• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỹ nhân dường như chưa quen với việc có vật lạ nhét vào hang động nên cau mày lùi lại, nhưng tất nhiên anh sẽ không để thiên nga đã rơi vào tay bay thẳng lên trời, bèn đẩy nhanh động tác đâm rút.

Mật ngọt của cô chảy ra rất nhiều, ngón tay đâm thọc không vật cản trở, hai bên mép động hoa là tầng tầng lớp thịt, mút chặt lấy ngón tay anh không buông.

Mới chỉ ngón tay mà đã có thể cảm nhận được sức hút bên trong, nếu thay bằng vật nam tính của anh liệu có bị cắn chết không?

“Ưm….a…kỳ lạ quá…đừng…đừng động nữa…”

Cố Khinh Thiển giữ lấy bàn tay đang làm loạn đó, ngăn chặn khoái cảm xa lạ đang ập đến từng đợt.

Tống Quân Nham hoàn hồn, rút ngón tay ra, liếm sạch chất nhờn dính trên đó, nhân lúc mỹ nhân thả lỏng người, anh bèn thọc cả hai ngón tay vào trong.

Anh muốn nếm thử sự sảng khoái đến chết dưới hoa mẫu đơn.

Nhưng trước đó…

Khóe môi anh cong lên, một bàn tay nhào nặn hai bầu ngực, vùi đầu nhấm nháp nụ hoa mai, hai ngón tay bên dưới lại nhanh chóng thọc vào rút ra.

“Ưm a…không…”

Cố Khinh Thiển mặc dù đã say nhưng vẫn còn sót lại chút lý trí, cô cảm nhận được có hai ngón tay đang ra vào bên trong cơ thể, cũng nghe thấy tiếng nước đang nhóp nhép không ngừng, nhưng ngược lại càng khiến cô trở nên hưng phấn.

Nhịp tim đập thình thịch liên hồi, bụng dưới nóng như thiêu đốt, chưa được mấy giây sau, cô bỗng nhiên điên cuồng lắc đầu, ưỡn cao người lên, toàn thân run rẫy kịch liệt.

“A…”

Một dòng nước nóng hổi xối lên đầu ngón tay Tống Quân Nham, đợi đến khi mỹ nhân hoàn toàn thả lỏng cơ thể, anh mới rút tay ra.

Mật hoa bị khuấy đảo đặc quánh lại, có vài tia trắng đục, dòng nước ngọt ngào tuôn ra như đê vỡ, tưới ướt cả một mảng đệm ghế, còn nhỏ giọt xuống mặt sàn.

Cố Khinh Thiển cong người thở hổn hển, cơ thể run lẩy bẩy, dư vị của cao trào vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Khẩu súng thịt của Tống Quân Nham đã lên đạn, trên phần thân màu tím đen đó nổi lên vài đường gân xanh, tư thế chờ đợi hành động, sẵn sàng tóm chặt lấy con mèo đánh cắp trái tim.

Anh tách hai chân cô ra, đặt người anh em trước động hoa, mượn sự trơn trượt của mật hoa cọ xát lên xuống, lại hỏi: “Biết anh là ai không?”

Cố Khinh Thiển mở hé mi mắt, nhìn gương mặt đẹp trai mơ hồ trước mặt, lẩm bẩm: “Tên đàn ông chó má…”

“Nói lại lần nữa…” Tống Quân Nham nhếch khóe môi, cắn chặt răng nhét ‘họng súng’ vào từng chút một.

Người phụ nữ này bình thường đều gọi anh như thế sao?

Nếu anh không dạy cho cô một bài học thì há chẳng phải cô sẽ leo lên đầu anh luôn ư?

Động hoa chưa được người khám phá đột ngột bị nới rộng, Cố Khinh Thiển hoảng sợ thu mình lại, lùi về sau: “Tống, Tống Quân Nham…”

Người đàn ông chồm tới ôm chầm lấy cô, hôn lên miệng cô, thân dưới khẽ cọ xát, khẩu súng tím đen đó đâm thẳng vào động tiên.

Cơ thể như bị chia thành hai nửa, men rượu cũng bớt đi mấy phần, đôi mắt phượng của Cố Khinh Thiển trừng lớn, trong con người là hơi nước mờ ảo, cổ họng nói không nên lời, chỉ có thể rên rỉ như một con thú nhỏ bị thương, đưa tay đẩy người đàn ông ra.



Thế nhưng, vách thịt vốn đã chật hẹp giờ bởi vì đau càng siết chặt hơn.

Thật là con mẹ nó sảng khoái.

Tống Quân Nham thầm chửi thề một tiếng, giống hệt như một khối sắt nóng không động đậy, nhưng không phải anh cố ý, mà là do cây kiếm chưa từng rút ra khỏi vỏ này bị động hoa của mỹ nhân kẹp quá chặt, vừa mới sơ ý đã tước vũ khí đầu hàng ngay.

Có điều, người anh em của anh cũng rất mạnh mẽ, bắn xong một phát vẫn vững chắc như ban đầu, còn có xu hướng càng lúc càng cứng cáp.

Quá, quá tuyệt vời.

Đây có phải động tiêu hồn như trong truyền thuyết không?

Ban đầu không nghe theo mấy lão bạn trong đồn cảnh sát đi tìm phụ nữ để trải nghiệm lần đầu quả là chính xác, vì lúc này anh đã được nếm thử mùi vị tuyệt phẩm nhất thế gian…

Thử hỏi trần đời này làm gì có một trinh nam nào hạnh phúc được như anh?

Trinh nam già họ Tống dùng một tay nhào nặn bầu ngực của mỹ nhân, một tay khác vuốt ve đỉnh đầu cô, đầu lưỡi khuấy đảo khoang miệng cô. Cố Khinh Thiển dần dần quên đi cơn đau, đầu lưỡi nhỏ tiến lên nghênh đón.

Tống Quân Nham rút khẩu súng thịt ra, trên thân súng nhuộm vài tia máu đỏ, may mà cũng không nhiều lắm, không những không làm anh mất hứng mà càng khiến bụng dưới của anh phát hỏa, dục vọng nổi lên.

Anh từ từ duỗi thẳng eo, bắt đầu di chuyển.

Một giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống, nhỏ giọt lên vầng trán của mỹ nhân.

Động tiêu hồn quả nhiên xứng với cái danh ‘tiêu hồn’, vách thịt bên trong vừa nóng vừa ẩm ướt, xung quanh có vô số miếng thịt nhỏ mịn như nhung bao chặt lấy vật cứng nóng hổi, điểm sâu nhất càng giống như một cái lỗ đen, hút thẳng anh vào trong đó, muốn rút ra cũng có chút khó khăn.

Anh sợ mỹ nhân không chịu nỗi, chầm chậm rút ra rồi lại từ từ đâm vào, mỗi lần rút ra đều mang theo mật ngọt, để cô không còn quá đau đớn mà việc đâm vào rút ra cũng thuận lợi hơn.

“Ưm…”

Cố Khinh Thiển không ngừng run rẩy, hai tay vô thức bám lấy tấm lưng rộng rãi của người đàn ông, đôi chân thon dài kẹp chặt chiếc ‘eo con chó’ đó.

Người đàn ông mặc dù cử động rất chậm, thế nhưng lần nào đâm vào cũng chạm đến nơi sâu nhất, khu rừng rậm đen cứng như thép đó mỗi một lần va chạm đều khiến động hoa ngứa ngáy, phần bụng dưới đè lên hai cánh hoa làm chúng biến dạng, bên trong lại vô thức trào ra nhiều chất nhờn.

“A…” Cố Khinh Thiển dần tỉnh rượu, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, tiếng ngâm nga trong miệng cũng nhỏ hơn lúc nãy.

Cô cắn môi thầm nghĩ, cùng đàn ông làm chuyện này hóa ra lại ngượng ngùng như vậy…

Nhưng, người đàn ông chó má này thích nghe cô rên rỉ trên giường, cái kiểu mèo kêu này có thể khiến anh sung sướng như vậy sao?

Anh ôm cô ngồi dậy trên ghế, dọa cô thét lên một tiếng thất thanh, một giây sau, cô rõ ràng cảm nhận được có thứ gì đó đang đâm vào trái tim, tê ngứa không thôi.

Động hoa sảng khoái đến siết chặt, Tống Quân Nham cảm giác được, nâng hông đâm mạnh vào cánh mông của mỹ nhân.

“Ưm…a…a…ha..”

Tư thế này khiến vật nam tính đi vào rất sâu, mỗi một lần đâm vào đều đụng trúng hoa tâm, đánh tới tấp khiến hoa tâm tê dại, tiếng da thịt chạm nhau vang vọng khắp căn biệt thự rộng lớn.

Nếu vừa nãy cô sắp phát điên thì bây giờ có lẽ cô đã trở thành một con quái vật.

Khoái cảm dần thay thế cho sự đau đớn, hoa tâm bị va chạm đến mất hết tri giác, chỉ còn sót lại một chữ ——



Sướng.

Rất sướng….

Vô cùng sướng….

Thì ra, làm tình chính là như vậy…

Thảo nào người đàn ông này cứ một hai muốn làm chết cô…

“Ha…ha…ưm…Tống Quân Nham….em chết mất…”

Ý thức của Cố Khinh Thiển đã rời rạc, khoái cảm cơ thể vượt qua sự xấu hổ, giờ phút này chỉ hành động theo bản năng. Cô ôm chặt lấy người đàn ông này không buông, thậm chí còn văn vẹo cơ thể mình.

Bầu ngực không ngừng đong đưa loạn xạ, Tống Quân Nham mỗi tay bắt lấy một quả đào, vùi đầu vào gặm nhấm, phần mông giống như được tích điện, càng làm càng hăng.

“A…a…a…a…a…Sao…lại…thoải…mái…như vậy…”

Cố Khinh Thiển ngửa đầu lên, để cho động hoa càng dán chặt lấy vật nam tính, ma sát càng sâu thì vật nam tính càng đâm mạnh.

Lúc sắp bị đâm tới ngã ngửa, Tống Quân Nham vội ôm cô đứng dậy, “Có một tư thế mà anh vẫn rất muốn thử…”

Hai chân cô lơ lửng trên không, chỉ có thể bám chặt lấy người đàn ông, vẻ mặt mơ hồ.

Người đàn ông nắm lấy cánh mông cô, vừa bước đi vừa hét: “Xe lửa tiện lợi! Xe lửa tiện lợi! Có ai muốn…”

Cố Khinh Thiển tức giận, há miệng cắn vào chiếc cổ đen ngòm kia.

Tống Quân Nham bị đau thét lên một tiếng, cười cười ngậm miệng lại, nhưng anh không dễ dàng ngoan ngoãn như vậy, lại ôm cô đi lên cầu thang.

Cầu thang đi lên từng bậc một, mỗi một lần anh giẫm lên bậc thang, vật nam tính lại rơi ra khỏi động hoa rồi rớt xuống, hai cánh hoa lại mạnh mẽ ma sát vào túp lều.

Tiếng ngâm nga lên xuống theo từng nhịp bước chân, mật hoa nhỏ giọt xuống cầu thang, kéo dài đến khi hai người bước vào căn phòng nam tính mới dừng lại.

Tống Quân Nham đặt Cố Khinh Thiển lên chiếc giường của mình, chiếc giường màu xám lót nền càng làm làn da trắng như tuyết thêm phát sáng.

Anh nhấc hai chân mỹ nhân lên, cả người đè xuống, vật thô cứng thẳng thừng đâm sâu vào hoa tâm nhạy cảm.

Tốc độ đâm rút của người đàn ông càng lúc càng nhanh, thân thể của người phụ nữ càng lúc càng hưng phấn, móng tay vô thức bấm sâu vào da thịt màu lúa mạch để lại nhiều dấu vết.

Theo tiết tấu đâm rút của vật nam tính, cảm giác tê dại ngứa ngáy lan tràn đến tứ chi.

Trải qua hai mươi mấy năm cuộc đời, những thứ bị cướp mất, đánh rơi, tất cả đã được bù đắp lại.

Tống Quân Nham gần như mất kiểm soát, hai tay siết chặt lấy đầu vai của Cố Khinh Thiển, bụng dưới điên cuồng đâm vào hoa huyệt mấy chục lần, khiến cô thét lên tiếng dài rồi co giật rùng mình.

Mã mắt cảm nhận được một luồng nước nóng hổi, anh gầm nhẹ một tiếng rồi tưới chất nhờn đặc sệt vào hoa tâm ——

Một đêm này, đội trưởng Tống càng chiến đấu càng hăng say, ép khô mỹ nhân tới rạng sáng, bắn ra không biết bao nhiêu viên đạn, ra sức cày cấy khiến người ta phải ngất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK