Trương Mạn: "Cậu nhàm chán chỗ nào chứ, đã trong sạch lại còn phẩm hạnh đoan chính. Không phải đám anti đó là vẫn luôn kêu cậu xây dựng hình tượng sao, lên show thực tế cho bọn họ thấy bình thường cậu là người thế nào, toàn loại não cấp đông, biết mỗi từ hình tượng cũng tưởng là mình ngầu."
Hứa Kinh Trập không căm phẫn như Trương Mạn. Anh nổi danh trong ngành từ sớm, nhơ nhuốc đến mấy cũng gặp rồi nên cảm thấy diễn viên cuối cùng vẫn phải nói chuyện dựa vào tác phẩm. Nhưng đúng là tham gia show thực tế có thể kiếm được nhiều tiền hơn, đoàn đội cũng phải ăn cơm, Trương Mạn muốn mua nhà. Doanh thu phòng vé của Lương Ngư vừa phá 5 tỷ, nếu như anh không cố gắng hơn chút nữa thì chuyện thu chi, nền tảng kinh tế gia đình hẳn là cũng cách biệt hơi xa đó.
Loại hình show thực tế cho các cặp tình nhân và vợ chồng không phải chỉ một bên quyết là được, ý của Hứa Kinh Trập vẫn là phải hỏi ý kiến Lương Ngư đã.
Dương Kiệt Thụy có một ưu điểm hết sức nổi bật, chính là tất cả đều xem xét theo chữ "tiền". Trừ những bộ phim điện ảnh của Lương Ngư, cứ đưa nhiều tiền là dễ thương lượng hết.
"Hai chú có cần tự thương lượng chút không?" Dương Kiệt Thụy gọi một cuộc điện thoại đường dài ra nước ngoài cho Lương Ngư, thật ra là hắn muốn giục người về, "Chú cũng mua được nhiều rồi mà? Còn chưa chịu về nước à?"
Lương Ngư: "Về nước làm gì? Tôi cũng đâu thể đến thăm đoàn mãi được."
Dương Kiệt Thụy không tài nào hiểu nổi: "Ngoài đi thăm Hứa Kinh Trập ra chú không nghĩ được chuyện gì khác hả? Marketing thôi không cần phải tích cực vậy đâu, cày lắm nhiệt độ cho người ta thế làm gì? Đến lúc leak ảnh toàn chú với Hứa Kinh Trập, rốt cuộc là ai quay phim đây? Chú đóng quần chúng cho "Nước Biếc" đấy hả?"
Lương Ngư không muốn nói chuyện với hắn. Y không muốn về nước là vì sợ không kiềm chế được suốt ngày đến Hoành Điếm kè kè rình người ta, hôm qua Hứa Kinh Trập còn quay cảnh hôn với La Dao Duệ, không biết là có mượn góc máy không. Nếu hôn thật, Lương Ngư chỉ tưởng tượng không thôi cũng tức muốn nổ phổi rồi.
"Show thực tế về gì đấy?" Lương Ngư buột miệng hỏi một câu.
Dương Kiệt Thụy: "Chính là show "Same Bed, Different Dreams" tên tạm định bây giờ là "Chung Một Ổ Chăn". Khoe ân ái chú biết chứ, với tình trạng tại của hai chú, cứ từ diễn ngầm đến diễn công khai, kiểu kiểu vậy là được."
Lương Ngư im lặng một lát, bỗng hỏi đến chi tiết: "24 tiếng? Quay từ sáng đến tối hả?"
Dương Kiệt Thụy: "Show thực tế mà, chắc chắn là quay cả ngày. Có điều chương trình kiểu này đều sẽ bố trí máy ghi hình, mở mic thu tiếng, cái gì không chiếu được thì lúc biên tập sẽ cắt đi. Không có người ngồi canh đâu, vẫn có tí riêng tư cá nhân." Dương Kiệt Thụy tưởng y còn để ý, tiếp tục tốn nước bọt động viên: "Nếu buổi tối chuyện ngủ chung chú có vấn đề gì thì cứ phản ánh với bọn họ, lấy lý do ảnh hưởng đến công việc ngày hôm sau, cùng lắm thì tắt máy quay đi..."
"Ai nói tôi có vấn đề." Lương Ngư đột nhiên lạnh lùng cắt ngang lời hắn, có phần không vui, "Chúng tôi đã đính hôn rồi, tại sao buổi tối không thể ngủ cùng nhau? Ai quy định hả?"
"?" Dương Kiệt Thụy kinh ngạc: "Chú tình nguyện ngủ chung thế Hứa Kinh Trập nhà người ta có đồng ý không?"
Lương Ngư: "Nếu anh ấy không đồng ý tại sao lại đi nhận show thực tế, hơn nữa, anh ấy dựa vào cái gì mà không đồng ý?"
Dương Kiệt Thụy: "?"
Thời gian quay của"Nước Biếc" kéo dài khoảng 4 tháng, phần diễn của Hứa Kinh Trập đến cuối tháng Năm là có thể đóng máy rồi. Anh ôm hoa trong lòng chụp ảnh lưu niệm với từng nhân viên trong đoàn, đến lúc liên hoan thì có người trêu chọc là người nhà của anh tới rồi.
Lương Ngư đã về Bắc Kinh cách đây nửa tháng, cứ im lìm trong nhà không ra ngoài, đếm từng ngày cuối cùng cũng đến lúc Hứa Kinh Trập đóng máy, không đợi nổi lập tức đi đón người.
Tiểu Lạc chắc chắn đã chuẩn bị sẵn công tác đối ngoại, bánh kem, hoa tươi không thiếu một thứ gì. Dương Kiệt Thụy còn âm thầm liên hệ paparazzi theo chụp ảnh, chứng thực cho tình cảm ổn định của hai người, chuẩn bị nổ súng dọn đường cho show thực tế.
Vì Lương Ngư cảm thấy cái tên "Chung Một Ổ Chăn" quá quê mùa, nên để phối hợp với phẩm vị của Ảnh đế, bọn họ đã đổi sang một cái tên mới, gọi là "Hôm Nay Đã Ngủ Cùng Nhau Chưa?". Tổng cộng có 12 kỳ, Lương Ngư vô cùng sảng khoái ký hết. Thật ra lúc đầu đài Gia Cầm đầu cũng chỉ đến thử sức, đưa ra mức giá rất cao, cực kỳ có thành ý. Dù gì thì địa vị và nhiệt độ của cặp chồng chồng Hứa Kinh Trập và Lương Ngư đình đám này, tùy tiện xuống phố thôi hôm sau đã trở thành tiêu điểm của các trang tin tức giải trí, không nhất thiết phải hạ phàm đi show thực tế của mình, đặc biệt là sau khi Lương Ngư trở thành tiêu điểm của sự chú ý sau khi kiếm được 5 tỷ doanh thu phòng vé.
Đối lập với sự bình thản của Lương Ngư, Hứa Kinh Trập lại có phần thấp thỏm, lúc anh nghe nói sẽ lắp đặt máy quay trong nhà còn hỏi thêm "Có lắp trong phòng vệ sinh không vậy?"
Chu Hiểu Hiểu trấn an anh: "Sẽ chỉ gắn bên ngoài phòng tắm khô - ướt thôi. Chỗ tắm rửa với đi vệ sinh chắc chắn sẽ không lắp đâu ạ."
Hứa Kinh Trập thở phào: "Vậy còn được." Anh nghĩ đến các chi tiết khác một lúc lâu, lại nói, "Có phải về thu xếp trước không? Phòng ngủ của chúng ta còn để riêng, như vậy không ổn nhỉ?"
Lương Ngư liếc anh một cái, bình tĩnh bảo: "Tôi đã thu dọn xong xuôi rồi."
Hứa Kinh Trập có phần kinh ngạc: "Anh thu dọn á?"
"Ngoài tôi ra còn ai vào đây nữa?" Lương Ngư hỏi ngược lại: "Hơn nữa em về đến nơi là phải ghi hình phân đoạn cá nhân rồi, làm gì còn thời gian thu dọn nữa?"
Hứa Kinh Trập: "Không có lời thoại sẵn sao? Tôi nghe nói show thực tế đều có kịch bản sẵn à?"
Lương Ngư thoáng không vui: "Loại này thì cần kịch bản gì chứ, ở chung với tôi mà em còn cần diễn?"
"......" Hứa Kinh Trập nhận ra mình nói không lại y, đành ngậm miệng.
Rõ ràng là cả hai đều chưa từng quay show thực tế, cùng là hạng lính mới chân ướt chân ráo như nhau, không biết tại tại sao Lương Ngư lại nắm chắc được như vậy. Lúc ekip show thực tế đến nhà lắp đặt máy quay, y thậm chí còn đứng bên cạnh chỉ đạo vị trí cho người ta, góc độ máy quay ra sao, lấy sáng, bão hòa thế nào, việc lớn việc nhỏ đều phải tự tay lo liệu.
"Phòng khách ở đây, hướng về phía bên trái là tốt nhất. Thầy Hứa hay ngồi trên ghế sofa đó, góc này nhìn anh ấy đẹp hơn." Lương Ngư đứng sau ống kính quan sát một chút, lại kêu Hứa Kinh Trập đang chưa kịp hiểu gì qua đó ngồi thử xem sao.
Hứa Kinh Trập đành qua đó ngồi, tạm thời làm người mẫu.
Hiệu suất làm việc của đội ngũ sản xuất show thực tế của một đài lớn có thể sánh ngang với một đoàn phim. Chưa tới nửa ngày, bọn họ đã lắp đặt xong tất cả các máy quay trong biệt thự của Hứa Kinh Trập, PD theo đoàn còn thân tình đến chào hỏi: "Bây giờ vẫn còn chưa khởi quay, hai thầy không cần quá căng thẳng đâu. Ngày mai chúng tôi sẽ ghi hình phân đoạn chung trước, sau đó quay đến phân đoạn cá nhân, nếu hai thầy có câu gì không thể hỏi có thể nhắc trước với chúng tôi."
Hứa Kinh Trập ngồi ngay ngắn trên sofa, khép hai chân lại, có máy quay ở đây nên rất khó để anh thả lỏng. Khi quay phim có thoại, có thiết kế hiện trường, anh sẽ biết phải diễn thế nào, nhưng vào show thực tế, cái gì cũng không có vì vậy anh cũng khó thích nghi.
"Có phải là quay xong ở đây, tôi cũng không được đến nơi sản xuất xem hiệu quả đúng không?" Hứa Kinh Trập không nhịn được hỏi: "Có đẹp hay không, phải đợi sau khi phát sóng mới được biết sao?"
PD muốn nín cười, nhưng không nín nổi, đành nói: "Thầy Hứa, anh thú vị thật đấy."
Hứa Kinh Trập: "?" Anh hỏi nghiêm túc mà, đâu phải là đùa đâu.
Lương Ngư trừ chuyện gia đình ra thì cái gì cũng hỏi được nên bên y kết thúc rất nhanh. Xong việc Tiểu Lạc còn có việc tìm y, hai người trò chuyện bằng tiếng địa phương một lúc lâu, sắc mặt của trợ lý có vẻ không được tốt lắm.
Hứa Kinh Trập đợi các PD về hết mới đi tìm Lương Ngư, sau khi y nhìn thấy anh, liền xua xua tay với Tiểu Lạc: "Anh sẽ đưa tiền cho bọn họ, em đừng ra mặt, cứ bảo Dương Kiệt Thụy dẫn người theo, đưa tiền xong thì kêu bọn họ cút."
Tiểu Lạc mím môi không nói gì, một lúc sau mới lẩm bẩm một câu bằng giọng địa phương, nhưng Hứa Kinh Trập lại nghe hiểu.
Cô nói: "Anh kiếm tiền vất vả như vậy, tại sao lại phải đưa cho hai tên cặn bã đó chứ."
Lương Ngư không đáp, chỉ xoa đầu em gái mình: "Mau về đi, đừng có ở đây vướng bận ra."
Hứa Kinh Trập vờ như mình không hay biết gì, anh cũng không hỏi, chỉ ân cần giúp Tiểu Lạc gọi xe bảo mẫu đến.
Trước khi lên xe Tiểu Lạc vẫn đang lau nước mắt, nhân lúc Lương Ngư không có ở đó liền nói với Hứa Kinh Trập mấy câu.
"Thầy Hứa, nhiều lúc tính tình anh em không được tốt, anh đừng chê anh ấy phiền nhé." Tiểu Lạc nhìn Hứa Kinh Trập, chân thành nói: "Anh ấy chăm sóc bọn em quen rồi nên đôi lúc có thể sẽ quản cả anh, tuy anh ấy hơi có vấn đề, nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi."
Hứa Kinh Trập hơi buồn cười: "Tôi biết."
Tiểu Lạc vẫn chưa yên tâm, tiếp tục giải thích hộ anh mình: "Ham muốn kiểm soát của anh ấy cũng có nguyên nhân cả. Trông thì có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng thật ra anh ấy cũng chỉ như vậy với anh thôi. Nếu anh không chịu được cứ nói với anh ấy nhé, anh ấy vẫn nghe lời anh."
"Tôi không sao." Hứa Kinh Trập cam đoan với cô, "Anh thật sự không sao mà."
Anh nghĩ một lúc lại thành thật giãi bày: "Thật ra anh cũng hơi có vấn đề, cần người tạo thêm áp lực, vậy nên Lương Ngư như vậy thực ra cũng tốt mà, em không cần lo đâu."
Tiểu Lạc nhìn anh một lúc lâu, không biết liệu có phải là Hứa Kinh Trập đang giả vờ khách sáo ngại không tiện nói, hay có vấn đề thật, cuối cùng đành ôm theo theo nghi vấn trèo lên xe.
Hứa Kinh Trập quay về biệt thự liền nhìn thấy Lương Ngư đang đợi anh trong sân.
Hai người nhất thời cũng không nói năng gì, mãi đến tận lúc Lương Ngư hỏi anh: "Cảnh hôn của anh với La Dao Duệ có mượn góc quay không?"
Hứa Kinh Trập lúc này mới mỉm cười, anh vờ phàn nàn: "Quay xong cả rồi, sao giờ anh mới hỏi?"
Lương Ngư có phần giận dỗi: "Tôi sợ hai người hôn nhau thật, tôi cũng đâu thể cứ kè kè mãi ở trường quay được, vốn dĩ đã định cho qua rồi, nhưng mà càng nghĩ lại càng khó chịu, không nhịn được nữa."
"......" Hứa Kinh Trập không biết phải đáp lại thế nào. Đúng là anh không ngại việc Lương Ngư quản mình. Nhưng hễ liên quan đến việc quay phim thì đó là công việc, Lương Ngư phản ứng thái quá cũng khiến anh cảm thấy bối rối. Lương Ngư cũng biết rõ phản ứng của mình như vậy là hơi quá, nhưng lại sẵn sàng thẳng thắn thừa nhận. Thật ra trong mắt Hứa Kinh Trập hành động này của y lại cực kỳ đáng yêu, thậm chí còn khiến cho anh không biết mình phải làm sao với đối phương mới được đây.
"Em còn chưa trả lời tôi?" Lương Ngư cứ khăng khăng hỏi mãi: "Hai người đã hôn nhau chưa?"
Hứa Kinh Trập phủ nhận: "Chưa đâu." Anh nói: "Chúng tôi mượn góc máy rồi."
Lương Ngư cau mày, có vẻ vẫn chưa chịu tin: "Thật à?"
Hứa Kinh Trập: "Thật."
Lương Ngư uy hiếp anh: "Em đừng có mà lừa tôi, tôi sẽ xem đấy."
Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười: "Không tin anh cứ thử đi hỏi đạo diễn Lưu mà xem, hỏi cả La Dao Duệ nữa, tôi không lừa anh đâu."
Lương Ngư nhìn anh chằm chặp một lúc rồi ngoảnh mặt đi: "Có phải em chê tôi phiền không?"
Hứa Kinh Trập nói đương nhiên không rồi.
Lương Ngư lúc này hơi kích động, như thể đang cam chịu chuyện gì vậy, lúc nói chuyện còn mang theo âm mũi, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ ra vẻ mình đang mắng mỏ người ta: "Đúng là tôi rất bám em, nhưng con mẹ nó chính bản thân tôi cũng không kiểm soát được, ngoài em ra tôi chưa từng bám ai đến như vậy. Em không được chê tôi phiền."
"Em không chê anh phiền." Hứa Kinh Trập lặp lại một lần nữa, anh tiến lên trước vài bước, nghĩ một lúc lại dang rộng vòng tay, ra sức ôm Lương Ngư vào trong lòng mình.
"Em không chê anh phiền." Hứa Kinh Trập tiếp tục nói như vậy.
Lương Ngư rất cao, y không nói năng gì, lúc cúi xuống còn vùi đầu vào bả vai Hứa Kinh Trập trông có vẻ vô cùng ấm ức.
"Lương Ngư." Hứa Kinh Trập do dự một lát mới nghiêng mặt hôn lên tóc mai của Lương Ngư, rồi nhìn thấy lỗ tai, vành tai sau tóc mai của y đều ửng hồng. Hứa Kinh Trập lại bật cười, dỗ dành y: "Em sẽ không chê anh phiền, cũng sẽ không nổi giận với anh. Ở chỗ em, anh làm gì cũng được."