• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhớ ngày đó Diệp Vân Thường bị yêu thú đánh rớt xuống vực sâu vạn trượng kia, lúc rơi xuống nàng đã bị thương nặng, hầu như kinh mạch toàn thân đều bị đứt đoạn, linh khí dần dần tiêu tán, nàng cứ ngỡ rằng lần này chắc chắn sẽ không còn mạng để quay về rồi.

Nàng rơi xuống vực, lúc đó vẫn còn chút tỉnh táo, muốn giảm lực rơi xuống mà cố gắng nắm lấy bất cứ thứ gì đó mà nàng nắm được, cuối cùng vẫn rớt xuống tới đáy vực sâu kia. Lúc rơi đến đáy vực vì mất hết sức lực nên nàng ngất đi.

Lúc tỉnh lại thì phát hiện nàng lại được một con mãng xà mang vào một hang động, ở nơi đó âm u, không một tia ánh sáng, nhưng lại rất khổ ráo, hoàn toàn không giống với một nơi dành cho rắn sinh sống, nàng tò mò muốn xem đây là nơi nào nhưng toàn thân đau đớn, không thể cử động được.

Sau khi cố gắng di chuyển một chút, lại bị rơi từ trên tảng đá xuống đất, vì làm ra tiếng động qua lớn làm cho kinh động đến con mãng xà bên ngoài. Nó chậm rãi bò vào, đến gần nàng, cúi đầu xuống đến gần khuôn mặt nàng.

Một hơi thở lạnh băng phả vào khuôn mặt Diệp Vân Thường, sau đó nó rời đi, tựa như đã kiểm tra xem nàng còn sống hay không, xác nhận nàng vẫn còn sống thì nó nằm yên không cử động nữa.

Bỗng nhiên một âm thanh vang lên “tê tê tê”, mãng xà kia dường như đang nói cái gì đó với Diệp Vân Thường, nhưng nàng lại không hiểu được ý của nó, qua một lúc lâu, mãng xà kia cũng nhận ra nàng không hiểu ý nó, nên không phát ra âm thanh tê tê kia nữa mà nó dùng đầu đẩy nhẹ thân thể Diệp Vân Thường, há miệng cắn y phục trên người nàng nâng lên cao sau đó đặt lên thân rắn của nó, bắt đầu bò sâu vào trong động.

Diệp Vân Thường không biết mãng xà đang mang nàng đi đâu, cũng không có sức lực để cử động, chỉ nằm im để nó mang nàng đi.

Bò khoảng nửa canh giờ thì nó cũng chịu dừng lại, mãng xà lại cắn y phục Diệp Vân Thường đem nàng đặt lên một cái tảng đá, lúc này nàng chỉ có đôi mắt là có thể cử động được, cố gắng nhìn xung quanh một chút, đây là một thạch động lớn, bao quanh động là một khung cảnh lung linh như một bồng lai tiên cảnh, có suối nước, có hoa cỏ, ánh sáng huyền ảo, nơi nàng đang nằm là một cái tảng đá lớn đặt giữa những động.

Có ánh sáng nàng mới nhìn rõ hình dạng của mãng xà kia, nó có một thân rắn đỏ tươi, giữa trán còn có hoa văn.

Hoa văn này? Hình như nàng đã thấy ở đâu rồi nhưng lại không nhớ là nhìn thấy ở đâu.

Mắt rắn nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Thường, bỗng nhiên nó chậm rãi đưa đầu đến cạnh bàn tay nàng, sau đó trước mặt nàng từ một con mãng xà to lớn lại biến thành một con rắn nhỏ bằng nửa cổ tay người trưởng thành, nó há miệng cắn “phập” một cái lên ngón tay nàng, một giọt máu chảy ra rơi xuống tảng đá nàng đang nằm.

Chuyện xảy ra sau đó càng làm Diệp Vân Thường kinh ngạc hơn đó là máu nàng vừa rơi xuống liền bị tảng đá kia hấp thụ, một ánh sáng trắng lóe lên sau đó cả tảng đá đều được bao bọc bằng ánh sáng kia, cũng bao gồm cả nàng bên trong.

Nàng cảm nhận được một luồng linh khí xa lạ tiến nhập cơ thể mình, chạy ra khắp kinh mạch, một loại đau đớn mà rất lâu rồi nàng chưa bao giờ bị qua, đau đến mức ngất đi tỉnh lại vẫn còn đau, nàng cắn chặt răng chịu đựng, không biết trải qua bao lâu, cũng không biết chuyện xảy ra sau đó, chỉ đến khi nàng tỉnh lại thì đã ở cùng mọi người.

Diệp Vân Thường cứ ngỡ đó là do ảo giác của mình, nhưng hiện tại nhìn vết thương nhỏ xíu trên ngón tay, nàng ngồi dậy thử vận chuyển linh khí trong cơ thể, thì cảm nhận được là nội thương đã hoàn toàn hồi phục, kinh mạch cũng lành lặn không chút hao tổn.

Không...

Phải nói là kinh mạch toàn thân không những lành lặn mà có vẻ như đã được gọt giũa qua một lần nữa, còn lớn hơn lúc trước đây gấp mấy lần, đây là có chuyện gì xảy ra với cơ thể của nàng vậy?

Thử vận khí, bên trong thế mà lại có thêm một luồng linh khí khác biệt với linh khí lúc trước nàng tu luyện. Hiện tại hai luồng linh khí còn đang đấu đá bên trong kinh mạch của nàng. Lúc trước Diệp Vân Thường là tu luyện linh lực hệ hỏa, nhưng bây giờ trong cơ thể lại có linh lực hệ băng, hoàn toàn trái ngược với linh lực hệ hỏa của nàng.

Không vận khí thì thôi, một khi vận khí hai linh lực trái ngược nhau khiến cho kinh mạch nàng vô cùng đau đớn, một vệt máu từ khóe môi chảy ra, vội vàng ngừng vận khí.

“Không ổn, nếu như cứ cố gắng vận khí như thế sẽ làm cho kinh mạch không chịu nổi, nhẹ thì...”

Một giọng nói vang lên trong đầu nàng: “Nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì mất mạng.”

Diệp Vân Thường kinh ngạc, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, nhưng không thấy một người nào, lên tiếng hỏi: “Là người nào đang giả thần giả quỷ ở nơi này? Bước ra đây.”

“Phì!” một tiếng cười nhẹ vang lên, nhưng lại không thấy một bóng người nào, giọng nói kia lại vang lên: “Ta là đang ở trên người của ngươi, tại ngươi không nhìn thấy ta mà thôi.”

Trên người của mình?

Nàng nhìn thân thể của mình một lượt cũng không tìm được gì, giọng nói cảnh cáo: “Ngươi đang đùa giỡn ta sao? Ta cảnh cáo ngươi nếu hiện tại không xuất hiện đừng trách ta...”

“Hừ! Không vui gì cả.”

Một con rắn nhỏ lộ cái đầu nhỏ ra khỏi ngực Diệp Vân Thường, nó cất cái đầu lên cao, cặp mắt rắn đối diện cùng cặp mắt nàng.

Nó vừa lộ ra liền bị bàn tay vươn tới chộp lấy thân rắn, cầm trên không trung, nó bị nàng nhìn chằm chằm.

“Buông ra, đau quá!”

Diệp Vân Thường kinh ngạc nhìn con rắn nhỏ màu đỏ trong tay, tò mò nói: “Ngươi biết nói chuyện? Ngươi chính là con mãng xà bên trong động đó sao?”

“Phải, chính là ta.”



Nàng vẻ mặt không tin được: “Tại sao lúc đầu ta không nghe ngươi nói chuyện mà bây giờ lại có thể nghe được?”

“Vì lúc đầu do ngươi bị thương nặng nên mới không nghe rõ lời ta nói, còn bây giờ ngươi khỏe rồi nên nghe rõ ta nói.”

Diệp Vân Thường không tin lời nó nói, bàn tay khẽ dùng sức, vẻ mặt lạnh lùng cảnh cáo nói: “Còn dám gạt ta?”

Thân rắn bị nắm đau, kêu lên: “Á đau...đau...ngươi...cái nữ nhân này không biết đùa tí sao? Ta nói...ta nói, ngươi buông ta ra đi.”

Nàng khẽ buông lỏng bàn tay, im lặng chờ nó nói tiếp.

“Là do ta đã ký khế ước với ngươi cho nên bây giờ ngươi có thể nghe tiếng nói của ta.”

“Khế ước? Ta lúc nào thì...” Diệp Vân Thường dường như nhớ ra gì đó, cặp mắt mở to.

“Ừm đúng như ngươi đã nghĩ, là lúc ngươi ngất xỉu, ta liền ký khế ước cùng ngươi.”

“Khế ước gì? Vì sao lại là ta?”

“Ừm...khế ước chủ tớ...còn vì sao ta cũng không biết, chỉ biết là từ lúc ta đến nơi đó trong trí nhớ của ta chỉ có một điều đó là chờ đợi một nữ nhân đến, người đó phải có thể khởi động được linh khí bị niêm phong trong động và người làm được việc kia chính là ngươi, cho nên ta liền ký khế ước cùng ngươi.”

Ký khế ước chủ tớ với nàng chỉ vì trong trí nhớ mách bảo như vậy? Con rắn này bị ngốc sao?

Diệp Vân Thường lắc đầu, thở dài bất lực: “Ngươi...thôi cũng không sao, đã ký khế ước rồi thì từ hôm nay ngươi đi theo ta đi, nhưng...”

Con rắn nhỏ lắc lư cái đầu nhỏ của nó như đang chờ nàng nói hết câu.

“Nhưng kể từ hôm nay ngươi phải nghe theo lời ta, không được cãi, có hiểu hay không?”

“Vâng.” Cái đầu nhỏ gật gật.

“Ngươi gọi là gì?” Diệp Vân Thường cảm thấy con rắn nhỏ này rất đáng yêu, mỉm cười nói.

“Ta không có tên.”

“Không có tên? Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Hỏa đi.”

“Tiểu Hỏa? Ừm...ta đã có tên rồi, ha ha...” Con rắn nhỏ vui vẻ bò khắp giường.

Nàng nhìn con rắn nhỏ kia cũng vui vẻ lên một chút.

Nhưng còn linh lực của nàng giờ phải làm sao, con rắn này nó ở đó canh giữ hang động đó chắc hẳn nó sẽ biết phải làm sao đi.

“Tiểu Hỏa...ngươi có biết tại sao linh khí ở trong động kia lại tiến nhập thân thể ta hay không? Còn câu ngươi đã nói lúc nãy là sao? Ngươi biết ta bị làm sao à?”

Sau khi bò thỏa mãn, cuối cùng Tiểu Hỏa cũng chịu nằm yên, nghe Diệp Vân Thường hỏi cũng không gấp gáp mà nói: “Ta biết...chủ nhân ngươi vươn bàn tay ra đi...”

Diệp Vân Thường làm theo lời nó nói, trên lòng bàn tay nàng có một hoa văn màu đỏ, như ẩn như hiện.

Bỗng Tiểu Hỏa lại biến thành một con rắn to hơn, nó há miệng, nhả ra một viên gì đó vào tay nàng, bên ngoài hình tròn, có màu đỏ tươi, khi chạm vào còn có hơi nóng.

“Đây là...”

“Người nuốt nó vào sau đó thử vận khí xem sao?”

Tuy nàng nghi hoặc không biết viên đó là gì nhưng vẫn làm theo lời Tiểu Hỏa nói.

Nuốt nó vào, ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu vận khí.

Linh khí bên trong bắt đầu chảy khắp kinh mạch, một bên là hỏa một bên lại là băng, một nóng một lạnh, không bên nào nhường bên nào, đấu đá bên trong kinh mạch. Bên ngoài Diệp Vân Thường trên trán đổ mồ hôi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống giường, gương mặt thì lúc đỏ lúc trắng, nàng cắn chặt răng chịu đựng nổi đau đớn bên trong.

Tiểu Hỏa nằm bên cạnh, ngẩng cái đầu nhỏ lên cao nhìn chằm chằm Diệp Vân Thường, nghiêm khắc lên tiếng: “Chủ nhân, người có nhìn thấy một viên ngọc giống với viên lúc nãy ta đưa cho người hay không?”

Diệp Vân Thường nghe nó nói cũng tìm kiếm bên trong cơ thể một chút, quả thật là có như nó nói thật, ở đan điền xuất hiện một viên ngọc màu đỏ, nàng trả lời: “Ừm, bên trong đan điền có một viên ngọc đỏ...”

“Tốt, bây giờ người làm theo lời ta nói! Người đem hai luồng linh khí kia đánh vào viên ngọc đỏ đó...đánh đến khi nào nó có phản ứng lại thì dừng lại.”

Nàng làm theo lời Tiểu Hỏa, đem linh khí đánh vào viên ngọc đỏ kia, nhưng lại không có chút hao tổn gì, thay phiên lúc nóng lúc lạnh đánh vào nó, sau khi trải qua không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng nhìn thấy một vết nứt nhỏ, Diệp Vân Thường vui mừng dồn linh lực đánh vào vết nứt kia.

“Rắc...rắc!” viên ngọc đỏ kia từng một vết nứt nhỏ bị nàng đánh cho vỡ ra từng mảnh.

Chợt “Ầm” một tiếng, Diệp Vân Thường cảm nhận được tất cả linh khí đều bị hút vào, lúc này nàng mới nhìn rõ là viên ngọc đỏ lúc đầu sau khi bị nàng đánh vỡ ra vậy mà lại biến thành viên ngọc màu trắng tinh, như vậy thì lúc nãy nàng chỉ là đánh vỡ được lớp vỏ bên ngoài của nó, viên ngọc trắng này mới đúng là thật.

Mà lúc này nó đang hấp thụ tất cả linh khí trong cơ thể nàng vào, nhìn viên ngọc bắt đầu xoay vòng từ chậm đến nhanh, lúc sau nàng hoàn toàn không nhìn thấy viên ngọc kia mà chỉ thấy một cơn lốc nhỏ, đang từ từ mở rộng ra khắp đan điền của nàng.

Đây là...

Sau khi viên ngọc ngừng lại, nàng nhìn thấy nó bây giờ lại là hai màu, một trắng một đỏ.

Diệp Vân Thường mở mắt ra, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tiểu Hỏa lên tiếng nói tiếp: “Chủ nhân, người thử vận khí đi.”

Nàng bắt đầu vận khí, linh khí lần này không đấu đá nhau nữa mà cùng nhau dung hòa trong kinh mạch, Diệp Vân Thường kinh ngạc, đây là nhờ viên ngọc kia mà ra sao? Thần kì vậy sao?

“Dễ chịu hơn nhiều có phải không?”

“Ừm, đây là làm sao?”

“Hiện tại người có thể sử dụng cùng lúc hai hệ linh lực rồi, chỉ cần dùng ý niệm là có thể dễ dàng sử dụng hệ linh lực người muốn. Người thử nghiệm xem.”



“Được.”

Vung tay lên, ý niệm trong đầu vừa nghĩ đến, trên tay một luồng ánh sáng màu trắng liền bay thẳng ra ngoài, đánh lên một gốc cây gần đó, lập tức đóng băng cả gốc cây kia.

Diệp Vân Thường vung tay lên lần nữa, lần này là ánh sáng màu đỏ như một ngọn lửa nóng bỏng bay ra đánh vào gốc cây lúc nãy, lập tức một ngọn lửa bao bọc gốc cây kia lại, thấp sáng cả một vùng trời.

Cúi đầu nhìn bàn tay của mình, Diệp Vân Thường kinh ngạc không thôi, thật sự là có thể sử dụng theo ý của mình thật...

Quá biến thái rồi...

Chuyện này để cho người khác biết được họ sẽ nghĩ nàng là quái vật đó.

Chỉ vì ở trên đại lục này mỗi võ giả chỉ có thể tu luyện một hệ linh lực không thể nào cùng lúc tu luyện cùng lúc hai hệ linh lực khác nhau, nàng không những có hai hệ linh lực mà còn là hai linh lực khắc chế lẫn nhau, còn có thể tùy ý sử dụng, nếu là người khác không bị nổ tan xác đã là may mắn lắm rồi đừng nói là có thể tùy ý sử dụng.

Bên ngoài vì thấy gốc cây tự nhiên bốc cháy, người làm trong gia trang vội vàng dập lửa, một cảnh tượng xôn xao.

“Chúc mừng chủ nhân, nhưng hiện tại người vẫn chưa thể sử dụng nhuần nhuyễn cùng lúc hai linh lực này, người cần phải tu luyện thành công một cái gọi là Dịch cân bí tịch, khi đó người mới có thể thoải mái sử dụng nó.”

“Dịch cân bí tịch?”

“Phải, chính là quyển sách trong ngực người đó.”

Diệp Vân Thường đưa tay vào tìm kiếm, thật sự có một quyển sách đã cũ, bên ngoài còn bị rách nhiều chỗ, ngoài bìa sách có bốn chữ “Dịch cân bí tịch”.

“Như vậy nghĩa là ta phải luyện thành bí tịch này mới gọi là thành công đem hai linh lực kia làm của mình sao?”

Tiểu Hỏa gật gật cái đầu nhỏ: “Phải.”

Diệp Trí Mặc mang theo thức ăn đến cho Diệp Vân Thường, đến gần phòng thì nghe có tiếng nói chuyện, tỷ ấy đang nói chuyện với ai?

“Tỷ, đệ có thể vào không?”

“Ừm, đệ vào đi.”

Cánh cửa phòng bị đẩy ra, Diệp Trí Mặc mang trên tay cái mâm nhỏ, bên trên còn có bát cháo đang bốc khói, đặt cái mâm lên bàn, khó hiểu nhìn Diệp Vân Thường hỏi: “Tỷ đang nói chuyện với ai vậy?”

Diệp Vân Thường cười cười, vươn tay ra, nói: “Nói chuyện với nó.”

Lúc này Diệp Trí Mặc nhìn thấy một con rắn đỏ màu đỏ tươi đang co tròn trên lòng bàn tay Diệp Vân Thường, hắn kinh ngạc bước đến gần.

“Tỷ nói là đang nói chuyện với nó sao? Với một con rắn? Chuyện này làm sao có thể...”

Tiểu Hỏa tựa như đang bất mãn với lời nói của Diệp Trí Mặc, nó vươn cái đầu lên cao, dùng cặp mắt rắn nhỏ xíu nhìn trừng trừng với đôi mắt của Diệp Trí Mặc, nói: “Nói chuyện với một con rắn thì làm sao? Người có vấn đề gì sao?”

Nghe được tiếng nói của Tiểu Hỏa, Diệp Trí Mặc kinh ngạc đến miệng cũng mở to, mắt trừng to: “Nó biết nói chuyện luôn kìa! Rắn biết nói tiếng người...ngươi là thứ gì vậy?”

“Ta gọi là Tiểu Hỏa, còn ngươi là ai?” Tiểu Hỏa đắc ý lắc lư cái đầu, kiêu ngạo nói.

“Ta là em trai của tỷ ấy! Ta gọi là Diệp Trí Mặc.”

Em trai chủ nhân? Như vậy là tiểu chủ nhân có phải không? Khoan đã...tiểu chủ nhân?

Tuy không nhìn ra biểu cảm gì trên cái mặt rắn nhưng hai người trong phòng cảm nhận được nó đang đắc ý đến kiêu ngạo bỗng dưng lại yếu xìu mà co ro nằm yên trên lòng bàn tay Diệp Vân Thường, nhắm mắt không phản ứng gì nữa.

Diệp Trí Mặc vươn ngón tay chọc chọc mấy cái lên cái đầu Tiểu Hỏa, khó hiểu nói: “Ê...ngươi bị làm sao vậy? Tỷ nó bị làm sao vậy? Hình như có chút không vui khi nghe đệ nói mình là em trai của tỷ vậy?”

Diệp Vân Thường cũng không hiểu thế nào, chỉ lắc đầu.

“Chắc là nó buồn ngủ rồi! Để nó ngủ đi, tỷ mau đến ăn chút gì đi, chắc là tỷ đói rồi.”

Diệp Vân Thường đứng dậy, bước đến bàn, ngồi xuống nhìn bát cháo vẫn còn nóng, vừa ăn vừa hỏi Diệp Trí Mặc về tình hình ở đây như thế nào.

Sau khi nàng ăn xong bát cháo kia, Diệp Trí Mặc cũng đã nói cho nàng biết những thay đổi khi nàng không có ở nơi này cũng như kết quả những việc nàng giao cho bọn họ.

Nhưng khi nghe Diệp Trí Mặc nói xong, nàng lại thấy có gì đó kì lạ, tại sao mọi chuyện lại thuận lợi như vậy? Mọi chuyện phát triển theo đúng kế hoạch của nàng, chuyện càng thuận lợi thì càng kì quái, nhưng nàng lại không thể nghĩ ra được là có vấn đề ở đâu, hay là do nàng quá nhạy cảm rồi, chắc không có gì đâu.

Tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến làm cho suy nghĩ của Diệp Vân Thường bị cắt ngang, nàng nhìn ra bên ngoài nhíu mày.

Diệp Trí Mặc cau mày, nhìn ra ngoài lạnh lùng lên tiếng nói: “Có chuyện gì mà ồn ào như vậy?”

Một nha hoàn vội vàng chạy vào, ấp úng không dám nhìn ánh mắt của Diệp Trí Mặc, cúi đầu nói: “Dạ...là...là bên ngoài có một đám người muốn xông vào gia trang, người của ta đang cản bọn họ lại...nên mới ồn ào như vậy thưa Nhị thiếu gia.”

“Là người nào có cái gan này? Dám xông vào nhà của ta.” Diệp Trí Mặc tức giận đứng lên.

“Chuyện này...”

“Được rồi để ta đến xem xem là người nào có cái gan đó? Tỷ tỷ chờ đệ một chút, đệ ra xem là người nào rồi sẽ quay lại.”

“Ừm đệ đi đi, đừng nóng vội có biết không?”

“Đệ biết rồi. Đi dẫn đường đi.” Diệp Trí Mặc bước nhanh ra khỏi phòng.

Diệp Vân Thường nhìn nha hoàn, nhẹ giọng nói: “Đi đi, đừng để đệ ấy quá nóng vội, có chuyện thì đến tìm ta.”

“Dạ, Đại tiểu thư.”

Là ai?

Diệp Trí Mặc vừa đi đến phòng khách, bước vào thì nghe giọng nam nhân đang quát mắng: “Mau gọi chủ tử của các ngươi ra đây gặp chúng ta, nếu không...”



“Nếu không thì thế nào? Ngươi sẽ làm gì?”

Tiếng nói vừa cất lên, Diệp Trí Mặc cũng bước chân vào phòng, mắt lạnh nhìn đám người bên trong phòng.

“Ngươi là ai? Tại sao ta phải trả lời ngươi?”

Hắn không nói thêm lời nào, bước đến cái bàn để giữa phòng khách ngồi xuống, lạnh lùng nhìn những người kia, khuôn mặt không chút cảm xúc, nở nụ cười nói: “Không phải các ngươi muốn gặp chủ tử của bọn họ sao?”

Đám người kia không hiểu tại sao khi nhìn nụ cười của Diệp Trí Mặc lại cảm thấy nụ cười kia thật sự rất đáng sợ.

Thiếu niên này rất nguy hiểm...

Họ không cảm nhận được linh lực của người thiếu niên này, là do linh lực của hắn cao hơn họ hay là hắn thực chất là không có linh lực nào.

Lúc này bọn họ nhìn dung nhan của Diệp Trí Mặc, tuấn tú, làn da trắng mịn, môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn, khuôn mặt có chút đáng yêu, tất cả ánh mắt đều chìm đắm mà nhìn chằm chằm vào Diệp Trí Mặc, nhìn hắn như vậy họ cũng thêm chắc chắn suy nghĩ kia là “thiếu niên này không có linh lực”.

Nỗi sợ hãi lúc nãy có lẽ bọn họ đã lầm tưởng rồi.

Nghĩ vậy nên khí thế cũng hồi phục lại, ngẩng đầu, kiêu căng nói: “Phải, bọn ta chính là muốn tìm chủ nhân của nơi này, còn ngươi là ai? À~ chắc ngươi là tiểu nương tử dùng làm ấm giường cho chủ nhân nơi đây à?”

Một người khác giúp vui nói thêm vào: “Có vẻ ngoài như vậy thì chắc chắn là như vậy rồi, ha ha!” nói xong còn cười to, còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Diệp Trí Mặc.

Người hầu trong phòng, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm đám người kia như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Dám nói chủ tử của họ như vậy? Chán sống rồi?

Tuy họ tức giận nhưng cũng phải kìm chế, nếu không sẽ gây ra rắc rối cho chủ tử, nhưng không phải ai cũng có sức kìm chế như bọn họ.

“Bốp” một tiếng, người vừa nói ra câu đê tiện kia, ăn ngay một cái tát như trời giáng, bay thẳng ra ngoài, đập vào bức tường ngã xuống đất, hộc máu bất tỉnh.

“Miệng mồm không sạch sẽ! Còn nói chủ nhân của ta như vậy thì...hắn chính là hậu quả của các ngươi.” Phượng Vũ lạnh lẽo nhìn đám người kia, giọng nói cảnh cáo.

Đám người kia bị cảnh tượng vừa rồi làm cho hoảng sợ, động cũng không dám động, sợ đến run rẩy.

Chỉ một cái tát có lẽ thể đánh cho một nam nhân trưởng thành nhẹ nhàng bay ra ngoài, bị thương đến bất tỉnh như vậy, bọn họ sao có thể không sợ.

“Nói! Các ngươi đến đây có việc gì?” Diệp Trí Mặc không nóng không lạnh nhìn đám người kia nói.

“Chúng ta là...là thương nhân đến từ các thành gần đây. Hôm nay đến đây vì chuyện chúng ta muốn mua trà, dược liệu, vải vóc cùng các mặt hàng khác của Phù Dung gia trang, nhưng quản sự của cửa hàng nói với bọn ta là chủ tử của họ không bán cho thương nhân có qua lại với người hoàng tộc, vì bất bình mà bọn ta đến đây muốn biết nguyên nhân tại sao lại như vậy?”

Diệp Trí Mặc nhướng mày, môi nở nụ cười lạnh, nói: “Nếu là chuyện này thì các ngươi không cần thắc mắc, đó đúng là nguyên tắc của Phù Dung gia trang ta, nếu muốn mua hàng của ta thì không được có qua lại cùng người hoàng tộc, còn nguyên nhân thì các ngươi không cần biết.”

Đám thương nhân xôn xao, bàn luận, một trong số bọn họ đứng ra nói: “Nếu là như vậy...chúng ta muốn mua hàng thì phải cắt đứt quan hệ với những người hoàng tộc sao?”

“Phải.”

“Chuyện này...đúng là làm khó cho bọn ta rồi...nếu cắt đứt với người hoàng tộc thì trong lúc di chuyển sẽ gặp khó khăn, không biết có thể cho bọn ta gặp chủ tử của nhà các ngươi hay không? Chuyện gì cũng có thể thương lượng mà, có đúng không?”

Những người khác cũng nhao nhao, gật đầu đồng ý với lời nói của người kia.

“Không có thương lượng gì cả, được thì cùng nhà ta giao dịch còn không thì xin mời các ngươi đến từ nơi nào thì về lại nơi đó đi.” Phượng Vũ nghiêm mặt nói.

“Chuyện này...”

“Bây giờ phải làm sao đây?”

“Được rồi, nếu không còn gì nữa thì...người đâu tiễn khách.” Phượng Nhi lạnh lùng nhìn đám thương nhân, nói.

“Mời các vị...” Nha hoàn đứng gần đó, vung tay tiễn khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK