ngô Kiến Trung bần thần.
Sao hắn lại bị mù bảy tám năm. Ngày hôm qua trước khi đi ngủ hắn còn rất khỏe mạnh.
Lang băm!
Ngô Kiến Trung đẩy tay bác sĩ già chạy ra ngoài. Điên rồi, tất cả bệnh viện hắn đến khám đều có cùng kết quả.
Lần cuối cùng, hắn không chạy nữa, ở lại để bác sĩ trị liệu.
“Kéo dài thời gian chữa trị bảy tám năm, không thể khỏi hẳn. Nếu lúc anh vừa mới bị thương, kịp thời cấp cứu, có lẽ còn khả năng khôi phục. Chứ bây giờ.” Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, đáng tiếc: “Bây giờ tìm bệnh viện và bác sĩ giỏi nhất cũng không có biện pháp.”
“Chẳng phải mấy người có thể phẫu thuật đổi mắt sao? Đổi đi!”
“Giác mạc có thể đổi, tròng mắt thì không thể.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích. Tình huống bệnh nhân như vậy có thể gắn tròng giả. Tròng mắt giả chỉ có tác dụng làm đẹp, không thể khôi phục thị lực.
Ngô Kiến Trung mặc kệ, hắn kích động đứng lên, dồn hết sức nhào qua cái bàn trước mặt, một tay nắm chặt cổ áo bác sĩ, một tay chỉ vào mắt mình: “Tôi không quan tâm giác mạc hay tròng mắt. Ông phải đổi mắt cho tôi!”
“Muốn bao nhiêu tiền cứ nói!” Ngô Kiến Trung móc ví tiền ném lên bàn: “Tôi có rất nhiều tiền. Chỉ cần ông chữa khỏi mắt cho tôi, ông muốn gì tôi cũng đồng ý!” Có thể chữa khỏi mắt, cái phía dưới hắn cũng có thể nối lại.
Ngày đầu tiên Ngô Kiến Trung tỉnh lại, vốn muốn đi bệnh viện trị cái đó trước. Nhưng vị trí quá xấu hổ, hắn đến bệnh viện xếp hàng, đến lượt mình lại không dám vào khám.
Hắn không muốn người ta biết mình không còn là đàn ông. Cũng sợ hãi bác sĩ bảo rằng phía dưới không có biện pháp trị liệu. Vì thế Ngô Kiến Trung đổi sang khám mắt.
Mắt mù có thể gặp lại ánh sáng, nghĩa là bệnh viện này rất giỏi, y thuật của bác sĩ rất cao, vậy nhất định có thể chữa khỏi bệnh kín.
Nhưng bây giờ, hy vọng tan biến. Toàn là lang băm, có con mắt cũng không biết chữa. Dù vô cùng tuyệt vọng, hắn vẫn lấy hết can đảm đi khám nam khoa.
“Vết thương của anh bị đã lâu, cơ không quá nghiêm trọng. Không bị sinh mủ cũng không có di chứng, kết quả hộ lý tốt lắm rồi. Đừng hy vọng nhiều.” Tất cả bác sĩ đều tỏ vẻ bất lực. Ngay khi bị đứt lập tức cầm đến bệnh viện, các bác sĩ còn chưa chắc sẽ nối lại được. Chứ đừng nói bộ phận này của bệnh nhân bị chặt đứt hoàn toàn, phương pháp phẫu thuật khó khăn không nói, bệnh nhân còn không biết làm mất ở đâu.
Không có nó, bác sĩ nối lại kiểu gì?
Chẳng lẽ phải tạo một cái mới. Trong tương lai có thể sẽ có kỹ thuật này, nhưng hiện tại thì không.
Không thể chữa trị, Ngô Kiến Trung che che giấu giấu ra khỏi bệnh viện, bất cẩn dụng trúng ông chủ tiệm ăn khuya cũng che che giấu giấu đến bệnh viện.
Ngô Kiến Trung nhận ra, ông chủ hắn thấy hai ngày trước tại quán ăn với ông chủ bây giờ khác hẳn, gầy xọp và thiếu một cái tai.
Trong đầu Ngô Kiến Trung bắt đầu sinh ra một suy nghĩ kinh khủng. Cùng lúc đó, ông chủ tiệm ăn khuya thấy hắn cũng gầy trơ xương, còn mù một mắt, trong lòng có cùng ý niệm.
“Ông cũng nằm mơ?”
“Trong mộng bị động vật đuổi theo?”
Anh em cùng hoạn nạn, không lời nào diễn tả, nước mắt chảy dài. Hai người kích động nắm tay đối phương khóc đã đời, phát tiết một lúc thì khôi phục lý trí.
Nếu một người bị còn có thể là mắc bệnh lạ. Nhưng cả hai đều bị, đặc biệt từng mơ thấy mình bị động vật đuổi bắt, cắn xé ăn thịt. Hai chuyện này có liên hệ gì với nhau? Hơn nữa hai người đều có liên quan đến tiệm bán đồ ăn khuya. Một người thường xuyên ăn món đặc sản, một người thường xuyên vào rừng sâu săn thú. Cả hai đều chẳng phải loại người yêu quý động vật hoang dã.
Có phải đám động vật trả thù?
Nghĩ vậy, ông chủ quán ăn vội lấy điện thoại liên lạc khách hàng, Ngô Kiến Trung cũng gọi điện với bạn bè thường đến quán ăn khuya cùng hắn. Quả nhiên, mọi người đều có chung bệnh trạng.
Một đám người tập trung gặp nhau.
“Mấy người nói xem, có phải chúng ta không cẩn thận ăn phải con cháu của Hoàng Đại Tiên Bạch Đại Tiên nên mới bị trả thù?” Cô gái mấy ngày trước vừa ăn nhím nướng nói.
“Có khả năng. Không phải Hoàng Đại Tiên Bạch Đại Tiên, thì cũng là tiên gì đó khác.” Trừ thần tiên, ai có thể biến họ thành bây giờ? Mọi người đều cảm thấy do nguyên nhân này.
“Tìm thuật sĩ đi! Loại vấn đề này, bệnh viện không giải quyết được. Phải tìm người chuyên nghiệp tới xử lý.”
“Có ai biết thuật sĩ nào không?” Họ cho rằng thuật sĩ toàn là kẻ lừa đảo. Dù vài người từng nghe qua thuật sĩ, cũng không dám tìm. Họ sợ tiền mất tật mang.
Một lúc sau, một cô gái trẻ tuổi nhỏ giọng nói: “Chúng ta đến Bếp Lửa Cố Gia thử xem? Bạn tôi họ Tống từng kể, ông chủ ở đó là một thuật sĩ rất bản lĩnh. Nhưng không biết có phải thật không.”
“Quan tâm gì nhiều, mặc kệ thật hay giả, chúng ta tới đó sẽ biết.”
“Đúng vậy, đi thử xem. Là giả thì thôi, còn nếu là thật, phải bắt hắn chữa trị hết cho chúng ta!” Ngô Kiến Trung hung tợn nói: “Để tôi kêu vài tên biết đánh nhau, mấy người cũng vậy. Thời điểm mấu chốt có thể phát huy tác dụng!”
Những người khác cảm thấy không tốt lắm, nhưng đều đến nước này, ai cũng không muốn cả đời sống như bộ xương khô, thậm chí là tàn tật.
Thế thì sống làm quái gì?!
Với lại, họ chỉ muốn chữa khỏi bệnh thôi, không thực sự làm gì đối phương.
Nghĩ vậy, mọi người yên tâm hơn hẳn.
- -----oOo------