Mặc dù vừa rồi đã nói rõ là sẽ bàn chuyện, nhưng giờ Hứa Nghiên Hành cũng có vẻ như không ăn xong thì không định nói gì, vì vậy nàng cũng tự nhiên không thúc giục, trước mắt là những món ăn ngon, hương vị và màu sắc đều hoàn hảo, nàng ra ngoài sớm nên cũng thực sự không ăn gì nhiều, đã đến đây thì không thể để phí, đũa không dám với quá xa, nàng giữ lấy phần của mình, gắp thức ăn trong đĩa gần bên.
Hai người không ai nói lời nào, lặng lẽ ăn cơm, A Uyển không dám nhìn lên, nên tranh thủ lúc cúi đầu ăn, nàng lén nhìn Hứa Nghiên Hành với đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng, chiếc đũa ngọc xanh được hắn cầm trong tay, sau đó đầu đũa rơi vào một miếng thịt chân giò, rồi thấy tay hắn đưa lên.
A Uyển cắn môi, nhìn miếng thịt giò bỗng nhiên xuất hiện trong bát mình, nước sốt thịt chảy xuống cơm trắng, tỏa ra hương thơm đậm đà.
Cảm nhận người đối diện đang nhìn mình, A Uyển cảm thấy tay cầm đũa có chút lúng túng.
“Ra khỏi cung rồi, có tính toán gì không?” Hắn với bộ dáng như không biết chuyện gì phát sinh, thuận miệng mà hỏi nàng.
A Uyển nhìn miếng thịt, trong lòng đang phân vân có nên ăn hay không, nghe hắn hỏi, nàng không để tâm đáp lại, “Không có tính toán gì, chỉ như ngài đã nói, sống như người bình thường.”
Hứa Nghiên Hành đặt đũa ngọc xuống, lấy khăn lau miệng, khẽ hừ một tiếng, “Giúp chồng dạy con?”
A Uyển dừng lại, đặt bát đũa xuống, hai tay để trên đầu gối, nam nhân ngồi đối diện này, nàng không thể với tới, nhưng cũng chính vì vậy, từ khi rời khỏi cung, nàng đã không nghĩ đến việc sẽ sống cùng với nam nhân nào.
“Hứa đại nhân, ngài chắc chắn không chỉ muốn nói những lời vô ích này, chắc chắn còn có việc khác.” Nàng nhìn hắn, một đôi con ngươi vừa sáng lại đen.
“Ngươi ra khỏi cung không phải tự nguyện, là ý của Vệ Thái phi.” Giọng hắn bỗng trở nên trầm xuống.
Giọng điệu ngày của hắn không phải là nghi vấn, mà là khẳng định trực tiếp, A Uyển định thần lại, ngồi thẳng lưng nhưng không nói gì.
“Ngươi đang thay bà ấy làm việc,” Hắn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng, “Trong triều không có việc gì mà bản quan không biết, nếu có, thì bản quan chỉ giả vờ không biết, Vệ gia bên ngoài đang bí mật buôn bán, đây là tính toán muốn kéo ngươi ra để đối phó với cuộc kiểm tra của triều đình?”
A Uyển ngạc nhiên, quả thật không có việc gì có thể qua mắt hắn, thật đáng tiếc Vệ Thái phi trước đây vẫn luôn lo lắng, “Ngài đã biết, sao lại――”
“Vài năm trước bà ấy đã giúp bản quan một lần, nên bản quan luôn cho hạ nhân mắt nhắm mắt mở, không ngờ bà ấy lại nhân cơ hội này đưa ngươi ra khỏi cung.”
“Thái phi đối xử với nô tì rất tốt, nô tì không có gì để báo đáp, chỉ có thể giúp ngài ấy làm chút việc nhỏ này.”
Hứa Nghiên Hành thong thả đi đến bên cửa sổ, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mái hiên, rốt cuộc là nàng vẫn còn quá ngây thơ khờ dại, vì người khác mà báo đáp, thực ra là bị lợi dụng mà không biết.
Vệ Thái phi là người như thế nào, kiểm tra một thôn trang, năm nào cũng kiểm tra, sao lần này lại để một cô nương không biết thế sự tiếp quản, chuyện này sao có thể đơn giản như vậy.
A Uyển sợ hắn lại trách tội, vì thế đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói, “Hứa đại nhân, thực ra, Vệ Thái phi cũng là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, ngài cũng thấy rồi, hiện giờ Vệ Thái phi đã thất thế, Vệ gia cũng không còn chỗ dựa, Thái phi nương nương chỉ sợ――”
Hứa Nghiên Hành giơ tay lên, không muốn tiếp tục nghe, hành động của Vệ Thái phi, trước mắt hắn chỉ đoán đến được một phần khi A Uyển ra khỏi cung, phần còn lại hắn không biết, nhưng chắc chắn không phải như A Uyển nói.
Một lúc lâu sau, A Uyển cúi người chào hắn, thấp giọng nói, “Hứa đại nhân, nếu không có việc gì, nô tì xin cáo từ.”
Không ngờ Hứa Nghiên Hành lại đột ngột nói một câu, khiến A Uyển ngay lập tức không thể dời bước.
“Từ hôm nay, liền ở lại Hứa phủ.”