Tuyên bố về việc Hứa Kinh Trập tham gia phim điện ảnh của Lâm Chước Dữ nhanh chóng được đoàn làm phim "Người Gác Núi" và phòng làm việc của Hứa Kinh Trập cùng đăng tải. Vì lý do bảo mật trên Weibo nên cũng không tung quá nhiều hình ảnh, chủ yếu là tung ảnh tạo hình của Hứa Kinh Trập, cộng thêm một vài bức ảnh hiện trường ghi hình vào ban đêm.
Với màn chào sân màn ảnh rộng này của Hứa Kinh Trập, có thể nói là nhiều blogger cũng đang chờ đợi thời cơ. Tính cách của Trương Mạn không phải là loại ngồi không chờ chết, cô kết hợp với một số cơ quan có thẩm quyền để viết những bài quảng cáo tự nhiên.
Đầu tiên là nhún nhường, thể hiện niềm vinh dự của Hứa Kinh Trập khi được tham gia vào "Ngươi Gác Núi" của đạo diễn Lâm Chước Dữ. Sau đó nhấn mạnh tâm thái "người mới" của mình, nâng cao cảnh giới lên cấp độ nghệ thuật, tự so sánh mình với một người trình bày bình thường trong "Một bộ phim văn nghệ xuất sắc". Trước dìm xuống sau nâng lên như vậy, sau một cú đấm kết hợp vừa khiêm tốn lại khoe khoang, phần lớn blogger muốn đục nước béo cò đành tắt mic, ngoan ngoãn chờ đợi hiệu quả cuối cùng sau khi phim chiếu.
Hứa Kinh Trập cũng không quan tâm nhiều đến chuyện tuyên truyền, mấy ngày nay Lâm Chước Dữ đều cho anh quay cảnh ban ngày, cơ bản đều là một mình hoặc là tay đôi với Châu Cửu Lâm và Mạc Nghiên. Sau khi kịch bản của Lâm Chước Dữ được xác định, sức nặng được san cho vai diễn của anh không hề nhẹ, tuyệt đối không phải là nhân vật quần chúng không có cốt truyện.
Những cánh rừng ở núi Ngũ Hoa dần trở nên đẹp không tả xiết. Trong quá trình quay phim sau đó, Lâm Chước Dữ thường có những cảnh quay xa ở phạm vi rộng. Anh ta rất thích quay những cảnh Hứa Kinh Trập lặng lẽ ở đâu đó, ngẩn người bên hồ, tính sổ sách trong rừng, hoặc nhìn những con gà được nuôi thả, bị ánh nắng chiếu cho gà gật.
"Lúc cậu không nói chuyện rất có cảm giác không khí." Lâm Chước Dữ lại dùng một tính từ khó hiểu. "Cảnh đẹp đến đâu cũng không lấn át được cậu."
Hứa Kinh Trập vừa quay xong một cảnh gội đầu, đang ở trong sân của đội sản xuất, tùy tiện lấy chậu nước gội đầu. Phía sau dãy nhà mịt mù khói bếp này là một ngọn núi nguy nga. Đương độ chập tối, ánh sáng như một tấm gấm dệt, thêu trên tán cây rực rỡ sắc màu.
Lâm Chước Dữ không bắt anh làm lại mấy lần cũng cho qua rồi. Hứa Kinh Trập dùng khăn quấn đầu lại, nghe anh ta nói sau đó có gì cần chú ý, nói xong Lâm Chước Dữ mới hô "Lương Ngư".
Lương Ngư cất điện thoại đi, trong tay còn cầm máy sấy tóc. Nhiệt độ hiện tại ở Y Xuân về cơ bản gần như là mùa đông, để đầu ướt sẽ khó mà chịu nổi lạnh.
Hứa Kinh Trập sấy tóc xong, nghe Lương Ngư và Lâm Chước Dữ nói chuyện tuyên bố phim điện ảnh. Mấy ngày trước khi hot search của bọn họ nổ ra, Lâm Chước Dữ còn có phần không vui. Cũng không phải là anh ta tức giận Hứa Kinh Trập và Lương Ngư chạy loạn bị người ta chụp được, mà là tức giận làm sao vẫn còn có người nhận ra hai người bọn họ.
"Người hâm mộ bây giờ cũng ghê gớm quá", Lâm Chước Dữ cảm khái: "Có phải là thần tượng thành thành đống tro rồi, bọn họ vẫn còn phân biệt rõ được đâu với đâu không?"
Lương Ngư chế giễu anh ta: "Ý anh là sao? Tưởng chúng tôi flop rồi à? Độ nhân diện quốc dân có biết không hả? "Không thể quên đêm nay" trong Xuân Vãn mỗi năm, chính là hai chúng tôi đó."
Lâm Chước Dữ đại khái cũng bị sự "tự luyến" của Lương Ngư chặn họng. Anh ta nhìn sang Hứa Kinh Trập với vẻ mặt "cái miệng này mà cậu cũng chịu được". Hứa Kinh Trập đáp lại bằng một nụ cười nhẹ mê người.
Phân cảnh ở Y Xuân quay đến gần cuối tháng 10 là đoàn làm phim đông đảo có thể bước ra khỏi núi không phải làm người rừng nữa rồi. Một số phân cảnh còn lại phải về Mạc Hà quay. Tháng 11, tháng 12 đã là mùa đông ở Mạc Hà rồi. Khi họ quay về homestay ban đầu, em gái đã chuẩn bị sẵn áo khoác quân đội cho bọn họ.
Trạng thái nhập vai của Lương Ngư đang rất tốt, một ngày gần như không lãng phí thời gian để quay hết những gì Lâm Chước Dữ muốn quay. Cảnh quay của Hứa Kinh Trập vốn đã rất ít rồi, anh là người đầu tiên trong đoàn đóng máy, đúng vào trung tuần tháng 11, hai ngày trước sinh nhật của Lương Ngư.
Hứa Kinh Trập cực kỳ muốn làm cho y một cái bánh ngọt, ngờ đâu chỗ em gái lại không làm ra được, bèn kiến nghị anh dùng bánh bao chưa lên men chất đống lên giả làm một "núi bánh ngọt".
"Ở đây chúng em còn có thể làm bánh bao làm thành hoa đấy." Em gái rất tự tin, "Làm bánh bao thành hình đào mừng thọ cho anh, chúc anh trai phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!"
Hứa Kinh Trập rõ ràng bị cụm "Thọ tỷ Nam Sơn" làm cho khiếp sợ, cuối cùng anh vẫn chân chất lựa chọn từ bỏ đào mừng thọ, dùng bột mì làm thành một cái bánh bao lớn giống hình "trái tim", đúng tờ mờ sáng đưa đến đoàn phim đang quay đêm.
Lương Ngư suýt chút nữa không kiểm soát được biểu cảm khi nhìn thấy bánh bao "trái tim". Có thể nhận thấy y rất cảm động, nhưng lại muốn cười, liền gắng kìm lại. Người trong đoàn, Lâm Chước Dữ, Châu Cửu Lâm, Mạc Nghiên đều có mặt. Trước đó mấy người vì đã được Hứa Kinh Trập đánh tiếng trước nên họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy "bánh bao" rõ ràng vẫn bị dọa sợ, chủ yếu là to quá, cũng không biết Hứa Kinh trập đã làm như thế nào. Dù gì cũng đủ cho tất cả mọi nhân viên ở bên ngoài của đoàn phim đều có thể ăn một miếng.
Thắp nến, hát chúc mừng sinh nhật, ước nguyện, Lương Ngư nhắm mắt chắp lại hai tay rất thành kính. Cuối cùng y thổi hết nến, vẫy tay gọi Hứa Kinh Trập.
"Lúc nào em đi?" Kế đến Hứa Kinh Trập lại phải lập tức đi quay phim truyền hình, vé máy bay hẳn là đã mua xong rồi, trước đó Lương Ngư vẫn không hỏi.
Hứa Kinh Trập: "Em sẽ ở lại thêm hai ngày nữa."
Lương Ngư gật đầu, ngày Hứa Kinh Trập đóng máy, muốn mua một bó hoa ở địa phương tặng anh cũng chẳng dễ dàng gì. Anh chụp ảnh với gần như là toàn bộ đoàn phim, cuối cùng đến lượt Lương Ngư, Lâm Chước Dữ chụp cho họ một tấm ảnh ôm lấy nhau.
"Anh ước gì vậy?" Hứa Kinh Trập khẽ hỏi y.
Lương Ngư liếc nhìn anh, nói: "Muốn sớm được kết hôn."
Y thật sự rất muốn kết hôn cuối năm nay, nhưng nếu Hứa Kinh Trập phải vào đoàn thì lại phải kéo dài thêm. Nghĩ đến hôm sinh nhật Hứa Kinh Trập họ mới chỉ "đính hôn", chớp mắt đã trôi qua hơn nửa năm.
Lâm Chước Dữ không thúc giục Lương Ngư quay lại trước ống kính. Mọi người đều ăn ý để bọn họ ở riêng một lát, sự chăm sóc đặc biệt này bình thường cũng không phải là hiếm thấy. Vì vậy, Hứa Kinh Trập nắm tay Lương Ngư, chậm rãi đi bộ dưới ánh trăng đêm đông của Mạc Hà.
Anh hỏi Lương Ngư trước đây đón sinh nhật như thế nào, Lương Ngư nói: "Hồi đầu làm gì có tâm trạng đón, nghèo chết đi được, sau này nổi tiếng rồi, mỗi năm đều đón với người hâm mộ."
Hứa Kinh Trập không hỏi tại sao y không tổ chức với mẹ và các chị em, Lương Ngư đã tự giải thích trước rồi.
"Đón với người nhà, mọi người cứ xót anh mãi, thật ra anh cũng không cần mọi người xót xa, nhìn thấy thôi cũng khó chịu rồi." Lương Ngư rất thẳng thắn, y thở dài, nói: "Một năm mới được một lần làm những chuyện trái thông lệ, không muốn khiến mình không thoải mái."
Hứa Kinh Trập bật cười, anh nói em cũng tổ chức với fan, Hứa Kinh Trập thử nhẩm tính lại, nói thêm: "17 tuổi ra mắt, nếu không tính năm nay thì đã tổ chức được 15 cái sinh nhật rồi."
Lương Ngư bỗng dưng trở nên đắc ý: "Đấy là sinh nhật anh tổ chức cho em." Y nghĩ một chốc lại sửa lại, "Đấy là sinh nhật đầu tiên chúng ta đón cùng nhau."
Hứa Kinh Trập liếc nhìn y, không phản bác. Anh quay đầu đi về phía trước, đưa lưng về phía Lương Ngư, ánh trăng kéo cái bóng của anh ra rất dài.
Lương Ngư chầm chậm dừng lại, Hứa Kinh Trập lại đi thêm vài bước nữa mới quay người. Anh mặc áo khoác quân đội, đút hai tay vào túi, cách Lương Ngư một khoảng ngắn.
"Chúng ta sẽ không chỉ có một cái thôi đâu." Hứa Kinh Trập nhìn vào mắt Lương Ngư. Anh không cười mà tỏ ra rất nghiêm túc.
"Anh có thể được sinh ra và đến với thế giới này, làm người mẫu, đóng phim và thậm chí vướng vào những bê bối." Hứa Kinh Trập ngừng lại một chút, dường như anh muốn cười nhưng lại cố nhịn: "Bây giờ em cảm thấy đó không phải là chuyện tồi tệ đâu."
Lương Ngư không nói gì. Hứa Kinh Trập nói một tràng khá dài hơi. Mạc Hà lúc này rất lạnh khiến hơi thở thành sương, sương trắng dường như có thể che kín mặt người.
Hứa Kinh Trập bước vài bước về phía y rồi dừng lại, anh nói: "Bây giờ em cảm thấy, đó là chuyện tốt nhất mà em từng gặp được trong đời."
"Thầy Lương, sinh nhật vui vẻ." Hứa Kinh Trập đứng trước mặt Lương Ngư. Anh ở rất gần với y nên hơi phải ngẩng đầu lên. Mỗi lần anh nói ra một chữ, hơi thở ra đều thành một màu trắng, giống như một câu nói long trọng.
Vì vậy, Lương Ngư nghe được những lời cuối cùng mà Hứa Kinh Trập.
"Em yêu anh." Anh nói đoạn lại cực kỳ nghiêm túc bổ sung thêm: "Sẽ luôn luôn cực kỳ, cực kỳ yêu anh."