Thiên Thiên là một đứa bé giữ mình trong sạch tại việc này sự tình quá nghiêm trọng, nhớ kỹ lời mẹ dạy bảo:
“Không cho phép yêu sớm.” Nên từ lúc còn nhỏ bắt đầu đến trung học bạn nam cùng tay đều không chạm qua, lợi hại nhất là một lần ngày đó cùng Lăng Phong tại nhà hàng….mà bây giờ…
“Lăng tổng, tôi không sao, tôi tôi…tự mình đi…” Nói chuyện đều không lưu loát. Nàng cảm thấy muốn ẩu đả nam nhân kia lại đột nhiên nhiệt tình như vậy….đưa nàng về nhà, còn ôm nàng lên xe…
Hắn nhất định là nghĩ cái mưu kế gì hay ho… muốn bắt đầu đánh trả mình. (L: cô nương…suy nghĩ quá nhiều rồi)
Chứng kiến Lăng Phong ở dưới bóng đêm có vẻ phá lệ nhu hòa cười, Thiên Thiên không có hoài nghi chính mình hoa mắt mà là càng thêm xác thực suy đoán của mình.
Con đường tương lai càng thêm gian nguy…. Thiên Thiên…. đã điều chỉnh trạng thái tùy thời chuẩn bị ứng chiến.
Trên màn hình là 1 cô gái váy hồng nhẹ nhàng nhảy múa, người xoay tròn thi triển công kích Kiếm Vũ một con lại một con quái chỉ lv 20.
Thiên Thiên tinh thần mười phần: “Thì ra là đan dược thực ghê gớm tăng lên lực công kích a!”
Hách Sảng từ phòng ngủ thò ra đầu bộ dạng còn buồn ngủ, giương mắt nhìn đồng hồ đã một giờ rưỡi, ngáp một cái:
“Cậu đã lv 40 đánh vài con quái chỉ cấp 20 có thể hưng phấn thành như vậy…” Nói xong đầu lại vùi vào gối.
Thiên Thiên cũng không nghĩ như vậy, nhớ ngày đó những thứ quái này vây quanh khi dễ nàng hai ba ngày, trang bị phải sửa bao nhiêu lần, lúc này cuối cùng thăng cấp không quay đầu lại báo thù thì khó có thể thuyết phục mình là người có thù tất báo!
Sau 2 giờ nhiều lần giết quái báo thù rửa hận xong Thiên Thiên cuối cùng có chút mệt nhọc rõ ràng là bởi vì buổi tối lúc đó ngất quá lâu nên ngủ đủ đồng hồ sinh học tạm thời bị loạn cho nên mới không ngủ được nhất định không phải là bởi vì Lăng Phong ôm nàng lên xe làm cho nàng hưng phấn kích động, bàng hoàng hoảng sợ đến bây giờ, nhất định không phải ….. (L: còn chối)
Mỉm cười thâm thúy đôi mắt thỉnh thoảng nhìn quái xuất hiện vẫy vẫy đầu, Thiên Thiên cảm thấy nàng là 1 con gián khỏe mạnh đánh mãi không chết mà lại sẽ xuất hiện loại tình huống này hẳn là ánh mắt lão bản quá đặc biệt quá hung tàn, đúng thế… hung quang quá mạnh!
Đang khi Thiên Thiên ngẩn người bị mấy cái tiểu quái vây quanh đánh khung tán gẫu mật xuất hiện một tin tức. Bạch y như phong hỏi:
[Bạch y như phong] : “Đã trễ thế này còn không đi ngủ?”
Hảo hữu đã không có người nào còn online Thiên Thiên có chút kinh ngạc lúc này còn có người cùng nàng giống mình kích động không ngủ. (L: thì có ng` ôm đc mỹ nhân khó ngủ là đương nhiên)
[Thiên Thiên đánh Ba Tư] : “Ha ha, huynh cũng không có ngủ ư?” Nhìn nhìn Bạch y như phong bên cạnh không có ai:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư] : “Không phải là dạy đồ đệ, chẳng lẽ huynh cũng cùng giống muội học Sở thành trở về báo thù ?”
Hưng phấn mà gõ ra một loạt:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư] :”Đã là người đồng đạo vậy cùng đánh đi ~ ”
[Bạch y như phong] : “Ta…” Qua một hồi lâu khi nàng đã giết chơi năm con quái hắn mới trả lời:
[Bạch y như phong] : “Đúng thế, ta cũng là đến báo thù vậy cùng nhau giết.”
Thiên Thiên vui tươi hớn hở gửi cho một mặt tươi cười sau đó cùng Bạch y như phong vây quanh một đống quái lv 20 đánh… ( L: nghe là tốt rồi )
Thiên Thiên căn bản còn còn chưa kịp ra tay quái bên cạnh Bạch y như phong liền nằm vật xuống một mảng lớn xung quanh Thiên Thiên bên này cũng toàn bộ chết, Thiên Thiên đứng tại chỗ nhàm chán nhớ tới vấn đề của sư đệ sư muội tìm cả buổi mới tra xét được trang bị của Bạch y như phong, Thiên Thiên nhìn thoáng qua chỉ số trang bị của đối phương hơn của mình N lần lúc này khung chat mật vang lên.
[Bạch y như phong] : “Đừng xem, chờ muội max level ta sẽ tặng một bộ.”
Thiên Thiên trong nháy mắt quẫn bách không mặt mũi thấy người. Như vậy cũng có thể bị phát hiện, phát ra một câu trêu ghẹo che giấu lúng túng:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư] :”Còn cách max level rất xa, đường thăng cấp từ từ quá trình rất gian nan, còn hi vọng sư phụ về sau chiếc cố nhiều hơn.”
[Bạch y như phong] : “Con không sợ vi sư không có tiền bán con là được.” Nam tử tuấn dật thu tay lại hình ảnh rất tiêu sái.
Thiên Thiên nở nụ cười:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư] :”Không có max level người không đáng giá đâu.”
Bạch y như phong đứng ở trước mặt Thiên Thiên đánh Ba Tư nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên hỏi:
[Bạch y như phong] : “Tên muội là có ý gì?”
Thiên Thiên suy nghĩ một chút dù sao hắn cũng không biết Lăng Phong, thành thật trả lời:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư] : “Bởi vì lão bản của muội rất tàn ác tàn nhẫn, muội phản kháng không được cho nên dự định lấy tên ‘Thiên Thiên đánh BOSS’, kết quả hệ thống không cho đưa vào tiếng Anh cho nên…”
Bạch y như phong yên lặng trong chốc lát, trả lời:
[Bạch y như phong] : “Muội cứ như vậy sợ lão bản của mình?”
[Thiên Thiên đánh Ba Tư] : ” *vẻ mặt hoảng sợ* sợ chứ, huynh không biết, lão bản của muội rất tàn ác!” Đêm nay cũng bởi vì hắn ôm nàng lên xe hù dọa nàng 3 hồn 7 vía đều tản đi lúc này còn không có hoàn hồn đây.
[Bạch y như phong] : “A, ta đây ngược lại cảm thấy rất hứng thú, nói lão bản của muội rất hung tàn thế nào ta có thể giúp muội nghĩ kế xả giận.”
Thiên Thiên tìm được người tố khổ, còn nói giúp nàng trút giận, mặc dù đối phương khả năng chỉ là tùy tiện nói chơi một chút nhưng vì nàng bị khuất nhục nên vô cùng bi phẫn lại có người đột phá kích động… Sau hai giờ rưỡi của giờ tan tầm mà còn phải làm việc các bạn sẽ không hiểu.
Ngón tay ở trên bàn phím lạch cạch đánh ra chữ lên án lão bản làm việc xấu tất cả chỉ thấy 1 Lăng Phong tội lỗi vô kể. Thiên Thiên thoáng cái sung sướng vô cùng.
Bạch y như phong lúc đầu an ủi Thiên Thiên vài câu, Thiên Thiên cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
[Thiên Thiên đánh Ba Tư] :”Đã lâu cũng không nhẹ nhàng qua như vậy thật sự là rất cảm tạ Bạch y huynh, huynh là người tốt nếu lão bản của muội như huynh khéo hiểu lòng người hẳn là tốt rồi.”
Bạch y như phong thật lâu cũng không có trả lời, Thiên Thiên nhìn đồng hồ đoán rằng hắn khả năng đi ngủ, đánh câu:
[Thiên Thiên đánh Ba Tư] :”Rượu gặp tri kỷ ngàn chén cũng thiếu, muội thế nhưng quên thời gian…ngủ ngon Bạch y huynh.” Nói xong rồi out.
Một người ở nơi khá cở trong căn phòng thanh lịch ấm áp, một đôi tay thon dài dừng lại trong chốc lát, lòng ngón tay ở trên bàn phím nhẹ nhàng gõ ra: “Ngủ ngon.” Hai chữ, rồi cũng tắt máy tính.
.
Bác sĩ vốn là dặn dò Thiên Thiên nên xin nghỉ vài ngày ở nhà tĩnh dưỡng nhưng Thiên Thiên không bỏ được tiền thưởng chuyên cần tháng này cho nên vẫn cứ theo lẽ thường tới công ty đi làm.
Mới vừa ngồi xuống người của bộ phận nhân sự liền vẻ mặt mập mờ dựa đi tới nói:
“Thiên Thiên vừa rồi Chu thư ký xuống nói lão bản tìm em có việc.” Đẩy đẩy tay Thiên Thiên:
“Này, bọn họ nói có phải thật hay không, em cùng lão bản trước kia biết nhau?”
Thiên Thiên như sấm sét giữa trời quang.
Lão bản rõ ràng sớm như vậy đã tới rồi chẳng lẽ là bởi vì chuyện tối ngày hôm qua hắn thay nàng mở cửa xe, nàng xuống xe bởi vì trông thấy lão bản liền đứng phía trước, cho nên rất không có tiền đồ chân nhũn ra sau đó không cẩn thận đạp hắn một cước.
Thiên Thiên vừa thấp thỏm bất an cầu xin phù hộ, vừa chui vào thang máy ấn cái nút lên tầng 6.
Đây là lần thứ 2 Thiên Thiên đến phòng làm việc của Lăng Phong, trước một lần quá khẩn trương không thấy rõ phương hướng lúc này Thiên Thiên mới thật cẩn thận quan sát một vòng rồi thong thả bước vào.
Lăng Phong cúi đầu đang nhìn văn kiện, thỉnh thoảng tại trên tờ giấy ký tên, phát hiện Thiên Thiên tiến đến không có ngẩng đầu: “Ngồi trước đi.”
“Vâng.” Thiên Thiên nghe vậy tìm ghết cách hắn nhất ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trong phòng làm việc rất yên lặng, không khí có vẻ hài hòa, ngoại trừ tiếng Lăng Phong lật xem giấy tờ âm thanh còn lại chính là bụng Thiên Thiên réo.
“Chưa có ăn sáng?” Lăng Phong đột nhiên ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy Thiên Thiên ôm bụng nhíu mày vẻ mặt như bị làm khó dễ kinh sợ.
Nghe thấy lão bản hỏi liền gấp rút trả lời:
“Báo cáo tổng tài, không có, chưa ăn!”
Lăng Phong gật gật đầu, để xuống bút trong tay ký tên bấm số: “Chu thư ký, đem cho tôi 1 phần điểm tâm.”
Chu thư ký thần tốc đẩy ra cửa phòng làm việc xách theo 1 cái túi đựng bữa sáng tiến đến nhìn vẻ mặt đáng thương của Thiên Thiên cho rằng nàng bị tổng tài chỉnh. Thiên Thiên tiếp thu lấy ánh mắt của Chu thư ký đồng tình thê thảm cười một tiếng.
Phòng làm việc lại khôi phục vẻ yên lặng, Lăng Phong cầm trong tay bữa sáng hơi hất cằm nói:
“Người đói bụng dễ bệnh cũ tái phát, cầm đi ăn.”
Thiên Thiên ở trong lòng đem Lăng Phong mắng một lần:
“Nhà anh mới bệnh cũ tái phát.”
Lăng Phong mở ra hồ sơ tiếp tục xem, còn Thiên Thiên ngồi ở trên vị trí bên kia.
Túi bữa sáng không biết khi nào thì bị mở ra, các loại mùi thơm kích thích dây thần kinh của Thiên Thiên mùi thơm xông vào mũi. Thiên Thiên nhịn ba mươi giây.Có chết cũng làm con ma no nên Thiên Thiên quyết định bất cứ giá nào phải… ăn!
Chà xát tay nói: “Kia, tôi liền không khách khí đâu.” Chậm rãi di động đến trước bàn Lăng Phong đang xử lý công việc dè dặt duỗi ra một cái tay nhanh chóng bắt lấy túi bữa sáng rồi nhanh chóng trở về vị trí cũ.
Sau đó chuyện kế tiếp làm cho Thiên Thiên hối hận, ngoài hối hận không quên tổng kết – > bữa sáng của Boss không thể tùy tiện ăn bậy!