Không có nhận được điện thoại của Chu thư ký. Cũng không có truyền đạt xuống bất kỳ chỉ thị gì.
Thiên Thiên duỗi lưng một cái thở một hơi dài nhẹ nhõm, không có chú ý tới người phía sau thế cho nên có người gọi:
“Sở tiểu thư.” Thời điểm tim bị cả kinh tim đập đều chậm nửa nhịp.
Thiên Thiên quay đầu nhìn lại là LILY quầy lễ tân, nhắc tới tâm mới từ từ nơi xuống:
“Ừ, LILY, có việc gì sao?”
“Ha ha, là ….” Còn không có nói thẳng vào ý chính,LILY đã trước nâng váy Thiên Thiên nói: “Sở tiểu thư vóc người thật tốt, mặc cái gì y phục đều dễ xem. Nha ~ đây là váy tơ hàng mới nhất của Chanel năm nay số lượng hạn chế đi?” LILY hai mắt không chớp.
Thiên Thiên lúng túng hỏi: “Cái này thật sự là Chanel số lượng?” Khó trách nàng cảm thấy mặc đặc biệt thoải mái, mặc dù mỗi lần mặc thời điểm cũng sẽ nhớ tới mặt lão bản sẽ toàn thân nổi cả da gà, bất quá váy này mặc vào thật tốt không mặc thật lãng phí nha, chỉ là… mặc lâu như vậy hàng hiệu số lượng hạn chế nàng rõ ràng một chút cũng không biết, hơn nữa vẫn là dùng máy giặt quần áo…
Thiên Thiên lập tức có cảm giác tội ác tày trời.
“Hì hì, là tổng tài tặng đi?” LILY cười đến càng nhiệt tình:
“Tổng tài thực là tinh mắt, cái váy này cô mặc lên rất đẹp!”
Nhân viên Lăng thị làm gì có ai Thiên Thiên không biết, ngoại trừ mấy bác nhan viên vệ sinh mới vào gần đây trên cơ bản đều đối nàng bát quái rõ như lòng bàn tay, LiLy tại quầy lễ tân cương vị nhàn nhã nhẹ nhàng nhàm chán đương nhiên cũng không ngoại lệ không chỗ nào không hiểu, thái độ đối với Thiên Thiên đừng đề cập có nhiều nóng hổi, nóng hổi đên mức Thiên Thiên đều không thích ứng được.
Nhớ rõ lúc trước ngày đầu tiên đến Lăng thị phỏng vấn thời điểm phỏng vấn mấy cô ấy cao ngạo lạnh lùng, sắc mặc trước nay chưa thay đổi, Thiên Thiên muốn hỏi một chút LILY có phải hay không có có chị em sinh đôi gì không …
“Cái kia, LILY.” Thiên Thiên chỉ chỉ đồng hồ:
“Không còn sớm, không có chuyện gì, vậy mình trước đi ăn cơm nha.” Nói rồi túi xách chuẩn bị đi.
LILY vội đuổi theo gọi Thiên Thiên: “Không đúng không đúng..tôi thiếu chút nữa đã quên rồi chính sự!” Xin lỗi cười:
“Sở tiểu thư, Vân Từ còn ở bên ngoài chờ cô đây, cô mau đi đi, hắn đã tới đã lâu rồi.”
“Vân Từ?”
“Đúng rồi, Sở tiểu thư quen biết thật nhiều!”
“Ách…” Thiên Thiên gật đầu:
“Vậy tôi đi trước.”
Tại cửa công ty đỗ một chiếc xe màu đen Thiên Thiên mới vừa đi ra đi liền chứng kiến Vân Từ mặc âu phục hướng nàng đi tới.
Chần chờ một chút: “Vân tổng nghe LILY nói ngài tìm tôi.”
Vân Từ gật đầu, nói giỡn giọng nói:
“Như thế nào, Sở tiểu thư không hi vọng anh tìm em?”
“A, không đúng không đúng…tôi là cảm thấy có điểm kỳ quái.” Hắn không phải là muốn thọc gậy bánh xe đi, nàng cũng sẽ không làm quảng cáo nha.
“A, đã như vậy, lên xe nói.” Vân Từ giúp Thiên Thiên mở cửa xe.
So với Lăng Phong, Vân Từ bộ dạng gặp mặt liền mỉm cười làm cho Thiên Thiên lưu lại ấn tượng an toàn nhiều hơn.
Thiên Thiên hướng cửa lớn công ty nhìn một cái, sau đó lên Vân Từ xe.
Kỳ thật nàng cũng không biết mình đang nhìn cái gì, mỗi ngày bị tổng tài dùng các loại lý do muốn mời cùng ăn cơm trưa giống như có lẽ đã có chút thói quen.
“Sở tiểu thư là người phương nam đi.”
Thiên Thiên kinh ngạc: “Vân tổng làm sao sẽ biết rõ tôi… ?”
Vân Từ nghiêng đầu cười cười:
“Con gái phía nam hay xấu hổ, Sở tiểu thư thoạt nhìn rất phù hợp.”
“Ừ, tổ tiên là người phương nam.”
“Phía nam có tòa thành nhỏ, chỗ đó có 1 con sông nhỏ, bình thường không có người nào đi, bởi vì bọn họ không biết sông nhỏ có 1 cửa phía đông, phong cảnh bên trong rất đẹp, lhi còn đi học tôi thường xuyên đi.” Vân Từ nói khóe miệng hoài niệm mỉm cười.
Hắn nói Thiên Thiên mới biết khi đó Tiêu Hàn đã từng mang nàng đi qua một lần, nói là mang nàng đi gặp anh họ thần bí của hắn kết quả khi nàng đi đến thời điểm anh họ thần bí kia bởi vì cha gặp chuyện không may nên đã đi rồi.
“Đang suy nghĩ gì?”
“Vân tổng.” Thiên Thiên mang không thể tin nhìn xem hắn:
“Ngài…”
Vân Từ gật đầu:
“Là anh.”
Thiên Thiên kinh ngạc, một hồi lâu mới phản ứng tới:
“Thật sự là anh, anh là anh họ của Tiêu Hàn, anh thường xuyên tặng quà cho em.” Nói có điểm kích động:
“Vậy anh vì cái gì không nói cho em biết anh là ai, này quá kỳ diệu, chuyện như vậy khiến em nhớ thật lâu vẫn muốn biết rõ nguyên do đây.”
Nói nở nụ cười: “Anh vậy mà cũng có thể chơi, chơi nhiều năm như vậy.” Xin lỗi nhắc tới thổ lộ tin chuyện tình:
“Kia không nghĩ là anh trở về khi đó thật sự là …”
“Là anh.”
Xe ở trên bờ sông dừng lại, Vân Từ nghiêm túc nhìn Thiên Thiên:
“Là anh.”
Cửa sổ xe hơi lay mở, gió biển thổi vào mặt Thiên Thiên vài sợi tóc quét gò má ngứa một chút.
“Năm đó trong thư từng chữ đều là thật, Thiên Thiên, lời của em còn có là thực không?”
Hết thảy tới quá đột ngột Thiên Thiên không chỉ là một chút không tiếp thu được. Vốn chỉ là một trò đùa, mà lúc này Vân Từ nghiêm túc muốn thực hiện lời hứa làm cho nàng không biết làm sao.
“2 người… Cùng Tiêu Hàn giấu diếm em lâu như vậy…”
“Khi đó cha anh trên phương diện làm ăn gặp phải vấn đề, anh vừa học, vừa làm việc không muốn liên lụy đến em cho nên định ra 1 cái kỳ hạn bây giờ hết thảy đều đã đi vào quỹ đạo cũng là thời điểm thực hiện lời hứa của anh .” Vân Từ mắt chuyên chú nhìn Thiên Thiên:
“Hiện tại anh có thể cho em hạnh phúc, có thể làm cho em giống như trước đây hay cười, Thiên Thiên làm bạn gái của anh, được không?”
Đột nhiên gặp nhau, đột nhiên chân tướng rõ ràng, đột nhiên thổ lộ. Nếu không phải là gò má có một chút cảm giác ngứa, Thiên Thiên thật sự sẽ cho là mình đang nằm mơ.
“Không phải …thé, Vân tổng… ngài đừng giỡn như vậy, em thật sự cảm thấy…”
“Anh là nghiêm túc.”
Một người thực ghê gớm chờ một người khác lâu như vậy, thực ghê gớm chịu việc nhìn không thấy nàng mỗi một ngày, sau đó tại hắn cảm thấy thời điểm có thể cho nàng hạnh phúc lại xuất hiện, hoặc là vì người này có nghị lực nhẫn nại siêu phàm hoặc là chính là gạt người đem mình đùa giỡn. Chỉ là vẻ mặt Vân Từ rất chân thành tha thiết tuyệt không giống như là dối trá .
“Cho dù…” Thiên Thiên vén lên trên mặt tóc rơi:
“Cho dù anh là anh họ của Tiêu Hàn cùng em cũng chưa từng gặp mặt…” Làm sao có thể như vậy thích nàng, hơn nữa không thể tưởng tượng nổi đợi nàng nhiều như vậy năm, đây cũng quá làm cho người ta không cách nào tin nổi .
Vân Từ lắc đầu: “Không…em chưa từng gặp qua anh nhưng là anh vẫn luôn nhìn em. Còn nhớ rõ ở cửa trường học em hiểu lầm một đứa con trai khi dễ nữ sinh, đem hắn đau mắng một trận về sau gặp một lần lại mắng một lần không?”
Loại chuyện như vậy Thiên Thiên đúng là đã làm rất nhiều, cho nên nàng thật sự không nghĩ ra…
“Em nói… bộ dạng đẹp trai như vậy còn ra lừa gạt con gái, thật sự là đáng tiếc gương mặt này của mi, có nhớ không?”
Như vậy nhắc tới Thiên Thiên nghĩ tới, lừa gạt con gái lại lớn lên đẹp trai …”A, là anh!”
Thiên Thiên tự phát biên đạo: “Anh không phải là bởi vì một ít lần nhìn thấy em, cảm thấy em đặc biệt có tinh thần trượng nghĩa, sau đó liền một mực lặng lẽ chú ý, dùng phương thức thần bí đến gần…” Phương thức như vậy quá giống trong tiểu thuyết ngôn tình đi? ? ? ?
Từ Vân khẽ kinh ngạc trên mặt, Thiên Thiên xác định thật sự bi kịch như thế bị nàng đoán trúng.
Gió biển ơi, dẫn ta đi đi ~~~~
“Em có muốn đi xuống đi một chút không?” Vân Từ nhìn Thiên Thiên hai tay ở cửa sổ xe hỏi.
Thiên Thiên tùy tiện gật đầu:
“Ok”
Dạo này, như thế nào chuyện cổ tỉnh nào nàng cũng đụng phải vậy, không những là nữ chính mà là nữ phụ! ! ! !
“Thiên Thiên, nếu như em nghĩ đổi ý, anh không sẽ tức giận .” Vân Từ đột nhiên ở sau mở miệng.
Trời xanh mây trắng, thanh âm của sóng biển hương vị gió biển trong nháy mắt làm cho Thiên Thiên thanh tỉnh.
Thiên Thiên cởi xuống giày cao gót chân không ở trên bờ cát đi một vòng, dừng bước lại:
“Vân Từ, em… Không biết anh nói thật hay giả, bởi vì…” Thiên Thiên có điểm loạn:
“Chúng ta thật không phải là quen thuộc, hơn nữa…. ” cắn cắn môi:
“Năm đó người viết thư cho anh không phải là em, là bạn cùng phòng em đùa giỡn, làm cho anh hiểu lầm thật sự thật xin lỗi…. thật sự.”
Nói xong những lời này, Thiên Thiên đều kinh ngạc chính mình khi nào thì trở nên bình tĩnh như thế.
“Em không tin anh?”
Thiên Thiên lắc đầu lắc tay: “Không phải vậy, chỉ là chúng ta thật sự không quá quen thuộc, mặc dù bởi vì Tiêu Hàn là nguyên nhân để cho chúng ta có phương thức liên lạc với nhau, biết rõ đối phương như vậy nhưng là em liên tục cũng chưa từng thấy qua anh, thật sự không biết nên như thế nào đáp lại… Thực xin lỗi em nghe điện thoại.”
Thiên Thiên trở lại xe vị trí mở cửa xe cầm điện thoại, trên màn hình 4 chữ BOSS là như vậy nhìn thấy mà giật mình.
Thiên Thiên đã lấy lại tâm trí đã hoàn toàn không giống sự rói loạn không biết thế nào như vừa rồi đã tỉnh táo trầm ổn, trong đôi mắt to chính là khẩn trương, khẩn trương cái gì….phỏng đoán Thiên Thiên chính mình cũng không biết.
Điện thoại bên kia trầm mặc vài giây, Thiên Thiên thiếu chút nữa liền cho rằng là Lăng Phong không cẩn thận đụng phải bàn phím gọi lầm rồi, thử dò xét tính mở miệng:
“Tổng tài? A lô, tổng tài?”
“Em đang ở đâu.” Không phải là vấn đề…. nhưng nhất định phải trả lời giọng nói từ xưa không thay đổi.
Thiên Thiên nhìn một cái Vân Từ đứng ở đàng xa nhìn xem nàng, chột dạ cũng không biết trong lòng vì cái gì, yếu ớt mở miệng:
“Ở… bờ biển.”
“Cùng ai.”
“Cùng…. Không có, một mình em.” Nói xong nhịn không được tự hỏi tại sao mình phải nói dối.
“Phải không?”
Thiên Thiên tim đập thoáng cái rối loạn.
Tổng tài bình thường sẽ không hỏi nàng vấn đề gì, nhiều lắm là nói vài cái đơn giản nếu như đã có “Hỏi” như vậy nhất định là đang hoài nghi a…
“Tại chỗ đó, anh qua đó.”
“Hả? Tổng tài, ngài…” Ống nghe truyền đến âm thanh cúp máy.
Thiên Thiên sợ hãi…sau đó vì chính mình tự cảm thấy không giải thích được.Nàng rốt cuộc sao lại bối rối cái gì?
Chẳng qua là cùng Vân Từ đi ra tâm sự, hơn nữa coi như còn là quen biết cũ, mặc dù hắn đột nhiên thổ lộ dọa nàng nhảy dựng, bất quá quá trình nói tới coi như là cùng bạn cũ gặp nhau …sợ cái ì mà sợ!
Nghĩ thông suốt Thiên Thiên cũng tất nhiên không thể sợ .
“Là Lăng tổng sao?” Vân Từ đã đi tới đây, đứng ở bên cnahj Thiên Thiên.
“Ừ.”
Không đúng! Tổng tài làm sao sẽ biết rõ vị trí của nàng? ? ! !