• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về đến Hứa phủ, Hứa Nghiên Hành không nói gì với nàng mà vào thẳng Nguyệt Tây Các.

Hoa Linh vô cùng vui vẻ chạy tới, nghĩ rằng Hứa đại nhân đã dẫn A Uyển đến phủ Định Dương Hầu, nàng ta càng cảm thấy cô nương này là tâm điểm của Hứa đại nhân, “Cô nương, sao ngài không đi cùng đại nhân?”

Không ngờ A Uyển lại phản ứng rất nhạt, nàng lắc đầu, “Ta muốn nghỉ ngơi.”

Lúc này Hoa Linh mới thấy bầu không khí không đúng, hôm nay Tiêu Sâm không đi cùng, như vậy cũng không thể biết chuyện gì đã xảy ra, không biết Hứa đại nhân có vì một lúc không vui mà đuổi người ra khỏi phủ không, nghĩ vậy, Hoa Linh cảm thấy lo lắng, nàng ta còn định dựa vào A Uyển để cất nhắc mình, nên chỉ có thể nói, “Được, ngài nghỉ ngơi, nô tì sẽ ở ngoài canh chừng.”

Đến khi hoàng hôn, ánh sáng trên trời ảm đạm dần, không khí chuyển lạnh, Hoa Linh ngồi xổm trước cửa xoa xoa tay, đang nghĩ tiếp theo nên làm gì, theo ý nàng ta, tự nhiên là muốn A Uyển vĩnh viễn ở lại trong phủ, tốt nhất là luôn làm Hứa đại nhân vui lòng, trước đây nàng ta làm việc trong bếp, không muốn quay lại nơi đầy dầu mỡ kia.

Nhìn sắc trời sắp tối hẳn, cũng không thấy ai mời A Uyển qua dùng bữa tối cùng Hứa đại nhân, nàng ta vỗ tay, đứng dậy nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

“Cô nương, cô nương,” Vừa vén rèm vào đã gọi, “Cô nương, trời tối rồi, nên dậy ăn cơm thôi.”

Trên giường, người nằm dưới chăn không động đậy, Hoa Linh đành phải lại gần, “Cô nương, Hứa đại nhân còn chờ ngài ăn cơm cùng nữa.”

“Ừm.” A Uyển yếu ớt lên tiếng.

Trong lòng Hoa Linh lộp bộp một chút, vội vàng thắp đèn dầu, lại đến gần xem, chỉ thấy hai gò má A Uyển hơi hồng, mắt vẫn nhắm chặt, môi hơi tái, nàng ta đưa tay sờ trán nàng, tựa như bị bỏng nhanh chóng rụt lại, không ổn rồi, sao lại sốt?

Nàng ta vội vàng chạy ra ngoài, vừa đi về phía Nguyệt Tây Các vừa vui mừng, cuối cùng cũng có lý do.



“Hoa Linh, có chuyện gì gấp vậy?” Tiêu Sâm từ trên lầu nhìn xuống, từ xa đã hỏi nàng ta.

“Nhanh báo cho đại nhân, A Uyển cô nương có lẽ bị bệnh, mặt và trán nóng quá, nô tì gọi thế nào cũng không tỉnh.”

Không bao lâu, giọng nói trầm thấp của Hứa Nghiên Hành từ trong các truyền ra, “Còn không nhanh đi mời đại phu đến.”

Hoa Linh nghe giọng điệu đó, lúc này mới yên tâm, “Nô tì lập tức đi.”

*

Lão đại phu đến bàn, cúi người viết một phương thuốc, vừa viết vừa nói, “Mấy ngày nay thời tiết khi lạnh khi nóng, càng phải chú ý, chỉ cần không cẩn thận sẽ sốt, nhưng không nghiêm trọng, tiểu nhân đã kê đơn, theo đơn mà nấu thuốc, uống ba ngày là không có vấn đề gì, Thái phó đại nhân xin yên tâm.”

Hứa Nghiên Hành ngồi bên giường, vừa phân phó Tiêu Sâm đưa đại phu ra ngoài, vừa bảo Hoa Linh lập tức lấy thuốc đem đi sắc, một hồi rối ren, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Hắn vẫn luôn nhíu mày, đáy mắt sâu thẳm chỉ toàn là gương mặt nóng bừng của nàng.

Nhớ lại lời lão đại phu vừa rồi, vì thế đứng dậy đi đến chậu đồng chuẩn bị sẵn bên cạnh vắt khăn trắng, sau đó cúi người đặt lên trán nàng.

Khi tay rút lại, ngón tay dài chạm nhẹ vào mũi nàng, nàng ngủ quá say, không có chút phản ứng nào.



Chỉ nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Hứa Nghiên Hành nhìn nàng nhắm mắt, thở dài bất đắc dĩ, hắn bất mãn về điều gì? Có phải vì khi Hứa thị nói sẽ gả công chúa cho hắn, nàng lại thờ ơ không có gì? Không lẽ nàng vẫn còn lưu luyến tiêu tử Triệu Gia Du kia?

Hắn vốn định lạnh nhạt với nàng một đoạn thời gian, hắn là Hứa Nghiên Hành, không cần phải hạ thấp mình để đón ý nói hùa với ai, nhưng khi nàng bị bệnh nằm mê man, hắn lại cảm thấy lo lắng, hình tượng Thái phó đại nhân gì đó đã sớm bị quên lãng.

Hắn dời mắt đi, trong thời gian tiếp theo lại thay khăn cho nàng hai lần, tay chạm lên mặt nàng, đúng là không còn nóng như ban đầu.

Khi hắn đang thay nước lần thứ ba, A Uyển tỉnh dậy, chỉ là đôi mắt chưa mở hẳn, cả người đều mệt mỏi.

Hắn hỏi, “Cảm thấy thế nào?”

A Uyển chỉ thấy môi mình hơi khô, l.i.ế.m liếm một chút, có lẽ do sốt nên giọng điệu nói chuyện có chút mềm nhũn, “Đại nhân, ta khát.”

Hứa Nghiên Hành rót nước cho nàng uống một ngụm, “Sau này chưa đến mùa hè, phải mặc nhiều hơn cho bản quan.”

A Uyển lúc này vẫn còn choáng váng, nói năng lung tung, trong đầu nghĩ gì liền nói ấy: “Hôm nay vì sao ngài lại tức giận?”

Hứa Nghiên Hành lần đầu tiên bị hỏi như vậy, từ trước đến giờ chỉ có hắn nắm được tình hình của người khác, vì thế trầm giọng nói, “Sao nói nhiều vậy, ngủ đi.”

“Ngài có giận ta không? Ta nói sai điều gì, hay làm sai điều gì ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK