“Ngươi là con rắn nhỏ nhen, ta chỉ mượn ngươi chút máu mà thôi, vậy mà ngươi không cho!”
“Hừ! Một chút của ngươi là một cái chậu to như thế, ngươi nghĩ ta là thùng máu cho ngươi à, muốn lấy bao nhiêu thì lấy sao?”
“Ngươi là thần thú thì một ít máu này có là gì với cơ thể to lớn kia của ngươi, ngươi căn bản là nhỏ nhen.”
“Ngươi mới nhỏ nhen!”
“Ngươi nhỏ nhen hơn!”
“Ngươi!”
“Ngươi!”
Nghe tiếng cãi nhau của họ, Diệp Vân Thường khẽ nhíu mày, tại sao cứ gặp mặt là bọn họ lại cãi nhau, một người là chủ tử của Hỏa Phượng Môn lạnh lùng quyết đoán, một con là thần thú cao cao tại thượng nhưng cứ hễ gặp nhau lại vì chuyện nhỏ cãi nhau gà bay chó sủa.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa! Không mệt sao? Mau đến đây ngồi, tỷ có việc muốn nói với đệ.” Diệp Vân Thường cắt ngang cuộc cãi nhau của họ.
“Hừ! Ta không thèm nói chuyện cùng ngươi nữa.” Diệp Trí Mặc xoay người bước đến cạnh Diệp Vân Thường ngồi xuống, cầm ly trà mà nàng mới rót, đưa lên miệng uống một ngụm, nói: “Tỷ có việc gì sao?”
“Ừm, còn một tháng nữa là qua năm mới rồi, tỷ đã gọi người đến may vài bộ y phục mùa xuân cho đệ, năm nay cũng là năm đầu tiên mà đệ đón năm mới ở nơi này, tỷ muốn cho đệ đón một năm mới đúng nghĩa của nó.”
Từ lúc sinh ra, Diệp Trí Mặc hoàn toàn không biết đến chuyện đón năm mới, lúc nhỏ thì phải đi lang bạc cùng lão tiền bối kia, đến lúc gặp được nàng thì lại ở trong sơn cốc tu luyện, hoàn toàn không biết không khí đón năm mới là như thế nào.
Cho nên bây giờ Diệp Vân Thường cố gắng làm tất cả mọi việc để cho đệ ấy một năm mới thật vui vẻ, ấm áp.
Diệp Trí Mặc nở nụ cười tươi, nói: “Đệ không cần gì cả, chỉ cần có tỷ là được rồi.”
“Sang năm mới đệ cũng đã mười lăm tuổi, cũng đã đến tuổi nên chuẩn bị tìm ý trung nhân được rồi!”
“Tỷ...đệ còn nhỏ, còn muốn ở bên tỷ thêm một thời gian nữa, còn chuyện ý trung nhân để sau rồi nói.”
Diệp Vân Thường nhìn lỗ tai Diệp Trí Mặc đỏ bừng, liền biết hắn đang xấu hổ vì lời nói của nàng, đệ ấy đã trưởng thành đã biết xấu hổ rồi.
“Được rồi, đều nghe đệ!”
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, thì Điệp Dương từ ngoài bước vào, cung kính nói: “Tiểu thư, bên ngoài có một người muốn gặp người.”
“Là người nào muốn gặp ta?”
“Người kia chỉ nói là họ đến từ trong cung, và muốn gặp người.”
“Hửm! Người trong cung sao?” Diệp Vân Thường ngạc nhiên hỏi lại.
“Vâng.” Điệp Dương cung cấp gật đầu.
“Ừm, cho họ vào đi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Nói xong Điệp Dương quay người rời đi.
Điệp Dương này, hắn chính là người nam nhân lên khiêu chiến với nàng ngày đó, sau khi trải qua huấn luyện của nàng cũng tiến bộ vượt bậc, không những thực lực cao còn có năng lực quản lý, cách xử lý, ứng xử trong mọi tình huống cũng rất tốt, thấy hắn là một người tài giỏi nên đã điều hắn đến làm quản gia cho nàng, giúp nàng quản lý chuyện lớn nhỏ trong Phù Dung gia trang.
Đừng nhìn vẻ ngoài Điệp Dương là một nam nhân thanh tú, nhẹ nhàng mà lầm tưởng hắn là một người lương thiện, thật sự hắn là một người rất quyết đoán, lại rất thông minh, hắn có rất nhiều cách để xử lý một người, cách xử phạt người bên dưới thì càng không có gì để nói, tất cả người làm trong gia trang đều rất sợ hắn, lúc giết người cũng rất mau lẹ đến thần không thấy quỷ không hay.
Hắn là người đích thân Diệp Vân Thường dạy, cho nên cách làm việc cũng rất hợp ý của nàng.
Từ phía xa đã thấy bóng dáng một người, người đó mặc y phục của thái giám trong cung, Điệp Dương đi bên cạnh.
Đến gần Diệp Vân Thường mới biết đó là thái giám tổng quản của Thiên Vũ đế.
“Hắn đến đây làm gì?” Diệp Trí Mặc nhíu mày nhìn người đang đến gần.
Điệp Dương mang người nọ đến trước mặt Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc, cung kính cúi đầu nói: “Tiểu thư, thiếu gia, thuộc hạ đã mang người đến.”
Thái giám tổng quản bên cạnh nở nụ cười tươi, nịnh nọt nói: “Diệp tiểu thư, Diệp thiếu gia! Lão nô đã làm phiền hai vị!”
Diệp Vân Thường cũng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Công công nói qua lời rồi! Không biết hôm nay công công đến đây muốn gặp ta có việc gì sao?”
“À! Chuyện là...chắc Diệp tiểu thư cũng biết sắp tới đây, hoàng cung có tổ chức một hội thi mùa xuân có phải không?”
“Ừm, chuyện này ta cũng nghe mọi người nói qua, nhưng việc đó thì có liên quan gì đến ta?”
“Có chứ! Đây là hội thi dành cho người trong cung, con cháu hoàng tộc, các con cháu của các quan viên cùng nhau so tài.”
Thái giám kia nói xong liền nhìn sắc mặt Diệp Vân Thường, thấy nàng không nói gì thì liền nói tiếp: “Cho nên hoàng thượng cử ta đến đây mời hai vị tham gia hội thi mùa xuân năm nay, đây là thiệp mời.”
Nói xong hai tay dâng tấm thiệp màu đỏ kia lên, Điệp Dương nhìn Diệp Vân Thường hỏi ý kiến, thấy nàng gật đầu mới bước đến cầm tấm thiệp kia, mang lên cho Diệp Vân Thường xem.
Diệp Vân Thường cầm tấm thiệp cũng không vội vàng mở xem, chỉ cầm trên tay ngắm nghía một chút, rồi nói: “Ngài thay mặt ta tạ ơn lời mời của hoàng thượng, chắc chắn lúc đó chúng ta sẽ đến tham dự hội thi này.”
Thái giám tổng quản nghe nàng đồng ý đến dự hội thi thì rất vui mừng, cười tươi đến híp cả mắt, vội vàng nói: “Được, ta sẽ chuyển lời đến hoàng thượng, nếu Diệp tiểu thư đã đồng ý thì lão nô cũng không làm phiền nữa, xin cáo từ trước.”
Diệp Vân Thường mỉm cười, gật đầu: “Được, Điệp Dương tiễn khách, nhớ cảm tạ thật tốt, công công đã vất vả đến đây một chuyến!”
“Không vất vả! Không vất vả!”
Điệp Dương cung kính cúi đầu: “Vâng, thuộc hạ đã biết. Công công mời!”
“Được.”
Nhìn người rời đi, Diệp Trí Mặc khó hiểu nói: “Tại sao lại mời chúng ta? Hắn có ý đồ gì đây?”
“Mặc kệ hắn có ý đồ gì, binh đến nước chặn, chúng ta còn sợ hắn sao?” Diệp Vân Thường nhìn tấm thiệp kia, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Bỏ chuyện đó qua một bên, chuyện đó không quan trọng bằng việc chuẩn bị năm mới cho em trai nàng.
Sắp đến cuối năm, để đón năm mới tất cả mọi người trên đại lục đều rộn ràng, nhộn nhịp sắm sửa đồ đạc để đón một năm mới, dọn dẹp nhà cửa, may thêm y phục mới,...cho nên các cửa tiệm đều rất đông đúc, tấp nập người ra vào.
Nói đến thì cửa tiệm buôn may bán đắt nhất là các cửa tiệm của Diệp Vân Thường, khách đến mua sắm phải xếp một hàng dài.
Có người phải đến xếp hàng từ lúc sáng sớm chỉ để vào mua một món hàng ở chỗ nàng, chỉ vì hàng hóa chỗ nàng về chất lượng hay giá cả đều rất tốt, có đủ loại cho mọi người lựa chọn.
Quản sự cùng người giúp việc trong tiệm cũng rất được mọi người yêu thích, vì cách họ đối xử rất bình đẳng không phân biệt nghèo hèn hay cao quý đều phải xếp hàng, không có sự đãi ngộ khác.
Ở Phù Dung gia trang không khí cũng không thua kém gì những nhà khác, người làm đang tất bật chuẩn bị để đón năm mới, đây là năm mới đầu tiên mà bọn họ được hưởng đúng nghĩa là một năm mới.
Có được điều này tất cả đều nhờ đến chủ tử của họ, nhờ có chủ tử mà cuộc sống của họ mới được tốt đẹp như bây giờ, có chỗ ăn, chỗ ở, còn được tu luyện, còn có danh tiếng, được người khác kính trọng, trong lòng họ chủ tử là thần, là tiên, là cha là mẹ, là tất cả của họ, nếu ngày đó không gặp được chủ tử có lẽ sẽ không có cuộc sống như bây giờ, có thể đã mất mạng ở một nơi nào đó rồi.
Nhà nhà đều nhộn nhịp chuẩn bị cho năm mới, nhưng ở Nhàn vương phủ không khí lại rất yên tĩnh, vì ngày của năm mới cũng là ngày mẹ của Nhàn vương mất, cho nên bao nhiêu năm nay phủ Nhàn vương đều không đón năm mới.
Tuy Diệp gia lúc này không còn giàu có như trước đây nhưng nhờ vả vào gia đình nhà vợ nên cũng đã đỡ vất vả hơn nhiều, cũng đủ no đủ mặc, lúc này Diệp gia cũng tất bật dọn dẹp nhà cửa để đón năm mới.
Diệp gia bây giờ không bằng lúc trước nhưng Diệp Bảo Dương cũng không để con gái hắn thua thiệt một người nào, có thể hắn không phải là một người tốt nhưng lại là một người cha tốt.
Chuyện là lúc sáng hôm nay, Diệp Trí Mặc không có việc gì làm, rảnh rỗi lại có hứng thú muốn đi dạo một vòng, liền đến năn nỉ Diệp Vân Thường đi cùng hắn.
Hai người lúc này đang ở trong một cửa tiệm bán y phục và trang sức, đây cũng là một trong các cửa tiệm của họ, nhưng người khác lại không biết họ là chủ nhân nơi này.
Họ chỉ đến xem qua một chút cho có không khí với người ta thôi, thật sự thì những món hàng trong tiệm đều qua sự lựa chọn của họ rồi mới được đem ra bán.
Đúng lúc này một ma ma của Diệp gia bước vào, quản sự cũng tươi cười bước đến chào đón. Từ lúc Diệp Vân Thường bỏ qui định không buôn bán qua lại cùng hoàng tộc và người có quan hệ qua lại với người hoàng tộc thì hầu như tất cả những người kia đều đến mua hàng của chỗ nàng, và Diệp gia cũng không ngoại lệ.
“Diêu ma ma, hôm nay đến đây là muốn mua gì đây, có cần ta giúp gì không?”
Diêu ma ma nhìn xung quanh một vòng, sau đó nhìn quản sự, nói: “Lão gia muốn đặt mua mấy bộ y phục cho Tam tiểu thư...ở nơi này ngươi có những loại nào, có thể cho ta xem qua một chút hay không?”
“Dĩ nhiên là có rồi, chỗ này của ta có tất cả, mời đi bên này, ta giới thiệu cho Diêu ma ma!”
“Được.”
Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc đang đứng một góc nhỏ của cửa tiệm, đúng lúc nhìn thấy Diêu ma ma bước vào cửa tiệm, Diệp Trí Mặc ngạc nhiên,nói: “Diệp gia cũng có tiền để vào đây mua y phục sao?”
“Chắc là muốn mua y phục cho con gái, chuẩn bị cho lúc tham dự hội thi mùa xuân trong cung, có lẽ không muốn con gái bị mất mặt với những tiểu thư nhà khác.” Diệp Vân Thường cũng không quan tâm lắm, thờ ơ nói.
“Đệ nghĩ là muốn chuẩn bị cho con gái để tìm một cành cao trèo lên thì có.” Diệp Trí Mặc cười lạnh, một người vì danh vọng mà hi sinh con gái của mình, đúng là bỉ ổi quá mức.
“Có thể cũng vì muốn tốt cho con gái họ, tuy là một phần là vì danh vọng của mình, một phần khác cũng vì tương lai của con gái, dù lí do gì thì trong mắt người khác bọn họ cũng là một người cha tốt người mẹ hiền, không phải sao?”
Nửa canh giờ sau, Diêu ma ma cũng đã lựa chọn xong, nhưng có vẻ như vẫn còn đang phân vân về giá cả, Diệp Vân Thường nghe được cuộc nói chuyện của họ.
“Có thể giảm thêm một chút nữa hay không? Với giá tiền này có hơi cao hơn so với những tiệm khác.”
“Diêu ma ma, không phải bà không biết nơi này của ta đã là giá cả rẻ nhất kinh thành này rồi, với loại vải này thì giá đó đã là hợp lý nhất rồi, không thể giảm giá thêm nữa đâu, chúng ta cũng là người buôn bán, giá này đã không có lời rồi.” quản sự vẻ mặt khó xử, cười gượng nói.
Diêu ma ma cầm xấp vải lên xem, đây quả thật là đúng với những gì quản sự nói, nhưng phu nhân chỉ đưa cho bà bao nhiêu đó tiền để mua vải cùng thuê người đặt may y phục cho Tam tiểu thư, nhưng hiện tại chỉ đủ mua vải còn tiền thuê thợ may y phục lại không đủ, nếu muốn đủ thì phải mua vải kém chất lượng hơn một chút, như vậy thì không đúng với yêu cầu của phu nhân, bây giờ phải làm sao?
Với kinh phí hiện tại của Diệp gia cũng không thể chi nhiều tiền hơn nữa, số tiền này cũng là số tiền mà phu nhân dành dụm bao nhiêu lâu nay mới dám lấy ra để mua y phục cho tiểu thư đến tham dự hội thi mùa xuân, với hy vọng tiểu thư sẽ lọt vào mắt xanh của con cháu hoàng tộc, một bước lên cao.
Nếu là Diệp gia của lúc trước thì bấy nhiêu tiền này chỉ là một con số nhỏ, nhưng không hiểu sao mấy tháng trước, tất cả tài sản đều đem đi gán nợ hết, chỉ trong một tháng, mất hết tất cả, ngay cả căn nhà lớn của Diệp gia cũng đã mang đi cầm cố để lấy tiền trả nợ, hiện tại lão gia phu nhân cùng tiểu thư, và một số người hầu phải sống nương nhờ vào căn nhà của cha mẹ ruột đã cho phu nhân khi về nhà chồng.
Sau khi đắn đo suy nghĩ, Diêu ma ma khó xử, cười cười, nói: “Nếu như vậy thì để ta trở về hỏi lại ý kiến của phu nhân nhà ta một chút, rồi ta sẽ quay lại trả lời ngươi có được không?”
“Được, hai chúng ta cũng là người quen biết, vậy thì trước mắt ta sẽ để lại cho Diêu ma ma...nhưng cũng đừng lâu quá, nếu không ta cũng không chắc chắn sẽ giữ lại được, ma ma cũng thấy khách hàng đến mua hàng chỗ ta rất đông, với loại vải tốt như vậy thì không ít người muốn mua đâu.”
“Được, hiện tại ta quay về hỏi xong sẽ sớm quay lại.” Diêu ma ma nói xong xoay người bước nhanh rời khỏi tiệm, vì vậy nên không nhìn thấy nụ cười lạnh lùng trên môi quản sự.
Diệp Vân Thường thấy Diêu ma ma đã rời khỏi, nàng bước ra, cầm lên mấy xấp vải mà Diêu ma ma đã chọn xem một chút.
“Tiểu thư!” Quản sự cung kính gọi một tiếng.
“Ừm, mắt nhìn không tệ, rất biết nhìn hàng đấy!” Diệp Vân Thường mỉm cười gật đầu tán thưởng.
Trên tay nàng là một xấp vải có màu sắc tuy không sặc sỡ nhưng chất liệu vải mềm mại, nhẹ nhàng, kết hợp với hoa văn tinh xảo, y phục này mặc lên có thể tạo cho người nhìn không khỏi trầm trồ khen ngợi một hồi, vì vậy nên giá cả không hề rẻ.
Một xấp vải này đã có giá mấy chục đồng tiền vàng, Diệp Vân Thường nhìn bốn xấp vải để trên bàn, chỗ này không ít hơn mấy trăm đồng vàng đi, nhưng số tiền ít ỏi này mà khiến cho Diêu ma ma cũng phải đắn đo suy nghĩ, có thể thấy cuộc sống hiện tại của Diệp gia không khá giả là bao.
“Tiểu thư...”
“Cứ để cho họ đi, chúng ta cũng không vội, trong vòng nửa canh giờ sẽ quay lại thôi.”
Quả thật đúng nửa canh giờ sau, Diêu ma ma đã quay lại y như lời của Diệp Vân Thường đã nói.
Quản sự nhìn Diêu ma ma đang bước xuống từ xe ngựa, có chút ngạc nhiên.
Tiểu thư đúng là dự liệu như thần, Diêu ma ma quay lại thật!
Lúc này Diệp Vân Thường đang ngồi một căn phòng trên lầu của cửa tiệm, nhìn Diêu ma ma đi vào, môi đỏ khẽ nhếch lên nụ cười.
Một lúc sau, Diêu ma ma đã bước ra, phía sau người phụ việc ôm theo bốn xấp vải lúc nãy theo ra cùng.
Sau khi Diêu ma ma rời đi, quản sự cũng đã bước chân vào phòng, cung kính nói: “Quả đúng như những gì tiểu thư đã nói, Diêu ma ma đã quay lại mua xấp vải kia.”
“Ngươi đang thắc mắc tại sao ta lại biết chắc chắn Diêu ma ma sẽ quay lại mua những xấp vải kia có phải không?” Diệp Vân Thường nhẹ giọng, mỉm cười nói: “Bởi vì sắp tới hội thi mùa xuân, Diệp gia cũng sẽ tham dự, mà ý đồ của phu nhân Diệp gia là muốn con gái bà ta phải thật xinh đẹp, như vậy thì có thể lọt vào mắt xanh một công tử hay thiếu gia của một gia tộc nào đó, một bước lên mây, cho nên bọn họ cho dù phải tốn kém tiền bạc cũng phải mua y phục tốt nhất, trang sức tinh xảo nhất cho con gái mình.”
Nghe Diệp Vân Thường nói, vẻ mặt quản sự như sáng tỏ, thì ra là vậy.
Diệp Trí Mặc cười lạnh: “Hừ! Họ suy nghĩ thật tốt.”
“Mặc kệ bọn họ có suy nghĩ gì, chuyện chúng ta nên quan tâm là số tiền chúng ta kiếm được vào những dịp này được bao nhiêu? Hàng trong kho vẫn đủ đến sang năm có phải không?”
Quản sự ngẫm nghĩ một lát, tươi cười nói: “Vâng, tiểu thư! Trong kho vẫn còn đủ hàng để đáp ứng nhu cầu của khách, sang năm có thể nhập mặt hàng mới về.”
“Ừm, sang năm ta sẽ đính thân đến điền trang một chuyến, sẵn tiện mang mẫu mã mới giao cho bọn họ.”
Đó là lý do tại sao những hàng hóa của nàng lại được mọi người chào đón, vì mẫu mã đều do nàng cùng cấp dưới cùng nhau thiết kế ra, mỗi mẫu đều là độc nhất vô nhị, chỉ bán tại cửa tiệm của nàng.
Là nữ nhân thì người nào cũng sẽ yêu thích cái đẹp, cũng muốn nổi bật hơn những người khác, cái gì càng hiếm có thì bọn họ càng muốn là của mình, Diệp Vân Thường cũng hiểu điều đó nên nàng đã đánh vào điểm yếu này của họ, kiếm được không ít lợi ích từ họ, ngay cả những quý phi, phi tần trong cung cũng rất yêu thích mua hàng chỗ nàng.
Chỉ cần nghe thông báo có mẫu mới, bọn họ không tiếc thời gian mà đến xếp hàng để chỉ để mua một món đồ kia mà thôi.