Tư duy của người đại diện và người ngoài ngành vẫn có chênh lệch nhất định, ví dụ như Trương Mạn và Dương Kiệt Thụy, nhìn thấy phong thành này là đoán được nhất định là nội bộ có người thật sự biết được chuyện thỏa thuận, mới dám nói như vậy.
"Anh điều tra một lượt tra ra được cái gì rồi?" Bây giờ một ngày Trương Mạn và Dương Kiệt Thụy gọi đến bốn năm cuộc điện thoại, cảm giác như hai người bọn họ mới là nhân quả của nhau, ngày nào cũng nhọc lòng vì chủ nhân. "Dù gì cũng không thể để chuyện này bị đẩy lên được, anh mau chóng giải quyết kẻ nói lung tung trong nội bộ đi, đừng rút lưỡi thật nhé... Cũng không thanh minh, sao anh lại tốn công như vậy nhỉ?"
Chuyện này thật ra cũng không hẳn là lớn, vì thứ như thỏa thuận này, cũng không thể nắm được thóp. Không nắm được thóp thì ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ vẫn là hữu hạn. Ban đầu Dương Kiệt Thụy để ý là vì hắn biết cái thóp này có thật. Nếu ba năm sau Lương Ngư và Hứa Kinh Trập giải trừ quan hệ marketing, khi đó lật lại nợ cũ cũng không dễ xử lý.
Trái ngược với Dương Kiệt Thụy, Trương Mạn hy vọng hắn sẽ xử lý chuyện này vì cô biết cái thóp này đã biết mất. Vậy thì suy đoán kia cô không muốn bị nhắc đi nhắc lại nữa, miễn cho sau này làm gì cũng có người phỏng đoán Hứa Kinh Trập và Lương Ngư đang diễn kịch, ảnh hướng đến cuộc đời nghệ thuật của Hứa Kinh Trập.
Dù sao mục tiêu của hai người đại diện đều giống nhau, sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ mối nguy tiềm tàng nào của nghệ sĩ nhà mình.
Cộng với việc Đường Miên ký hợp đồng quản lý 20 năm với Dương Kiệt Thụy, nói khó nghe một chút, Đường Miên có nổi tiếng được hay không, nổi tiếng được bao lâu. Trong thời gian nổi tiếng này đều không thể tách rời khỏi công ty của Lương Ngư. Đến lúc nghi ngờ rồi Dương Kiệt Thụy không cần phải lén lén lút lút nói chuyện với cậu ta. Người trên cùng một thuyền, châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, nói thẳng ra rõ ràng hiệu quả cao hơn là đi lòng vòng.
Đường Miên xử lý chuyện này thông minh hơn Dương Kiệt Thụy. Dù cậu ta có nóng lòng muốn thoát khỏi nghi ngờ, hay là thể hiện lòng trung thành của mình, tránh bị Dương Kiệt Thụy và Lương Ngư tuyết tàng* thì phương pháp của cậu ta vẫn cao minh hơn kiểu đánh trực tiếp của Dương Kiệt Thụy. Đường Miên không lập tức tìm người đối chất, chỉ là bình thường lúc luyện nhảy có nói chuyện bát quái vài câu cùng hai đồng nghiệp khác trong công ty.
(*) Tuyết tàng: "đóng băng" hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, hạn chế hoạt động.
Lúc đó nghe lén chuyện được chuyện Lương Ngư và Hứa Kinh Trập marketing là ba người cùng nghe. Mấy ngày nay làng giải trí hỗn loạn, đều xoay quanh đề tài của hai người Lương Ngư và Hứa Kinh Trập, gần như nói chuyện tán gẫu gì cũng sẽ nhắc đến hai người này.
Trong đó, một người biết chuyện lại nhắc chuyện Hứa Kinh Trập bị Lương Ngư lôi ra làm lá chắn, giả vờ bất bình thay thầy Hứa. Đường Miên cười giả trân, cố ý nói với giọng điệu miễn cưỡng: "Thật ra tôi đã nghi ngờ lâu rồi."
Đồng nghiệp vẫn chưa biết, tưởng lại có tin bát quái gì mới, cũng nương theo lời cậu ta: "Nghi ngờ gì cơ?"
Đường Miên: "Nghi ngờ hồi trước chúng ta đều bị lừa cả. Marketing gì đó, có thể về cơ bản không phải để chỉ quan hệ giữa hai thầy."
Đồng nghiệp hơi ngẩn ra, cậu ta thấy Đường Miên nói chắc chắn như vậy cũng ngờ ngợ: "Nhưng chúng ta cùng nghe được mà, marketing này còn có cách giải thích khác hả?"
Đường Miên thấy cậu ta như vậy thì chậm hẳn đi. Cậu ta thật sự rất am hiểu nghệ thuật ăn nói, ra vẻ thần bí muốn nói lại thôi: "Cậu thử ngẫm xem, người ta bí mật qua lại nhiều năm như vậy, không tung ra ai mà biết được? Nhiều đôi như vậy, vừa tung ra đã khoe tình cảm, chẳng lẽ không phải là marketing à? Trong showbiz, không phải loại này đều được gọi vậy sao? Lần này nhà thầy Lương xảy ra chuyện, thầy Hứa hẳn cũng biết từ trước rồi, bằng không sao lại giúp đỡ nhiều như thế. Bây giờ còn nói thầy Hứa làm lá chắn gì đó," cậu ta thở dài, nhìn đồng nghiệp bằng ánh mắt có phần sâu xa: "Cậu cẩn thận chút, đừng để người ta bắt được thóp, dù sao vẫn còn chưa ra mắt đâu đó."
Đồng nghiệp: "... "
"À, phải rồi, còn nữa." Đường Miên đứng lên, lắc eo và cổ, giống như bất chợt nhớ ra điều gì lại, quay đầu cười cười với hai đồng nghiệp, nói: "Lúc trước đi Tinh Quang Thịnh Điển tôi ngồi cạnh hai thầy, lúc chào hỏi, chỉ vì tôi nhìn thầy Hứa lâu hơn một chút mà suýt chút nữa bị thầy Lương đòi mạng. Kể thật ra thì cũng khiếp phết đấy."
Cậu ta chớp mắt trông có vẻ rất vô tội: "Tình cảm của hai thầy tốt lắm, mấy người ăn nói lung tung sau lưng ấy mà, tôi thấy kiểu gì cũng bị tính sổ thôi. Chậc, đến lúc đó thì thảm rồi."
Khi Chu Hiểu Hiểu phát hiện ra bài viết "làm lá chắn" trong nhà "Chết đuối rồi" biến mất còn cảm thấy khó tin. Cô refresh lại nhiều lần, xác nhận vị "anh lớn" trong ngành đã biến mất, còn out nhóm luôn, khiến đống bình luận bên dưới râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Sau khi biết bài viết không còn nữa, Trương Mạn trước đó vẫn còn đang lau nhà liền dừng lau lại, lập tức pha cho mình một tách cà phê, bảo Chu Hiểu hiểu đem cây lau nhà cho dì lao công.
"Chuột Dương cuối cùng cũng xử lý sạch sẽ chuyện này rồi." Cô thở phào nhẹ nhõm, khen Chu Hiểu Hiểu: "Em cẩn thận thật đấy, may mà phát hiện ra sớm, dư luận còn chưa lên men. Mấy ngày trước chị sợ mấy vụ chập vào với nhau họa vô đơn chí. Em nói xem tiền PR cao như vậy cũng có lý nhỉ, lấy chuyện này dập chuyện khác, may mà bọn họ nghĩ ra được."
Chu Hiểu rất muốn bóc phốt. Scandal của của thầy Lương và thầy Hứa ban đầu không phải cũng là logic này hay sao, nhưng rồi lại thôi, có lẽ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Trương Mạn cũng xem như tỉnh táo rồi, nhìn Dương Kiệt Thụy, không biết chừng bây giờ vẫn còn ở đó tái tạo tam quan, cố gắng tái sinh làm người ấy chứ.
Dương Kiệt Thụy ngồi trong phòng làm việc, Tiểu Lạc ngồi đối diện với hắn. So với sắc mặt của Dương Kiệt Thụy thì khí sắc của Tiểu Lạc khá tốt, gần đây gia đình họ đã giải quyết được mối họa nuôi ong tay áo. Ba chị em và mẹ có thể nói là ăn ngon ngủ kĩ, cả nhà trừ Lương Ngư, trọng lượng bình quân đều tăng lên 2 cân, thoải mái cực kỳ.
Cô nhìn chằm chằm Dương Kiệt Thụy một lúc lâu, không nhịn được an ủi nói: "Bỏ đi. Quản lý Dương này, chuyện tình cảm anh cũng không hiểu, thôi thì cứ chuyên tâm làm việc đi ha?"
Dương Kiệt Thụy thở dài: "Anh đây làm việc cũng chẳng ra đâu vào đâu."
Tiểu Lạc: "Không làm tốt cũng không sao, anh trai em lợi hại như vậy, nuôi thêm một người nhàn rỗi như anh cũng là nuôi mà."
Dương Kiệt Thụy: "...... " Hắn không cam lòng: "Chuyện gì vậy hả, sao không nói với anh? Anh cũng đâu có phản đối!"
"Anh không phản đối nhưng cũng đâu có ủng hộ." Tiểu Lạc rất hiểu hắn: "Anh em thông minh như vậy, thái độ của anh đối với chuyện yêu đương trước kia của ảnh, ảnh còn không nhìn ra sao? Lúc nào cũng phòng ngừa người khác hút máu anh em. Tuy là anh trai em yêu vào là đầu óc chập cheng, nhưng anh cũng cũng có khá khẩm hơn được bao nhiêu đâu. Anh em không muốn anh ghét bỏ thầy Hứa nhà người ta. Khó khăn lắm anh ấy mới tìm được một người tâm đầu ý hợp, anh ghét xong người ta bỏ đi thì phải làm sao?"
"......" Dương Kiệt Thụy giãy dụa: "Người khác anh có thể ghét bỏ, thầy Hứa anh cũng còn phải cân nhắc nữa chứ. Cậu ta còn Trương Mạn nữa kìa... Cô nghĩ là anh Dương của cô chiếm hời được bao nhiêu?"
Nhắc tới Trương Mạn Mạn Kiệt Thụy lại nhớ ra, thức thời hỏi: "Cô ta biết từ lâu rồi à?!"
Tiểu Lạc chừa đường cho hắn lui, cô ra dấu tay, nói: "Sớm hơn anh có chút xíu hà, đừng buồn nữa nghe."
Dương Kiệt Thụy muốn khóc, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cứ sợ Lương Ngư vẫn còn giận mình. Tuy có vẻ Lương Ngư tạm thời không có ý định sờ đến hắn, nhưng con dao đang kề trên cổ này cũng có khác gì đâu, chi bằng hắn tự mở lời xin từ chức trước, giới thiệu người đại diện mới cho Lương Ngư, rồi vác xác về quê lao động thôi.
Không khó để Tiểu Lạc nhận ra hắn đang nghĩ gì. Mặc dù đôi khi ngay cả cô cũng cảm thấy Dương Kiệt Thụy chẳng được tích sự gì, nhưng ban đầu Lương Ngư để nhận được sự thưởng thức của đạo diễn Kiều, không thể không kể không kể đến công lao của Dương Kiệt Thụy. Hơn nữa, khi đó Lương Ngư chẳng có gì trong tay, Dương Kiệt Thụy đã sẵn lòng cùng hội cùng thuyền với y. Từ xưa đến nay, anh trai cô là người đàn ông tốt nhất trên thế gian, trọng tình trọng nghĩa. Chỉ cần Dương Kiệt Thụy không phản bội y, cho dù hắn có là phế vật, Lương Ngư cũng sẽ niệm tình cũ nuôi hắn ăn sung mặc sướng.
"Có điều không phải là anh em không nghĩ đến phương hướng phát triển cho Đường Miên." Bây giờ Lương Lạc cũng phụ trách một phần công việc quản lý, cô ấy cũng giống Lương Ngư, sẽ không có định kiến gì với những nghệ sĩ có thể kiếm ra tiền, đặc biệt là Đường Miên. "Đợi khi đại ngôn nhóm của cậu ta kết thúc, mảng thời trang này cứ giao em đi."
Giới thời trang là một trong những vốn liếng của Lương Ngư, đây là điều không một ai trong giới bì được với y. Dương Kiệt Thụy làm người đại diện nhiều năm như vậy cũng chỉ mới sờ được mon men, phần lớn nhân mạch đều nằm trong tay cặp anh em này.
Dương Kiệt Thụy không tiện nói gì đành hỏi: "Vậy những định hướng khác thì sao?"
Tiểu Lạc cười cười, thời gian này cô trưởng thành hơn trước rất nhiều. Hay phải nói vì trước đó Lương Ngư quá lợi hại nên cô không có việc gì làm. Bây giờ anh trai cô phải tập trung yêu đương, cô cũng nên ra ngoài làm việc rồi.
"Ý của anh em là phải xem chính cậu ta. Muốn làm ca sĩ thì sắp xếp tài nguyên cho cậu ta ra đĩa đơn, mở live show, muốn đóng phim cũng được." Tiểu Lạc có vẻ như đã dự tính trước: "Muốn mượn lực của thầy Hứa không phải là không được, nhưng cậu ta phải tự phấn đấu, đầu tiên là trau dồi kỹ năng diễn xuất. Nếu có kịch bản nào tốt cậu ta có thể đi thử vai, đỗ được thì là của cậu ta, giá cả chúng ta sẽ bàn bạc."
Sau này khi biết được Lương Lạc từng nói như vậy Hứa Kinh Trập cũng khá ngạc nhiên. Anh hỏi Lương Ngư: "Đường Miên đã ra mắt rồi nhỉ, em nhớ fan của cậu ta gần 20 triệu lận. Lưu lượng và sức nóng như vậy hẳn sẽ có nhiều kịch bản tìm cậu ấy đóng chính, các anh còn cho cậu ấy đi học diễn xuất hả?"
Lương Ngư liếc nhìn anh. Hôm nay hiếm khi hai người cùng nhau ra ngoài sau song gió. Lương Ngư cứ như thể sợ người ngoài không biết vậy, cưỡi lên con xe Hellcat* vô cùng phong cách, cố tình rồ ga trước cổng biệt thự cho các paparazzi đang rình mò thấy, âm thanh sắc nhọn làm người ta choáng váng muốn ngất xỉu.
*Dodge Challenger SRT Hellcat 2021
Lúc còn marketing bọn họ đã chẳng khiêm tốn gì rồi, đừng nói đến chuyện lúc này chẳng dễ dàng gì mới danh chính ngôn thuận.
"Đi học diễn xuất là để cày hình tượng cho cậu ta thì có." Lương Ngư thản nhiên nói lúc lái xe: "Cậu ta thông minh chán, sẽ tự biết cách phải cày thế nào thôi."
Hứa Kinh Trập thử nghĩ cũng thấy có lý. Anh phát hiện năng lực làm việc của Dương Kiệt Thụy không ổn, nhưng may là mấy nghệ sĩ trọng điểm đều là người vừa chăm chỉ vừa ít khiến người ta lo lắng, còn đáng tin hơn là để hắn tự làm.
"Hồi trước anh nghèo rớt mồng tơi, anh ta đã theo anh rồi. Anh ta khi ấy cũng chẳng phải quản lý Dương nổi danh bây giờ, cơ hội của đạo diễn Kiều cũng là anh ta kiếm được. Năm đó vì anh, anh ta từng quỳ xuống chịu nhục, uống rượu đến mức thủng cả dạ dày." Lương Ngư dừng một chút, y nhìn sang Hứa Kinh Trập, cười cười bảo: "Như vậy xem ra vận may của anh cũng không tồi. Sau khi ra ngoài toàn gặp được người tốt, vận may của anh ta cũng tốt, giúp anh nên mới có thể sống thoải mái như bây giờ."
Hứa Kinh Trập cảm thán: "Anh ta cũng có thể nghỉ hưu sớm được rồi."
Lương Ngư hừ một tiếng: "Vậy anh ta cũng mơ đẹp quá rồi, nên làm gì thì làm nấy đi, vẫn không kiếm đủ tiền đâu."
Chỗ ăn cơm nằm trong nội thành, Lương Ngư cũng không cố ý cắt đuôi những xe phía sau vì nơi ăn cơm chắc chắn paparazzi không theo vào được, nhưng chụp được vài tấm ảnh ở cửa thôi cũng tốt rồi.
Lương Ngư đi xuống trước, cố ý vòng qua ghế phụ để mở cửa cho Hứa Kinh Trập, cả hai đều không che chắn gì, ăn vận ra ngoài chẳng đúng bản chất ngôi sao. Hứa Kinh Trập có đội mũ, nhưng phụ kiện lại ăn đứt, xuất hiện vô cùng đẹp đẽ trước ống kính.
Không biết hai người đứng trước cửa xe thì thầm to nhỏ gì khiến Hứa Kinh Trập nở nụ cười. Lương Ngư cúi đầu nhìn anh giây lát, chợt tiến lại gần hôn một cái lên lông mày anh rồi đưa chìa khóa cho người gác cửa. Lúc đi vào y còn nhìn lướt qua rồi chỉ vào đám paparazzi.
Hứa Kinh Trập cười hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Lương Ngư thẳng thắn nói: "Cảnh cáo bọn họ chụp cho đẹp vào."
Đạo diễn Kiều đã đến phòng riêng trước, ông đi một mình không dẫn theo người khác. Nhà hàng này chuyên phục vụ món Hoài Dương, trong phòng có mỹ nhân ôm tỳ bà, ngăn cách bởi nội cảnh nhịp cầu nước chảy, ngồi ca hát dưới mái đình cách đó không xa.
Đạo diễn Kiều thích phong cách này, ông cầm đũa lên lắc lư theo điệu nhạc, thấy Lương Ngư còn khoa trương hát: "Con ơi~"
Lương Ngư đỡ Hứa Kinh Ngồi xuống, vẻ mặt ghét bỏ thấy rõ: "Nói chuyện tử tế vào."
Đạo diễn Kiều rất vui, ánh mắt ông dừng lại trên mặt Hứa Kinh Trập, câu tiếp theo lại bỗ bã ngay được: "Đây là con dâu ta hả?"
Hứa Kinh Trập vẫn giữ nụ cười, anh vươn tay, sửa lại: "Bố vợ ạ."
Đạo diễn Kiều: "... "
Tác giả có lời muốn nói: Tuy Thầy Hứa là người nằm dưới, nhưng luôn khẳng định mình là chồng của Lương Ngư.
Độ dài của tác phẩm này ngẫm lại cũng không thể thêm CP phụ... Không cần bận tâm đâu.
Mọi người có thể nghiền xem thầy Lương và thầy Hứa, nhưng vẫn phải xem cốt truyện nhé. Trước đó cách nói "làm lá chắn" đã được nhắc đến trong nhà Chết Đuối Mất rồi, chuyện này nhất định phải xử lý. Người đại diện có uy tín đến đâu cũng không thể mặc cho loại bài viết giọng điệu trong ngành này đè đầu cưỡi cổ được.
Việc lau nhà là để giải tỏa áp lực, hỏng bao nhiêu cây rồi, còn hỏi nữa thì mau đi mua cây lau nhà cho chị Mạn đi!