- Linh, tôi không biết trước kia tôi với em có chuyện gì, tôi với em đã có mối quan hệ như thế nào, có khiến cho em buồn điều gì không. Nếu có, tôi thành thật xin lỗi em, xin lỗi vì đã gây cho em bao nhiêu tổn thương trước đó. Chỉ là hiện tại tôi có vợ rồi, có con rồi, tôi có nhớ lại chuyện trước kia cũng không giải quyết được chuyện gì, có nhớ lại tôi với em cũng không thể trở lại được như trước, nên chúng ta cứ bình thản như lúc này, có được không?
Anh đưa mắt nhìn tôi, những ngón tay cầm lấy tay tôi vẫn chẳng hề buông bỏ, mọi cảm xúc bình thản đến lạ lùng. Anh không buồn như tôi đã nghĩ, không hoảng hốt kích động như tôi đã mong, anh trầm tĩnh đến mức dường như đối với anh quá khứ của chúng tôi bây giờ chẳng còn có giá trị gì với anh hết, chẳng đáng để anh lưu luyến. Anh bây giờ, chỉ có Quỳnh là mạng sống của mình, còn tôi, chẳng có chỗ đứng trong cuộc đời anh một chút nào hết. Anh như vậy cũng tốt, tốt vì anh đã thành công đập tan mọi hi vọng viển vông trong tôi, tốt vì anh khiến tôi ghen tị với Quỳnh vì cô ấy có được anh.
Tôi đã từng lúc rất ghét Quỳnh khi nghĩ đến những cảnh bọn họ bên nhau hạnh phúc đi du lịch đây đó, nghĩ đến cảnh một nhà ba người bọn họ cùng nhau đón tết vui xuân, cùng nhau cười đùa. Nhưng rồi tôi nhận ra tôi lố bịch quá, bởi vì anh chẳng phải là của tôi, anh trước khi quen tôi đã là của chị ấy, sau này anh về với chị ấy cũng đúng thôi, có gì sai đâu cơ chứ.
Đưa đôi mắt ngấn lệ của mình lên nhìn anh, tôi cười nhạt, những ngón tay mảnh khảnh gầy gò gạt mạnh tay ra khỏi tay của mình, lắc đầu lạnh giọng.
- Xin lỗi anh, tôi thật sự không giúp anh được, anh nên tìm người khác thì tốt hơn đấy.
Tôi biết tôi nói như vậy là độc ác, là tuyệt tình, nhưng tôi thật sự không thánh thiện đến mức ấy. Thật ra tôi rất muốn cứu chị ta, nhưng chẳng hiểu tôi vẫn không thể đưa ra cho bản thân được một lý do thuyết phục chính mình đừng cay độc Quỳnh nữa. Tôi cũng giận anh khi anh trả lời không muốn nghĩ về quá khứ của chúng tôi, nếu đã không muốn nghĩ tới thì tốt nhất không nên tìm tới tôi nhờ vả, như vậy mới khiến tôi dần quên được đi. Nhưng hoàn cảnh này, lại một lần nữa khiến bao nhiêu cố gắng của tôi trong mấy tháng qua sụp đổ thật rồi.
Tôi nói xong cũng dứt khoát muốn quay người rời đi, thế nhưng anh không để cho tôi dễ dàng như thế, lần nữa nắm lấy tay tôi kéo lại, siết chặt giận dữ chẳng hề quan tâm tới tôi nhăn mày vì đau, giọng rít lên đầy giận dữ.
- Linh, em sao có thể là con người máu lạnh như thế, em có biết Quỳnh cần lượng máu đó như thế nào không, em có biết không hả.
Máu lạnh ư, tôi thật sự máu lạnh như vậy sao. Tôi không đồng ý cứu cô ta, anh liền nói tôi là người máu lạnh, vậy tại sao lúc cô ta đánh tôi không thương tiếc, lúc tôi cầu xin cô ta đừng đánh tôi nữa, anh không nói vợ anh máu lạnh đi. Tôi không nhận bản thân mình thánh thiện, bản thân mình tốt bụng, vì xã hội này ngoài Quân ra chẳng ai tốt với tôi hết, chẳng ai cho tôi niềm tin cả. Kể anh không nói câu nói ấy, tôi nhất định sẽ im lặng mặc anh muốn nói gì thì nói, nhưng anh lại nói ra, cùng với bao uất ức lẫn thất vọng phải nhịn xuống, tôi đã không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình nữa mà lạnh giọng, nói lớn.
- Anh nói không sai, tôi chính là máu lạnh như thế ấy, tôi chính là kẻ không biết điều ấy, rồi sao hả. Từ bao giờ tôi phải có nghĩa vụ đi cứu vợ của anh, từ bao giờ tôi phải có nghĩa vụ nghe theo lời anh nói. Anh cầu xin tôi cứu vợ anh, nhưng rất tiếc, tôi không làm được, cho nên thay vì lãng phí thời gian đứng đây gắt gỏng nói tôi, anh nên đi tìm người khác có thể giúp vợ anh ấy.
Nói đến đây, tôi đưa mắt lên nhìn từng đường nét trên khuôn mặt anh, chẳng hề thay đổi tí nào nhưng lại khiến tôi cảm thấy anh chẳng còn một chút điểm nào của Lưu Sơn trước kia nữa, nói tiếp.
- Tôi không biết anh làm sao biết được tôi có nhóm máu rh- trùng với vợ của anh, nhưng tôi nói lại cho anh biết, tôi không thể giúp anh được chuyện này, cũng không muốn chúng ta có cuộc gặp mặt đột xuất như vậy nữa.. Chào anh.
Lần này, sau khi nói xong tôi dứt khoát quay người không để anh có cơ hội nào kéo mình lại nữa, cố gắng giữ được bình tĩnh đi hết đoạn đường cho tới khi tìm được xe vì tôi biết anh vẫn luôn đứng đằng sau nhìn tôi với ánh mắt hỗn độn bao nhiêu oán giận. Lúc yên vị trên taxi, cánh cửa đóng lại ngăn cách với bên ngoài che mất hình bóng của anh, tôi mới thả lỏng được người khóc một trận ngon lành thật lớn, mặc kệ tài xế nhìn mình với con mắt khó hiểu. Có trời mới biết tôi lúc này như thế nào, khó chịu quá, bực bội quá, đau lòng có, thất vọng có, tất cả mọi thứ, cứ thi nhau kéo ập tới khiến tôi chẳng thể nào chịu nổi.
Về đế nhà, tôi cũng chẳng thèm ăn uống hay dọn dẹp nhà cửa mà nằm phịch luôn xuống giường, mệt mỏi với bao nhiêu tâm trạng. Tôi cũng chẳng biết bản thân nằm như thế bao lâu, chỉ biết khi mà tiếng điện thoại vang lên réo rắt từng hồi liên tiếp, tôi mới cố gắng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào dãy số của Quân, không biết nên nghe hay là không nữa. Nếu không có cuộc gặp đột ngột với Lưu Sơn, không có cuộc nói chuyện ấy xảy ra, tôi nhất định sẽ không ủ rũ như lúc này, lưỡng lự và vô hồn như lúc này. Tôi nghĩ tôi sẽ vui vẻ bắt điện thoại và huyên thuyên với Quân đủ điều, sẽ nói cho anh biết những gì suốt sáu tháng qua tôi trải qua, chỉ tiếc là mọi thứ đấy tôi chẳng thể nào làm được nữa rồi.
Những ngày sau đó, tôi vẫn đi làm, vẫn chẳng còn sức sống, cũng chẳng nói chuyện với Quân và gặp anh. Khoảng thời gian đó tôi lại trở về những ngày lúc tôi mới chuyển ra khỏi chu chung cư, cảm xúc khó có thể nào ổn định được. Tôi làm việc mà đầu óc chỉ nghĩ tới những chuyện không đâu, chỉ nghĩ tới xem anh đã tìm được máu cho Quỳnh chưa, rồi lại nghĩ tới việc anh bất lực đau khổ nhìn cô ấy yếu dần yếu mòn mà ủ rũ đau buồn, bất lực, tự trách. Rồi tôi lại hối hận về quyết định không cho cô ấy máu để kéo dài sự sống, tôi làm như thế, thật sự là tôi ác có đúng không.
Ngày thứ bảy, đáng lẽ là ngày tôi được nghỉ nhưng rồi vì chẳng thể chịu được cảm giác một mình nằm đối mặt với bốn bức tường, tôi chần chữ mãi cũng quyết định đi làm. Thế nhưng lúc vừa mới mở cửa ra, bước chân tôi chợt khựng lại vì sự xuất hiện đột ngột của anh đứng trước của nhà, cổ họng trong phút chốc nghẹn ứ lại chẳng thể nào cất lời được.
Bảy ngày không gặp, anh trông tiều tụy hơn, hốc mắt càng trũng sâu xuống thâm quầng, người cũng gầy rạc đi trông thấy. Quần áo trên ngực cũng lấm lem bẩn thỉu có lẽ đã mấy ngày rồi không có thay, dưới chân đôi giày hàng hiệu cũng lấm lem đầy đất cát, nhìn lướt qua cũng biết mấy ngày nay chắc anh phải chật vật nhiều lắm.
Về phía anh, lúc vừa nhìn thấy tôi đã chẳng kịp để cho tôi nói điều gì đã vội vàng túm lấy tay tôi siết chặt, vẻ mặt đầy hối lỗi lẫn van xin, hốc mắt đỏ ửng nghẹn ngào nói.
- Linh, Linh, chuyện hôm ở sân bay, là lỗi do tôi không đúng nên mới nói nặng lời với em như thế, em đừng để bụng có được không. Tôi cầu xin em, cầu xin em cứu Quỳnh với, bệnh tình của cô ấy nặng lắm rồi, bác sĩ nói Quỳnh không còn nhiều thời gian nữa...Linh, tôi cầu xin em đấy.
Trước những lời nói đầy đau thương của anh, tôi thật sự chỉ biết cời nhạt cho những suy nghĩ viển vông của mình, cười cho sự ngu ngốc lẫn khờ dại khi cứ nghĩ anh đã nhớ ra mọi chuyện của chúng tôi. Tôi lố bịch quá rồi, tôi cũng muốn từ chối lắm, nhưng khoảnh khắc này, đối mặt với việc nhìn anh đau khổ vì người khác, tôi dù đau lắm nhưng vẫn không lỡ mở miệng ra từ chối được nữa. Hóa ra, tình yêu chẳng khác gì con dao hai lưỡi sắc nhọn, tôi không giúp Quỳnh, nhìn anh đau đớn tôi cũng không chịu được. Tôi giúp cô ấy, nhìn anh vui sướng vì đã thuyết phục được mình, tôi cũng không chịu được, cái gì cũng đau đớn, cái gì cũng khổ sở hết.
Tôi vẫn muốn anh nhớ ra người con gái tên A Linh ấy đối với anh có quan hệ gì, nhưng rồi tôi nhận ra, có lẽ anh thật sự không muốn nhớ lại, vì nếu anh muốn, anh đã không tuyệt tình nói những lời kia hôm ở sân bay. Tôi cố hít mấy hơi thật sâu, đưa đổi mắt đỏ ửng nhìn anh, rồi lại nhắm mắt nhớ lại quá khứ trước kia, lạc giọng trả lời.
- Được, tôi đồng ý giúp vợ anh, anh đã thấy hài lòng chưa.
Sau khi tôi nói xong, khuôn mặt của anh thật sự đã thả lỏng đi rất nhiều, vội vàng rốt rít.
- Cảm ơn em, thật sự cảm ơn em... Cảm ơn em đã đồng ý giúp tôi, đã đồng ý cứu vợ của tôi, tôi cảm ơn em nhiều lắm.
- Không cần cảm ơn tôi...
Tôi vội ngắt lời anh, trái tim đập trong lồng ngực khó chịu lắm, đau đớn lắm nhưng vẫn cố nói ra từng câu dõng dạc.
- Tôi không có làm không công cho người khác, tôi sẽ giúp vợ anh, nhưng anh phải đáp ứng tôi một điều kiện...( nói đến đây tôi dừng lại, nhìn nét mặt anh một vài giây, cười nhạt tự chế giễu bản thân mình, dõng dạc)... Anh phải đồng ý ngủ với tôi.
Tôi biết, điều kiện tôi đưa ra lúc này đối với anh là quá đáng, là trơ trễn, nhưng tôi mặc kệ. Trước kia, khi còn có anh, khi bản thân vẫn còn tương lai đầy rộng mở, tôi là một người kín kẽ bao nhiêu, thì lúc này, tôi chẳng còn được như thế nữa, chẳng còn ngại ngùng gì nữa. Tôi chỉ muốn được ở bên anh một ngày, chỉ muốn được ôm anh, hôn anh, làm tình với anh, để bản thân có thể dứt khoát những quá khứ trước kia, để cho bản thân một lý do để dứt khoát rời khỏi nơi này, không còn lưu luyến gì nữa.
Sau khi tôi nói xong, không khí im lặng liền bao trùm lên tất cả, anh nhìn tôi với ánh mắt đầy tức giận, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được những ngón tay anh siết chặt đến mức hận không thể bóp chết tôi. Tôi sợ lắm, nhưng vẫn cố tỏ ra như không làm sao hết, vì tôi không muốn mình yếu đuối thêm một lần nào nữa, không muốn một chút nào.
- Linh, tôi có thể đáp ứng với em mọi chuyện, những trừ việc phản bội vợ con ra, tôi nhất quyết không làm. Em đừng có được nước lấn tới.
Tôi cười nhạt, hết nhìn xuống những khớp tay của anh rồi đến khuôn mặt anh, cố bĩnh tĩnh đáp lại, giọng hời hợt.
- Anh Duy, vậy tôi cũng nói cho anh biết, nếu anh không đáp ứng yêu cầu ấy của tôi, tôi nhất định không đáp ứng yêu cầu của anh. Xin lỗi, tôi không thánh thiện đến mức như thế.
Nói rồi tôi dứt khoát đẩy tay anh ra khỏi mình, định vươn tay đóng chặt cửa lại rồi đi làm, nhưng cả người trong phút chốc ấy liền bị anh kéo mạnh vào trong, cánh cửa theo đó cũng bị đóng sầm phát ra tiếng vang cực lớn. Tôi không dám nhìn anh, vì anh lúc này thật sự chẳng khác gì kẻ muốn lấy mạng người khác, toàn thân phát ra khí lạnh đến đáng sợ.
Anh đẩy mạnh tôi xuống ghế sopha, mặc cho tôi phản kháng vẫn ghì lấy tôi thật chặt, không nhẹ nhàng hôn tôi, mà là điên cuồng giận dữ xe từng lớp áo trên người tôi xuống, mặc cho chúng cứa vào da thịt tôi đau đến phát khóc vẫn chẳng thèm để ý.
Anh không mơn trớn, không cùng tôi làm tình mà trực tiếp đưa vật cứng rắn của anh đi vào. Cảm giác của tôi khi ấy, có lẽ chết còn dễ chịu hơn rất nhiều so với lúc này, mỗi lần anh luân động là mỗi lần tôi cảm thấy tôi chẳng khác gì bị ai đó ấn xuống mười tám tầng địa ngục rồi lại lôi lên, linh hồn tan thành từng mảnh vỡ vụn. Anh chẳng còn là Lưu Sơn của tôi.
Lúc anh phóng thích mọi chất lỏng của mình lên người tôi, ánh mắt của anh khi ấy chẳng hề dừng lại nhìn tôi quá lâu, mà chỉ chiếu cho tôi đầy tia khinh bỉ, lạnh lùng nói.
- Tôi đã đáp ứng điều kiện của cô, vậy cô cũng nên đáp ứng điều kiện của tôi, chúng ta như thế là giao dịch sòng phẳng.
Anh dứt lời, đôi chân càng bước nhanh hơn như kiểu nơi này của tôi đáng sợ lắm vậy, khiến anh chẳng muốn đứng lại dù chỉ là một giây một phút nào hết. Tôi thì cả người đau nhức vẫn nằm trượt trên ghế sopha, muốn đứng dậy đuổi theo anh nhưng cố thế nào vẫn không được, chỉ có thể yếu ớt vô thức hỏi anh.
- Duy, anh thật sự không nhớ ra em là ai sao. Anh thật sự quên em rồi sao?
Nghe được lời của tôi, anh dừng bước, nhưng không quay lại nhìn tôi lấy một giây, tàn nhẫn buông lời.
- Tôi cả đời, không bao giờ muốn bản thân nhớ lại chuyện tôi với cô đã có...