Hai người ăn một bữa sáng phong phú, rồi đi đến thắng cảnh đóng dấu.
Hoắc Tinh Thần vẫn như cũ, anh ấy đem ảnh món ăn ngon, cảnh đẹp đăng lên nhóm chat.
Hôm nay Sầm Hạo Cơ và Từ Lân cũng không cần đi làm việc, thế là bọn họ học theo đăng ảnh chụp trên nhóm.
Điều này làm cho nhóm ba người Giang Hựu đang làm công kiếm tiền ở trấn nhỏ rất khó chịu và bực bội.
Bọn họ ăn cơm trưa xong mới có thời gian chạy tới mấy cái cổng của thắng cảnh để đóng dấu qua loa, còn không có thời gian vui chơi một chút nào.
Ban đêm, Thanh Dữu cùng Hoắc Tinh Thần lại đổi khách sạn khác, Từ Lân cùng Sầm Hạo Cơ cũng không có trở về.
Nhóm Giang Hựu lại chỉ có thể mệt mỏi lái xe van trở về, trên đường đi không ai muốn nói chuyện, những người xem trang phát sóng trực tiếp của họ đều phát chán mà bỏ đi gần hết.
Hao tốn một trăm Lư tệ, cộng thêm việc hai nhóm khác đều không trở lại, thế là dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Giang Hựu, đạo diễn đồng ý cho bọn họ mỗi người ngủ một phòng.
Ban đêm đến thời gian đi ngủ, máy quay hình trực tiếp được tắt đi.
Nghi Vân Phỉ rón rén mở cửa, đi đến phòng Giang Hựu gõ cửa.
Giang Hựu mở cửa, "Có chuyện gì thế?"
Nghi Vân Phỉ gật đầu," "Em muốn nói chút chuyện với anh."
Giang Hựu cho cô ta vào phòng, sau đó đóng cửa phòng ngủ lại.
Một màn này vừa vặn bị Khương Ỷ đang lấy nước dưới lầu nhìn thấy, cô ấy theo bản năng lấy điện thoại di động ra chụp mấy bức ảnh của hai người đó.
Cô ấy nghĩ thầm, Nghi Vân Phỉ còn một mực không chịu thừa nhận cô ả có mối quan hệ với Giang Hựu, đây không phải là chứng cứ hay sao.
Bên kia, sau khi Nghi Vân Phỉ vào phòng, cô ta liền cùng Giang Hựu kể khổ một phen.
Lúc này cô ta mới thử thăm dò nói: "A Hựu, em thấy Thanh Dữu có hiểu lầm rất lớn với chúng ta, nếu không anh tìm cô ấy nói chuyện rõ ràng xem sao?"
"Dù sao hai người vẫn là quan hệ yêu đương, cô ấy nhất định sẽ nghe theo anh mà."
Nếu như tuôn ra chuyện Quý Thanh Dữu quấn lấy Giang Hựu để đòi làm bạn gái vậy thì những gì đối phương biểu hiện trước đó cũng sẽ bị tan biến, sau đó Quý Thanh Dữu sẽ bị fan hâm mộ của Giang Hựu và người xem mắng chết.
Giang Hựu nghe cô ta nói như thế thì thân thể anh ta cứng đờ, sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta nói đúng sự thật: "Anh và cô ấy đã chia tay rồi."
Nghi Vân Phỉ trừng to mắt, "Vì cái gì? Anh là người đòi chia tay?"
Giang Hựu lắc đầu, "Là cô ấy đòi, anh nghĩ cô ấy ắt là đã biết chuyện em năn nỉ anh đáp ứng yêu đương với cô ấy."
Nghi Vân Phỉ giật mình không thôi, Quý Thanh Dữu thích Giang Hựu như vậy, thế mà lại chủ động đòi chia tay, cô ta có chút khó tin.
Khó trách sau khi tham gia chương trình, Quý Thanh Dữu lại có oán khí lớn như vậy với cô ta và Giang Hựu.
Cô ta nghĩ ra ý mới, "Vậy mấy ngày kế tiếp, anh nên tìm cơ hội cùng cô ấy nói chuyện đi."
"Em cảm thấy cô ấy đang hiểu lầm chúng ta."
Cô ta làm ra vẻ mặt khổ sở, thống khổ, vành mắt đỏ lên ngay, "Em và cô ấy là chị em thân thiết cùng nhau lớn lên, em không hi vọng bởi vì chuyện này mà tuyệt giao với cô ấy thật."
"Cô ấy đã thích anh rất nhiều năm, anh có thể nhân cơ hội yêu cầu cô ấy lần sau lập nhóm chung, làm như vậy cũng có thể hóa giải hiểu lầm với cô ấy."
Chỉ cần Quý Thanh Dữu đồng ý cùng Giang Hựu vào chung một nhóm, thì những chuyện cứng rắn trước đó sẽ thành chuyện cười, tuyệt đối sẽ làm cô ấy mất lượng lớn fan ngay.
Giang Hựu nhìn cô ta, trong con ngươi có chứa vài phần phức tạp, "Nếu đó là hi vọng của em, vậy anh sẽ tìm thời gian nói chuyện với cô ấy."
Nghi Vân Phỉ nín khóc mỉm cười, "Em biết anh đối với em tốt nhất mà."
Hai người lại nói mấy câu, Giang Hựu lấy lý do muốn tắm rửa để Nghi Vân Phỉ ra khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa lại, nụ cười nhạt trên mặt anh ta thu lại trong nháy mắt.
Cũng không biết vì cái gì, trước kia khi nhìn thấy dáng vẻ Nghi Vân Phỉ vì bạn thân suy nghĩ, anh ta cảm thấy cô ta rất hiền lành, biết quan tâm, bây giờ lại không hiểu sao cảm thấy có chút giả tạo.
Chẳng lẽ anh ta cũng bị Quý Thanh Dữu ảnh hưởng sâu sắc sao?
Bất quá anh ta cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với Quý Thanh Dữu, hỏi cô ấy một chút về chuyện có phải cô đòi chia tay là vì Hoắc Tinh Thần không?
Sáng sớm hôm sau, tổ tiết mục sắp xếp mọi người xuất phát tiến về thủ đô của Lư Quốc.
Giang Hựu lái xe đi trấn nhỏ đón nhóm người Từ Lân, sau đó cùng xe của tổ tiết mục xuất phát.
Hoắc Tinh Thần lái chiếc xe thể thao Thanh Dữu mới thắng được, mở đường chạy ở phía trước.
Hành trình đi khoảng bốn tiếng, những khách quý khác nhìn chiếc xe thể thao biến mất trong tầm mắt, họ lại nhịn không được hâm mộ hơn.
Tới nơi, các khách quý chỉ thấy Thanh Dữu và Hoắc Tinh Thần đang uống cà phê, chơi điện thoại di động, nhàn nhã chờ bọn họ tới.
Mà bọn họ lại ngồi chiếc xe nhỏ cũ nát làm đau cả lưng.
Sau khi tập hợp hoàn tất, đạo diễn mở miệng nói: "Lần này chúng tôi không cung cấp điểm dừng chân, phải do chính mọi người tự kiếm tiền ăn ở đi lại."
Sau đó trợ lý của ông ta lại phát cho mỗi người một tấm thẻ để đóng dấu trong ba ngày này.
Mọi người phát hiện độ khó của thẻ đóng dấu tăng lên, ngoại trừ thắng cảnh nổi tiếng, còn có không ít nơi tiêu tiền cao cấp, ví dụ như khách sạn trên hồ nổi danh toàn cầu.
Đạo diễn vẫn thâm hiểm như vậy.
"Đúng rồi, buổi trưa hôm nay tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, chúng tôi có thể cung cấp cơm trưa cho mọi người, về sau mọi người phải tự thân vận động rồi!"
Đối với nhóm khách quý không thể quá độc ác, nếu đánh một gậy thì phải cho một quả táo ngọt.
Quả nhiên, khi nghe nói như thế thần sắc mọi người hòa hoãn không ít, "Chúng tôi muốn ăn ngon."
Đạo diễn vung tay lên, "Không thành vấn đề, tôi sẽ dẫn mọi người đi ăn những món đặc sắc của Lư Quốc."
Xét thấy tiết mục kỳ đầu tiên lại nổi tiếng như vậy, tỉ lệ người xem liên tục tăng cao, xếp số một trên bảng xếp hạng các app giải trí, nên đạo diễn quyết định hào phóng một lần.
Thế là ông ta thật sự dẫn các khách quý đến một nhà hàng cao cấp, hưởng dụng mỹ thực đặc sắc của thủ đô Lư Quốc.
Ăn một hồi, Sầm Hạo Cơ ngẩng đầu hỏi Thanh Dữu: "Lần này cô chuẩn bị làm sao kiếm tiền vậy?"
Thủ đô Lư Quốc rất phát đạt, Thanh Dữu không có khả năng lại đi sửa xe và máy móc, cũng không nghe nói có cuộc đua xe nào.
Trước khi tới, Thanh Dữu đã tìm hiểu tư liệu kỹ càng, đã lập xong kế hoạch cơ bản để làm sao kiếm tiền.
Cô cười nói: "Lần này sẽ chỉ dùng đầu óc để kiếm tiền thôi."
Bọn người Sầm Hạo Cơ cùng nhau nhìn về phía cô, "Dùng đầu óc kiếm tiền như thế nào?"
Phương pháp vẽ phác họa lần trước dùng ở nơi đây hẳn là không làm được rồi.
Thanh Dữu bật cười, "Được, nếu mọi người hiếu kỳ như vậy thì tôi sẽ làm ngay tại đây cho mọi người nhìn xem."
Tiếp đến cô gọi nhân viên phục vụ đến, trao đổi một phen với người đó.
Tài ăn nói của cô rất tốt, rất nhanh liền thuyết phục được đối phương.
Nhân viên phục vụ đi gọi điện thoại ở cách đó không xa, anh ấy rất nhanh đã trở lại nói cho Thanh Dữu một dãy số điện thoại di động.
Thanh Dữu tỏ vẻ cảm tạ với anh ấy, sau đó liên hệ với dãy số được cho đó.
Bởi vì phụ đề phiên dịch chậm nửa nhịp, nên khán giả đều rất hiếu kì, cô nói cái gì với nhân viên phục vụ, gọi điện thoại cho ai, mục đích là cái gì?
Từ Lân nói với Hoắc Tinh Thần: "Nào, cậu phiên dịch giúp tôi với."
Ngoại trừ Giang Hựu tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Thanh Dữu, những khách quý khác cũng đang rất hiếu kì.
Vẻ mặt Hoắc Tinh Thần đầy kiêu ngạo phiên dịch cuộc hội thoại đó, vừa lúc phụ đề phiên dịch cũng xuất hiện.
Điều này khiến các khách quý khác cùng khán giả lại bị kinh ngạc một lần nữa.
Sầm Hạo Cơ giơ ngón tay cái với Thanh Dữu, "Nguyên bản tôi còn muốn học, hiện tại xem ra lại quấy rầy rồi."
Từ Lân cũng bật cười, "Xác thực là quấy rầy, xem ra chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi làm công kiếm tiền mà thôi."
Hoắc Tinh Thần nói: "Đúng thế, mấy người sao có thể so sánh với Dữu Dữu được, cô ấy giỏi nhất!"
Tiếp theo anh ấy đắc chí nói, "Xem ra buổi chiều tôi lại có thể ăn tiệc rồi, ban đêm chắc sẽ ngủ phòng khách sạn hạng sang thôi!"
Những khách quý khác: "..."
Xéo đi.
Đương nhiên, việc Thanh Dữu có thể sử dụng biện pháp kiểu này kiếm được tiền được hay không, kỳ thật mọi người còn duy trì thái độ bán tín bán nghi với chuyện này.
Dù sao chuyện này hoàn toàn không liên quan đến phương diện cơ giới chút nào.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Thanh Dữu đứng dậy đi toilet.
Qua một phút đồng hồ, Giang Hựu cũng đứng dậy đi toilet.
Nếu là dĩ vãng khi các khách quý đi vệ sinh thì sẽ không có người đi theo quay phim.
Lần này đạo diễn lại vụng trộm nháy mắt ra dấu với một anh thợ quay phim, ra hiệu đối phương theo sau bọn họ.
Anh thợ quay phim gật gật đầu lặng lẽ đuổi theo, cũng không có khởi động máy, mà là chuẩn bị chờ có chuyện giật gân mới truyền hình trực tiếp, nếu như không có gì xảy ra sẽ coi như không biết gì, chỉ yên lặng đi vệ sinh.