Anh ấy cố ý hỏi như vậy để bọn họ bỏ lỡ cơ hội gỡ vốn này, tự bọn họ làm khó mình, khán giả khi xem cũng sẽ cảm thấy bọn họ không có ánh mắt.
Quả nhiên, sắc mặt Giang Hựu thản nhiên nói: "Không được, nhiều người dự thi như vậy, muốn đạt hạng nhất tỉ lệ cũng không cao, đêm nay tôi không muốn trải chăn nằm dưới đất nữa."
Ý này là anh ta không tin Thanh Dữu có thể lấy hạng nhất, cảm thấy nếu đặt cược là sẽ bị thua sạch.
Trước đó Thanh Dữu đã liên tục cạnh khóe, dỗi anh ta trên chương trình trực tiếp, anh ta không thể hạ thấp mặt mũi để đặt cược cô thắng.
Với lại anh ta đã cùng cô quen lâu như vậy, trước giờ chưa từng nghe Quý Thanh Dữu nói rằng mình đua xe lợi hại, chắc hẳn trình độ của cô chỉ ở mức bình thường.
Nghi Vân Phỉ vừa mới bị Thanh Dữu dỗi qua, hồi nãy mới khuyên đối phương đừng đùa, hiện tại nếu đi đặt cược thì đây không phải tự vả mặt của mình hay sao.
Huống chi cô ta cũng không muốn cược Thanh Dữu thắng, còn thầm mong đối phương hạng nhất từ dưới đếm lên nữa.
Thế là cô ta giả bộ tươi cười, "Nhóm của chúng tôi nghe theo thầy Giang."
Lời này chủ động đem tiếng xấu gắn cho Giang Hựu.
Nhưng cô ta cũng không hỏi qua ý kiến của Khương Ỷ, cũng làm cho Khương Ỷ, người vốn tính đi theo nhóm Từ Lân đặt cược Thanh Dữu, đặc biệt khó chịu.
Trải qua hai ngày ở chung trong nhóm này, Khương Ỷ cũng phát hiện Nghi Vân Phỉ rất giả dối, rất 'trà xanh'.
Hiện tại hỏi cũng không thèm hỏi liền thay cô ấy quyết định, không có một chút tôn trọng người khác gì cả.
Chỉ là hai người này đều lựa chọn không đặt cược, cô ấy cũng không thể nói gì hơn.
Khương Ỷ không sợ đắc tội Nghi Vân Phỉ, nhưng lại không dám đắc tội Giang Hựu.
Nhưng trong lòng cô ấy đã ngày càng phản cảm hơn với Nghi Vân Phỉ.
Hoắc Tinh Thần bĩu môi, "Xem ra mấy người quả nhiên không có ánh mắt."
Tiếp theo anh ấy lướt qua Giang Hựu cùng Nghi Vân Phỉ lại nói: "Khó trách hai người lén có quan hệ tốt như vậy, thì ra hai người đều giống nhau không tôn trọng đồng đội, quả nhiên gần mực thì đen."
Đương nhiên đây là anh ấy cố ý châm ngòi, cũng làm cho người xem thấy được đức hạnh của hai người này.
Giang Hựu cùng Nghi Vân Phỉ: "..."
Tên này có biết nói chuyện hay không vậy? Thật sự là quá đáng ghét.
Bất quá lúc này hai người mới nhớ tới, vừa rồi bọn họ theo bản năng không để ý đến Khương Ỷ, bị Hoắc Tinh Thần nói ra, đều cảm thấy có chút xấu hổ, vì thế họ không nói gì nữa.
Khương Ỷ chẳng những không có trách Hoắc Tinh Thần, còn cảm thấy anh ấy nói rất đúng, trên mặt cô ấy cố ý lộ ra nụ cười xấu hổ, không nói chuyện.
Điều này cũng biểu thị ra thái độ không cao hứng của cô.
[Nhóm này thấy giả tạo quá, đúng là đồng đội 'plastic' (33) mà!]
[Hai người này đúng là không tôn trọng người khác, lại một lần nữa không để ý đến Khương Ỷ.]
[Từ điểm đó tôi liền có thể nhìn ra Nghi Vân Phỉ không có khéo hiểu lòng người, hòa hảo ở chung giống như biểu hiện bên ngoài như vậy!]
[Tôi đã nhìn ra, đúng là 'trà xanh' mà!]
[Khương Ỷ bị Nghi Vân Phỉ kéo vào nhóm để làm 'tấm mộc', thật quá thảm rồi!]
Sau khi bị Hoắc Tinh Thần chỉ ra mọi người cũng phát hiện Giang Hựu cùng Nghi Vân Phỉ quá mức.
Fan hâm mộ của hai người lập tức phản kích mắng lại, càng làm cho fan hâm mộ của người khác và khán giả xem chương trình phản cảm thêm.
Sau một tiếng, cuộc đua chính thức bắt đầu.
Màn hình lớn trên sân thi đấu bắt đầu phát sóng trực tiếp, mấy người Hoắc Tinh Thần đi tìm chỗ quan sát tốt nhất và ngồi xuống.
Đạo diễn chẳng những truyền hình trực tiếp từ màn hình lớn của trường đua cho mọi người theo dõi mà còn mở thêm một trang phát sóng trực tiếp từ máy quay gắn trên xe Thanh Dữu.
Sau khi lên xe, Thanh Dữu đã gắn máy quay bên trong xe, như vậy sẽ có thể nhìn thấy thao tác đua xe của cô.
Sau vài phút chuẩn bị, cuộc thi bắt đầu đếm ngược.
Khi cờ tín hiệu bắt đầu ra hiệu, máy bấm giờ trên xe khởi động, tất cả xe bắt đầu nhao nhao phóng ra ngoài.
Vẻ mặt Thanh Dữu rất bình tĩnh, cô điều khiển xe đua màu đỏ chạy ở vị trí giữa dòng xe.
Đua xe tại đây không phải trên đường băng bình thường mà là tiến hành trong hẻm núi.
Đường đua có rất nhiều con đường hiểm trở, đường rẽ vừa hẹp vừa nhiều, đã thế trước vị trí đích đến còn phải vượt qua một dòng sông.
Thanh Dữu chạy rất ổn, ở vài khúc cong yêu cầu kỹ thuật cao, cô cũng trực tiếp từ vị trí ở giữa vọt tới phía trước.
Bọn người Hoắc Tinh Thần khi xem màn hình lớn cũng bắt đầu khẩn trương hơn.
Khán giả cũng như thế, đặc biệt là khán giả xem trang trực tiếp từ xe Thanh Dữu, cô thay phiên thao tác tay lái cùng hộp số rất nhanh, khi so sánh với tình hình tranh tài ở màn hình lớn có người còn ngừng thở.
Thanh Dữu dùng kỹ thuật lái xe cao siêu của mình nhanh chóng bỏ mấy chiếc xe khác lại phía sau.
Khi sắp đến điểm cuối, còn có hai chiếc xe chạy song song với cô.
Nhưng mọi người không nghĩ tới là Thanh Dữu lại đột nhiên chuyển hướng lái sang sườn dốc bên cạnh.
Còn hai người kia thì lội nước qua sông như bình thường.
"Thanh Dữu đang làm gì thế? Sao lại đi con đường xa hơn vậy?"
"Bởi vậy, không phải như thế sẽ thua sao?"
Từ Lân cùng Sầm Hạo Cơ đều không hiểu được cách làm của Thanh Dữu.
Mắt Hoắc Tinh Thần mang theo vài phần nóng rực nhìn chằm chằm màn hình lớn nói: "Cô ấy thắng chắc!"
Sầm Hạo Cơ không hiểu được nhìn anh ấy một cái, "Khoảng cách chênh lệch nhiều như vậy thì làm sao mà thắng được chứ!"
Ánh mắt Hoắc Tinh Thần nhìn chằm chằm màn hình lớn như cũ, "Bay thắng!"
Thanh Dữu của anh quả nhiên không giống người thường, dám làm dám chơi, thật hợp với gu của anh.
Nghe được lời anh ấy, mọi người vẫn không hiểu.
Nhưng tiếp theo, mọi người thấy Thanh Dữu nâng tốc độ xe lên cực hạn, sau đó chạy lên sườn dốc.
Tiếp đến, cả chiếc xe thể thao màu đỏ đột nhiên bay lên, vẽ một vòng cung bên trên dòng sông, sau đó vững vàng rơi xuống bên kia bờ sông.
Mà lúc này, hai chiếc xe kia, một chiếc bởi vì nguyên nhân kỹ thuật nên đã tắt máy trong nước, một chiếc khác thì vừa lên được bờ sông.
Lúc đó Thanh Dữu dẫn đầu vọt tới đích đến, thắng được cuộc đua.
Thấy cảnh này, mấy người Sầm Hạo Cơ mới hiểu được lời nói của Hoắc Tinh Thần, thì ra đây chính là bay thắng.
Hoắc Tinh Thần đột nhiên la lên đầy kích động, "Dữu Dữu tuyệt nhất, ngầu nhất, giỏi nhất!"
Từ Lân cùng Sầm Hạo Cơ cũng hô theo, "Dữu Dữu tuyệt nhất, ngầu nhất!"
Vừa rồi bọn họ bị thao tác của Thanh Dữu làm sợ ngây người, lần đầu tiên thấy tận mắt xe đua bay qua sông đầy kích thích như vậy, bọn họ chỉ muốn nói quá ngầu!
Bọn họ cũng sinh ra trạng thái hào hùng kích động, chỉ muốn cùng hô to.
Đồng thời còn rất kích động, bọn họ lật ngược thế cờ, cược mấy trăm Lư tệ thu về được mấy ngàn.
Bọn họ dùng ít đi một chút, đêm nay cùng ngày mai đều có thể không cần đi làm thêm cực khổ.
Đây đều do Thanh Dữu mang tới, tư vị 'nằm thắng' thế này quá sung sướng, khó trách Hoắc Tinh Thần thích khoe khoang như vậy.
Thế là hai người không nhịn được, quay đầu nhìn về nhóm người Giang Hựu.
Từ Lân hàm súc hơn một chút, dùng giọng điệu tiếc hận nói: "Thật đáng tiếc mấy người không có đặt cược theo, nếu không thì đã kiếm bộn rồi."
Sầm Hạo Cơ thì học tính khoe khoang của Hoắc Tinh Thần, "Vẫn là ánh mắt của chúng ta tốt hơn, đặt cược cho Thanh Dữu nên xoay người 'nằm thắng'."
"Bữa tối cùng khách sạn của chúng ta có chỗ dựa rồi, đêm nay xem ra chỉ có nhóm của ba người là phải về nông trường ở rồi!"
Ba người Giang Hựu: "..."
Nhói lòng quá!
Lần đầu tiên phát hiện, thì ra không chỉ có Hoắc Tinh Thần là đáng ghét, mà Sầm Hạo Cơ cũng giống như vậy.
Khương Ỷ càng nghĩ càng phát điên, rõ ràng là cô ấy cũng muốn đặt cược cùng, đều là do hai người kia hại cô.
Cô cũng muốn lật ngược thế cờ để 'nằm thắng' mà, muốn khóc quá đi!
Sắc mặt Giang Hựu không khỏi trầm trầm, anh ta thật không nghĩ tới Thanh Dữu có thể được hạng nhất.
Vừa rồi anh ta cũng nhìn thấy màn hình lớn, cũng bị choáng ngợp bởi bầu không khí đó, cùng theo đó mà khẩn trương, cũng không hiểu tại sao mà kích động.
Nhưng anh ta vừa bình phục lại tâm tình, lại bị vả mặt ngay.
Nghi Vân Phỉ càng muốn mắng người.
Vậy mà Quý Thanh Dữu có thể lấy được hạng nhất, vẫn là dùng kỹ thuật lái xe điêu luyện và cực ngầu để thắng, trong lòng cô ta cảm thấy như có vô số con kiến cắn xé khó chịu, nôn nóng vô cùng.
Cô ta đột nhiên hối hận chuyện đăng ký tham gia chương trình này cho Quý Thanh Dữu, danh tiếng của cô ả đều bị đối phương đoạt.
* * *
(33) plastic: Ý trong truyện là muốn nói đến sự giả tạo, không chân thật trong mối quan hệ.