• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cải Joshort

Beta: Cải S


.


Muốn trở nên nổi tiếng, ngoài dựa vào thực lực còn phải xem vận mệnh.


Nhưng đối với Trần Trản, đây chính là định mệnh.


Phóng viên ngồi xổm thủ ở bãi cỏ tầng dưới đã nhiều đến mức đếm không xuể. Mà do có quá nhiều người cho nên dù có lén lút trốn đi thì cũng bị phát hiện, cuối cùng bọn họ dứt khoát đứng ngang nhiên canh giữ ở đó chẳng kiêng dè gì.


Trần Trản dĩ nhiên không thể đọ kiên nhẫn với bọn họ, một số nhà truyền thông chỉ vì muốn moi được tin nào đó thật sốt dẻo mà luân phiên canh giữ ngày đêm tận mấy tháng trời.


Nhưng quy luật sinh hoạt của cậu vẫn không thay đổi.


Không cố ý kéo rèm cửa sổ che đi, mỗi ngày buổi sáng mang máy tính đặt ở trên bệ cửa sổ gõ chữ, buổi trưa nấu một mâm thức ăn nhìn thì có vẻ phong phú đấy nhưng thực ra mùi vị chẳng ra gì rồi ngồi thưởng thức ở chỗ đấy luôn. Đến khi hoàng hôn buông xuống thì dời ghế dựa sang, dựa vào đệm mềm mại êm ái ngắm ánh chiều tà lúc huy hoàng nhất.


Cuộc sống thoải mái như đang dưỡng lão.


Một màn này được camera dưới lầu quay lại rõ ràng. Trời vốn đã lạnh, bãi cỏ thì khô héo úa vàng từ lâu, một phóng viên lạnh run người véo cánh tay đồng nghiệp, nhìn chằm chằm vào căn phòng nào đó: "Nhàm chán không khác gì địa ngục[1]."


[1]Raw: 地狱空荡荡. Đọc câu này t chỉ nhớ tới câu "Địa ngục trống rỗng và tất cả quỷ dữ đang ở đây" của William Shakespeare nhưng thấy hông hợp nên xin phép chém ạ. Hoặc ý người này TT là con quễ do ác quá, sống gì mà nhàm chán khiến họ không có tin tức ggì để đăng.


Trên đời sao lại tồn tại người quá đáng như vậy.


Người đồng nghiệp bình tĩnh nói: "Chúng ta chụp trộm cũng không đúng đâu."


"Tôi không chỉ vì công việc." Một cơn gió lạnh ập đến, phóng viên môi run cầm cập nói: "Mà còn muốn hóng sự thật chuyện này."


Không nắm bắt được thông tin trực tiếp, sau khi mấy nhà truyền thông khác tung tin ra bọn họ mới được cử đi ngồi chồm hổm giữ ở đây, không ít người xung phong tới tận hiện trường chỉ để biết là rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.


Con người đều có trong mình chút xíu tiêu chuẩn kép, cư dân mạng một mặt thì hô hào đòi tôn trọng quyền riêng tư, còn một mặt lại yêu cầu muốn biết sự thật.


[Thám Tử Nổi Tiếng Thế Giới: Đoạn sau đâu! Sau đó đã xảy ra chuyện gì! Ông đây ba ngày liên tục đều nằm mơ thấy chuyện này.]


[Tội Ác Giấu Dưới Ánh Mặt Trời: Tôi mới đi trồng tóc tháng trước, còn không biết được sự thật thì lại trọc mất thôi.]


[Thổ Cẩu Chi Vương: Ai cứu bé với!]


Trần Trản đã chặn tin nhắn riêng từ lâu, vẫn là một vị thần sống cuộc sống thoải mái, tự do tự tại như trước.


Làm tổ trong nhà không làm khó được cậu, ở nhà thì tập chống đẩy, việc nấu nướng thì nhờ ông cụ nhà đối diện giúp đỡ đôi chút, dưới chế độ làm việc nghỉ ngơi có quy củ như vậy tất nhiên công việc sẽ đạt được hiệu quả cực kì cao.


<Sám hối lục> đã được 300.000 chữ, theo kế hoạch đã lập ra từ trước, chỉ cần viết thêm nhiều nhất tầm khoảng 50.000 chữ nữa là có thể kết thúc.


Niềm vui khi sắp viết xong truyện này là có thể viết tiếp bộ thứ hai đã cuốn sạch những buồn bực trong lòng cậu mấy ngày qua.


Thậm chí Trần Trản còn có động lực làm thêm gấp đôi công việc—



.


Đóa hoa tình yêu trong tôi đã úa tàn, còn của tên đàn ông kia chỉ vừa mới bắt đầu nở rộ.


Lần tiếp theo đến cổ vũ em, chiếc nhẫn trên tay em đã nói lên mọi thứ.


Lần đầu tiên tôi cảm thấy việc hít thở thật khó khăn.


Tôi muốn tự sát vì tình, nhưng lại không đủ can đảm.


Nghe nói cách đây không xa có một ngôi đền rất linh ở trên núi, nơi đó sẽ phù hộ cho các tín đồ ngoan đạo. Trên đời này, không có ai có thể yêu em sâu đậm hơn tôi.


Thức thâu đêm trèo lên trên đỉnh ngọn núi, nhìn tượng Phật lấp lánh ánh kim quang, tôi quỳ trên bồ đoàn, chắp hai tay trước ngực... biết cầu gì bây giờ?


Cầu cho em yêu tôi? Đức Phật có thể thần thông quảng đại, nhưng Người cũng không thể một tay che trời.


Khả năng điều ước thành hiện thực không cao.


"Đời này đều là con theo đuổi em ấy," tôi khẽ hít một hơi: "Nếu có kiếp sau... xin hãy cho con được đầu thai làm con của em ấy... để có thể danh chính ngôn thuận tận hưởng tình yêu của em, nhân tiện làm cho thằng cha con tức chết.


Đời này con yêu em hai năm, con muốn kiếp sau có được tình yêu của em ngay từ giây phút đầu tiên.


Hai người trong cùng một sổ hộ khẩu.


Loại được pháp luật công nhận."


.


Sau khi đọc lượt lại một lần và xóa mấy chỗ không trôi chảy, Trần Trản mới bấm đăng.


Tin tức về việc cậu trái ôm phải ấp tạm thời được công hàm luật sư của Lâm Trì Ngang dập tắt. Dựa vào gia thế nhà họ Lâm, muốn làm dư luận tản dần đi cũng không thành vấn đề, trước hết phải yêu cầu mấy nhà truyền thông vô lương tâm yếu thế hơn xóa bỏ tin tức sai sự thật.


Nhưng đây lại là một đòn đau giáng xuống những cư dân mạng đang ngóng chờ diễn biến tiếp theo.


Dưa mới ăn được một nửa đã nát vụn trên mặt đất.


Trần Trản làm ngơ trước mọi bình luận bên dưới truyện yêu cầu muốn biết sự thật, đúng giờ cập nhật ra chương, cứ thế lặp đi lặp lại.


Trước đó nhà họ Lâm gây áp lực rất mạnh, một số phương tiện truyền thông tất nhiên cũng không dám phát biểu bậy bạ nữa, cậu cũng được hưởng ké chút hào quang, mỗi lần cập nhật chương cũng không gây sốt quá cao.


Người xưa có câu lấp đậy còn không bằng khai thông[2], tích tụ lâu ngày thể nào cũng có lúc phát nổ.


[2]堵不如疏: Không biết giải thích sao lun


Cư dân mạng giống như núi lửa đang hoạt động vậy, còn Trần Trản tựa như lớp vỏ Trái Đất chuyển động bên dưới, khi đủ nóng cùng áp lực lên nó thì cuối cùng cũng từ trạng thái ngủ đông mà phun trào bùng nổ.[3]


[3]Raw tác giả chỉ ghi 网友就像是一座活火山, 在陈盏的地壳运动下, 终于从休眠状态中爆发 nhưng lại sợ mọi người không hiểu nên ghi thêm đại khái cơ chế núi lửa hoạt động vào để làm rõ ý, mong không sai.


"!!!"


"Đoạn đầu xúc động tới mức suýt chút nữa rơi nước mắt, đọc đến đoạn cuối sợ đến nổi da gà."


"Cũng may lúc đó Trần Trản không nghĩ quẩn, nếu không sau này khi ảnh hậu có con, lại vừa vặn là một bé trai..."


"Tôi vẫn đang rối rắm mối quan hệ giữa Trần Trản, Lâm Trì Ngang và Khương Dĩnh, cho dù hắn có cặp với ai đều sẽ thành phim luân lý gia đình."


Đối mặt với sự hỗn loạn dồn dập trên mạng, người vui vẻ nhất chính là đạo diễn bộ phim sắp chiếu của Khương Dĩnh, một bộ phim muốn thành công ắt không thể thiếu phần tuyên truyền, sự tồn tại của Trần Trản đã giúp họ tiết kiệm được chi phí ở khoản này.


Thân là nữ chính trong truyện, lúc Khương Dĩnh được quản lý cho xem chương mới, đôi mắt trước giờ tràn ngập phong tình thoáng chốc trở nên thất thần.


Quản lý: "Có phải có cảm giác như vừa mới sống sót sau thảm họa không?"


Khương Dĩnh nhịn xuống cơn đau đầu: "Anh ta nên sống lâu trăm tuổi."


Quản lý đùa nói: "Ít nhất không thể chết trước khi em sinh con." Dừng một chút lại nghiêm mặt nói: "Quá trình này không cần phải quan tâm, em bây giờ đã rất nổi rồi, có không ít người chủ động tới bàn bạc kịch bản, sắp tới càng tỏ ra khiêm tốn càng tốt."


Khương Dĩnh khẽ gật đầu, cuối cùng nở nụ cười yêu kiều, nhưng đáy mắt lại lạnh như băng: "Nếu ai đó muốn cản đường, có thể thử mà xem."


.






Ưu điểm của làm nghề tự do là có thể làm việc theo ý thích của mình, ít nhất Trần Trản cũng không cần phải hai mặt như họ.


Bởi vì ngày càng thân thiết với Ân Vinh Lan, ngoài việc gọi thoại đơn giản lạnh nhạt thì thỉnh thoảng hai người sẽ gọi video, đương nhiên lý do khiến Trần Trản làm vậy là để tiết kiệm tiền cước điện thoại.


Trong video Ân Vinh Lan đang đứng ở ngoài siêu thị, trên tay đang cầm theo một thứ gì đó.


Bầu trời rơi xuống đầy những bông tuyết, một vài bông lọt vào cổ áo anh, tựa như những đứa trẻ nghịch ngợm.


Trần Trản chợt nổi lên ý nghĩ muốn chơi ném tuyết.


Ân Vinh Lan vẫn nở nụ cười như trước, không vì thời tiết lạnh giá mà thay đổi: "Tôi thấy trên mạng có rất nhiều tin tức về cậu."


Có lẽ cậu là người đầu tiên chỉ dựa vào mấy tấm hình bịa đặt mà có thể hot tới mức chạm là bỏng.


Trần Trản thở dài: "Tôi thì đang ngưỡng mộ anh còn có thể thoải mái đi lại đây này."


Sự tình đã trôi qua một thời gian, nhưng vẫn còn một hai đơn vị truyền thông chưa từ bỏ ý định ngồi xổm trông coi, có mấy lần Trần Trản còn thấy cảm động trước tinh thần chuyên nghiệp này, còn cố ý nhờ ông cụ mang ra miếng dán giữ ấm của trẻ em cho họ.


Ân Vinh Lan nghe ra giọng điệu của cậu, mỉm cười nói: "Có muốn lên núi cầu phúc không?"


Ánh mắt Trần Trản khẽ động: "Tuyết rơi rồi không phải không cho lên núi sao?"


Ân Vinh Lan không nhịn được cười: "Sắp tới Tết Nguyên Đán nên số người muốn cầu thần vái Phật tăng lên rất nhiều. Đối với các chùa chiền mà nói thì đây là thời điểm hương khói cường thịnh nhất."


Vào những dịp như thế này, không thể nào cấm lên núi.


Trần Trản suy nghĩ một lúc: "Vậy thì chủ nhật tuần sau được không?"


Khi cậu dùng giọng thương lượng hỏi ý kiến rất ít khi nhận được lời từ chối của Ân Vinh Lan.


"Được."


Bởi vì tuyết rơi mấy ngày liền, mặt đất trơn trượt, đi lại cũng không thuận tiện.


Trước đây nói cái bãi đỗ xe của khu dân cư phải tận dụng mọi kẽ hở cũng không phải nói quá, giờ xe lại dần dần nhiều thêm.


Lúc Trần Trản xuống lầu, một số phóng viên nhanh chóng xông tới muốn phỏng vấn.


Ân Vinh Lan không xuống xe, bóp còi hai tiếng, Trần Trản phát huy ưu điểm những ngày ở nhà cũng không lười biếng tập thể dục, lao ra khỏi đám đông vây xung quanh rồi nhanh chóng nhảy lên xe.


"Anh Trần Trản!" Giọng nói vọng qua cửa kính: "Trong chương mới nhất anh có nhắc tới kiếp sau muốn làm con của Khương Dĩnh, là thật sao?"


Trần Trản hạ cửa kính xe xuống: "I have only one dream, kiếm tiền mỗi ngày[4]."

[4]tian tian fa cai: Trần Trản dùng bính âm, Tiếng Trung là: (天天发财) nếu sai sửa hộ tui nhé


Nói xong cậu ra hiệu cho Ân Vinh Lan chạy đi.


Xe chạy không nhanh, Trần Trản nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ được phủ một lớp áo bạc, lẩm bẩm: "Lần thứ năm hay sáu rồi?"


"Cái gì?" Ân Vinh Lan đang lái xe liếc mắt nhìn cậu qua khóe mắt.


"Anh lại mượn bạn chiếc xe khác."


Ân Vinh Lan đưa ra đáp án cực kì kín kẽ: "Bởi vì mượn của nhiều bạn khác nhau."


Từ sau khi hai người quen biết nhau, khả năng đổi chủ đề của anh giỏi lên từng ngày: "Để cửa sổ mở rất dễ bị cảm lạnh."


Bởi vì có không khí lạnh thổi từ bên ngoài vào, lúc nói chuyện phả ra làn sương trắng mỏng, Trần Trản nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe: "Hiếm khi có thể nhìn thế giới mà không nhìn qua lớp kính chắn."


Từ khi bị truyền thông theo dõi nhất cử nhất động, cậu rất ít khi xuống lầu.


Biết được nỗi khổ của cậu, Ân Vinh Lan ấm áp nói: "Chúng ta ra ngoài sớm, có thể ở trên núi thêm một lát."


Lái xe lên núi trong thời tiết này cũng không phải lựa chọn sáng suốt, Trần Trản nghiêng mặt sang nhìn anh: "Thật ra chúng ta có thể đi xe buýt đến chân núi luôn, tiện hơn là lái xe."


Ân Vinh Lan: "Có truyền thông đuổi theo không tiện."


Nhưng Trần Trản nhìn ra ánh mắt của anh nhất thời không tự nhiên, ngẩn người rồi bỗng nhiên cười nói: "Chứ không phải anh lo lúc về tôi bảo anh làm tài xế lái hộ sao?"


Ân Vinh Lan tuy rằng không lên tiếng, nhưng sự im lặng này cũng đủ để giải thích nhiều vấn đề.






Trần Trản bất đắc dĩ: "Bây giờ khác với xưa rồi, hiện tại trong tay cũng không có thiếu tiền nữa."


Nếu không phải anh vô tình nhìn thấy sự tiếc nuối thoáng qua trong mắt đối phương thì suýt chút nữa Ân Vinh Lan đã tin cậu.


Quả nhiên không lâu sau chỉ nghe Trần Trản sâu xa nói: "Từ nghèo khó trở nên giàu sang thì dễ dàng, từ giàu sang mà thành nghèo túng mới khó."


Dù lời nói của cậu có tha thiết đến đâu, Ân Vinh Lan chỉ nở một nụ cười hời hợt, hạ quyết tâm không đáp lại.


Núi non trập trùng, bầu trời rộng lớn tựa như trong tầm tay.


Cảnh vật trên núi luôn khiến người ta có cảm giác đặc biệt khoáng đạt.


Có lẽ do sắp sang năm mới nên lượng người lên núi không những giảm đi mà còn tăng lên.


Lần trước họ đến đây chỉ là để leo núi, lần này chỉ cần đến ngôi chùa ở lưng chừng núi cầu phúc nên khi đến tới nơi cũng không cảm thấy mệt lắm.


Trần Trản vẫn còn đang nhìn dải lụa đỏ được treo trên những cây khô, vô tình thấy Ân Vinh Lan quyên một xấp dày tiền đèn nhang, theo bản năng đi tới nhẹ kéo áo anh: "Tôi nói này... có phải hơi nhiều quá không?"


Không phải cậu keo kiệt, chỉ là cho dù xuyên không một lần Trần Trản vẫn tin vào chính bản thân mình hơn là Thần Phật.


Chúng sinh nhiều như vậy, làm sao ánh sáng từ bi có thể soi rọi đến mỗi người?


Không biết có phải vì đang đứng ở nơi thiền định, giọng của Ân Vinh Lan rất nhẹ nhàng: "Bởi vì có nguyện vọng rất quan trọng."


Lúc này những người bên trong đã cúng bái xong, đến lượt bọn họ.


Cho dù có tin vào Phật hay không, lúc cầu nguyện tâm hồn luôn cảm thấy vô cùng thanh thản.


Những mong ước của Trần Trản hết sức bình thường, cũng có rất nhiều... chẳng hạn như cầu cho ông già cửa đối diện năm mới có thật nhiều sức khỏe, sự nghiệp kinh doanh phát triển suôn sẻ vân vân và mây mây.


Mà Ân Vinh Lan chỉ trịnh trọng ước một nguyện vọng.


Không ai biết rằng khi nhìn thấy Trần Trản, Khương Dĩnh và Lâm Trì Ngang cùng nhau xuất hiện trên hotsearch, trong lòng anh không hề thấy vui, giống như bản thân vừa dựng lên một thành lũy tình bạn xong thì lại bị người khác chen một chân vào.


Chắp hai tay trước ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thành kính cầu nguyện.


Phật Tổ trên cao.


Nếu có thể, con hi vọng một ngày nào đó mình sẽ thay thế Khương Dĩnh, thậm chí là Lâm Trì Ngang, cùng Trần Trản xuất hiện trên hotsearch, được người đời bàn luận về quan hệ của hai người.


Đến lúc đó, cả thế giới sẽ biết được tình bạn giữa bọn con.


Tác giả có lời muốn nói:


Năm sau:


Ân Vinh Lan cúng gấp mười lần tiền đèn nhang: Phật Tổ trên cao, con muốn rút lại điều ước năm ngoái... xin Người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK