"Anh có cần nghỉ ngơi thêm một chút không?"
Người ta tương truyền rằng ma quỷ rất sợ ánh nắng mặt trời. Nếu mỗi lần, họ muốn đi bộ dưới ánh mặt trời, họ chỉ có thể mượn tạm cơ thể của người phàm trần. Nó cũng giống như là một loại phương tiện, như Dương Khải sở hữu thân thể của Tô Minh vậy.
Ở nhà, Dương Khải luôn lộ diện ra cái diện mạo nguyên thủy của mình. Vì trong căn phòng ở nhà, thân thể này gần như bị che khuất trong bóng tối vào ban ngày và tôi thì đều thường thấy xác của Tô Minh trên ghế sofa trừ khi vào nửa đêm cũng như mỗi khi Dương Khải xuất hiện.
"Không! Linh Nhi vẫn đang đợi tôi ở trường!" Tôi lắc đầu và chộp lấy cái túi rồi đi ngay nhưng đôi mắt tôi lờ đờ và đột nhiên Dương Khải từ đâu nhảy ra ôm tôi
"Em khó chịu ở đâu à?". "Tôi cảm thấy hơi mệt khi tỉnh dậy"
"Thế là em không khỏe rồi, nhưng có lẽ đúng hơn là bị sốt." Dương Khải tự nhủ với bản thân mình rồi đột nhiên cúi đầu xuống và hôn tôi. Tôi lúng túng đến nỗi nghẹt thở. Trái tim tôi đập liên tục.
Sự thân mật này vào lúc sáng sớm lại khiến tôi không khỏi đỏ bừng cả mặt khi tôi quay lại trường và bị Linh Nhi thấy được. Cho dù Tô Minh xuất hiện ở đó hay không, tôi đều bị soi "Humm, đây không phải là chương trình tình cảm ngọt ngào vào sáng sớm hay sao? Yên tâm đê, dù gì đi nữa chúng ta cũng đều là con gái. Cậu có cảm thấy chán không?"
"Chán cái đầu nhà cậu ý, một người đẹp trai như vậy theo cậu, tớ có nên cảm thấy chán không?"
Khuôn mặt của Linh Nhi đờ ra đó, và cô ấy biết rằng người tôi đang nói đến là ai, cô ấy liền bĩu môi. Tôi đưa tay chạm vào trán cô ấy "Cô bé béo à, đừng có nghĩ gia đình cậu ở đây, mà tôi không dám dạy dỗ cậu đó nhá, nhưng mà cậu mãi mãi là cô em gái bé nhỏ của tớ"
"Em gái, giờ em đã lớn rồi, em có muốn chị gả em đi không nhỉ?" Tôi trả lời với nụ cười có chút tinh nghịch . Bỗng nhìn lên, tôi thấy một dáng người cao to, chạy về phía đây từ chỗ gần đó, tôi mím môi lại và mỉm cười "Em gái hãy nhìn xem, lão công của em tới rồi kìa!"
Thượng Kha hớt hải chạy tới phía chúng tôi như ma đuổi. Vóc dáng hoàn hảo của một cầu thủ bóng rổ thực sự đã chắn đi ánh sáng mặt trời phía trên chúng tôi, để lại cái bóng. Anh ta nắm lấy bàn tay Linh Nhi chặt nút và lo lắng gặng hỏi "Linh Nhi à, tớ nghe nói cậu đã đến khu nhà cũ vào ngày hôm qua, có ma ở đó! Cậu có bị thương không vậy?"
"Bổn cô nương, hiện đang rất rất ổn, không cần nhà ngươi quan tâm, buông tay ra!"
Linh Nhi vội hất tay, Thượng Kha đứng sững người ra đó, buông tay ra một cách lúng túng "Tớ, tớ.. xin lỗi, tớ chỉ lo lắng cho cậu mà thôi"
"Tôi không cần đến sự quan tâm của anh" Linh Nhi dường như chả muốn để ý đến Thượng Kha một chút nào, cậu ấy quay lại và nắm lấy tay tôi "Kiều An, đi thôi"
Tôi chỉ khẽ thở dài. Họ rõ ràng rất xứng đôi đấy chứ, nhưng người này lại vô tình với người kia. Tôi đã quen biết Linh Nhi nhiều năm như vậy nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi cái thái độ mà cô ấy đối xử với Thượng Kha.
"Linh Nhi, em có cảm thấy điều gì không ổn sau đêm qua không?"
Sự xuất hiện bất ngờ của Tô Minh khiến tất cả chúng tôi đứng sững sờ ra đó. Linh Nhi lắc đầu "Không!"
"Linh Nhi, tối qua cậu đã đi đâu?" Thượng Kha cắt ngang
"Thượng Kha, đây là chuyện riêng của tôi, không có liên quan gì đến cậu, hãy để tôi yên đi"
"Cậu, cậu,..."
"Có chuyện gì với cậu vậy?"
Tôi nhìn hai người họ cãi cọ với nhau, rồi cẩn thận kéo áo của Tô Minh, hỏi " Ý của anh là sao khi hỏi câu vừa nãy đó?"
Tô Minh nhìn Linh Nhi, suy nghĩ và giải thích "Tối qua, âm khí rất nặng, hầu hết mọi người sẽ bị sốt vào ngày hôm sau, nhưng em thì không bị gì cả vì tôi đã cho em ma khí của tôi khi tôi hôn em do đó, em sẽ được miễn dịch trong một khoảng thời gian dài, nhưng Linh Nhi hơi yếu cơ mà cô ấy lại không bị gì vào sáng nay. Điều này đáng ngạc nhiên đấy chứ nhỉ? "
(Ad: Lại chuẩn bị có biến rồi mọi người ạ!)
Sau khi Tô Minh nói điều đó, tôi suy nghĩ nó thật sự kỳ lạ khi hầu hết trẻ em sẽ bị bệnh và sốt sau khi tiếp xúc với âm khí, thậm chí là người lớn ấy chứ. Nếu tôi cảm thấy ổn nhờ nụ hôn của Dương Khải, chuyện gì đã xảy ra với Linh Nhi?
"Em cho tôi số của Linh Nhi, được không?"
"Được"
Tôi vừa nhập xong số điện thoại của Linh Nhi vào điện thoại di động của Tô Minh thì Linh Nhi, cậu ấy giận dữ đi đến và kéo tôi ra khỏi Tô Minh " Hôm nay hãy để chúng tôi riêng tư một chút với nhau có được không vậy?"
"Được" Tô Minh không từ chối lời đề nghị, vừa nói nở một nụ cười trên môi "Lăng Phong và tôi sẽ đi chơi bóng rổ, gặp bạn vào buổi tối"
Tô Minh tâm lý đến nỗi khiến Linh Nhi ghen tị. Cậu ấy nhìn Thượng Kha đầy khó chịu. Sau khi lườm xong, cô ấy kéo tôi đi.
"Thật điên rồ, anh ta nghĩ anh ta là ai cơ chứ?"
"Tớ nghĩ chắc Thượng Kha thực sự rất thích cậu ấy chứ vì vậy anh ấy mới quan tâm đ ến cậu như thế này đấy!"
"Ôi trời đất ơi!" Cử chỉ của Linh Nhi rất mạnh bạo và cô ấy không thể nào chịu đựng thêm được nữa "Thôi, thôi, tên đó đúng là một tên đần mà, ngốc thực sự!"
"Điều đó có nghĩa là cậu cũng thích anh ta á hả?" Tôi thở dài "Linh Nhi, cậu hãy chấp nhận tình cảm đó nếu cậu thích anh ấy đi, đừng để đến lúc nào đó lại cảm thấy hối tiếc đó."
Linh Nhi sững sờ, quay lưng lại nhìn bầu trời trong xanh và không nói thêm gì với tôi.
Tôi biết chắc chắn cậu ấy cũng crush Thượng Kha, nhưng có lẽ cậu ấy sẽ chả dễ gì nói ra cho dù hôm nay tôi có hỏi hay không.
"À, phải rồi, Linh Nhi" Tôi đột nhiên nghĩ đến những lời nói của Tô Minh và kéo Linh Nhi ra hỏi "Đêm qua, sau chuyện đấy, khi trở về nhà, cậu có thực sự thấy khó chịu ở đâu trong người không? "
Linh Nhi chớp mắt, vỗ lên ngực và nói "Tớ cảm thấy rất tốt. Nếu cậu mà không sao thì tớ làm sao mà có vấn đề được chứ, đi thôi!"
Tôi nghi ngờ, nhìn Linh Nhi. Tôi luôn cảm thấy có gì đó cứ khác lạ, nhưng tôi không thể nào nói được.
"Linh Nhi, Nhiên Nhiên đã làm gì với cậu và mọi người tối hôm qua? Cậu có biết không?" Linh Nhi đã ở đó và chắc có thể biết thêm được một chút manh mối gì đây.
Linh Nhi lắc đầu "Tớ không biết. Tớ đến trường sáng nay để hỏi về việc đó nhưng cả trường đều im phăng phắc như kiểu chả có gì đã thực sự xảy ra cả! An Nhiên và Yến Nhi không thể nào kết nối điện thoại được rồi. Tớ có gọi đến cho bệnh viện nhưng họ cũng nói không biết. Điều này chắc chắn đã bị nhà trường đàn áp xuống vậy "
"Chà, thật đáng tiếc khi điều này lại không hề có một ai biết tới"
Ngày hôm nay, bọn tôi có tiết học vào buổi chiều, và bây giờ, hai đứa đang đi loanh quanh, chẳng biết có gì để làm không. Bỗng đột nhiên, nghe thấy một cuộc tán gẫu...
" Làm sao mà điều đó có thể xảy ra được cơ chứ? "
"Tớ nghe nói giáo sư Mộ Sơ đã gặp một tay xã hội đen đêm qua rồi bị đâm một cách tình cờ, thầy ấy hiện đã nhập viện rồi"
"Thật đáng buồn!"
Khi tôi nghe xong, tôi đột nhiên mới nhớ ra tôi đã quên mất giáo sư Mộ Sơ. Nếu như tôi không nghe lén được cuộc tán gẫu của họ thì chắc tôi sẽ không nhớ gì cả.
Linh Nhi nhìn tôi một cách bàng hoàng, cô ấy không thể nào không trợn tròn đôi mắt mình ra "Chuyện này là sao?"
Tôi kéo lại Linh Nhi và thì thầm "Linh Nhi, tớ đã quên Giáo sư Mộ Sơ vào đêm tối hôm qua"
Linh Nhi đực ra đấy một lúc "Tối qua, thầy ấy cũng đến khu nhà dạy học đó à?
"Ừ" Tôi gật đầu "Đêm qua, sau khi cậu bị An Nhiên bắt đi, giáo sự Mộ Sơ xuất hiện. Tớ đã cầu xin thầy ấy giúp để đi tìm lại cậu nhưng thầy ấy đã bị Yến Nhi đâm lén rồi bị thương. Tớ hoàn toàn quên mất đi chuyện này. Thật tệ biết bao, tớ không biết chuyện gì đã xảy ra với thầy nữa . Lỡ như mà thầy ấy không có qua khỏi, liệu tớ có bị kết án tù giam không? Linh Nhi, tớ phải làm sao đây?"
"Dừng!"
Linh Nhi không thể nào chịu thêm những suy nghĩ nhảm nhí của tôi nữa. Cô ấy vươn vai lên và vỗ vào vai tôi "Hãy thử đến bệnh viện xem sao, cũng đừng có đưa ra kết luận quá sớm, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả mà thôi"
"Được"
Tôi không biết Linh Nhi làm thế nào mà có thể tìm đến được phòng bệnh của Giáo Sư Mộ Sơ, vì vậy, chúng tôi đã mua trái cây và đến thăm thầy ấy sau giờ học.
"Linh Nhi, ở đây thật ảm đạm, chúng ta đang đi đúng đường đấy chứ?"
Bởi vì chúng tôi đã quyết với nhau sẽ đi ăn trưa ở con phố ẩm thực trước khi đến bệnh viện. Vì con phố ẩm thực này là khu vực nhà cổ nổi tiếng trong thành phố cho dù nó đã cũ đi nhiều, nhưng nó không có bị phá hủy, chỉ có rất ít người sống ở đấy.
Linh Nhi nghi con đường chính chính là con đường vòng nên đã đưa tôi đi tắt trên con đường đi qua một khu nhà cũ nát, nơi đây rất ít người qua lại.
Nhưng ngay khi bước vào khu nhà cũ, tôi đã nổi da gà và cảm thấy ánh sáng ở đây rất yếu, cho dù rõ ràng là mặt trời trước đây rất sáng.
Những ngôi nhà nơi đây chính là những ngôi nhà tư nhân lâu đời nhất. Ngoài nhà ra còn có cả sân và những dãy nhà, vì đã không còn một ai sinh sống ở đây một thời gian dài rồi nên chúng cũng không được cải tạo đi. Chúng trông có chút bị dột và cũ nát đi, thực sự không khác gì khu vực rác thải.
Tôi không biết vì sao mà trông ngôi nhà rõ ràng không cao chút nào mà khi tôi đi lên cầu thang rồi ngước nhìn lên, nó dường như là một mê cùng vòng vèo vậy.
"Tớ bị ám ảnh sau chuyện tối qua, tớ đã rất sợ chỉ ngay sau mười phút khi tớ bước vào căn nhà này, chúng ta đi ra được không?" Linh Nhi nghĩ chắc tôi đang gặp rắc rối và nắm lấy tay "Cậu sợ à? "
Tôi khẽ mỉm cười và không nói thêm gì. Tôi đi được vài bước liền cảm thấy ánh sáng mặt trời tuyệt đẹp lại bỗng trở nên mỏng như vậy. Tôi nhìn lên và thấy khi trời tối, giống như trời sắp mưa.
"Linh Nhi, thời tiết tệ quá. Nhanh lên. Nếu trời mưa, chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy"
"Tớ cũng nghĩ vậy, nhanh lên thôi"
"Meow ~"
Một con mèo đen đột nhiên xuất hiện từ trong ngôi nhà trống, nhảy ra, nó nhảy lên đôi giày của tôi, làm tôi phát sợ và con mèo bị Linh Nhi kéo trở lại.
Đôi mắt vàng của con mèo đen cứ nhìn chằm chằm vào tôi và kêu meo meo vài lần. Nó khẽ nhảy lên hàng rào và bỏ chạy.
Tôi ngay lập tức cảm thấy cột sống của mình bị lành lạnh. Sau khi tôi bước vào ngôi nhà này, tôi cảm thấy rằng nó vô cùng llạnh buốt xung quanh. Cho dù, có là ngoài trời đang giữa trưa, nhưng bên trong nó trông giống như hoàng hôn vào lúc này.
Và những con quỷ bình thường sẽ bắt đầu di chuyển vào lúc hoàng hôn.
"Hoàng hôn, con mèo đen, bầu trời ảm đạm,...." Tôi lẩm bẩm một mình "Linh Nhi, cậu không nghĩ rằng ở đây rất gì là? Tớ đã nghe một vài tin đồn không hay đã xảy ra ở khi nhà này trước đây."
"Những ngôi nhà cũ như này thì kiểu gì cũng chả bị đồn là có ma."Trái ngược với nỗi sợ của tôi, Linh Nhi không hề sợ hãi và nắm lấy tay tôi và nói: "Tớ đã đi bộ tới đây 7749 lần rồi. chỉ mất mười phút là ra được "
"Vậy thì hãy đi nhanh lên."
Hai chúng tôi bước đi nhanh chóng và tôi không biết cái cảm giác đó là sao nữa hết. Vậy nên tôi đã theo Linh Nhi và tôi không biết chúng tôi đã đi được bao lâu, nhưng chắc hẳn đã hơn mười phút.
"Linh Nhi, cậu có chắc chúng ta đi đúng đường chứ?"
Tôi thấy Linh Nhi dừng lại và run rẩy quay đầu lại và mỉm cười lo lắng "Kiều An, hình như chúng ta lạc rồi"
OMGGG!!!
Chúng tôi đã thực sự bị lạc, bởi vì tôi chưa từng nhìn thấy nơi này trước đây, chính ta đây là nơi chúng tôi đã gặp con mèo đen.
"Vậy thì chúng ta có nên quay lại đường cũ không?" Tôi quay đầu lại và nhìn về phía con đường phía sau tôi "Tớ nhớ là đi bộ từ con đường này mà không rẽ."
"Được rồi, đi thử đi."
Chúng tôi thống nhất và quay ngoặt trở lại, nhưng dường như chúng tôi đã đi thành một vòng tròn. Rõ ràng, không có ngã rẽ hay khúc cua. Khi chúng tôi dừng lại, chúng tôi thấy mình trở lại trước cửa ngôi nhà cũ.
"Đây, đây chẳng phải là vì chúng mình đã bị một con ma che mắt đấy chứ?"
"Bị ma che mắt?" Tôi cúi đầu và suy nghĩ một hồi lâu rồi nói "Tớ nhớ có cuốn sách nói rằng ta có thể đi bằng cách mắt nhắm lại nếu bị ma che mắt, để không thì phải đi đường vòng. Hãy thử lại?"
"Được thôi!"
Khi tôi nắm tay Linh Nhi, con mèo đen đột nhiên xuất hiện trên hàng rào lần nữa. Lần này nó không kêu, nhưng nó nhảy xông thẳng vào người tôi từ hàng rào.
Tôi lập tức dùng tay để ngăn nó lại. Nhưng tôi chỉ đau ở mu bàn tay. Khi đẩy nó ra, móng của con mèo đã làm rách da tay tôi, nhưng con mèo đã biến mất.
"Cậu bị xước tay à?" Linh Nhi ngay lập tức nghiêng đầu hỏi tôi
Tôi nhìn và lắc đầu. "Không sao đâu! Đi thôi!"
"Ok"
Chúng tôi nắm tay nhau vừa nắm vừa nhắm mắt lại và đi hết con đường phía trước. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang đứng ở cửa sân. Bầu trời xung quanh đã tối dần và trước mặt tôi là một ngôi nhà sáng đèn
Và Linh Nhi đã biến mất.
Danh Sách Chương: