• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu nói đến ở Vĩnh An quốc có gì náo nhiệt nhất thì có lẽ là đại hội luận võ ba năm một lần này. Lần đại hội này là do Hoàng Sơn Môn tổ chức và Nhị hoàng tử Yến Mộ Phong làm trọng tài, nếu như danh hiệu lọt vào danh sách đạt hạng ba trở lên thì có thể lọt vào mắt của các cường giả Hoàng Sơn Môn.

Lúc trời chưa sáng hẳn đã có người đến xếp hàng báo danh rồi.

“Các ngươi biết gì chưa? Ta nghe nói đại hội năm nay, phế vật của Diệp gia, Diệp Vân Thường cũng có tham gia nữa đấy.”

“Gì chứ? Phế vật Diệp gia? Diệp Vân Thường đó sao? Ngươi đang đùa bọn ta sao, nàng ta đến tham gia làm gì? Bao nhiêu đó sỉ nhục vẫn chưa đủ à còn muốn bị nhiều hơn nữa sao?”

“Ha ha ha”

Những tiếng cười nhạo không chút kiêng dè của mọi người đều lọt vào tai Diệp Bảo Dương, trong lòng bất giác oán giận đứa cháu gái kia, tại sao là một phế vật lại không ngoan ngoãn ở nhà, cứ thích đến tận đây để tìm xấu mặt chứ?

“Cha!” Diệp Mộng Tuyết tức giận tìm kiếm Diệp Vân Thường, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn ngập phẫn nộ nói tiếp: “Hôm nay là ngày tỷ tỷ tỏa sáng, tại sao phế vật kia lại đến, con thấy là nàng ta chính là ghen ghét với tỷ tỷ.”

Nói thế nào phế vật kia cũng là người của Diệp gia, nếu như nàng bêu xấu cũng chẳng khác nào người khác sẽ cười nhạo Diệp gia. Chẳng lẽ mấy năm nay bị châm chọc nàng ta vẫn còn chê ít hay sao? Thật không hiểu tại sao có cha mẹ tài giỏi như thế lại sinh ra một phế vật.

Vào lúc này trên một quán trọ cách đó không xa, một đôi mắt phẫn nộ trừng mắt đám người đang sôi nổi bàn tán bên dưới.

Vân Hi cầm ly trà uống một ngụm, đè nén sự tức giận trong lòng.

Phế vật sao? Đám người khốn kiếp này dám mắng đồ đệ hắn là phế vật? Vậy thì hắn là gì đây? Sư phụ của một phế vật vậy hắn cũng chẳng phải là phế vật trong phế vật sao? Nếu nói nha đầu này là phế vật vậy trên đời này chắc chắn sẽ không có thiên tài rồi.

Một tháng này ở chung, hắn cũng đã biết được trước cuộc khảo nghiệm năm đó Diệp Vân Thường bị người ta hạ độc khiến cho kinh mạch bị tắc nghẽn nên không thể tu luyện, nếu không gặp được một cao nhân giúp nàng giải độc thì chỉ sợ là cả đời này nàng phải làm một phế vật mà thôi.

Hắn chỉ cần nghĩ đến một thiên tài như vậy lại bị kéo dài đến bây giờ mới phát hiện ra, Vân Hi đau lòng, hận không thể lập tức đi đập nát cái Diệp gia kia.

“Nhưng mà như vậy cũng tốt, ít nhất là bây giờ nha đầu có thể thấy rõ bản tính của tiểu tử Yến Mộ Phong kia, nếu không đồ nhi tốt của ta sẽ bị tiểu tử thối kia lừa gạt tới bàn tay sao?”

Nghĩ vậy Vân Hi mới cảm thấy dễ chịu một chút, đồ nhi của hắn tốt đẹp như thế, chỉ có nam nhân kiệt xuất ở đại lục này mới có thể đủ tư cách thở thành vị hôn phu của nàng.

Trên đường đến đài luận võ cách đó không xa hai thân ảnh đang đi song song, một thiếu nữ và một thiếu niên, hai người vừa đi vừa cười nói.

“Tỷ tỷ, tỷ nói đại hội luận võ năm nay sẽ có gì thú vị hay không? Đệ nghe nói sẽ có rất nhiều người từ các nơi tụ hội lại để cùng nhau thi đấu!”

“Ừm, có lẽ sẽ có rất nhiều thứ đáng để xem.” Thiếu nữ nở nụ cười, nói tiếp: “Đệ cũng đến tham gia cùng tỷ, để tỷ xem mấy tháng qua đệ có tiến bộ hay không?"

“Được.”

Hai người họ chính là Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc, mà hướng họ đang đi đến cũng chính là nơi tổ chức đại hội luận võ lần này.

Đại hội luận võ sắp bắt đầu, Diệp Vân Thường dặn dò Diệp Trí Mặc vài câu rồi nắm tay hắn hướng võ đài đi tới.

Hiếm khi có một đại hội luận võ cho nên dân chúng của các thành xung quanh đều tụ hội về kinh thành Vĩnh An quốc, không khí vô cùng náo nhiệt.

Buổi trưa giờ tỵ.

Xung quanh võ đài, khán đài hứng thú bừng bừng, xôn xao bàn luận xem thắng thua, có người còn thừa dịp trận tỷ thí này mà đánh cược, đương nhiên về cơ bản mọi người đều cho rằng Diệp Mộng Dao một võ giả cấp bảy có thể đạt được hạng nhất.

Hạng bét đương nhiên sẽ là Diệp Vân Thường rồi, ai bảo nữ nhân kia lại là một phế vật làm chi.

“Tiếp theo sau đây là Diệp gia Diệp Mộng Dao và Bá gia Điệp Nguyệt Cẩm.”

Diệp Mộng Dao cuối cùng cũng lên đài.

Mọi người đều hưng phấn tập trung chú ý vào thiếu nữ mặc đồ màu hồng ngọc, tựa như rất hưởng thụ những ánh mắt bên dưới, Diệp Mộng Dao mỉm cười ưu nhã khéo léo, chân nhẹ nhàng bước lên đài cao.

“Cha, nhìn kìa! Tỷ tỷ lên đài rồi! Tỷ tỷ quả nhiên rất lợi hại, vừa lên đài toàn bộ võ trường liền yên lặng như vậy, ngoài tỷ tỷ ra thì ai có thể làm được việc này nữa chứ?” Diệp Mộng Tuyết đắc ý mà kéo ống tay áo Diệp Bảo Dương, hưng phấn nhảy lên.

Diệp Mộng Tuyết nâng mặt, tươi cười đắc ý. Nàng có một tỷ tỷ như vậy thì sao nàng không tự hào được?

Vương tôn công tử bên dưới đài đều nhìn Diệp Mộng Dao bằng ánh mắt ái mộ. Có điều trong mắt đối phương lại chỉ có ôn nhu si mê lưu luyến nhìn Yến Mộ Phong.

Những công tử ái mộ Diệp Mộng Dao nhìn thấy trong mắt nàng chỉ có Yến Mộ Phong, bất giá trái tim đều đau đớn, cũng chỉ có nam nhân ưu tú như Yến Mộ Phong mới có thể xứng với nàng mà thôi.

Hai người họ đúng là một cặp trai tài gái sắc được ông trời tác hợp, còn Diệp Vân Thường kia bị Yến Mộ Phong từ hôn thì có cái gì? Làm sao có thể so sánh cùng Diệp Mộng Dao?

Đổi lại là mình, chắc chắn cũng sẽ chọn Diệp Mộng Dao mà không phải là phế vật kia.

“Điệp tiểu thư, mời.” Diệp Mộng Dao nhìn Điệp Nguyệt Cẩm nở nụ cười thân thiện, bất kỳ người nào nhìn thấy nụ cười này đều không thể sinh ra ác cảm với nữ nhân này.

“Diệp tiểu thư, vậy ta sẽ không khách khí.” Điệp Nguyệt Cẩm nở nụ cười khẽ, tay rút cây roi bên hông ra công kích, cây roi đỏ tươi sắc bén bay xẹt qua không trung.

Tiếng gió gào thét bên tai, Diệp Mộng Dao nhanh nhẹn tránh thoát công kích của đối phương, sau đó thân thể nhanh chóng bay xuyên qua võ đài, di chuyển đến phía sau đối thủ, tay cầm trường kiếm nhẹ nhàng đặt lên cổ người kia.

Cảm giác được thanh trường kiếm lạnh băng trên cổ, thân thể Điệp Nguyệt Cẩm liền chấn động, lắc đầu cười khổ: “Diệp tiểu thư, ta không phải là đối thủ của ngươi, ta cam tâm tình nguyện chịu thua.”

“Đa tạ.” Diệp Mộng Dao thu hồi trường kiếm.

Đối với kết quả trận tỷ thí này đều nằm trong dự đoán của mọi người, dù sao thực lực của hai người cũng cách xa nhau, không có gì để so sánh, Điệp Nguyệt Cẩm tuyệt đối không phải đối thủ của Diệp Mộng Dao.

Xem ra quán quân năm nay không ai khác ngoài nàng.

“Phong Nhi, đó chính là nữ nhân mà ngươi yêu sao? Không tồi, bất kể là thiên phú hay tính cách đều rất tốt, ánh mắt nhìn người của ngươi thật tốt, trong các nữ nhi Diệp gia cũng chỉ có Diệp Mộng Dao này là xuất sắc nhất.”

“Phụ hoàng thích là tốt rồi.” Yến Mộ Phong giật mình, xem ra lần này cha hắn cũng thích Dao Nhi, như vậy thì dù sư phụ không ra mặt, cha cũng sẽ không ngăn cản hắn cưới Dao Nhi.

Liễu Như Hoa ngồi bên cạnh nghe được đối thoại của hai cha con thì biểu môi, trong mắt xẹt qua tia khinh miệt, Diệp Mộng Dao đúng là xinh đẹp, thiên phú cũng không tồi nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy nàng quá dối trá.

Thật ra thì nàng lại cảm thấy Diệp Vân Thường đáng thưởng thức hơn nhiều.

“Tiếp theo là Diệp gia Diệp Vân Thường và Thế tử Lâm Hoài.”

Lời vừa dứt, cả võ trường vô cùng yên tĩnh.

Bất cứ người nào cũng sẽ không nghĩ đến, ngoại trừ Diệp Mộng Dao còn có một người có thể mang lại hiệu quả như thế.

Diệp Trí Mặc sau khi nghe người kia gọi tên tỷ tỷ hắn, cũng không có chút gì là lo lắng, trên môi lại nở nụ cười tươi, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ, tỷ có muốn kiếm thêm một chút tiền hay không?”

Diệp Vân Thường nghe nói vậy liền biết hắn muốn đi đánh cược cùng những người kia, nói: “Được, đệ có đủ tiền cược hay không? Đây...tỷ đưa thêm.”

Diệp Trí Mặc nhìn túi tiền trên tay Diệp Vân Thường vui vẻ nở nụ cười, tay cũng cầm lấy túi tiền, gật đầu: “Được, đệ đều cược cho tỷ.”

Nói xong hắn hứng thú bừng bừng chạy đi, nhìn bóng dáng dần khuất, Diệp Vân Thường cười cười rồi nhấc chân bước lên đài.

Trên đài luận võ, bạch y thiếu nữ đi tới giữa đài, tuy hiện tại thiếu nữ có chút mảnh mai nhưng dung nhan tuyệt sắc kia lại khiến cho người khác không dám nhìn gần. So sánh với vẻ đẹp nhu nhược của Diệp Mộng Dao thì khí chất của nàng lại giống như băng tuyết lạnh lẽo trên núi cao, như tùng trúc cao ngạo nghễ mà không sợ giá rét.

Tất cả mọi người đều không thể phủ nhận là nữ nhi xuất sắc nhất Diệp gia là Diệp Mộng Dao, nhưng người đẹp nhất không thể nghi ngờ chính là phế vật Diệp Vân Thường này.

Nàng đẹp như một đóa hoa nở rộ dưới ánh trăng, khiến cho người nhìn không thể chớp mắt.

“Ngươi chính là Diệp Vân Thường.” Lâm Hoài khẽ nhếch môi, ánh mắt lại nhìn Diệp Vân Thường có chút càn rỡ, “Ta nói một câu, nếu hôm nay ngươi thua thì ngươi phải làm tiểu thiếp thứ tám của ta, ngươi thấy thế nào?”

“Được, có thể...nhưng nếu như ngươi thua, từ hôm nay trở về sau ngươi phải phục tùng ta, nhận ta làm chủ tử, ngươi có đồng ý hay không?” Diệp Vân Thường mỉm cười thật tươi nhưng nụ cười kia không hề có chút độ ấm nào.

“Ha ha” Lâm Hoài cười to, ánh mắt nhìn Diệp Vân Thường có chút hứng thú, “Ta đồng ý thì sao? Bởi vì ta sẽ không thua!”

Diệp Vân Thường này nổi danh là phế vật ở Vĩnh An quốc, làm sao hắn có thể thua nàng?

Nhưng Lâm Hoài chưa kịp ra tay thì Diệp Vân Thường đã động thủ trước. Thời điểm nhìn thấy trường kiếm trong tay nàng lóe lên hàn quang lạnh lẽo thấu xương, hô hấp của Lâm Hoài cũng cứng lại.

“Võ giả cấp bảy!”

Không sai, khí thế trên người nữ nhân này chính xác là khí thế của võ giả cấp bảy.

Sắc mặt Lâm Hoài liền biến đổi, tay vung kiếm lên ngăn cản, chỉ trong nháy mắt hắn cảm thấy có thứ gì đó mạnh mẽ đập thẳng vào ngực, nhịn không được liền phun ra một ngụm máu tươi, chân lui về mấy bước.

Kết quả ngoài ý muốn này khiến mọi người một phen kinh ngạc, sửng sốt.

Lâm Hoài thực lực không mạnh nhưng cũng là võ giả cấp bảy, vậy mà phế vật kia có thể đánh hắn hộc máu?

“Cấp bảy!!! Nàng lại là võ giả cấp bảy?” Diệp Bảo Dương cắn chặt răng, ánh mắt oán hận nhìn Diệp Vân Thường.

Lúc này hắn không cảm thấy vui mừng vì cháu gái mình không phải là phế vật mà hắn chỉ cảm thấy đã bị nha đầu chết tiệt kia lừa gạt, hơn nữa còn che giấu thực lực, phá bỏ danh hiệu phế vật trước mặt công chúng như vậy, rõ ràng muốn đối nghịch với hắn mà.

Sắc mặt của Diệp Mộng Dao cùng Diệp Mộng Tuyết cũng không tốt đẹp gì, vô cùng khó coi.

Diệp Mộng Tuyết vì biết hiện tại và sau này không bao giờ có thể sỉ nhục nàng là phế vật được nữa nên cảm thấy khó chịu. Còn Diệp Mộng Dao thì biết rất rõ Diệp Vân Thường tuyệt đối không thể tu luyện được.

Người kia đã nói rõ ràng là Diệp Vân Thường sẽ không thể tu luyện được, nàng rõ ràng đã bị hạ độc, lúc khảo nghiệm thiên phú cũng đã chứng minh kinh mạch của nàng đã bị tắc nghẽn, làm sao có thể tu luyện? Hơn nữa nếu là võ giả cấp bảy thì có thể đánh ngang tay với Lâm Hoài, sao có thể một chiêu mà đánh hắn hộc máu được cơ chứ?

Chuyện buồn cười hơn là ba cha con nhà này vẫn luôn hỗ thẹn vì nàng là một phế vật, nhưng sau khi nàng thoát khỏi cái danh hiệu phế vật này, bọn họ lại oán hận nàng, họ cho rằng nàng làm cho bọn họ không dám ngẩng đầu nhìn người, chỉ hận không thể lập tức giết chết nàng.

“Ta nhận thua.” Lâm Hoài giơ tay, tâm phục khẩu phục nói: “Diệp tiểu thư che giấu quá sâu, ta cũng bị ngươi làm cho hoảng sợ rồi, nhưng ta có một thắc mắc, vì sao ta và ngươi đều là võ giả cấp bảy nhưng ta lại cảm thấy thực lực của ngươi không phải chỉ có như thế?”

Cũng chính là nguyên nhân mà hắn chấp nhận chịu thua vì cho dù có đánh, hắn cũng sẽ không đánh lại nàng.

Diệp Vân Thường khẽ nhướng mày, nàng cũng sẽ không nói cho hắn biết đây là hiệu quả của việc dùng đan dược bồi dưỡng mà có. Đoạn thời gian này nàng ngoài tu luyện để củng cố thực lực, luyện đan dược cũng đã tiến bộ không ít, hiện tại nàng đã có thể luyện chế đan dược cấp thấp dễ như trở bàn tay. Nàng có thiên phú mạnh đến mức đã làm cho Vân Hi kinh sợ đến choáng váng.

Có đan dược bồi dưỡng, Diệp Vân Thường có tin tưởng nếu như cùng một cấp bậc thì nhất định không một ai có thể là đối thủ của nàng.

“Lâm Thế tử, ngươi còn nhớ những lời nói vừa rồi phải không?” Diệp Vân Thường không nói thì còn đỡ nhưng vừa nhắc đến thì sắc mặt Diệp Bảo Dương lập tức thâm trầm.

Lâm Hoài năm nay đã 18 tuổi, vừa mới đột phá cấp bảy, cho nên thiên phú của hắn cũng không mạnh, hắn chỉ mạnh ở chỗ có một người cha lợi hại đó chính là Vương gia khác họ của Vĩnh An quốc, trong tay có bốn ngàn tinh binh cùng mấy chục vạn binh lính, nhưng hắn lại chỉ có một nhi tử này thôi, ngày thường cưng chiều như trân bảo, chỉ cần Lâm Hoài lên tiếng, mặc kệ là cái gì hắn cũng sẽ không cự tuyệt.

Ngay cả Hoàng thượng cũng phải nể mặt hắn vài phần.

Nếu như Lâm Hoài đáp ứng yêu cầu của nha đầu này, chỉ sợ sẽ mang lại phiền toái cho cả nhà bọn hắn. Dù người kia chỉ là một Vương gia khác họ nhưng cũng là một Vương gia, nàng có một hậu thuẫn như vậy, bây giờ nàng lại không phải một phế vật, nếu như nàng đề nghị muốn gả cho Nhị điện hạ thì nói không chừng Hoàng thượng cũng sẽ đồng ý, lúc đó Dao Nhi phải làm thế nào?

Cho nên hắn...sẽ không để chuyện này xảy ra được.

“Câm miệng!!!” Diệp Bảo Dương tức giận tái mặt, lên tiếng quát lớn, “Diệp Vân Thường, Thế tử là thân phận gì? Ngươi cũng dám mở miệng bảo hắn làm thuộc hạ cho ngươi? Ngươi lập tức xin lỗi Lâm Thế tử ngay!”

Mọi người chưa từng nghĩ đến Diệp Bảo Dương sẽ lớn tiếng quát cháu gái mình trước mặt nhiều người như thế, hơi sửng sốt một chút.

“Diệp gia?”

Thấy một màn như vậy, Vân Hi nhíu chặt chân mày, ánh mắt lạnh lẽo: “Đồ nhi của ta đừng nói là muốn một Thế tử làm thuộc hạ cho nàng, cho dù nàng muốn Hoàng đế hầu hạ cũng không thành vấn đề gì, xem ra Diệp gia này quả thật rất kiêu ngạo, không biết đồ nhi bảo bối nhà ta sống ở đó thế nào.”

Nếu không phải do Diệp Vân Thường không muốn người khác biết mối quan hệ của bọn họ, hắn đã sớm lao xuống giáo huấn Diệp Bảo Dương đáng chết kia một chút! Bất quá cũng không sao, chờ đại hội kết thúc mang Yến Mộ Phong tới dạy dỗ một chút, coi như vì đồ nhi bảo bối trút giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK