Cố Khinh Thiển cũng hiểu mình không nên nói điều đó để chọc giận anh ta, nhưng cô chỉ là vô thức đề cập tới.
“Tại sao? Tại sao em lại chấp nhận người đàn ông đó?! Tại sao em lại cho anh ta?! Tại sao…”
Ngô Thượng Hoa điên cuồng gầm lên, sức lực trên tay nặng hơn một chút.
Cố Khinh Thiển đỏ bừng mặt, cô yếu ớt kéo cổ tay anh ra, nén giọng nói: “Anh…bình tĩnh đi…”
Anh ta đột nhiên buông tay, “Chỉ cần làm là có thể chiếm được Thiển Thiển…Đúng…Chỉ cần chiếm được rồi, Thiển Thiển sẽ là của anh…”
Cố Khinh Thiển không khỏi hốt hoảng, còn chưa kịp định thần thì anh ta đã lao tới.
Ngô Thượng Hoa vùi đầu cắn vào cổ cô.
“Đừng!”
Cố Khinh Thiển giơ hai tay bị trói lên, muốn chặn anh ta lại, hai chân vùng vẫy không ngừng, “Buông tôi ra! Cút ngay!”
Năm 17 tuổi đối mặt với bố Dư, đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự khác biệt về sức mạnh giữa nam và nữ, vì vậy cô chỉ có thể khóc và thét lên, cũng may là viện trưởng Hoàng đang ở nhà. Sau khi bố Dư tỉnh rượu thì ý thức được mình đã làm sai, mặc dù không nói lời xin lỗi nhưng lại mua quà cáp bù đắp cho cô, cho nên cô chỉ xem đó là sự nhầm lẫn trong cơn say của ông ta…
Nếu không phải Dư Văn Xuyến hùng hổ dọa người, cứ đem chuyện này ra mắng cô là đồ không biết xấu hổ, rồi truyền tai với các bạn cùng lớp rằng cô đang làm việc bán thời gian trên phố vào ban đêm; nếu không phải Dư Văn Lạc cứ lấy chuyện này ra chụp lén hết lần này đến lần khác, nói bởi vì thích cô nên mới làm như vậy; nếu không phải viện trưởng Hoàng bao che cho con trai con gái bà ấy, để cô thất vọng và sinh ra sự ghẻ lạnh, có lẽ tới giờ cô vẫn còn chịu đựng.
Bây giờ, cô đã 27 tuổi và biết cách phản kháng.
Cô nghiến răng, há miệng cắn vào tai anh ta.
Ngô Thượng Hoa hét lên thảm thiết, đẩy cô ra.
Anh ta sờ tai, thấy trên tay dính máu thì tức giận đến hai mắt đỏ bừng, giơ tay tát cô một cái.
Cố Khinh Thiển đập mạnh vào cạnh bàn, ngã xuống đất, hai má nóng bừng, tai ù đi, không thể nghe thấy giọng nói mắng chửi của Ngô Thượng Hoa.
Chiếc sườn xám bị xé toạc, cô chỉ biết thét lên, cuộn mình lại để cố gắng ngăn cản động tác của người đàn ông, nhưng hoàn toàn vô dụng, sự giãy giụa đấu tranh của cô cũng không thể ngăn được con thú điên cuồng này.
Nước mắt giàn giụa trên gò má sưng tấy.
Tống Quân Nham…
Em nhớ anh nhiều lắm.
Người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô, người đàn ông duy nhất có thể xông vào thế giới của cô.
Anh lôi thôi lếch thếch, nếu không nhắc nhở thì luôn quên chuyện cạo râu; anh có thói quen rất xấu, mỗi lần làm xong đều phải thay anh nhặt quần áo bẩn.
Trước khi gặp anh, mỗi ngày cô luôn trong tâm trạng lo lắng, học cách tự trang bị để bảo vệ bản thân; cho đến sau khi gặp anh, cô mới thấy rõ dáng vẻ vốn dĩ của cuộc sống, khao khát tương lai sau này.
Khi cô bất an, anh luôn dùng cách riêng của mình để xoa dịu cảm xúc của cô; khi cô không vui, chỉ cần anh gọi “bà Tống” là cả người cô sẽ mềm nhũn ra…
Nhưng, liệu Tống Quân Nham có còn muốn cô nữa không?
Sườn xám bị xé rách, không còn che đậy được dáng người yêu kiều bên trong.
Khi tay của Ngô Thượng Hoa chạm đến ngực cô, cô đưa lưỡi vào giữa hai hàm răng, lúc tay anh ta lột áo lót của cô ra, cô mạnh mẽ cắn xuống…
“Phanh!”
Một tiếng động lớn vang lên, sức nặng trên người cô đột nhiên rút khỏi, ngay sau đó, cô ngã vào một vòng tay ấm áp và giọng nói quen thuộc.
“Thiển Thiển!”
Tống Quân Nham ôm lấy Cố Khinh Thiển, dùng ngón tay tách hai hàm răng đang dính máu ra.
Một mùi hương quen thuộc khiến người khác yên tâm xộc vào khoang mũi, Cố Khinh Thiển từ từ mở mắt ra.
Gương mặt cương nghị của người đàn ông đập vào tầm mắt, cô dùng hai tay túm lấy lớp áo trước lồng ngực anh, vùi đầu vào nơi trú ẩn an toàn.
Nước mắt tuôn rơi không kìm được, cô khẽ thút thít: “Sao anh đến chậm vậy…”
Tiếng khóc của cô vừa nhỏ vừa dồn dập ngắt quãng, khiến trái tim Tống Quân Nham run lên từng hồi, đau đớn vô tận.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi…”
Tống Quân Nham ôm cô, môi mỏng hôn lên tóc mai cô, động tác bên tay vô thức siết chặt.
Để đánh lạc hướng bọn anh, Ngô Thượng Hoa đã sử dụng máy bay không người lái làm mồi nhử, khiến bọn anh tập trung hoàn toàn vào tập đoàn ma túy, cũng may là lúc trước anh đã gắn camera giám sát, nên mới không bị Ngô Thượng Hoa xoay mòng mòng.
Loại camera đó rất thân thiện với người dùng, chỉ cần nghe thấy tiếng kêu cứu của ai đó là sẽ thông báo cho anh ngay.
Vừa biết Cố Khinh Thiển bị bắt đi, anh tức giận đến mức đập vỡ bàn làm việc, sau khi bình tĩnh lại, anh lập tức ra lệnh cho Hách Tân dẫn đầu đội đi bắt nội gián “Vương Dư Na”, người đã hóa trang thành Cố Khinh Thiển khiến anh không khỏi ghê tởm, còn mình thì dẫn theo một nhóm khác đi truy lùng Ngô Thượng Hoa.
Anh nhấn mạnh chân ga, dọc đường đi vượt qua không biết bao nhiêu đèn giao thông, suýt nữa còn bị lật xe trên đường.
Lúc tới được nơi này rồi, ngay cả hô hào la hét anh cũng bỏ qua, trực tiếp phá cửa xông vào.
May mà cửa phá được ngay, nếu chậm trễ thêm một chút nữa, sợ rằng Cố Khinh Thiển đã chết ngạt do cắn vào lưỡi.
Tưởng Minh Kỳ đã khống chế được Ngô Thượng Hoa, anh ấy cùng một số nam cảnh sát trong đội đưa người ra ngoài.
Tống Quân Nham cởi áo khoác ngoài quấn vào người Cố Khinh Thiển, tháo sợi dây đang trói hai tay cô ra, kêu nhân viên cấp cứu vào xử lý vết thương ở lưỡi cho cô.
Cố Khinh Thiển cắn khá mạnh, nhân viên cấp cứu kiểm tra một lúc rồi nói với anh là cần phải phẫu thuật khẩn cấp, sau khi xử lý đơn giản, lập tức đưa người đến bệnh viện.