• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu ma ma thở dài, gọi mấy gã sai vặt đi kéo Đỗ Thu Cẩm ra, không ngờ nàng ta nắm chặt cửa sổ, không thể kéo ra, miệng nói, “Không thấy ca ca của ta đâu nữa, Vệ gia lại bị quan phủ điều tra, ta… không còn chỗ nào để đi, xin ngài hãy thu lưu ta đi?”

A Uyển nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói, “Chỉ với những việc ngươi cùng với Vệ Thái phi đã làm, ngươi nghĩ ta sẽ thu lưu ngươi sao?” Nói xong, nàng lại nhìn Chu ma ma, “Ma ma, ta muốn nhanh chóng về Hứa phủ.”

Hai gã sai vặt lại cố sức, cuối cùng kéo được Đỗ Thu Cẩm mặt mày trắng bệch sang một bên.

Xa phu lại tiếp tục cho ngựa chạy đi.

A Uyển dựa vào cửa sổ nói chuyện với Chu ma ma, “Ma ma, ma ma có thấy nàng ta đáng thương không? Có nghĩ rằng ta không có lòng trắc ẩn không?”

Chu ma ma cũng không ngốc, vừa rồi trong cuộc trò chuyện đã lộ ra một số điều, nên vừa đi vừa nói, “Phu nhân, tục ngữ có câu, kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng giận. Theo lão nô thấy, việc ngài làm đúng, một người như vậy sao có thể giữ bên mình, biết đâu lần sau lại làm ra chuyện gì với ngài.”

“Ma ma nói đúng.” A Uyển thoải mái.

Chu ma ma cười cười, “Trên đời này có nhiều người đáng thương, nhưng có những người cuộc sống chỉ toàn lộ vẻ bất đắc dĩ không thể lựa chọn, đó mới thật sự đáng thương, loại này thì chúng ta có thể thông cảm, nhưng có những người thì tự mình chuốc lấy, loại này, ngài cứ coi như không thấy.”

*

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến tháng Ba, thời gian này triều đình liên tiếp tổ chức thi hội thi đình, ngày thi đình hấy, Hứa Nghiên Hành theo bên cạnh Tiểu Hoàng đế, qua nhiều lần kiểm tra chọn lựa, cuối cùng công bố tam giáp đầu.

Một chuyện lớn coi như đã giải quyết xong, Hứa Nghiên Hành ra khỏi cung, liền trở về phủ, thi đình là việc lớn, Tiểu Hoàng đế lần đầu tiên đối mặt với cảnh tượng này, không tránh khỏi sẽ hoảng hốt, kết quả trực tiếp hạ chỉ bảo hắn ở ngự thư phòng bổ sung bài học cho cậu, còn cho người bên cạnh mở một phòng nhỏ cho hắn nghỉ ngơi, tính toán ngày tháng, hắn đã liên tục năm ngày không trở về.

Kết quả vừa vào cửa, nhìn thấy người mà hắn luôn nhớ thương, đang thỏa thích ăn bánh thịt sốt tương, hắn nhíu mày bước tới, một tay nâng m.ô.n.g nàng lên ôm lấy, xoay liên tiếp vài vòng.



A Uyển bất ngờ, không nhịn được kêu lên, đầu một trận choáng váng, chỉ có thể ôm chặt cổ hắn, trong tay còn cầm một cái bánh thịt sốt tương đã ăn dở một nửa, nàng bị hắn nâng lên, như ngồi trong lòng bàn tay rộng lớn và mạnh mẽ của hắn, chỉ có thể cúi người nhìn hắn.

May mà những hạ nhân hầu hạ xung quanh đã cùng Chu ma ma đi ra ngoài.

A Uyển bình tĩnh lại, mới chớp mọt đôi mắt to nhìn hắn, “Cuối cùng chàng cũng về.”

Nam nhân lại chôn đầu vào n.g.ự.c nàng, hít một hơi thật sâu, mới ngẩng đầu hỏi nàng, “Có nhớ ta không?”

Tư thế của A Uyển hơi khó khăn khi áp trán vào trán hắn, ngoan ngoãn nói, “Nhớ, nhớ đến mức không ăn được gì.” Nàng phản ứng kịp tay mình vẫn cầm đồ ăn, liền nói tiếp, “Sáng nay nghe Tiêu Sâm nói chàng sẽ về, mới có chút khẩu vị.”

Hứa Nghiên Hành cắn nhẹ lên môi nàng, đầu lưỡi dính vị thịt sốt tương thơm ngon, hắn lại l.i.ế.m môi nàng, tay lớn vuốt ve eo nàng, cười khẽ, “Ta thấy nàng khẩu vị vẫn tốt, xem cái eo này đã có chút thịt rồi.”

A Uyển nghe hắn nói vậy, thật sự đưa tay lên mặt và eo mình đo đạc một chút, do dự nói, “Chàng chê ta béo.

Hứa Nghiên Hành đặt nàng trở lại ghế, ngồi bên cạnh nàng, một tay cầm bánh thịt sốt tương mà nàng đã ăn dở, cắn một miếng, lại đưa tay sờ mũi nàng, “Ngốc, chút thịt đó cũng không đủ cho một tay ta nắm, sao lại chê chứ?”

A Uyển bị hắn nói mà mặt đỏ bừng, không nói gì, lặng lẽ đứng dậy múc cho hắn một bát canh.

Đợi hắn uống xong, A Uyển mới nói, “Thi đình xong rồi, vậy không còn việc gì nữa chứ?”

“Gần như có thể nhàn rỗi một thời gian.”

A Uyển dựa vào hắn một chút, hỏi, “Tam giáp đầu là ai?”



Hứa Nghiên Hành nhướng mày, không ngờ nàng cũng quan tâm đến chuyện này, nên nói cho nàng ba cái tên.

A Uyển nghe xong, sắc mặt hơi biến đổi, “Đỗ Đông Đình? Người này, chàng còn nhớ là ai không?”

Hứa Nghiên Hành đương nhiên nhớ rõ, nam nhân đã quấn lấy A Uyển ở ngõ Thanh Hoa trước đây, chỉ là lần này hắn ta thực sự nổi bật, cộng thêm Tiểu Hoàng đế rất hài lòng với màn thể hiện của hắn ta ở triều đình, chút tâm tư này của hắn, còn chưa đủ để phủ định thành tích của người này trong kỳ thi lần này.

Nếu thật sự là nhân tài, thì dùng cũng không sao.

Hứa Nghiên Hành thấy nàng có vẻ không yên tâm, liền nhẹ nhàng vuốt má nàng, an ủi nói, “Yên tâm, ở triều đình, con chưa ai dám không thành thật dưới mí mắt của phu quân nàng.”

A Uyển do dự một hồi lâu, mới nói về chuyện của Thu Cẩm và Đỗ Đông Đình, “Ta sợ hắn, là vì từng có lui tới với Vệ thị.”

Bị A Uyển nhắc nhở như vậy, ánh mắt Hứa Nghiên Hành tối lại, nhưng vẫn dịu dàng nói, “Vệ thị hiện giờ đã không còn giá trị để bọn họ bám víu, A Uyển, đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần hắn làm quan trong triều, sẽ không dám gây rối trước mặt ta. Nàng không tin phu quân của nàng sao?”

A Uyển lúc này mới yên tâm hơn nhiều, không còn băn khoăn, cười nói, “Ta tin chàng, ta chỉ tin chàng.”

Hứa Nghiên Hành đưa tay chỉnh lại tóc nàng, đột nhiên nói, “Ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài một chuyến.”

Nàng nghe vậy, vui vẻ và mong đợi, “Đi đâu?”

“Ngày mai sẽ biết, bây giờ, Hứa phu nhân,” Hứa Nghiên Hành vẻ mặt lười biếng xoa xoa trán mình, “Cùng ta ngủ một chút nhé.”

A Uyển nhẹ nhàng dịu dàng đáp lại hắn, “Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK