Cố Khinh Thiển đã bán căn nhà ban đầu, mở một cửa hàng trong thành phố, đồng thời thuê một nhiếp ảnh gia và một nhân viên chăm sóc mặt tiền cửa hàng giùm Nghê Lạc Lạc.
Chị Giang lại nhờ rất nhiều bạn bè là những ngôi sao nữ đã rời màn ảnh nhiều năm đến quảng cáo cho “Mỹ Nhân Sườn Xám”. Có sườn xám và phụ kiện miễn phí để mặc thử, mấy quý cô này rất sẵn lòng cho chị Giang mặt mũi, mạnh tay quảng bá thương hiệu, thế là việc khai trương “Mỹ Nhân Sườn Xám” lại càng bận rộn hơn.
Ngay cả lúc sinh con Cố Khinh Thiển cũng một lòng suy nghĩ về công việc, nếu không phải chị Giang và Phạm Thị ân cần nhắc nhở, lại tìm thêm người đến giúp đỡ, có lẽ mấy tháng ở cữ cô cũng không yên tâm nổi.
Ngô Thượng Hoa bị buộc tội tấn công, bắt cóc, tấn công tình dục, cố ý giết người, tàng trữ các chất độc hại và xâm phạm gia cư bất hợp pháp, bị kết án 15 năm tù. Vương Dư Na bị cách chức và giam giữ, là một cán bộ công chức nhưng lại lợi dụng chức vụ quyền hạn để tàng trữ hàng cấm, làm tăng nặng trách nhiệm hình sự, bị kết án 24 năm tù, bố của cô ta là cục trưởng Vương cũng bị giáng chức.
Với tư cách là cấp trên của Vương Dư Na, Tống Quân Nham cũng không tránh khỏi liên đới, ngoài mặt thì không cho phép anh tham gia vào vụ án mới, nhưng trên thực tế thì cho anh nghỉ ngơi để kết hôn, chăm sóc con nhỏ. Hách Tân và Tưởng Minh Kỳ thỉnh thoảng gửi tới một số tập tài liệu nhờ anh xem xét.
Anh liên tiếp trải qua nhiều sự kiện hạnh phúc, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng tốt đẹp, điều duy nhất khiến anh cảm thấy khó chịu là không thể thoát khỏi lời nguyền của nhà họ Tống —— nhất định phải sinh một đứa con trai.
Cố Khinh Thiển quả thực đã sinh ra con trai...
Còn sinh một lần hai đứa...
“Hai thằng nhóc thối lại gây họa nữa rồi.”
Tống Quân Nham rời khỏi phòng làm việc, đi thẳng đến studio trên tầng ba, tựa vào cánh cửa nhìn chằm chằm mỹ nhân trong bộ sườn xám đỏ.
Cơ địa của mỹ nhân họ Cố rất tốt, sinh thường tự nhiên, cơ thể hồi phục nhanh, không hề tăng mỡ.
Cô nhếch miệng cười, nói: “Lần này trái cây nhà ai lại bị hái trộm? Chó nhà ai lại bị nhuộm lông? Hoa nhà ai lại bị tỉa trụi?”
“Hai đứa nó bắt con nhện chết dọa thằng nhóc nhà bên cạnh.” Tống Quân Nham hất ngược mái tóc dài của cô ra sau, vùi đầu vào cổ cô hít hà mùi thơm trên đó.
Anh rất thích tư thế này.
Cố Khinh Thiển thấy vậy thì thả bàn tay đang cắt vải ra, ngã người dựa vào lồng ngực của người đàn ông, “Em nhớ thằng nhóc nhà bên cạnh cũng được mười tuổi rồi mà nhỉ?”
“Mấy lão già trong đồn cảnh sát còn sợ hai thằng quỷ nhỏ đó, em cảm thấy một thằng nhóc mười tuổi có thể chế ngự bọn nó không?”
Tống Quân Nham bĩu môi, “Anh thật sự không biết hai thằng nhóc thối kia rốt cuộc giống ai, bố nó trước đây cũng đâu có mặt dày như vậy...”
Còn dám nói, không biết lúc nhỏ ai bị ăn gậy gộc ấy nhỉ?
Cố Khinh Thiển mím môi nín cười, chỉ nói: “Ông nội lại bắt hai đứa phạt đứng à?”
“Ừm.” Tống Quân Nham nói, “Ngô Thượng Hoa vui mừng vì có con gái, có điều Lưu Phương vì sản nghiệp nên không thể sinh nữa… Nghe nói nhà họ Ngô muốn có con trai, nên tìm người đẻ thuê.”
Cố Khinh Thiển không nói gì.
Sau khi nuôi con nhỏ được một năm, thế giới bên ngoài đã thay đổi đáng kể, viện trưởng của Ôn Hinh Viên đã đổi sang người khác, còn cô thì trở thành một trong những nhà tài trợ lớn nhất. Vì để cho những đứa trẻ không đi theo con đường cũ của mình, cô đã đặc biệt yêu cầu chính phủ hỗ trợ và sàng lọc cẩn thận lý lịch của những người nhận con nuôi, đồng thời thăm khám thường xuyên để đảm bảo sự an toàn và sức khỏe của bọn trẻ.
Cô và nhà họ Dư đã hoàn toàn cắt đứt không bao giờ qua lại nữa, nhà họ Ngô và nhà họ Lưu lại viện cớ muốn gặp mặt, nhưng cô đều từ chối tất cả.
Cô tự nhận mình chẳng làm gì có lỗi với bọn họ, thế nên mỗi người tự đi con đường riêng của mình sẽ tốt hơn.
Tống Quân Nham sợ cô lại nghĩ lung tung, bèn cắn tai cô, nói: “Mẹ với bà nội vẫn luôn muốn có cháu gái, hay là chúng ta tranh thủ thời gian thực hiện mong ước cho họ nhé?”
Miệng thì nói thế, nhưng hai tay anh đã cởi khóa sau lưng cô ra, luồn tay vào trong áo.
Cố Khinh Thiển mang thai được năm tháng thì ngực bắt đầu tiết sữa, dáng người cô tuy gầy nhưng bầu ngực lại không hề rút lại, còn tăng gấp đôi.
Anh nhẹ nhàng xoa nắn, mỹ nhân bỗng thốt ra một tiếng ngâm nga, lòng bàn tay chợt ẩm ướt.
Tống Quân Nham liếm lòng bàn tay, mùi sữa tươi chua chua ngọt ngọt, từ từ thoang thoang hương thơm làm cho các tế bào của anh bắt đầu rục rịch.
Anh lật người lại, mở cổ áo của cô ra, vân vê đầu ti, cầm lấy bầu sữa, ngậm vào miệng.
“A...ông...ông xã... đừng ở chỗ này...”
Cơ thể Cố Khinh Thiển bỗng mềm nhũn, hai chân không đứng vững được nữa, nhưng cũng không dám dựa vào bàn làm việc, vì sợ làm hỏng chiếc sườn xám mà cô đã dày công làm ra.
Tống Quân Nham thoáng rung động, sau khi kết hôn mỹ nhân vẫn luôn gọi thẳng tên anh, chỉ khi nào động tình mới treo hai chữ ‘ông xã’ bên miệng.
Một câu này của cô rất hữu dụng với anh, anh thầm chửi thề một tiếng, đẩy cô đến bên cạnh ghế dài, vùi đầu gặm cắn cặp đào tiên mọng nước.
Sườn xám trên người cô đã bị lột ra, ước chừng với sức tay của người đàn ông thì rất có thể cô phải may lại mới mặc được.
Dòng sữa ấm áp chảy vào miệng rồi trôi xuống bụng với tiếng nuốt ực ực. Cố Khinh Thiển nghe thấy mà cả người khô nóng, miệng thì la hét không muốn, nhưng thân thể lại thật thà ưỡn lên cao, hai chân cũng kẹp chặt lấy đầu người đàn ông.
Phía dưới cô chỉ có một chiếc quần lót chữ T, cách lớp vải mỏng, cô có thể cảm nhận được rõ ràng con dã thú vẫn luôn bắt nạt cô.
Cố Khinh Thiển bất giác vặn vẹo mông, khe thịt ở giữa động hoa cọ vào đầu khấc của người đàn ông đến phát đau.
Bởi vì mang thai và ở cữ nên hai người họ đã không làm vài tháng, thế nên vô cùng khao khát nhau, Tống Quân Nham không thể nhịn thêm được nữa, anh cởi quần, móc cây gậy khổng lồ ra, vén lớp vải mỏng sang một bên rồi nhắm chuẩn miệng huyệt đâm vào.
“Ưm...”
“Ha..”
Cả hai cùng thốt lên.
Sau khi sinh con, vách thịt của cô vừa khít lại nhạy cảm hơn, chỉ mới đi vào một nửa mà nước mật đã tuôn ra ướt đẫm cả chiếc sô pha.
“Bà Tống, em đúng là sinh ra để tra tấn anh...” Tống Quân Nham gần như mất bình tĩnh, nghiến răng kìm chế dục vọng muốn bắn ra, nhẹ nhàng ma sát ở bên ngoài miệng huyệt.
Bên trong của Cố Khinh Thiển ngứa ngáy không chịu được, cô rên rỉ: “Ông xã... bên trong ngứa quá... cho em nhanh đi mà...”
Mấy năm gần đây, cô ngày càng biết cách bộc lộ cảm xúc, đặc biệt là những lúc trên giường, mỗi lần phóng túng đều khiến anh không có cách nào kiềm chế được bản thân.
Tống Quân Nham nghe vậy, thắt lưng đột nhiên chùng xuống.
Đầu súng đâm sâu vào vách thịt, cơ thể Cố Khinh Thiển run rẩy dữ dội, ngón tay co lại, móng tay cào xước cơ bắp màu lúa mạch của người đàn ông.
Tống Quân Nham không hề cảm thấy đau, cũng không có ý dừng lại, thắt lưng từ từ rút ra khỏi hoa huy*t, sau đó lại đâm vào khiến mỹ nhân rên rỉ, nước mật bắn ra tung tóe.
Cảm giác này thật sự gây nghiện, Cố Khinh Thiển ôm lấy eo người đàn ông, chủ động dâng môi hồng.
“A ha…ông xã… thoải mái quá…”
“Bà Tống phóng túng thật, nước non tưới ướt cả người anh...”
“Ưm… do…do anh cả đấy... anh đừng...đừng làm mạnh quá...hoa huy*t sẽ...hỏng mất...”
“Wow… Bà Tống, em còn biết nói những lời gợi tình như vậy sao?”
“Anh… không thích à?”
“Thích! Rất thích!” Người đàn ông ôm lấy cô, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, “Người anh em của anh đang rất phấn khích, muốn dập nát cửa huyệt xinh đẹp của em...”
Anh vừa nói vừa đẩy nhanh tốc độ đâm rút.
Sau đó, trong ngôi nhà mới của nhà họ Tống luôn vang lên những tràng vỗ tay ái muội, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống vẫn chưa dừng lại.
——Hoàn toàn văn——