Thiên Thiên cuống quít rút đi tay:
“Không… Không lạnh, cám ơn Vân tổng quan tâm.”
“Có lẽ anh nên sớm nói cho em biết điều này, thoáng cái toàn bộ nói ra, hù dọa em phải không.”
“Ách..có lẽ.” Ngay cả có điểm quá phim ảnh…
Thiên Thiên còn không có suy nghĩ cẩn thận thì tiếng còi quen thuộc vang lên, ngay sau đó là tiếng thắng xe, sau đó nghe thấy một tiếng xe cửa đóng lại, nàng đều vì BOSS thỉnh thoảng đập mạnh xe mình mà cảm thấy đau.
Lăng Phong mặc âu phục cùng Vân Từ không sai biệt lắm chẳng qua là bất đồng màu sắc, khác biệt lớn nhất là rõ ràng không phải y phục mặc ở trên thân hai người, mà là rõ ràng khí chất hoàn toàn bất đồng.
Thiên Thiên quan sát nét mặt BOSS.
Lăng Phong hướng Vân Từ gật đầu nhẹ xem như chào hỏi, ngay cả bình thường Thiên Thiên đều thấy nụ cười dối trá cũng không có mang theo, hơn nữa nàng phát hiện ánh mắt tổng tài nhìn Vân Từ hôm nay tựa hồ có một chút địch ý, hai người gặp mặt càng giống là đang giằng co.
Thiên Thiên đang suy tư BOSS đại nhân hôm nay đây là thế nào, ngẩng đầu phát hiện đại BOSS đang cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, không mang theo vẻ mặt nói câu: “Lên xe.” Mà là người chạy tới cửa xe bên cạnh mở cửa.
“Nha.” Thiên Thiên quay đầu lại nhìn nhìn Vân Từ, muốn nói cái gì, còn chưa kịp mở miệng cũng đã bị BOSS đại nhân không hề thương hương tiếc ngọc cứng rắn lôi lên xe.
Đại khái là Thiên Thiên cảm giác mình thật sự đã làm gì thực xin lỗi trời đất thì phải, đang khi bị Lăng Phong trực tiếp nhét vào xe thời điểm đó một chút giãy dụa cũng không có, ngoan ngoãn ngồi.
Xe tăng tốc nhanh chóng biến mất. Không có ai chú ý tới người đứng ở xe bên kia trên mặt hắn làm cho người ta đoán không ra thần sắc.
“Thắt dây an toàn.” BOSS không mang theo vẻ mặt, xe lái thật nhanh.
Ngẩn người …
“Thắt dây an toàn.” Lăng Phong nói lại, giọng nói đã có vẻ bực mình ở bên trong.
Tiếp tục ngẩn người…
Đột nhiên phanh xe, Thiên Thiên đang trong trạng thái suy tư không hề đề phòng, đầu thoáng cái cúi trên xe.
“- – a…” Thiên Thiên xoa trán, hoàn hảo không sao… Di?
“Tổng tài, anh…” Nhìn Lăng Phong đặt bàn tay ở phía trước, thuận lợi tránh cho đầu nàng bị đầu bể, Thiên Thiên trong lòng dâng lên một cổ ấm áp , 1 cảm giác nàng không hiểu.
“Thực xin lỗi tổng tài, em vừa rồi…”
Lăng Phong cắt đứt lời nàng lạnh lùng nói:
“Đang suy nghĩ có nên hay không cùng Vân Từ một chỗ?”
Thiên Thiên mới vừa muốn phản bác, đột nhiên nhớ tới hắn làm sao sẽ biết rõ nội dung nàng cùng Vân Từ nói chuyện, ngoại trừ một loại khả năng – –
“Tổng tài theo dõi em… ?” Còn ghi âm!
hất định là buổi sáng lúc ra cửa…
Khó trách hắn hôm nay một buổi sáng không có tìm nàng gây phiền phức, chắc là nhất cử nhất động của nàng mỗi một câu nói đều bị hắn nghe được, nói như vậy mà ngay cả nàng đi toilet hắn đều…
“Lưu manh!” Thiên Thiên đập đập.
“Đang tìm cái này sao?”
Nhìn xem Lăng Phong trên tay lấy ra một cái vật nhỏ màu đen, Thiên Thiên hận nghiến răng nghiến lợi:
“Tổng tài, anh làm chuyện như vậy là xâm phạm riêng tư, là phạm pháp!”
“Muốn khởi tố chuyện này chờ em có thể trở về hẵn làm tiếp.” Lăng Phong đến gần Thiên Thiên:
” Làm xong chuẩn bị chạy trốn thì tốt hơn.”
Theo dõi hắn dựa vào mặt nàng càng ngày càng gần Thiên Thiên tâm thoáng cái khó nói, tâm trnagj tức giận vừa rồi đã không có, thay vào đó là… mặt hồng tim đập.
Thiên Thiên mãnh liệt nháy mắt mong tỉnh lại lý trí đang ngủ quên.
Không đúng không đúng không đúng nha…. loại tình huống này nàng cần phải hô cứu mạng, cần phải chạy trốn … như thế nào…
“Rất mong đợi?” Lăng Phong như cũ là mặt không chút thay đổi, chỉ là trong mắt nhiều hơn chút ít ánh mắt Thiên Thiên không hiểu, rõ ràng là nhìn người trong lòng mới có ánh mắt đó mà lời nói ra lại bén nhọn đả thương người:
“Sở Thiên Thiên, anh thật sự không biết em là thật đơn thuần hay là giả bộ, có lẽ chúng ta có thể thử xem.”
Lửa nóng ấm áp trong nháy mắt bị một chậu lạnh buốt nước dập tắt, Thiên Thiên không thể tin gương mặt đang gần mình trong gang đã quên lễ nghi, đã quên tiền lương trong tương lai, tay phải không khống chế nâng lên hướng Lăng Phong tát một bạt tai. Sau tiếng vang không khí đều đọng lại. Thiên Thiên không thể tin được nàng vừa rồi rõ ràng đánh lão bản của mình lần nữa.
Lăng Phong trên mặt vẫn vẻ mặt không rõ, chỉ là đáy mắt ngọn lửa càng đốt càng mạnh nhìn chằm chằm mặt Thiên Thiên, nàng cảm giác mình trên mặt mỗi một tấc da đều bị nó đốt tổn thương.
Xe đột nhiên khởi động, buổi trưa này trải qua quá kỳ diệu làm cho người ta không thể tin được, Thiên Thiên đầu trên lẫn vào suy tư, trong đầu tất cả đều là đã không cách nào suy tư.
Đợi nàng có thể suy tư lúc thì đã đang ở trong nhà của Lăng Phong.
Lâm má mang theo Nam Nam giống như là muốn ra cửa, chứng kiến Lăng Phong về nhà đi lên nói mấy câu rồi cười đối với nàng đang ra sức thoát ra tay của hắn, nghĩ chạy về phía Thiên Thiên bên kia Nam Nam nói cái gì đó đột nhiên liền an tĩnh, ngoan ngoãn đi theo Lâm má ra cửa, được ba bước vừa quay đầu lại hướng Thiên Thiên làm mặt quỷ.
Thiên Thiên đương nhiên không có tâm tư đáp lại hắn, tập trung tinh thần đặt ở trên mặt “tổng tài đây là muốn làm sao”.
“Tỏng tài, không có việc gì em đi trước.” Quay đầu đi.
“Đừng quên hợp đồng.”
Thiên Thiên dừng lại chân: “Hợp đồng chỉ nói em phải chiếu cố Nam Nam ba tháng, chưa nói phải chiếu cố tổng tài… anh.” Vốn là 1 câu cây ngay không sợ chết đứng dưới ánh mắt bén nhọn của Lăng Phong nhìn chăm chăm cũng nói không có sức lực gì.
“Hợp đồng cũng nói, quyền giải thích cuối cùng đều thuộc về tôi.”
Đây tuyệt đối là lợi dụng chức quyền, quá không nhân tính ! !
“Thực xin lỗi, người trong cuộc không có ở đây, em có thể lựa chọn rời đi.” Bình thường còn chưa tính Thiên Thiên cũng không biết mình hôm nay là thế nào, cũng bởi vì Lăng Phong khi ở trên xe câu nói kia nên chính là không muốn cúi đầu chịu thua, cơn tức cũng theo lên .
Vừa mới chuyển thân, vòng eo đã bị người ta ôm, sau đó một cái chuyển mình Thiên Thiên chỉ biết là BOSS ở công ty đối với nàng giở trò lưu manh, lần này tốt lắm dưới ban ngày ban mặt liền đùa giỡn lên – –
“Lưu manh! Thả em xuống, cứu mạng, cứu…”
“Lại kêu thử xem.”
“Cứu mạng, tổng tài giở trò lưu manh! !” Tiếp tục kêu.
Động tác thoáng cái đảo ngược biến thành nằm ngang tại trong ngực Lăng Phong đây là một tư thế nguy hiểm cỡ nào, bởi vì miệng nàng tùy thời cũng có thể bị…
“Ngô… Buông ra… ưm…” Đôi môi bị khép kín, hô lên mấy chữ liền không còn có 1 chút khe hở.
Chờ môi của hắn lúc rời đi Thiên Thiên phát hiện mình đã nằm trên ghế trong phòng khách, mới vừa mới đối hắn giở trò lưu manh, BOSS cứ như vậy đè ở trên người nàng.
Lúc này tổng tài chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung – -Mặt người dạ thú!
Thiên Thiên sợ hãi.
“Em… em không cần tiền lương…” Anh thả em đi đi.
“Không được.” Đơn giản dứt khoát hai chữ.